Chương 15: Mỹ cường băng luyến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng hôn xuống hai người cuối cùng cũng đến Mộ Dung phủ, Mộ Dung Tuyết đã đợi đến sốt ruột, lúc Triệu Cấm mang Thương Vô Tâm bước vào cửa, đặc biệt nghe được hai tiếng bước chân, lo lắng bất an, âm thanh run rẩy hỏi: "Đường Thuấn, là Đường Thuấn đúng không?"

"Là ta a," Triệu Cấm vẫn chưa kịp đẩy cửa, Thương Vô Tâm đã nói rồi: "Tiểu Tuyết, đã lâu không gặp."

Mắt Mộ Dung Tuyết lập tức tràn đầy lệ quang trong suốt, cả người người gặp người thương. Triệu Cấm vậy mà lần đầu tiên cảm thấy dáng vẻ Mộ Dung Tuyết khóc làm lòng hắn dậy lên một loại khó chịu dị dạng không quen. Hắn cúi đầu, bước qua người Thương Vô Tâm đi ra, từ bên ngoài khép lại cửa.

Hắn không muốn nhìn thấy Thương Vô Tâm lộ ra dáng vẻ tiếc thương với Mộ Dung Tuyết, không muốn nhìn thấy hai người ôm ôm, hôn hôn, tình ý miên miên. Hắn đi qua đi lại trong viện nửa canh giờ (1 tiếng), sau đó đến trù phòng, lấy một chút nước trà với điểm tâm, nghe người hầu nói Mộ Dung Tuyết với Thương Vô Tâm vẫn chưa ra, Triệu Cấm nghĩ hai người cũng sẽ khát, bèn tự mình bưng trà đi tới, không muốn làm phiền, liền đặt khay chén xuống trước cửa, lại ngoài ý muốn nghe được thanh âm Thương Vô Tâm vói Mộ Dung Tuyết ở trong.

Hắn không muốn nghe hai người đang nói gì, định quay lưng bước đi, nhưng lại dừng bước, vì hắn nghe thấy Thương Vô Tâm bên trong nói: "Ta thích Phong từ rất lâu rồi."

Triệu Cấm biết đây hoàn toàn là nói càn, Thương Vô Tâm tính cách thế nào, nhân phẩm ra sao hắn vẫn biết, chưa kể tình cảm yêu thích mình trước đây có lẽ không phải giả, chỉ cần nhìn bằng hữu của y, đều là những người như Tiêu Hành, Úc Trầm Ảnh, tuyệt không có khả năng nhìn trúng người như Mộ Dung Phong.

Mộ Dung Tuyết sau đó nói gì đó Triệu Cấm nghe không rõ, Thương Vô Tâm lại mở miệng nói chính là: "Ngươi nếu muốn ở cùng ta cũng đơn giản thôi, đem Mộ Dung Phong giết chết hoặc là tìm người giam dâm hắn đều được. Dù sao ngươi cũng biết, ta không có hứng thú với những thứ đã chết hay không hoàn hảo."

Thương Vô Tâm căn bản là muốn mượn đao giết người, Triệu Cấm nghe thấy trong lòng kinh hãi, từ lúc nào Thương Vô Tâm với Mộ Dung Phong lại có thâm thù đại hận đến mức muốn nhanh chóng giết người như vậy.

Hắn im lặng nghe, hi vọng Mộ Dung Tuyết không dễ dàng bị lừa như thế. Hắn cố tình phớt lờ nửa câu sau của Thương Vô Tâm, vờ như không nghe thấy, không để ý.

Thương Vô Tâm tiếp tục tàn nhẫn cười, nói với Mộ Dung Tuyết: "A... ta quên mất ngươi cũng không hoàn mỹ gì, nhưng không sao, đợi ngươi trừ khử hết những kẻ hoàn hảo hơn ngươi mà ta có hứng thú, đương nhiên sẽ đến lượt ngươi rồi..."

Đây là lời gì thế, đúng là bức người quá đáng! Triệu Cấm nghe chưa xong liền phá cửa xông vào, dùng loại ánh mắt lên án khi bị lừa nhìn Thương Vô Tâm.

"Tiểu Cấm?" Mộ Dung Tuyết hỏi, Triệu Cấm nhìn thấy y hai mắt đỏ hoe, như vừa bị ức hiếp vô cùng đáng thương.

Triệu Cấm không đáp ngay, dùng khẩu hình nói với Thương Vô Tâm: Ngươi rõ ràng đa đáp ứng ta sẽ ở bên hắn.

Thương Vô Tâm cười nhẹ, nhướng mày, cũng dùng khẩu hình nói: À, ta nuốt lơi rồi.

"Ngươi!" Triệu Cấm không nghĩ tới Thương Vô Tâm thế nhưng trong tình huống này cười giỡn xấu xa với hắn, phẫn nộ nói: "Rõ ràng đã nói rõ rồi, ngươi sao có thể như thế này?"

"Đừng kích động, đừng kích động," Thương vô Tâm vậy mà vẫn treo lên nét cười: "Ta với ngươi thương lượng không tính. Ta vừa cùng Mộ Dung Tuyết thương lượng lại rồi, chỉ cần hắn đem người ta đang thích, Mộ Dung Phong biến thành dáng vẻ ta không thích nữa, ta liền là của hắn, Tiểu Tuyết cũng đồng ý rồi."

Triệu Cấm thấy Mộ Dung Tuyết sắc mặt khó coi, nghĩ rằng Thương Vô Tâm đơn giản là cố tình gây sự: "Ngươi căn bản không thích Mộ Dung Phong!"

"Ồ, thế ư," Thương Vô Tâm thấy Triệu Cấm cắn câu, cười cực kì sáng lạn: "Nói như vậy, ngươi rất rõ ta thích gì đi, vậy ngươi nói xem, trong lòng ta rốt cuộc là thích ai?"

Triệu Cấm lập tức cứng lưỡi.

"Thế cứ như vậy đi, ta hôm nay đi trước." Thương Vô Tâm cười cười vén tóc, phong tình vạn chủng mà xoay người đi qua Triệu Cấm.

Triệu Cấm sao có thể để y dễ dàng vậy mà đi, một cái túm y lại nói: "Không được, ngươi đáp ứng rồi, không cho phép đi."

Thương Vô Tâm cũng không vùng vẫy, chỉ nói với Mộ Dung Tuyết: "Tiểu Tuyết, ngươi kêu hắn buông tay."

"Ta..." Mộ Dung Tuyết do dự một lát, sắc mặt tái nhợt.

"Ngươi tốt nhất nhanh một chút, nếu không hắn kéo ta như vậy lâu rồi ta có thể sẽ buồn chán, buồn chán rồi, nói không chừng ta sẽ kể hắn nghe một số loại chuyện nhỏ..."

"Tiểu Cấm, buông tay, ngươi buông y ra, nhanh lên---" Mộ Dung Tuyết nghe thấy đột nhiên toàn cả người run rẩy, vẻ mặt điên cuồng kêu Triệu Cấm buông tay.

Triệu Cấm bị dọa, thả Thương Vô Tâm ra vội vàng đến bên Mộ Dung Tuyết, cả người Mộ Dung Tuyết run thành một đoàn trong vòng tay Triệu Cấm, Triệu Cấm đau lòng vuốt lưng y, đợi hắn ngẩng đầu lên Thương Vô Tâm đã ra ngoài rồi.

"Nhị ca, huynh đợi đây, ta đuổi theo mang y quay lại." Triệu Cấm oán hận nói.

"Không, đừng đi..." Mộ Dung Tuyết kéo éo hắn, thần tình khủng bố nói.

"Y ức hiếp huynh như thế, ta sao có thể không đi tìm hắn tính sổ!" Triệu Cấm an ủi nói: "Huynh đừng lo lắng, ta bất luận ra sao sẽ không để y bước khỏi Mộ Dung phủ thêm một bước, đến khi y cho huynh một lời rõ ràng."

"Không..." Mộ Dung Tuyết còn muốn ngăn cản, Triệu Cấm đã xoay người một cái bay khỏi phòng Mộ Dung Tuyết, đuổi theo.

Thương Vô Tâm không dùng kinh công, vẫn chưa đi quá xa, y thấy Triệu Cấm đuổi theo có chút ngạc nhiên, cười cười nói: "Làm sao, không lỡ bỏ ta, muốn đi cùng ta?"

"Thương Vô Tâm! Ngươi rõ đã đáp ứng, ngươi dựa vào gì mà nuốt lời?"

"Ta dựa vào đâu không thể nuốt lời?" Thương Vô Tâm cười, cây ngay không sợ chết đứng phản bác: "Ngươi chưa nghe qua vương gia Thiên Ninh giỏi nhất là lật lọng sao? Ta trước kia chỉ nghĩ là ta không thích hắn, nhưng lại không ngờ chỉ cần nhìn mặt hắn là không thể chịu được, tự nhiên sẽ nuốt lời thôi."

"Ngươi theo ta trở về." Triệu Cấm không muốn cùng y lộn xộn, trực tiếp bước đến kéo tay áo y.

"Là Mộ Dung Tuyết bảo ngươi đuổi theo ta?" Mắt Thương Vô TÂm lóe lên hàn quang hỏi.

"Không phải, là ta tự mình đến," Triệu Cấm nổi cáu: "Ngươi nói thế nào với Tiểu Tuyết ta không quản,  ngươi đã nói với ta sẽ đối tốt với y, ngươi không được nuốt lời."

Thương Vô Tâm nhưng không tiếp lời hắn, ngược lại tự nói: "Ta đoán chắc Mộ Dung Tuyết cũng không dám."

"Cái gì dám không dám, ngươi đừng tưởng rằng Tiểu Tuyết thích ngươi, ngươi liền có thể muốn làm gì thì làm!" Triệu Cấm kéo Thương Vô Tâm quay về, phẫn hận nói: "Còn nữa, ngươi vậy mà bảo y đi hại Mộ Dung Phong, để bọn họ thủ túc tương tàn, có phần quá phận một chút!"

"Ồ? Ta tưởng ngươi rất hận Mộ Dung Phong." Thương Vô Tâm vẫn cười khẽ không đổi.

"Ta hận gã, nhưng điều này không không liên quan đến Tiểu Tuyết, ngươi không nên lôi người vô tội vào!" Triệu Cấm kéo Thương Vô Tâm, vậy mà kéo không động: "Ngươi theo ta trở về!"

"Triệu Cấm, có chuyện ta cần nói cho ngươi," Thương Vô Tâm khí định thần nhàn nói: "Ta sẽ không ở cùng Mộ Dung Tuyết, không cần biết y có hay không trở mặt với Mộ Dung Phong, ta chính là không thích hắn, cưỡng cầu không được."

"Không đến lượt ngươi!" Triệu Cấm nói.

"Sao nào, ngươi tưởng rằng ba cái công phu mèo cào của ngươi có bản lĩnh đem ta về à," Thương Vô Tâm giương lên khóe môi cười nói: "Ngươi có bản lĩnh đánh ngất ta, vác về a..."

Lời chưa hết, tay áo Triệu Cấm động nhanh một cái, khí thơm đột ngột xông lên mũi, Thương Vô Tâm kêu to không ổn thì đã muộn rồi, cơ thể mềm xuống, thật sự bị Triệu Cấm một cái đỡ lấy, vác lên vai.

Một chút công phu Thương Vô Tâm liền thong dong chuyển tỉnh, y phát hiện mình nằm trên giường, Triệu Cấm đứng bên, y động tay chân một chút, nhận ra mình bị trói chặt như cái bánh chưng.

"Sao vậy, ngươi muốn gian sát?" Thương Vô TÂm cười cười nhìn giường, lại nhìn Triệu Cấm, ái muội rõ ràng trong mắt, bỗng tiến vào trạng thái diễn kịch, ánh mắt khiếp sợ, đáng thương nói: "Gia... tiểu nữ đã là người của người rồi, có thể hay không chỉ gian thôi, gian xong không giết?"

Triệu Cấm mặt như hàn băng, nhưng trong lòng cũng rõ Thương Vô Tâm biết hắn không có khả năng làm gì y, mới càn rỡ như  thế, không khỏi có chút tức giận.

Mộ Dung Tuyết uy hiếp không nổi Thương Vô Tâm, bản thân cũng vậy, Triệu Cấm cảm thấy cứ tiếp tục thế này, dù cho trói Thương Vô Tâm ở đây cũng không có cách nào. Hắn chỉ có thể cố hết sức dọa nạt Thương Vô Tâm: "Ta chính là đang trói buộc ngươi, trói đến khi nào ngươi đồng ý ở lại cùng Tiểu Tuyết thì thôi."

Ai biết Thương Vô Tâm không những không bị lừa, mà còn đột nhiên khôi phục ngữ khí bình thường, thậm chí có điểm thất vọng chỉ trách: "Triệu Cấm, ta bị ngươi trói ở đây, là bởi vì ta trước giờ không nghĩ rằng ngươi sẽ ám toán ta."

Một câu nói làm Triệu Cấm hổ thẹn vạn phần, cảm thấy bản thân lại lần nữa quay lưng lại với sự tín nhiệm của Thương Vô Tâm, đến nỗi lương tâm bất an. Mê dược là Trịnh Thiên Vấn đưa, coi là "phòng trường hợp bất trắc", thế mà rốt cuộc bị mình lấy ra làm mê Thương Vô Tâm.

"Nếu như... không phải ngươi hủy ước..." Triệu Cấm phản bác, nói mà bản thân cũng không thấy có sức thuyết phục.

"Ngươi cũng biết trói ta như vậy không thể nào ép ta nghe theo, thả ta đi đi." Thương Vô Tâm nói.

"Không được, ngươi rõ ràng đã đáp ứng." Triệu Cấm quay mặt không nhìn y.

"Thả ta đi, Tiểu Cấm," Thương Vô Tâm thở dài một hơi, khẩn thiết nói: "Ta vẫn còn chuyện quan trọng cần làm, thật sự không có thời gian cùng mấy người các ngươi ở đây lãng phí."

"Không được." Triệu Cấm vẫn ngoan cố.

Thương Vô Tâm vậy mà lại cười, rồi nói: "Ngươi rốt cuộc là vì Mộ Dung Tuyết, hay là bản thân không lỡ buông ta?"

Tâm Triệu Cấm thắt lại, vậy mới phát hiện sự ích kỉ của bản thân đã vượt qua tâm tình vì Mộ Dung Tuyết, hơn nữa, khi bản thân còn chưa phát hiện ra đã bị Thương Vô Tâm phát giác.

"Bây giờ mới không lỡ buông bỏ không phải muộn rồi, cái tâm này của ngươi trước kia đi đâu mất rồi?" Thương Vô TÂm cười lại ác nghiệt nói: "Đã buông tay rồi thì đừng dây dưa nữa, thả ta đi đi, lưu lại hồi ức tốt đẹp cho nhau không được ư?"

Triệu Cấm bị Thương Vô Tâm sỉ nhục, hắn liều mạng vờ như không nghe thấy, không để tâm, liều mạng thuyết phục bản thân rằng mình làm như vậy tất cả là vì Mộ Dung Tuyết.

Vì thế hắn liền trói Thương Vô Tâm không buông, quay về nói với Mộ Dung Tuyết, Mộ Dung Tuyết thế nhưng khuyên Triệu Cấm thả Thương Vô Tâm ra, Triệu Cấm chỉ thấy y quá tốt bụng, chỉ gật đầu cho qua.

Sáng sớm ngày thứ hai, khi Triệu Cấm mang đồ ăn cho Thương Vô Tâm, Thương Vô TÂm nhìn cũng thèm nhìn, quay đầu nói: "Ta mới không ăn, ăn rồi nói không chừng sẽ chế người."

"Ngươi lo ta hạ độc ngươi?" Triệu Cấm nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta muốn giết ngươi thì sớm đã một đao xong rồi."

"Ta là lo Mộ Dung Tuyết hạ độc ta..." Thương Vô Tâm cười lạnh nói.

Triệu Cấm lần nữ bị thái độ của Thương Vô Tâm làm cho phát cáu: "Tiểu Tuyết với ngươi thật lòng thật dạ như vậy, y sao có thể hại ngươi!"

"Ồ, thế thì không chắc," Thương Vô Tâm trào phúng nói: "Ta vẫn cho rằng ngươi là thật lòng thật dạ đối với ta này, không phải cũng như thế hạ dược ta?"

Nhắc lại chuyện cũ vẫn làm Triệu Cấm không nói nên lời, hắn ủ rũ đặt đồ ăn ở đó, im lặng quay người đi.

Buổi trưa đến xem, đồ ăn ban sáng vẫn nguyên chỗ cũ, một chút không động qua, Thương Vô Tâm nằm trên giường, sắc mặt rất không có ý tốt.

"Ta sẽ không thả ngươi đi đâu, ngươi không ăn không uống chỉ làm khó chính mình thôi." Triệu Cấm cắn rứt, chỉ có thể lặp lại lần nữa.

Thương Vô Tâm cười khổ một tiếng, nói: "Triệu Cấm, ngươi thật là.... không có lương tâm..."

Triệu Cấm trong lòng có điểm khó chịu,không phát ra tiếng, ánh mắt u ám, chuẩn bị quay người rời đi, Thương Vô Tâm sau lưng lại đột nhiên bi thương nói: "Triệu Cấm, ngươi quay lại, ngươi nói rõ cho ta biết, ngươi rốt cuộc có từng yêu ta hay không?"

Triệu Cấm dừng bước, không có quay đầu. Hắn cảm thấy Thương Vô Tâm căn bản là đang hỏi thừa, y thông minh như thế, cái gì mà không biết, cái gì mà nhìn không thông, vậy mà tại sao vẫn buộc mình đem tôn nghiêm cuối cùng ra thừa nhận sự thật thảm thương này.

"Ngươi cho rằng ta biết... đúng không?" Thương Vô Tâm nhìn cái lưng gầy gò, cứng ngắc của hắn, lắc đầu, tự nói: "Ta không biết. Triệu Cấm, ta không biết đâu."

"Thời điểm ta cho rằng ngươi yêu ta, chỉ có lúc ngươi trong vòng tay ta, xem những phản ứng thành thật của thân thể ngươi. Những lúc khác, ngươi chỉ biết né tránh ánh mắt ta, trốn tránh câu hỏi của ta, phớt lờ lời thề của ta, ẩn trốn không đến tìm ta, không dễ dàng gì ở bên nhau, lại đẩy ta ra. Ngươi trước giờ chưa từng nói qua cảm tình của ngươi với ta, ngươi nói xem... ta làm sao có thể biết..."

Triệu Cấm đứng yên không nhúc nhích, tâm bị từng câu từng chữ của Thương Vô Tâm đâm xuyên, chốc lát bản thân lại trở thành đại tội nhân, còn Thương Vô Tâm là nạn nhân đáng thương, mặc cảm tội lỗi cứ thế nhân lên, dâng trào, những hồi ức ngọt ngào, đau khổ trong quá khứ cũng theo đó ùa lên đầu tim, làm tâm hắn đau không biết làm sao.

"Ta cùng ngươi tới Tần Già, là bởi vì trên đường có thể làm một số chuyện cảm động ngươi, làm ngươi thay đổi chủ ý, ai mà biết ngươi vậy mà lòng dạ sắt đá, quyết đem ta cho người khác, ngươi căn bản là... ngươi..."

Đầu óc Triệu Cấm nhất thời trống rỗng, hắn không biết Thương Vô Tâm thế mà lại cất giữ tâm tư như vậy, vẫn chưa kịp cân nhắc, cảm khái, tiếng hô hấp của Thương Vô Tâm đột nhiên trở nên nặng nề, Triệu Cấm quay đầu thấy y đang cuộn tròn, sắc mặt trắng nhợt, tàn nhẫn cắn môi, thống khổ vạn phần.

"Vô Tâm, Vô Tâm? Ngươi sao rồi?" Triệu Cấm vọt tới ôm y, nhìn thấy mồ hôi lạnh theo trán Thương Vô Tâm bắt đầu chảy xuống: "Có phải vết thương cũ lại tái phát rồi, Vô Tâm, Vô Tâm?"

Thương Vô Tâm ra sức hít vài hơi, chật vật nói: "Cấm... Tiểu Cấm... Ta đau..."

Trái tim Triệu Cấm theo từng cái run rẩy của Thương Tâm cũng kịch liệt run lên, cắn môi dưới hung ác như tự bạo ngược chính mình. Hắn buông Thương Vô Tâm xuống, đến tủ bên cạnh lấy một vũ khí sắc bén cắt dây, rồi lại đau lòng vạn phần mà ôm chặt Thương Vô Tâm.

Tuy nhiên, hắn vẫn chưa kịp nói xin lỗi, đột nhiên trước mặt cảnh vật điên đảo, hắn đã bị đẩy ngã xuống dưới giường, tiếp đó tay bị vặn ra sau trói lại, rồi buộc vào cột giường, một lần thành công, nhanh nhẹn dứt khoát.

Thương Vô Tâm trong nháy mắt làm xong một chuỗi này, vẻ nhợt nhạt với đau đớn lúc trước biến mất sạch sẽ, đứng trước giường đắc ý phủi tay, cười nhìn Triệu Cấm.

Kẻ ngốc cũng nhìn thấy y một dáng vẻ thần thanh khí sảng, không có chuyện gì, Triệu Cấm kêu to: "Ngươi lừa ta?"

"Ai bảo ngươi bị lừa?" Thương Vô Tâm thờ ơ nói.

"Ngươi..." Triệu Cấm không thể tin được Thương Vô Tâm vậy mà lợi dụng sự lo lắng, yêu thương của hắn để lừa dối chính hắn. Thương Vô Tâm thế nhưng vẫn như cũ ngạo mạn bình luận: "Mộ Dung gia các ngươi, thật là một người so với một người càng dễ lừa, một người so với một người càng vô dụng a."

Mới nãy còn nói những lời nói cảm động, làm người thương tâm ấy, giờ lại nói hắn dễ lừa, Triệu Cấm không còn biết biết lời nói của Thương Vô Tâm, câu nào là thật, câu nào là giả nữa. Hắn rất muốn hỏi y, ngươi đã đạt được ý đồ rồi, cũng không cần nói những lời lừa gạt ta, làm ta mềm lòng với ngươi, vậy thì những lời ngươi dùng lừa gạt ta ấy rốt cuộc là thực lòng hay giả ý?

Có cái nào là thật, cái nào là gạt người, Triệu Cấm thật sự phân không rõ.

Vì thế, Triệu Cấm hít một hơi thật sâu, mỉm cười đau khổ: "Thương vương gia, Triệu Cấm đúng thật là có chút dốt nát, Triệu Cấm cũng không muốn cùng vương gia chơi loại trò chơi lúc thật lúc giả này, những lời ngài nói, những điều người làm từ trước đến nay, rốt cuộc cái nào là thật, cái nào là giả, có thể phân rõ cho ta một chút được không?"

Thương Vô Tâm thế nhưng không nghiêm túc với hắn, khinh khỉnh nói: "Ngươi tự mình đoán xem."

Thái độ của Thương Vô Tâm làm Triệu Cấm tức giận, chua xót gào lên: "Thương Vô Tâm, đùa giỡn tình cảm của người khác có vui không?"

"Không phải chơi đùa tình cảm của ai cũng đều thú vị..." Thương Vô Tâm vậy mà còn nghiêm túc suy nghĩ, nói: "Nhưng mà, ngươi thực sự so với những người khác thú vị hơn một chút. Từ lần đầu tiên gặp ngươi, ta liền cảm thấy đem kẻ bề ngoài thờ ơ với mọi thứ, đáy lòng lại tự ti sâu sắc như ngươi, lừa tới tâm can tình nguyện leo giường của ta, nhất định là một chuyện rất có tính thử thách, quả nhiên đúng như ta kì vọng."

Triệu Cấm kinh hãi nhìn Thương Vô Tâm, hắn không tin một người lúc trước luôn ôn nhu, tình ý miên miên, trăm cách yêu thương, vạn cách bao dung với mình, vậy mà thay đổi sắc mặt, dửng dưng nói ra nhưng lời tàn nhẫn như vậy.

Thương Vô Tâm thế nhưng cười tán thưởng sự uất ức, tuyệt vọng của Triệu Cấm, bước tới, khiêu khích mặt hắn, nheo mắt, lãnh khốc nói: "Thật đáng tiếc, vậy mà cộng lại chưa đến vài ngày liền đến tay rồi, ngươi thật sự rất dễ lừa, ta chơi chán rồi, từ nay không hẹn ngày gặp lại, ngươi tự mình bảo trọng."

Triệu Cấm ngơ ngác nhìn Thương Vô Tâm quay người, thực là đầu cũng không ngoảnh lại, cứ thế biến mất trong tầm mắt hắn. Trên mặt hắn cũng không có biểu tình gì, nhưng tay lại thọc sâu vào dây trói, tự hành hạ chính mình, giống như muốn đem bản thân thắt chết.

Tác giả có lời muốn nói: Thân là mẹ kế, cho Vô Tâm và Cấm Nhi của ta một cái thở dài...
Chương sau là sự trở lại của Thiên Môn và Tiêu Hành~~~(*^__^*)

Dịch giả có lời muốn nói: Trời ạ, ta cũng không hiểu nổi Thương Vô Tâm. Triệu Cấm đáng thương nhà ta...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro