1. Bạch trà kiêu sa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nay đã là cuối đông, khóm bạch trà chớm nở những nụ hoa đầu tiên, trong sáng và tinh khôi. Bà Cả đứng dưới hiên nhà, hai tay chắp phía sau lưng, đôi mắt đăm chiêu nhìn từng giọt sương sớm đọng trên những tán lá rồi trượt xuống mặt đất, tan biến. Hôm nay là một ngày đặc biệt của gia đình ông chủ Quảng, từ sớm, đám gia nhân đã phải tất bật dọn dẹp, trang hoàng ngôi nhà lại cho thật khang trang và sạch sẽ. Kể cả các bà, các cô cậu, cũng không được phép thức dậy sau tiếng gà gáy lần thứ 3, mọi thứ phải được chuẩn bị thật sự kỹ lưỡng, nếu không ông Quảng sẽ nổi giận mất.

Mặt trời còn chưa ló dạng, ông chủ đã bước lên chiếc Citroen Traction Avant màu đen của mình và đi đâu đó. Người ta đi gánh nước, đi đồng, đi ra chợ buổi sớm mỗi lần thấy ô tô của ông Quảng chạy ngang đều trông theo, người thì viển vông mơ mộng được một lần sờ vào nó, kẻ thì lắc đầu bảo ông hoang phí. Phải thôi, ở cái vùng nông thôn này chẳng mấy ai có của ăn của để, đi đâu cũng toàn đi bộ, thậm chí có đôi dép mấy năm không dám đổi, kha khá xíu thì đi xe lôi, xe xích lô chứ sở hữu ô tô như ông Quảng đây chẳng ai với nổi.

Mà nghe đâu ông đi ra bến xe khách để đón con gái út trên Sài Gòn về, 8 năm trước cô Út lên trển học khi vừa tròn 16, chắc giờ đã trưởng thành lắm rồi. Hèn gì mấy hôm nay nhà họ cứ xôn xôn xao xao, tất bật chạy đôn chạy đáo như là chuẩn bị ăn Tết vậy.

Trời nắng lên rồi, lúc này chiếc xe của ông Quảng cũng quay trở lại con đường làng quen thuộc, chiếc ghế cạnh ông còn có thêm một cô con gái. Bên vệ đường, đám thanh niên trai tráng hiếu kỳ chen chúc muốn xem nhan sắc cô Út ra sao, mấy cô gái thì nhăn mày nhăn mặt vẻ khó chịu lắm.

Kìa kìa, cô Út đẹp lắm.

- Chà, cô ấy xinh đẹp như tiên nữ vậy.

- Cả đời tui chưa từng thấy ai đẹp như thế đó.

- Ai cưới được cổ chắc có phước lắm à nghen.

Trai làng này có vẻ như bị nhan sắc mỹ miều của cô Út làm cho chết mê chết mệt rồi, bọn họ luôn miệng tấm tắc khen lấy khen để, thiếu điều nước miếng muốn chảy xuống cằm. Con gái đẹp làng này thì không thiếu, nhưng đạt đến độ sắc nước hương trời như cô Út chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay.

- Có gì đâu chứ, chẳng qua có tiền nên ăn diện một chút, xinh đẹp cái nỗi gì.

Ở đây các anh thèm thuồng, các cô ngược lại tỏ ra ganh tị, liếc mắt trề môi các thứ. Cũng là lẽ thường tình thôi mà, không thể trách họ được.

Tuy nhiên, trong khi những cô gái không ưng ý cô Út thì vẫn còn một người hoàn toàn nghĩ khác. Cô đứng một nơi cách xa đám đông, nổi bật trong bộ áo dài xanh lam nhạt, mái tóc đen óng rũ qua bờ vai nhẹ bay trong gió và một ánh mắt mềm như nhung dõi theo chiếc xe dần chạy tới phía mình.

Trong một khoảnh khắc nào đó, hai ánh mắt bất chợt chạm vào nhau, nhanh như một tia chớp rồi vụt mất. Người phụ nữ đứng bên ngoài này hụt hẳn một nhịp tim, cô út bên trong xe cũng đỏ ửng hai má. Cảm giác gì thế này?

- Cô Orm à, cô sao thế?

Nhỏ Lành, giúp việc ở nhà cô trong thấy chủ cứ đứng im nhìn theo chiếc xe thì liền thắc mắc, vỗ nhẹ vào cánh tay cô.

- À không, ta ngạc nhiên vì ông Quảng còn có một cô con gái thôi.

Cô cười nhạt, nhẹ nhàng lắc đầu một cái rồi cũng tiếp tục bước đi.

Nghe thế nhỏ Lành không hỏi thêm, chỉ lẳng lặng xách giỏ đi chợ nối gót cô chủ. Hôm nay cô hứa sẽ mua dép mới cho nó và mấy đứa ở nhà, nghĩ tới nó rất vui.

Khi tiếng xe ông Quảng vừa vào đến cổng nhà, ai nấy đều háo hức đón chờ, bà Cả, bà Hai và bà Ba đã ngồi nghiêm nghị trên bộ tràng kỷ. Phía sau các bà là cậu mợ Hai, cậu Ba và cậu Tư nghe cô Út về đều rất vui mừng. Lâu rồi cả nhà chưa đông đủ đến vậy, cho nên hôm nay mọi người cảm nhận không khí nhộn nhịp hẳn ra.

Trên dưới kẻ hầu người hạ bưng trà, bưng mứt bánh ra, sau khi lui xuống còn len lén nhìn cô Út, nàng xinh đẹp kiêu kỳ trong chiếc váy kiểu dáng phương Tây khiến ai nấy đều khó rời mắt. Đối với bọn họ mợ Hai nhà này đã là đẹp lắm rồi, vậy mà so với cô Út còn có phần thua kém ấy chứ. Đúng là mỹ cảnh nhân gian có đi cả đời cũng không thưởng thức hết được.

- Thưa má Cả, má Hai, má Ba, anh chị em mới về.

Quảng Linh bước vào, cởi cái nón ra rồi đầu lễ phép chào từng người lớn trong nhà.

- Con đi đường xa mệt rồi, thắp nhang cho ông bà với má con rồi vào nghỉ đi.

Ông Quảng đi tới gần, vỗ nhẹ vai nàng rồi nhẹ nhàng nói.

- Dạ con xin phép.

Nàng đi tới tủ thờ giữa gian nhà, nhìn sơ qua khung ảnh của ông bà nội rồi bồi hồi đưa ánh mắt sang di ảnh của má ở phía tay trái. Má Quảng Linh mất trong một cơn bạo bệnh, khi ấy nàng chỉ vừa 2 tuổi, còn chưa biết gì.

Thắp cho má nén nhang, sóng mũi nàng có chút cay cay, tay quệt nhẹ giọt nước ấm trên mi rồi đi vào trong buồng.

- Con Mận vào hầu cô đi.

- Dạ thưa bà.

Nghe lệnh bà Ba, nhỏ Mận lập tức đi theo Quảng Linh vào trong buồng.

Trên giường, Quảng Linh nằm sấp xuống, im lặng để con Mận xoa bóp cho mình, ngồi xe đò từ sớm làm nàng thật mỏi mệt. Hai mắt Quảng Linh lim dim muốn ngủ nhưng nằm mãi chẳng tài nào ngủ được, chắc tại lâu rồi mới về nhà, có chút lạ chỗ.

- Thôi được rồi, con làm việc của mình đi.

Cảm thấy cơ thể đỡ mệt hơn một chút, Quảng Linh ngồi dậy rồi xua tay bảo con Mận cứ đi làm việc khác. Vả lại nàng sống tự lập trên Sài Gòn đã quen nên không cần thiết lắm người hầu hạ làm gì.

- Dạ ông kêu con hầu cho mình cô thôi nên cô có cần gì thì bảo con chứ con không có việc gì hết ạ.

Con Mận nhỏ nhẹ đáp lời, hai tay nắm vào vạt áo vẻ hơi ngượng ngùng. Nó mới về nhà này làm độ 3, 4 năm gì thôi cho nên chưa từng gặp mặt cô Út, chẳng biết nàng tính khí ra sao, thái độ e dè này cũng là lẽ thường tình.

- Làm gì mà sợ dữ vậy? Ngồi xuống đây.

Đôi mày thanh tú của nàng nhíu lại không hài lòng vì thấy con Mận cứ dè chừng mình, làm như nàng là hổ dữ không bằng, bèn kéo cái ghế để trước mặt bảo nó ngồi.

- Dạ con không dám.

- Ngồi, đây là lệnh.

Quảng Linh nghiêm giọng, chỉ có thế mới khiến con nhỏ chịu đặt mông lên ghế nhưng vẫn rụt rè.

Nàng nhích lại gần, bàn tay nâng cái mặt đang cúi gầm xuống của nó lên, nói tiếp:

- Con năm nay bao nhiêu tuổi?

- Dạ con 15.

- Còn nhỏ quá, có gia đình gì không?

Tay Quảng Linh rời khỏi gương mặt đã đỏ lựng của nó, nàng mà để thêm xíu nữa không chừng nhỏ hồi hộp đến ngất luôn cũng nên.

- Dạ cha má con mất hết rồi, con mới xin vô đây làm công.

Con Mận thật thà trả lời, thấy cô Út không có vẻ gì đáng sợ nên mới dạn dĩ hơn một chút.

- Từ nhỏ giờ có đi học không?

- Không có thưa cô, nhưng con được học chữ ở nhà cô Orm.

Nó cong môi cười khi nhắc đến tên người đó, ngoài cha má đã mất thì đối với con Mận lúc này, người nó kính trọng nhất chính là cô giáo đã dạy chữ cho nó.

- Ông đóng tiền cho con học à?

Quảng Linh lại tiếp tục hỏi, trong lòng có chút nghi ngờ, dẫu cha nàng có tốt tính thật nhưng cũng làm gì rảnh rỗi mà lo cho gia nhân đi học, huống chi nhà này có những 7, 8 đứa trạc tuổi con Mận, lo sao xuể.

- Dạ con học không có đóng tiền, bữa nào làm xong việc sớm, con đều xin ông qua nhà cho cô chỉ bài, đến nay đã 1 năm rồi ạ.

- Chắc cô giáo của con tốt lắm hả?

Thấy biểu hiên cứ tủm tỉm cười suốt của nó là nàng đủ hiểu, - Chắc cô giáo của con tốt lắm hả?

Thấy biểu hiện cứ tủm tỉm cười suốt của nó là nàng đủ hiểu, ở vùng này cũng có vài người mở lớp dạy nhưng mà chịu dạy miễn phí cho học trò thì hầu như là không có.

- Dạ, cô Orm không chỉ tốt mà còn rất đẹp, đẹp như cô Út vậy đó.

Con Mận lại cười toe toét, tự nhiên hơn mà nói chuyện với nàng, mỗi lần nhắc đến cô Orm là nó vui sướng một cách rất lạ kỳ.

- Orm.

Quảng Linh thôi không hỏi thêm, nàng lẩm nhẩm trong miệng như học thuộc cái tên đó. Tự dưng lại nhớ đến người phụ nữ mình gặp ban sáng, một nét đẹp thước tha thuần Việt, trước giờ chưa từng ai khiến nàng xao xuyến như thế cả. Để đánh giá người phụ nữ ấy, Quảng Linh chỉ có thể dùng bốn chữ "Tuyệt sắc giai nhân".

Nghĩ tới, Quảng Linh lại ôm trái tim thổn thức của mình. Nhưng nàng lại lắc đầu, trấn tĩnh bản thân.

Không phải, mình là con gái mà, sao có cảm giác với phụ nữ được?

-----------
Halooo lại là mình đây
Mong mọi người ủng hộ ạ!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro