4. Thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối hôm ấy Quảng Linh lại lẻn ra khỏi nhà để mà gặp Orm, hai người bọn họ tiếp tục có một đêm mặn nồng. Mối quan hệ không rõ ràng này đã duy trì được hai, ba tháng gì đó và may mắn là chưa bị ai nghi ngờ.

Kết thúc cuộc mây mưa kịch liệt, Orm bây giờ cạn kiệt sức lực, chỉ biết nằm gọn trong lòng Quảng Linh cố gắng hít thở. Con người này ăn cái gì mà khỏe thế không biết, hùng hục như trâu, mỗi lần lên giường đều không tiếc tay mà làm cô muốn chết đi sống lại.

- Vậy là cô phải đi thật sao?

Quảng Linh vén nhẹ lọn tóc lòa xòa ra sau tai Orm, giọng có hơi buồn buồn nói.

- Ừ, chỉ có hai hôm, Út Linh ở nhà ráng chờ tôi.

Cô gật đầu, bàn tay xoa nhẹ cái bản mặt phụng phịu phát ghét của người kia. Chỉ đi có ít bữa mà làm như là phải rời xa nhau vài năm vậy đó, từ sớm giờ cứ lằng nhằng cô mãi thôi.

- Hay cô đừng đi được không?

Đôi mắt nàng long lanh nước như sắp khóc, chính xác là đang làm nũng, hai tay ôm chặt lấy cô, dụi mũi lên mái đầu thơm mùi oải hương mà nài nỉ.

- Điên hay sao? Vị khách này muốn mua tranh của tôi lâu rồi, lỡ hẹn với ông ta sẽ mất một số tiền không ít đó.

Orm nghe xong phì cười, gõ nhẹ lên trán nàng, lớn rồi mà nhõng nhẽo như là con nít vậy.

- Xì~ tiền bạc gì chứ, em cho cô được hết.

Quảng Linh trề môi, bàn tay tùy tiện vuốt ve phần hông của người trong lòng, có vẻ như vẫn không bằng lòng để cô rời bỏ mình đi dù chỉ hai ngày.

- Tôi không cần tiền của em.

Đột nhiên Orm nghiêm giọng, ánh mắt dọa người nhìn nàng khiến cho cô Út phải cụp tai cụp đuôi không dám hó hé thêm nữa.

Thấy người kia đã chịu ngoan rồi, Orm mới xoay mặt vào trong, cô cần một giấc ngủ thật ngon để sáng mai còn lên đường sớm. Vừa xoay vào đã cảm giác có một cánh tay choàng ôm lấy eo mình, cảm giác ấm áp xộc tới khiến cho cô cũng thoải mái từ từ khép đôi mi.

Quảng Linh ôm gọn mỹ nhân trong lòng mình, hôn nhẹ lên tóc cô thay cho lời chúc ngủ ngon. Nàng cũng yên ổn chợp mắt, vòng tay cả đêm không hề nới lỏng.

Trời vừa tờ mờ sáng, Orm đã thức dậy để chuẩn bị, cô lục đục khiến nàng cũng không thể ngủ nữa. Quảng Linh ngồi dậy vươn vai một cái, thấy cô đang sửa soạn hành lý liền vọt tới trao một cái ôm từ phía sau. Chán quá, thật không muốn xa nhau xíu nào.

- Đi lên đó nhớ giữ gìn sức khỏe, đổ bệnh là em sẽ đánh mông cô.

Quảng Linh giọng điệu thì nghiêm túc mà cái tay lại cà rỡn sờ nắn mông người ta.

- Em không biết phân biệt lớn nhỏ

Tức điên, Orm bậm môi quay lại vỗ vào tay nàng một cái. Hở ra là đòi đánh người ta, chả biết đứa nào lớn đứa nào nhỏ? Cái đồ không có phép tắc.

- Đứa nào nằm trên đứa đó lớn, hắc hắc.

Cái mặt Quảng Linh đắc ý thấy rõ, còn ngửa cổ cười lớn cố tình chọc ghẹo đại mỹ nữ trước mặt. Nàng nói đúng mà, tuổi tác chỉ là con số, lên giường rồi hãy phân biệt trên dưới.

- Không nói với em nữa, tôi đi.

Rốt cuộc là không cãi lại, Orm đóng giỏ hành lý của mình lại rồi đẩy tay nàng khỏi eo mình, sau đó bước ra ngoài.

- Cô đi hai bữa rồi về, mấy đứa ở nhà trông coi nhà cửa cần thận.

Orm cùng nhỏ Lành bước lên xe ngựa, cô không quên dặn dò tụi nhỏ ở nhà một chút.

- Dạ cô yên tâm, tụi con sẽ coi nhà cửa cẩn thận mà.

Thằng Tèo đứng lên phía trước, hai tay khoanh lại trước ngực mà nói.

- Ừ cô đi, Út Linh, tôi đi đây.

Nở một nụ cười hài lòng, Orm vẫy tay chào đám nhỏ rồi nhìn tới Quảng Linh đang có chút luyến tiếc mình.

Quảng Linh gật đầu không nói gì, nàng đứng cùng tụi nhỏ trông theo cho đến khi xe ngựa chở cô đi khuất xa. Cặp má của nàng xịu xuống, trong lòng vẫn không cam tâm để người ta rời đi.

- Hai hôm, chỉ có hai hôm thôi mà, đâu phải gọi là lâu, không sao. - Quảng Linh tự nhủ.

- Cô Út trời còn sớm, mình tranh thủ về thôi.

Con Mận nhìn trời rồi khều nhẹ tay cô Út, giờ này ông bà vẫn chưa thức nên phải về mau kẻo bị phát hiện sẽ rắc rối.

Nàng cũng gật gù nghe theo nó rồi ngồi lên xe kéo, hai cánh môi vẫn chu ra cả thước. Ở trên xe, Quảng Linh nhìn trời nhìn mây, nhìn cây nhìn cỏ rồi suy nghĩ vẩn vơ. Tình cảm của nàng đối với Orm có nghĩa là gì? Mến mộ? Chưa đủ. Còn một cái gì đó còn to lớn hơn nữa kìa. Là muốn ở bên cạnh cô ấy mỗi ngày, muốn nhìn thấy cô cười, muốn chăm lo cho cô và chút ích kỷ không muốn ai lại gần cô.

Mấy người bạn trên Sài Gòn của nàng hay nói đó là "thích", mà đối với Quảng Linh thì đâu chỉ có thích Orm thôi đâu. Vậy chắc là...

Nàng đã thương cô mất rồi.

Có lẽ là đúng. Quảng Linh không chỉ muốn chiều chuộng Orm mà còn thích nghe cô ấy mắng mình nữa, những lúc đó cô đáng yêu quá chừng.

Buổi sáng tại nhà ông chủ Quảng vẫn diễn ra bình thường, sau khi đã dùng điểm tâm xong thì mỗi người một việc. Quảng Linh bây giờ đang đi theo cậu Hai để học việc, khi đã chững chạc có thể giúp cha quản lí một vài cửa tiệm.

Nguồn thu nhập chính của gia đình ông Quảng đến từ việc kinh doanh lúa gạo, nhà họ có kha khá các cửa tiệm lớn nhỏ rải rác khắp vùng. Việc làm ăn tương đối suông sẻ do con cái nhà ông Quảng đều chăm chỉ chịu khó, lại sống có tình nghĩa nên bà con người ta thương lắm.

Hôm nay Minh Nhật, anh Hai trong nhà dẫn Quảng Linh gặp một khách hàng lớn để làm quen với công việc, đó là con trai cả của nhà ông hội đồng Lâm làng bên. Tướng mạo cậu khôi ngô tuấn tú, lại khéo làm ăn, nhờ vậy mà nhà bên đó càng ngày càng giàu lên.

- Chào cậu Thành, đây là em út nhà tôi, Quảng Linh.

Anh Hai bắt tay với cậu Cả rồi nhìn sang Quảng Linh tiếp tục giới thiệu :

- Út Linh, đây là cậu cả Thành, con của ông hội đồng Lâm, đối tác lớn của nhà chúng ta.

- Dạ chào cậu cả.

Quảng Linh mỉm cười, lịch sự bắt tay lại với cậu ấy, trong lòng thầm đánh giá người này rất có tài.

- Chào cô Út, thôi, chúng ta vào việc.

Cả buổi Quảng Linh chỉ ngồi nghe hai người bàn chuyện rồi ghi chép lại những thứ cần thiết vào cuốn sổ, với đầu óc thông minh vốn có của nàng thì việc kinh doanh cũng không có gì là quá rắc rối. Còn có anh Hai tận tâm chỉ dẫn, sớm muộn gì nàng cũng sẽ trở nên giỏi lên thôi.

Cuộc trao đổi diễn ra thành công mỹ mãn, bên nhà họ đồng ý ký tiếp hợp đồng dài hạn với gia đình nàng. Cậu cả còn mời hai anh em ở lại uống rượu, nhưng Quảng Linh nào biết uống, nàng chỉ ngồi chơi mà thôi.

- Thấy cô Út đây rất xinh đẹp, chẳng biết cô đã có ý trung nhân hay chưa?

Ngồi được một lúc thì cậu cả Thành lại hỏi đến chuyện tình cảm, coi bộ cậu ấy để mắt đến nàng rồi đây.

- Tôi hiện tại chưa nghĩ tới.

Quảng Linh chỉ mỉm cười nhẹ, nếu giờ nàng nói có thì sẽ bị bại lộ mất nên thôi đành giấu nhẹm đi vậy.

- Nếu khi nào nghĩ tới rồi cô có thể tới tìm tôi, được chứ?

Cậu ấy bật cười thành tiếng, nửa đùa nửa thật đưa ánh mắt mờ ám nhìn tới nàng.

Nàng khẽ nhíu mày, cậu cả đây rõ đã có vợ rồi kia mà, nghe đâu mới cưới nhau mới vỏn vẹn một tháng, vậy mà đã ngỏ ý muốn lấy thêm vợ. Dĩ nhiên là cô Út đây không thể chấp nhận rồi, đường hoàng là đi học ở trường Tây về, lẽ nào lại chịu phận làm vợ bé người ta. Mà có làm lớn thì nàng cũng không thèm, thèm mỗi Orm thôi.

- Cậu cả khéo đùa, em tôi nó còn nhỏ, có biết cái gì đâu chèn.

Thấy biểu tình của em gái không được tự nhiên, Minh Nhật nhanh chóng giải vây, có lẽ cậu cả hơi say rồi nên mới nói giỡn chơi vậy mà.

- Xin lỗi tôi hơi quá rồi.

- À không sao.

Quảng Linh gượng cười mà trong lòng như có con sóng cuồn cuộn, đàn ông gì mà sỗ sàng.

------

Đúng hai bữa sau, Orm cũng đã trở về, nhưng hôm ấy Quảng Linh bận quá nên chưa thể ghé sang được.

Việc buôn bán thuận lợi làm Orm thoải mái hơn phần nào, buổi sáng cô đến lớp dạy cho bọn nhỏ, đến gần trưa thì trở về nhà như bình thường. Suốt ngày hôm đó, trong lòng cô nó chộn rộn sao ấy, cứ trông ngóng ra ngoài cửa mãi thôi.

Buổi chiều cũng thế, đang ngồi thêu tranh trong nhà mà thi thoảng là cô nhìn ra cửa, không thấy gì lại thở dài rồi làm tiếp công việc. Hành động ấy lặp đi lặp lại cho đến tận tối muộn.

- Cô vào ngủ đi ạ, đã khuya lắm rồi.

- Ừm cô vào ngay.

Cô nghe theo con Lê cũng đứng dậy, dọn dẹp đồ đạc trên bàn rồi quay lưng tiến vào trong.

- Cô Orm!

Tuy nhiên chỉ đi mới có vài ba bước chân Orm đã bị một giọng nói quen thuộc kéo lại.

Quảng Linh đang đứng ở ngoài cổng, trong bóng đêm nhưng cô vẫn thấy rõ cái miệng đang cười toe toét đó. Đáng yêu quá đi mất.

Thấy thế, con Lê vội chạy ra mở cổng. Lập tức cô Út chạy vụt qua tầm mắt nó, như một ngọn gió mà nhảy bổ vào Orm, cầm chặt lấy bàn tay cô hí hửng cười.

- Út Linh, khuya rồi sao còn ở đây?

Orm có hơi ngạc nhiên và một chút vui mừng, níu chặt đôi tay nàng, còn tưởng hôm nay sẽ không đến chứ.

- Em chờ cô Orm, hai hôm rồi không gặp cô, có chút nhớ.

Nói bằng một tông giọng hết mực dịu dàng, xong Quảng Linh kéo người đối diện vào vòng tay mình rồi xoa nhẹ lên tấm lưng người ta.

Rời khỏi cái ôm thắm thiết, Quảng Linh nhìn sâu vào mắt người đối diện một cách âu yếm, nàng nhớ người phụ nữ này quá. Và, nàng không cần biết có con Lê đứng bên cạnh, cúi xuống một tí rồi dứt khoát bế Orm lên tay.

Cả hai cùng tiến về phòng. Họ lại cuốn lấy nhau và lại thêm một đêm nồng nàn, tha thiết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro