Em không thích cô ta hiểu rõ anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




... Em biết không, dù thế nào, anh cũng không thể mặc kệ em được ...


Cuối cùng cũng đưa người ta về tới nhà, Quỳnh mới trút được nỗi lo đè nặng cả đêm. Đồng hồ trên tay đã điểm sang thời gian của ngày mới. Anh cẩn thận đỡ cô xuống, dựa vào một bên mình để thuận tay khóa cửa. Nhìn sang người con gái trong bộ đầm đen hở lưng kiêu kì say ngất, anh thầm nghĩ may mắn là cô đã đến hầm rượu quen chứ không, chắc anh sẽ điên lên mất nếu phải tìm cô trong bộ dạng này giữa Cali rộng lớn này. Vừa yên tâm vì đã sắp xếp nhà cửa xong để dìu Nhung lên phòng thì người ấy đã làm loạn.

- Sao lại về nhà? Uống nữa đi, em muốn uống nữa.

Trái ngược lại vẻ càn quấy của cô, anh chỉ dịu dàng ôm lấy người đối diện, vuốt gọn những sợi tóc mai, dỗ dành

- Ngoan, hôm nào cho em uống nữa. Giờ khuya rồi, để anh ...

Phần còn lại của câu còn chưa kịp nói ra thì bị một nụ hôn bất ngờ cắt ngang. Nụ hôn hòa lẫn dư vị chát của rượu vang và vị ngọt tự nhiên đôi môi ập đến trong lúc anh không ngờ tới khiến Quỳnh sững sờ không kịp phản ứng rồi mau chóng bị cuốn theo. Thật ra, anh chưa bao giờ có thể từ chối sự ngọt ngào thân mật chết người này từ Nhung. Kể cả khi cô không say, thi thoảng cô vẫn đẩy anh vào thế bị động như thế này. Tất nhiên là lần nào, anh cũng bị quyến luyến, say mê trong men tình mà người kia gieo rắc. Lần này cũng không phải ngoại lê, tuy bị bất ngờ nhưng Quỳnh cũng rất mau chóng hợp tác. Phải một hồi lâu, lấy hết lí trí còn sót lại một chút, anh chủ động thoát khỏi sự khiêu khích của cô, vẫn thái độ cam chịu dỗ dành:

- Không phá nữa, để anh đưa em lên nhà thay đồ rồi nghỉ ngơi, khuya rồi.

- Anh không thương em nữa hả? - cô ngả nghiêng say, hỏi một câu vô chừng trong vòng tay anh

- Sao mà anh không thương em? - Anh kiên nhẫn chủ động ôm cô trong lòng, nhỏ nhẹ nói - Nhưng em đang say, anh muốn để em nghỉ ngơi mà. Để lúc khác, được không?

Phải mà Nhung còn tỉnh táo để biết anh đã phải nghị lực như thế nào để từ chối cô. Trong thâm tâm Quỳnh không nỡ chút nào nhưng lại càng muốn cô nghỉ ngơi nhất là trong tình trạng say khướt như lúc này. Dù sao, anh và cô còn cả một quãng đời dài bên nhau. Rồi không một động tác thừa hay thời gian để cô kháng nghị, anh ẵm cô trên tay đi thẳng lên phòng.

Cho đến khi thay quần áo xong xuôi và nhìn thấy Nhung đi vào giấc ngủ sâu trên chiếc nệm ấm êm quen thuộc, Quỳnh mới thực sự yên tâm, thở phào nhẹ nhõm. Buổi tối hôm nay quả thật quá dài và nhiều sự kiện đến mức không còn thấy buồn ngủ dù đã đến giấc. Đoạn sửa soạn xong xuôi, Quỳnh trở lại nằm bên cạnh Nhung, ôm vào lòng, chậm rãi vuốt mái tóc suông dài. Anh nhìn ngắm thật lâu khuôn mặt ửng đỏ đang say sưa trong giấc ngủ, bất giác bật cười. Dáng vẻ này, anh không có cách nào thôi chiều chuộng dù cái lúc cô rắn rỏi buông ba tiếng "mặc kệ em", trong lòng anh có chút xót xa như vết thương đang lên da non. Thôi thì, lâu lâu cho cô ngang ngược, phá phách một hôm.


---

Say vì rượu vang rất khác với bia, nó đem lại con người ta cảm giác lâng lâng, nôn nao như ngồi trên tấm phao giữa biển, cái say đến chầm chậm nhưng ở lại rất sâu. Khi tỉnh dậy, Nhung cảm giác cơn nôn nao đó vẫn còn ngấm sâu trong mình. Phải một lúc rất lâu sau, cô mới có chút sức lực và tỉnh táo để rời khỏi giường đi làm vệ sinh cá nhân. Xong xuôi tất cả xuống nhà tính tìm chút gì đó lót dạ cho êm bao tử thì thấy bóng dáng quen thuộc đang lúi húi dọn dẹp. Vừa nãy thức dậy không thấy anh, ngó nhìn đồng hồ cô còn đoán anh đã sang phòng thu làm việc. Hóa ra, anh vẫn ở nhà. Thật ra cô có chút thầm mong dự đoán của mình sẽ đúng, sau cơn giận hờn ở bãi xe hôm qua, lại trạng thái say ngất của mình, Nhung có phần ngại ngùng khi phải đối mặt với Quỳnh ngay bây giờ. Nhưng không còn cách nào khác, như có tác động vô hình nào đó, cô vẫn tiến lại gần phía anh.

Quỳnh nhìn hình ảnh Nhung phản chiếu trên mặt gương của máy pha cà phê, nhoẻn miệng cười thích thú. Cô dường như đang lúng túng vừa không biết có nên ôm anh như thói quen vừa có vẻ còn chút giận hờn, đôi tay ngập ngừng giữa khoảng không của hai người. Trông Nhung lúc này ngộ nghĩnh nhưng đáng yêu, anh thầm nghĩ. Rồi không nói không rằng, anh đưa tay về sau tìm tay cô, kéo sát về phía mình. Nhung bị hành động tập kích của Quỳnh làm cho bất ngờ cũng vô thức vòng tay kia ôm lấy người phía trước.

- Muốn ôm thì cứ ôm, sao còn phải suy nghĩ. Hay là còn giận anh?

- Hôm qua ai đưa em về?

- Chắc là có hoàng tử đánh xe đến đón em về. Chứ người ta bỏ nhà đi uống rượu mà, anh sao tìm ra. - nghe cô hỏi, biết thừa cô uống say không nhớ gì chuyện hôm qua nên anh cố tình ghẹo.

- Không thèm nói với anh. Em đi nấu đồ ăn sáng, cho em một ly cà phê.

- Đêm qua uống nhiều hại bao tử, không được uống cà phê. Anh chuẩn bị trà atiso nóng với cháo yến mạch trên bếp cho em rồi á.

Nhung thừ người không lên tiếng, lặng lẽ áp má lên lưng anh. Nhớ lại hôm qua, cô thấy mình có chút vô lý, cộc cằn với anh. Thật tệ, mỗi lần uống say, Nhung sẽ đều quên hết chuyện sau đó. Cô tự hỏi chẳng hiểu từ hầm rượu về nhà, không biết có làm chuyện gì hay nói gì Quỳnh không, cô thực sự không nhớ nổi.

Lúc Nhung đang ngồi vừa mơ màng vừa suy nghĩ vừa ăn cháo ở đảo bếp, Quỳnh bước lại gần, tiện tay xoa đầu cô, khiếu nại:

- Hôm qua em làm anh khổ sở lắm biết không?

- Có à? Em không nhớ gì hết. - Cô có tí ngượng nghịu, đáp qua loa rồi lùa vội muỗng cháo

- Không sao, hôm nay anh bắt em bù lại cho anh. - Anh đáp, ánh mắt có vẻ đắc thắng.

Chết tiệt, biết vậy đã không uống say, Nhung thầm nhủ. Phải mà lúc đó cô nghĩ đến chuyện một khi uống say sẽ như kẻ mất trí nhớ, cô sẽ không uống nhiều đến vậy để bây giờ lại bị anh phản thế cờ. Ấp úng một hồi lâu, Nhung rẽ sang chuyện bữa tiệc, cố tìm đường lui cho mình.

- Ai biểu tối qua giữa bữa tiệc anh lao vào xồng xộc kéo em đi như vậy. Dù sao cũng toàn là partner của em.

- Partner của em thì sao chứ, ai cho anh ta có quyền ép rượu người yêu anh.

- Anh có thể để em từ từ nói chuyện với người ta mà. - Nhung đáp trả yếu ớt trước thái độ cương quyết của Quỳnh.

Cứ ngỡ anh sẽ ngoan cố cãi lại đến cùng như mọi lần, vậy mà anh chỉ im lặng rồi thật nhanh cúi gần sát bên cô, chầm chậm buông lơi lời để trong lòng:

- Thì tại anh ghen, được chưa?

Lí do 100% thuyết phục khiến người nghe được chỉ còn biết tủm tỉm cười rồi cắm đầu ăn cho hết chén cháo. Có những lúc cô biết mình không phải là đối thủ khi nói chuyện với anh. Quỳnh im lặng, anh nhìn thấy hết nụ cười mỉm của Nhung, anh thừa hiểu nụ cười đó hàm ý cô không còn giận hờn gì anh chuyện hôm qua. Vả lại, bản thân Quỳnh cũng không thấy mình không đáng bị giận. Anh vẫn đứng đằng sau nhìn ngắm cô ăn sáng rồi tiện thể gối cằm lên mái tóc nhung mềm, tiếp chuyện:

- Lần sau có ghen thế nào, anh cũng sẽ kiềm chế, không cư xử bồng bột như vậy nữa. Tại em đó, em làm anh quên mất lí trí.

- Sao lại tại em, đổ thừa không. Mấy cô lúc trước thì sao, cô nào chắc anh cũng ghen vậy hả?

- Cô nào? Cô nào cũng không bao giờ đặc biệt bằng cô này.

- Vợ cũ anh. Cô ta khen ngợi anh lắm, nào là đã yêu ai đều có tính sở hữu cao, nào là chiều chuộng người yêu. Kể ra, cô ta cũng hiểu anh quá hen.

- Hôm qua em và cô ta nói chuyện gì với nhau?

Quỳnh nghe giọng nhấm nhẳng của Nhung, bật cười thành tiếng, hai tay đặt trên vai xoa xoa dỗ dành. Anh bỗng tò mò cuộc nói chuyện của hai người họ hôm qua. Trái lại, Nhung không vội trả lời câu hỏi của anh. Ăn hết chén cháo, uống ngụm nước xong, cô mới từ từ quay cả người lại, vùi đầu vào lòng Quỳnh, thở dài sườn sượt, giọng có vẻ không vui:

- Cô ta khoe khoang kể chuyện ngày xưa của anh. Kể anh ngày xưa thế này, tính cách anh thế kia, anh hay làm vậy làm vậy. Làm như muốn chứng tỏ mình hiểu rõ anh lắm vậy. Cô ta cũng rành hết những người cũ của anh trước em. Hai người đâu có giống cắt đứt liên lạc. Em không thích. Kể lể xong lại còn mời em đi hát, đã thế em trả giá cao luôn, lấy tiền cô ta đi làm từ thiện. Sao anh có thể từng cưới người như vậy nhỉ?

- Đừng ấm ức nữa công chúa của anh ơi. Bây giờ  trong lòng anh chỉ có một người, em hiểu rõ điều đó mà. Nhưng dù sao thì lỗi anh, anh để em bị người ta ăn hiếp. Ai bảo lúc đó em chưa chịu xuất hiện cứu vớt đời anh.

Nghe cô méc và "hỏi tội" mình, trái lại Quỳnh lại thấy vui trong lòng. Có cô, rõ ràng cuộc đời anh đã rẽ sang một hướng khác.

- Được rồi, hôm nay em muốn đi đâu, làm gì, anh chiều hết để chuộc lỗi. Hay đi ra biển chơi nhảy dù nha, xong anh dẫn em đi một nhà hàng Steak mới để thử.

- Thôi, em còn nhức đầu lắm, lát mình đi ra biển dạo loanh quanh rồi đi ăn được rồi.

- Thấy chưa, em đó, lần sau không cho em uống rượu bất chấp như vậy nữa. Ra sofa nằm chút đi, anh lấy thuốc cho. - anh khẽ gõ lên trán cô, lèm bèm trách trước dáng vẻ phờ phạc sau cơn say của người nào đó.

—-


Nhà hàng anh dẫn cô đến nhỏ nhỏ nằm xa khu người Việt trông còn rất mới, có vẻ là khai trương cách đây không lâu. Nhung thoáng ngạc nhiên khi thấy Quỳnh rành rọt nơi đây không giống mới ghé lần đầu. Anh nháy mắt ra dấu bảo đảm cho chất lượng của món ăn khi thấy vẻ nghi hoặc của Nhung. Tuy không gian nhỏ bé nhưng bên trong nhà hàng lại mang lối thiết kế khá ấn tượng và ấm cúng. Từng chi tiết nhỏ trên bàn hay tường và cả âm nhạc của quán đều chứng tỏ chủ nhân là một người rất tinh tế. Số bàn vừa đủ và cách xa nhau khiến khách đến có không gian riêng của từng bàn.

Quỳnh đặt trước chiếc bàn ở góc trong cùng, cạnh cửa số, nhìn ra là không gian của vườn hồng kiêu kì. Nhung thích thú ngắm nhìn, cô bảo nếu là buổi sáng chắc ở đây sẽ rất thi vị khi ngồi ngắm cảnh cùng một tách trà. Cô chậm rãi thưởng thức không gian, để mặc Quỳnh chọn món, trước giờ đi ăn ngoài đều là anh làm việc này, một phần cũng là vì anh kén ăn hơn cô. Gọi món xong, anh bảo cô tùy ý chọn rượu vang để uống kèm trong khi anh vào nhà vệ sinh, tất nhiên không quên dặn dò chỉ một ly. 

Lúc phần Steak của hai người lên, Nhung tròn xoe mắt khi thấy hình khuôn nhạc được vẽ cầu kì trên đĩa của cô. Không đợi cô lên tiếng, theo thói quen, Quỳnh mang chiếc đĩa về phía mình, cẩn thận cắt nhỏ từng miếng dễ ăn cho Nhung. Trong lúc cô còn đang ngạc nhiên với phần trang trí, anh đút miếng đầu tiên cho cô, hào hứng hỏi để đợi lời khen:

- Ngon không em?

- Ừm ... ngon á anh, thịt mềm tan, vị cũng ngon và thơm, có chút mùi khói. Sao họ biết em thích nhạc mà trang trí nhỉ? Nãy anh vào bếp dặn đúng không? - cô sực nhớ ra ban nãy anh có rời đi.

- Làm gì có, em cứ nghi ngờ lung tung không à. Chắc người ta ngẫu hứng trang trí. Lo ăn đi nè.

- Nhưng anh kêu nhiều quá. Em ăn không hết, anh phải ăn dùm em á nha. - Nhung nhận phần ăn đã được Quỳnh cắt gọn gàng vừa đưa lại, từ từ thưởng thức

- Không, lần này em phải ăn hết cho anh. Hôm qua anh cõng em thấy nhẹ hều, không cho em giảm cân nữa, ốm ôm không đã gì hết.

- Tào lao. Em giảm cân để mốt quay MV cho đẹp. Mà sao anh biết nhà hàng này, cũng hay ghê á! 

- Có người chỉ anh. Mấy chuyện tìm chỗ ngon sau này để ăn lo, việc của em chỉ cần là em thích, em ăn ngon là được.

Quỳnh cũng chậm rãi thưởng thức phần ăn của mình. Mắt anh vẫn tập trung ở người đối diện, đang vì ăn ngon mà hào hứng, rôm rả nói cười nãy giờ không thôi. Nhìn thấy Nhung yêu thích nơi này và thưởng thức ngon miệng, anh cũng thấy hạnh phúc lây. Bất chợt, anh hơi tư lự suy nghĩ.

Nếu cô biết đĩa steak này do người ấy làm, không hiểu cô sẽ cảm xúc như thế nào? Hạnh phúc hay ngỡ ngàng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro