Chương 19: Khách hàng lớn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tám giờ tối, Quý Linh Linh chân trước xuất hiện trước khách sạn Lệ Đô, thì Lãnh Dạ Hy chân sau liền xuất hiện, giống như đã chờ cô từ sớm.

"Lãnh tổng." Quý Linh Linh cười cười.

Lãnh Dạ Hy chỉ ừ một tiếng, khẽ nâng lên cánh tay, ý bảo Quý Linh Linh khoác tay hắn.

Chuyện này, Quý Linh Linh có thể nhìn thấu, chỉ là cô không rõ, rốt cuộc khách hàng lớn như thế nào, mà bọn họ cần xuất hiện một cách hình thức như vậy.

"Lát nữa không nên nói chuyện nhiều, nhìn là được rồi." Hai người vào sân sau, Lãnh Dạ Hy khẽ cúi đầu, ở bên tai cô nói.

"Vâng, tôi hiểu."

Tối nay Quý Linh Linh hình như không nói nhiều lắm, là cô gái biết kiềm chế, nhưng bộ dạng này của cô, có người lại không thích.

"Lãnh tổng giám đốc."

" Thượng tá Mộ!"

Người trước mặt vừa xuất hiện thì nụ cười trên mặt Quý Linh Linh liền ngưng lại. Ông trời thật sự không muốn bỏ qua cho cô sao, ngày hôm qua bọn họ còn xảy ra chuyện không vui, hôm nay còn muốn gặp mặt, cô thật không cười nổi.

"Đây là bạn gái tổng giám Lãnh sao?" Trên mặt Mộ Ly mang theo nụ cười ấm áp.

Thân thể Quý Linh Linh cứng đờ, Mộ  Ly có ý gì, trong hôn lễ của Nghiêm Tử Tuấn, anh ta rõ ràng công khai mình là bạn gái của anh ta, bây giờ cần gì nhảm nhí đi hỏi Lãnh Dạ Hy.

"Thượng tá Mộ quá lo rồi." Lãnh Dạ Hy cười cười.

Đối với lời nói của Lãnh Dạ Hy, Quý Linh Linh không nghĩ ra là có ý tứ gì. Lãnh Dạ Hy nên theo tình cảnh khi đó, biết mình cùng Mộ Ly có "Quan hệ", lúc này lại bảo mình ăn mặc thành bạn gái của anh tới gặp anh ta!

"Ha ha, Linh Linh còn không lại đây ngồi đi." Đột nhiên Mộ Ly nói một câu, khiến Quý Linh Linh toàn thân đờ đẫn.

"Hả?" Cô còn không kịp phản ứng.

"Hai người đã là người yêu rồi, không cần câu nệ như vậy." Lời này Lãnh Dạ Hy nói với Quý Linh Linh.

Chuyện này. . . . . . Vậy cũng được sao! Ánh mắt Quý Linh Linh mang chút hốt hoảng chống lại nụ cười ma quỷ của Mộ Ly, mình lên thuyền giặc rồi!

Cô kêu rên ngồi bên người Mộ Ly, ánh mắt kia đem Lãnh Dạ Hy giết chết mấy lần rồi. Anh ta cũng quá nhiệt tình, còn tự mình đưa “Bạn gái” Mộ Ly tới, Tổng giám đốc Lãnh cũng quá uất ức rồi.

"Thượng tá Mộ, anh nhờ tôi lo liệu chuyện này, giờ đã xong xuôi, tôi còn có chuyện nên đi trước đây."

Quả nhiên! Quý Linh Linh đứng lên nhìn Lãnh Dạ Hy, đồ trời đánh, mắng chửi người là không phạm pháp, cô muốn mắng chết Lãnh Dạ Hy. Anh ta cũng được coi là người hiện lành sao? Làm ra chuyện thất đức.

"Tổng giám đốc Lãnh đi thong thả." Mộ Ly là con sói đuôi dài, cười đến Chân Bình Thiện, rất được ý dân.

Quý Linh Linh một phen tránh khỏi bàn tay của anh ta, cô mang vẻ thù địch nhìn Mộ Ly. "Anh đang chơi trò hề gì thế?"

Mộ Ly thấy bộ dáng kia của cô, khẽ mỉm cười, "Em còn thiếu tôi một bữa cơm."

MD! ((ma de) mie! ý câu chửi tục), nợ cơm ngươi, ngươi liền điện thoại trực tiếp là tốt rồi, tại sao đại động can qua lớn như thế?

Anh đây coi Lãnh Dạ Hy là nô dịch sao? Quý Linh Linh chịu đựng lửa giận sắp bộc phát của mình, cô cũng không muốn ở lại nơi sang trọng này, anh ta còn phá hỏng công việc của cô.

"Mộ tiên sinh, ngài có số điện thoại của tôi, không cần phải làm như vậy." Cô biết đại khái hắn là người có thế lực rồi, tùy tùy tiện tiện đem tổng giám đốc Lãnh kêu tới vung đi, cán bộ quốc gia thật thoải mái ha!

Mộ Ly nghe trong miệng cô tóe ra chữ "Ngài", khiến hắn cảm thấy không vui. Anh thu lại nụ cười, nheo tròng mắt đen, thân thể khẽ dựa vào sô pha, nhìn Qúy Linh Linh giống như đang quan sát tác phẩm nghệ thuật. Ánh mắt của anh chứa đầy tình dục, muốn, người sáng suốt đều có thể nhìn ra anh muốn làm cái gì, cái loại trần truồng đó chỉ muốn giữ lấy.

Quý Linh Linh nhìn thấy rất rõ ràng. Đàn ông bọn họ thật đúng là buồn cười, hoàn toàn không hiểu được cái gì gọi là che giấu dọc vọng xấu xa của mình.

"Nếu như anh không có chuyện gì, tôi đi trước." Trong lòng Quý Linh Linh kìm nén, cô giống tiểu thư xô-fa lắm sao?

Mộ Ly bắt được cánh tay của cô, dưới chân Quý Linh Linh lảo đảo một cái, liền ngã vào trong ngực của anh.

"Này!" Quý Linh Linh nhỏ giọng kháng nghị, nơi này có rất nhiều người đang dùng cơm nói chuyện phiếm, anh ta dường như một chút cũng không cố kỵ, đồi phong bại tục.

Quý Linh Linh bị anh ta ôm chặt vào trong ngực, Mộ Ly lại một lần nữa chính xác đem ngón trỏ đặt trong miệng của cô.

Quý Linh Linh kinh hãi, anh ta lại muốn làm cái gì?

"Nhớ ngày hôm qua tôi dạy thế em thế nào không?"

Nói thật khi Mộ Ly cười lên như ánh nắng mặt trời rực rỡ, thật lòng không ai nghĩ hắn bại hoại, thế nhưng sao một người rực rỡ, tại sao lại thích làm loại chuyện nhàm chán này!

Quý Linh Linh bị anh ta chọc tức đến im lặng, người này,  anh ta muốn thỏa mãn mà không cầu  có phải hay không? Cô chán nản cúi mặt, kiên trì không thỏa hiệp. Mặc dù cô chưa từng làm loại chuyện đó, nhưng ít nhất cũng biết phổ cập giáo dục là gì, tên Mộ Ly khốn kiếp thật là quá đáng!

"Hả? Em định không làm sao?" Mộ Ly giống như nhìn thấu tâm tư của cô, khẽ cười lên, "Vậy cũng tốt, nếu như em không phải chủ động, vậy thì tôi chủ động. Dù sao ở đây cũng nhiều người, tôi không ngại có người đến xem trò vui." Tay của anh như khiêu khích sờ trước ngực của cô.

Quý Linh Linh kêu nhỏ một tiếng, đáng chết! "Mộ Ly, anh tốt nhất nên chú ý hình tượng của mình!" Quý Linh Linh cho dù là nữa dã man, cô cũng sợ anh ta rồi. Mặc dù người xung quanh đều cười cười nói nói, nhưng không thể đảm bảo lát nữa họ sẽ nhìn thấy.

"Người người đều biết tôi là người tính cách phóng khoáng, em và tôi cùng nhau phóng khoáng." Nói xong, anh cúi đầu, môi quét vào mặt cô.

"Dừng!" Quý Linh Linh không chịu nổi anh ta mập mờ, thay vì thân thiết như vậy, không bằng giúp anh ta liếm ngón tay.

"Nghĩ thông suốt?" Mộ Ly cười rất tà ác, anh đùa bỡn Quý Linh Linh như một động vật nhỏ, và anh  đã đoán được tâm tư của cô.

Quý Linh Linh không nói gì, nhiều lời vô ích. Đầu lưỡi cô nhẹ nhàng lộ ra, chỉ là khẽ nhúc nhích, liền chạm vào đầu ngón tay của anh.

Một bàn tay to khác Mộ Ly ôm chặt hông của cô, để cho thân thể cô dính sát bên người mình, mà ngón trỏ của anh giống như bắt chước cái gì trêu chọc cô.

Quý Linh Linh cũng không biết mình nên làm cái gì, chỉ biết đưa lưỡi ra liếm của đầu ngón tay anh ta, động tác lặp đi lặp lại, khiến Mộ Ly thấy nhàm chán.

"Em không đổi lại phương thức sao?"

Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, liếc anh một cái, không nói gì. Mộ Ly nhìn bộ dáng của cô, bật cười thành tiếng,

"Đừng có nói với tôi, em chưa biết mùi đời." Trong âm thanh của anh mang theo ý cười nồng nặc châm biếm.

Vừa nghe những lời này, Quý Linh Linh lại nổi giận, mình còn là xử nữ nên bị chê cười sao?

"Không cần anh quan tâm!" Tay Quý Linh Linh siết chặt cổ tay của anh, bao nhiêu tức giận, Mộ Ly biết rất rõ ràng.

Đột nhiên tay anh ôm chặt hông của cô, đem đôi môi dính vào bên tai cô, "Tôi rất mong đợi."

"Hả?" Quý Linh Linh không hiểu muốn quay đầu nhìn anh, nhưng lại bị ngón trỏ anh giữ miệng lại.

"Tôi biết em chưa trải qua, phía dưới tôi sẽ từ từ dạy cho em biết thế nào liếm, mới tính là hợp tiêu chuẩn." Mộ Ly tỏ ra khoan dung, chuẩn bị bắt đầu một cuộc giáo dục phổ cập hoàn toàn mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro