Bất ngờ cho em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quỳnh nhịp nhịp tay trên tay lái, mắt vẫn chăm chú nhìn về phía nhà hàng Hàn Quốc có cái tên Baek Ri Hyang đằng xa. Chưa bao giờ anh thấy đồng hồ trôi chậm như vậy. Anh mơ hồ tự hỏi cô sẽ phản ứng như thế nào khi nhìn thấy anh. Yêu cô một khoảng thời gian cũng không thôi làm anh cảm thấy bất ngờ mỗi ngày về cô, cô cứ như có hàng ngàn con người khác nhau cái vóc dáng nhỏ bé đó vậy. Có lúc cô ngang bướng, có lúc cô lại phi thường, lại lắm lúc cô thích mè nheo với anh. Ở bên cạnh cô, từ khi nào cuộc sống với anh cũng trở nên khó dự đoán và sắp xếp hơn.

Cuối cùng thì nàng cũng xuất hiện. Giữa một tốp đông hơn 20 người, anh không khó nhận ra cô. Cô mặc chiếc áo khoác màu xanh ưa thích, chiếc khăn choàng màu trắng anh vừa tặng trước khi cô đi. Có vẻ cô rất vui dù đang khá lạnh. Hai tay xoa vào nhau nhưng miệng thì vẫn líu lo nói cười với những người xung quanh. Vậy mà đêm trước khi đi cô còn ủ rũ than buồn vì nhớ anh. "Buồn em thật đấy!" - anh thầm nghĩ.

[ Quay lại đêm hôm trước ]

- Anh chắc là anh không buồn em chứ? - Nhung cuộn tròn người trong vòng tay Quỳnh, thủ thỉ. Tay cô vân vê tai anh, mỗi lần cô muốn xin xỏ điều gì đó sẽ luôn như vậy.

Quỳnh vẫn chăm chú xem trận bóng trên tivi. Hôm nay đội bóng yêu thích của anh gặp kỳ phùng địch thủ cùng thành phố. Thật ra trong lòng anh cũng không mấy tập trung vào trận bóng lắm đâu, khi cô người yêu luôn tay luôn miệng bên cạnh anh. 

- Anh đang giận em thiệt hả? Anh .... không nói em đi ngủ á nha.

Thấy anh im lặng không trả lời, cô lại giục giã hỏi tiếp. Chẳng là cuối tuần này là Thanksgiving đầu tiên hai người ở bên nhau. Vốn dĩ mọi năm cô đều nhận sô ngày này vì gì thì gì, với ca sĩ, ngày lễ càng đặc biệt thì sô chậu lại càng nhiều và giá tốt. Chưa kể năm nay mẹ nuôi cô ở Mỹ lại tổ chức một đêm diễn lớn ở Utah. Hồi đầu cô nghĩ chắc anh sẽ hơi buồn nhưng cũng không quá đáng lo vì dù gì anh cũng là nghệ sĩ như cô. Cho đến khi nghe anh tâm sự anh đặc biệt thích ngày này, điều đó làm cô thấy hối lỗi.

- Thế theo em thì anh có nên giận em không? - anh xoa đầu cô cười trừ

- Thì ... cũng hơi chút xíu. Nhưng anh biết là em đâu có cố ý, em còn nhận sô trước khi quen anh. Mà còn là sô của mẹ nuôi em chứ. - cô phụng phịu

- Ừ hử ... thì vốn dĩ anh muốn dành ngày Lễ tạ ơn với người anh cảm thấy biết ơn mà người ta bận rồi thì biết làm sao.

- Em biết rồi mà. Em sẽ ráng về sớm để ăn bù với anh nhe. Đừng buồn em mà! - nói đoạn hai tay cô áp má anh. Ánh mắt cô nhìn anh đắm đuối. Cô biết, chỉ cần cô nhìn vào mắt anh, anh sẽ bỏ qua hết mọi giận hờn.

Mà đúng là vậy, anh làm sao thoát nổi ánh mắt của cô chứ. Anh không kìm lòng được khẽ hôn lên mũi cô.

- Anh chọc em thôi. Đi hát là niềm vui của em mà, em vui thì anh cũng vui. Ngày đặc biệt đến đâu cũng đâu bằng người đặc biệt. 

- Ghét ghê á, cứ thích chọc người ta thôi, xấu tính thực sự.

- Thật ra trước giờ anh thích ngày lễ này vì cuộc sống này, mình nhận ơn của nhiều người. Vốn dĩ, được sống đã là một nỗ lực. Thương một ai đó thì lại càng nỗ lực nhiều hơn, đặc biệt là phải thương người như anh. Nên anh muốn dành ngày đặc biệt này cho em, hiểu chưa đồ ngốc? - Anh ôm cô vào lòng, ôn tồn giải thích. Anh muốn cô luôn nhớ, cô đặc biệt đến thế nào với anh.

- Sến súa quá ông ơi - cô cười trêu anh nhưng trong lòng lại cảm động quá đỗi. Đôi khi cô nghĩ người đàn ông ở bên mình đã trải qua tổn thương thế nào để bên trong anh là sự yếu đuối đến bất ngờ được giấu trong vẻ bên ngoài lạnh nhạt, khó chịu. Nhưng đến giờ này, anh cũng chỉ thỉnh thoảng chia sẻ một chút cùng cô. Cô đổi giọng ngọt ngào - Lúc nào em về, hai đứa mình đi camping được không anh?

- Sao lại không, chỉ cần em thích là được. Anh sẽ dẫn em đi đến chỗ ngắm sao đẹp nhất.

- Thiệt hả? Em thích ngắm sao. Em thích ở lều. - Cô buông anh ra, hào hứng nói cười. 

Anh bật cười theo. Lúc này trong cô không giống ca sĩ nổi tiếng mà như đứa con nít được nghe cho đi chơi. Cô gái này vốn dĩ sinh ra là để cho anh chiều chuộng hay sao ấy.

- Được, em muốn gì là được hết. Đổi lại tối nay em chỉ cần "mua chuộc" anh.

Anh với tay tắt tivi, ánh mắt trìu mến "tà đạo" nhìn cô. Cô hiểu rõ thâm ý của anh, nhưng lần này cô là người chủ động hơn. Môi cô tìm lấy môi anh, quấn quít không rời. Bóng tối chiếm trọn không gian nhỏ ấm cúng của hai người.

---

Quỳnh mở điện thoại, vừa bấm gửi tin nhắn vừa nhìn về phía cô gái ấy.

Quỳnh: [ Say chưa đấy cô nương ơi? ]

Anh thấy cô check tin ngay khi mình vừa gửi đi, miệng mỉm cười, má hây hây, chắc đã uống không ít soju. Nhưng chắc mẩm cô sẽ nói dối anh là mình không uống bao nhiêu đâu.

Nhung: [ Bọn em đang chờ xe về. Em uống 1 li hà. Về khách sạn em gọi anh nha, đừng ngủ sớm đó. ]

Cô gái ngốc này, anh đang ở đây ngay bên cô sao mà ngủ được cơ chứ

Quỳnh: [ Ừ, anh đợi em. ]

Quỳnh: [ sending image ]

Quỳnh: [ Mà này em chắc là chỉ 1 li chứ? ]

Cô xem tấm hình rồi quay phắt, nhìn về phía xe Quỳnh, ánh mắt lộ rõ sự ngạc nhiên. Anh yêu nhất là đôi mắt long lanh của cô, giữa đêm, nó vẫn có thứ ánh sáng kì lạ của riêng nó. Bức hình anh gửi là hình chụp cô từ phía xe anh.

- Trời, sao anh ở đây? 

Nhung ùa ngay về phía chiếc xe đằng xa. Cửa xe chưa đóng hẳn đã vội vã hỏi anh. Anh bật cười suốt từ khi thấy dáng vẻ ngạc nhiên của cô. Thật ra anh tính đứng ở ngoài đón cô cho tăng tính bất ngờ nhưng vì hai người đã qui ước tạm thời giữ kín mối quan hệ này nên như vậy cũng vui rồi.

Anh không thèm trả lời câu hỏi dư thừa của cô, chỉ lẳng lặng kéo cô và ôm thật chặt

- Lạnh không? - anh thầm thì

- Quỳnh ơi ... Quỳnh à ... - cô ủ tay mình trong lớp áo măng tô dày ấm của anh, nhõng nhẽo

Quỳnh bật cười, chắc cô lại sắp chọc anh. Lúc chưa yêu nhau, cô gọi anh bằng tôi và cô, anh phải năn nỉ cô mãi mới chịu gọi tên. Lâu lâu hai người tranh cãi hay căng thẳng, cô sẽ chuyển qua kêu là tui với ổng. Yêu nhau rồi, những lúc muốn chọn gheo nhau hoặc là khi say, cô sẽ gọi anh bằng tên. Mỗi lần nghe cô gọi bằng tên, anh không khỏi nhớ về những ngày bắt đầu rung động vì cô. Vốn dĩ, anh đã không định yêu một ai đó, vì kí ức trong anh, tình yêu thật phức tạp và nhiều toan tính. Thế mà cô xuất hiện, anh phát hiện ra, có một thứ tình cảm hơn cả yêu, đó là thương. Cô thuần khiết, cô nồng nàn, cô yêu anh chưa bao giờ áp đặt một khuôn mẫu, không bao giờ so sánh với một ai. Người con gái này, có phải ông trời đã quá thiên vị khi đem cô ấy đến cho anh?

- Nhung thương Mạnh Quỳnh lắm á! 

Khi anh còn đang chìm đắm trong những kí ức cũ, cô đã làm những xúc cảm ấy trong anh càng trỗi dậy mạnh mẽ. Anh hôn cô, dịu dàng xoa đầu. Anh thích làm điều ấy với cô, bao nhiều lần cũng không chán.

- Em say rồi này. Mới khỏi bệnh xong không có anh nên lại lén uống đây, phải bắt về phạt.

- Xí, em làm sao mà say được.

Cô nghe câu nói đầy ám muội của anh, giấu nụ cười thẹn thùng, khẽ đánh vào lưng anh. Thật ra thì ... cô say. Lâu rồi cô mới uống nhiều rượu vậy sau lần phải mổ ruột thừa bị anh cấm túc gần cả tháng trời. Vả lại hôm nay còn toàn anh chị em nghệ sĩ thân quen, mọi người kể nhau nghe bao nhiêu kỉ niệm cũ, cạn ly nhau uống nhiều lúc nào không hay.

- À ... quà Thanksgiving của em đâu? 

- Ừ hử ... anh đang suy nghĩ có bé hư dám uống nhiều rượu thì có nên tặng không? - Anh véo mũi, tay giơ giơ hộp quà nhỏ lấy ra từ túi áo, cố tình trêu ngươi cô

Lần này đến cô chủ động, cô choàng tay qua cổ anh, kéo về phía mình, ngọt ngào hôn anh. Mắt anh lấp lánh sự hài lòng, không bỏ công anh mua vé phút cuối để vội vã bay tới Utah. Ở bên cô với anh thời gian không bao giờ là đủ.

- Bây giờ thì ngoan rồi á, đưa quà em đây.

Tất nhiên là anh chịu thua cái nét dỗ dành của cô, trái tim mềm yếu của anh sao mà chịu nổi cô người yêu này cơ chứ. 

- Dễ thương quá! Em thích lắm - Cô ồ lên xuýt xoa khi nhìn thấy sợi dây chuyền anh tặng trong chiếc hộp nhỏ. 

Mặt dây chuyền là cơn sóng nhỏ có khắc tên viết tắt của anh và cô tỉ mẩn.Hóa ra anh vẫn luôn ghi nhớ về lần anh nói chuyện với cô ở K-Village,  cô đã bảo với anh rằng cô thích nhất là những đợt sóng ở biển vì nó nhìn mỏng manh nhưng lại mạnh mẽ. Anh thấy cô chẳng khác nào những cơn sóng ấy, bỗng một ngày ập vào đời anh như sóng dạt vào bờ.

Anh đeo nó cho cô, nhìn cô cười hạnh phúc tít mắt mà cũng vui lây. Utah vốn dĩ là một trong những thành phố lạnh nhất nước Mỹ, nhưng Utah có anh có cô là Utah ấm áp nhất mà anh từng đến.


----------------

Xin chào, ở đây có cơm tró chất lượng cao cuối tuần

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro