Chương 73: Còn thiếu một chút!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc ăn cơm trưa

"Mộ Ly." Quý Linh Linh thả đôi đũa trong tay ra, nhìn về phía Mộ Ly bên cạnh cô.

"Hử? Thức ăn không vừa miệng sao?" Mộ Ly tiện tay cầm khăn giấy lên, tỉ mỉ lau miệng giùm cô.

Có lẽ Quý Linh Linh đã với những động tác thân mật của anh, coi những chuyện như vậy là bình thường, nên cô không phản ứng gì, để mặc cho  anh lau miệng giùm cô.

"Em đã ăn no rồi." Mỗi lần có chuyện xảy ra, khẩu vị của cô sẽ không tốt, bây giờ cũng vậy.

Mộ Ly liếc mắt nhìn thấy cơm trong chén cô còn một nửa, đồ ăn thì chỉ ăn có một ít, thế mà đã ăn no ư? Vóc dáng gầy như thế, lại chỉ ăn có một chút thì cơ thể làm sao phát triển được, không có thịt thì làm sao ôm có cảm giác được? Không được, không được, nhất định phải khiến cô ăn nhiều một chút.

"Quý Linh Linh, phụ nữ phải ăn nhiều mới đẹp” Mộ Ly ném khăn giấy trong tay qua một bên, gắp thêm thức ăn cho cô, tiện tay cầm chén của cô múc thêm một chén canh hạt sen.

"Ai nói?" Quý Linh Linh coi thường những lời này của anh, bây giờ các cô gái đều ăn như mèo, anh chưa từng nghe tới điều đó sao? Trở thành Bạch Phú Mỹ, giảm cân là châm ngôn,

"Hiện tại anh rất thích phụ nữ ăn nhiều sao?" Những lời này, Quý Linh Linh hỏi lại mà trong lòng cảm thấy tức giận

"Bây giờ rất thích nha, anh rất thích những cô gái ăn nhiều. Đâu có phiền phức như mấy cô thiên kim tiểu thư, thấy thức ăn là muốn quay đầu bỏ chạy, nhìn cũng không muốn ăn." Mộ Ly nói xong, liền tiện tay đút canh hạt sen cho cô.

"Em. . . . . ." Trong miệng cô đang ăn canh, nói chuyện có chút không rõ ràng, "Anh đừng hại em. Một cô gái không nhất thiết phải có gia thế, nhưng nếu như vóc người cũng không có, nhất định sẽ khốn khổ! Em muốn giữ vóc dáng!" Trong lời nói mang theo ý phản kháng.

Mộ Ly lấy khăn giấy lau nước canh nhiễu ra bên miệng của cô, tiện tay đút cho cô thêm một muỗng canh.

"Vóc dáng liệu có thể giữ được bao nhiêu năm? Mười năm hay hai mươi năm? Quý Linh Linh em có thể yên tâm mà ăn, mặc kệ em trở thành hình dạng gì, em đều không cần phải lo lắng, vì anh đã sớm dự đoán được."

Quý Linh Linh giơ tay đẩy cánh tay đang tính đút tiếp canh cho cô, "Quỷ mới tin lời anh nói!"

Chẳng những không cảm động, cô còn trợn mắt nhìn Mộ Ly. Đàn ông toàn nói lời ngon tiếng ngọt, luôn nói với phụ nữ, cái gì mà mặc kệ em như thế nào anh đều yêu em, anh yêu vì em là chính em, không phải là vì bề ngoài của em, vân vân, bình thường thì ai mà chẳng nói thế? Hứ, coi Quý Linh Linh cô là người ngu ngốc chắc? Khiến cô không chút để phòng mà ăn cho mập, cuối cùng làm cho đàn ông không ai thích cô, cô sẽ không bị lừa đâu?

"Quỷ không tin anh nói... nhưng em phải tin lời nói của anh!" Mộ Ly kéo cánh tay cô, tiếp tục đút canh cho cô, "Phụ nữ phải mập mạp một chút mới dễ nhìn, em ăn ít vậy, chẳng lẽ còn muốn làm người mẫu hay sao? Thôi đi, Quý Linh Linh em mau bỏ ý định đó đi, với chiều cao của em không được đâu."

"Anh. . . . . . Đóng. . . . . ." Sau đó miệng của cô lại bị đút đầy canh.

Cô cao 1m68, là vừa vặn, được chưa nào. Nhìn bộ dạng của anh, chẳng lẽ anh coi mình là model. Quý Linh Linh quay đầu không thèm để ý đến anh, cũng không uống canh nữa, cô gái đã nổi giận.

"Anh nghe nói phụ nữ trong thời kì này, phải ăn uống nghỉ ngơi nhiều mới được. Ngoan, quay đầu lại uống thêm một chút nào." Mộ Ly một tay bưng chén canh, một tay nhẹ nhàng kéo tay áo của cô

"Anh nghe ai nói?" Quý Linh Linh sắc bén hỏi.

"À. . . . . . Chỉ là một vài người phụ nữ, em cũng biết sức quyến rũ của anh lớn như vậy, có rất nhiều người phụ nữ nói với anh, sức khỏe của họ không tốt lắm... muốn anh quan tâm họ nhiều hơn một chút." Mộ Ly hớn hở nói.

Quả nhiên là đã từng quen nhiều người phụ nữ, xem dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của anh kìa!

"Quý Linh Linh, em làm cái vẻ mặt gì thế kia? Ha ha.

" Mộ Ly cười làm cô có chút xấu hổ, cô làm bộ dạng như muốn ăn thịt người nhìn anh

"Quý Linh Linh?" Anh dò xét gọi.

"Một lát cho tôi một bộ quần áo, tôi muốn về nhà." Nói chuyện với anh lâu như vậy, làm cô quên cả vấn đề chính, vừa rồi mới nói vấn đề chính cho anh, cô cần một bộ quần áo, để về nhà.

"Đừng mà!" Mộ Lý lập tức đặt chén canh xuống bàn, kéo cánh tay của Quý Linh Linh.

"Làm gì vậy?" Quý Linh Linh bị bộ dạng của anh hù dọa, tại sao lại như vậy, đột nhiên lại lộ ra dáng vẻ bị người khác vứt bỏ, anh ta đổi mặt cũng lẹ quá đi!

"Anh sai rồi!" Anh dường như đã hiểu, đại tiểu thư, đừng hành hạ tôi nữa mà.

"Sai? Sai cái gì, anh đang nói gì thế?" Quý Linh giơ cánh tay lên sờ trán anh, "Không có bị sốt mà."

"Anh từ giờ về sau không bao giờ nhắc đến những người phụ nữ khác trước mặt em nữa, em đừng tức giận, đừng tức giận! Anh hứa là về sau không nhắc tới người phụ nữ khác nữa!" Mộ Ly thấy bộ dạng thản nhiên của cô, trong lòng không khỏi nóng nẩy.

"Hả. . . . . . Mộ Ly anh nói cái gì vậy? Anh nói chuyện với người phụ nữ khác thì liên quan gì đến tôi, hơn nữa tôi cũng khống có tức giận mà?"

"Đừng! Ngàn vạn đừng, Quý Linh Linh em đừng giày vò anh nữa mà, anh sẽ bị bệnh tim đấy!" Mộ Lý nói xong làm bộ dáng như thật lấy tay ôm lấy ngực trái, "Ôi, đau quá!"

"Nhàm chán!" Quý Linh Linh gỡ tay của anh ra, cô còn đang bận suy nghĩ xem lát sẽ phải giải thích thế nào với mẹ về việc đêm qua không về nhà ngủ, nhưng anh lại suy nghĩ sâu xa như vậy, quả thật rất lợi hại.

Mộ Ly thấy Quý Linh Linh không có hứng thú với anh, khiến anh cảm thấy bất an. "Quý Linh Linh!"

"Hả?" Quý Linh Linh xoay người lại, còn chưa kịp nhìn thấy bộ dạng của anh, liền bị anh ôm lấy đặt xuống bàn.

"Này!" Cô trợn tròn mắt, bị hù sợ bởi hành động của Mộ Ly.

"Không được tức giận!" Mộ Ly tiến tới gần cô, hai cánh tay ôm chặt lấy mông cô. Thân hình anh đứng giữa hai chân cô, việc này làm cho khung cảnh bên trong chiếc áo sơ mi lộ ra gần hết.

"Mộ Ly, anh điên rồi à?" Quý Linh Linh ngây thơ nhìn hành động của anh, có chút khó hiểu.

"Chụt!" Không nghe được đáp án mình muốn, Mộ Ly nhanh chóng hôn cô một cái.

"Này!" Cầm thú, Quý Linh Linh trợn tròn hai mắt, lớn tiếng kháng nghị. Mộ Ly lại càng ôm chặt hơn, Quý Linh Linh thử nhúc nhích hai cánh tay, nhưng không thể động đậy được.

"Không được tức giận!" Anh lai tiếp tục nói.

"Anh. . . . . . Em không có tức giận?" Anh quả thực muốn chọc Quý Linh Linh tức đến hộc máu mà.

"Chụt!" Lần này, môi Mộ Ly dừng lại trên môi cô một chút, sau đó còn dùng đầu lưỡi khẽ liếm môi cô, sau đó mới chịu buông ra.

"Này, Mộ Ly, anh nghĩ gì thế hả? Nếu như cảm thấy cơm ăn không ngon, anh có thể đừng ăn, bây giờ anh làm cái chuyện này, em sẽ đánh chết anh!" Đôi tay bị anh cố định, hai chân cũng không nhúc nhích được, cô trừ nói chuyện cũng không thể đanh lại anh.

"Không được giận!" Mộ Ly không để ý đến câu nói của cô, tiếp tục lặp lại lời nói của mình.

Trời ạ, cô thật sự muốn thua Mộ Ly, trong đầu người này toàn nghĩ đến hai việc lần trước sao? Tại sao cô cơ bản nghe không hiểu gì? Nhưng, nhìn vẻ mặt có vài phần nghiêm túc của anh, cô thực sự sợ, nếu như trả lời theo kiểu khác, khẳng định sẽ bị cường hôn. Người này, thật là dã man, rõ ràng là ức hiếp cô!

"Không. . . . . . Không giận!" Quý Linh Linh cắn răng nói ra mấy chữ, Mộ Ly đợi bản cô nương vùng lên đi!

Gương mặt Mộ Ly đang căng thẳng, rốt cuộc cũng nở ra một nụ cười.

"Đồng ý với anh, nhất định phải tin tưởng anh!" Anh lại bá đạo đưa ra yêu cầu.

Tin tưởng anh, tại sao? Anh cũng không phải là Thượng Đế!

"Anh làm cái gì?" Quý Linh Linh thật sự không thể đoán ra được tâm tư của anh, "Ô. . . . . ."

Không nghe được câu trả lời mình muốn, Mộ Ly liền cắn vào đôi môi nhỏ mềm mại của cô, một  tay đặt ở sau lưng cô, tay còn lại ôm chặt eo cô, không để cho cô có bất kì phản ứng nào. Lần hôn này, anh hình như có chút tiến bộ, hai ba lần liền dây dưa với chiếc lưỡi hồng của cô, lúc ra lúc vào, hai người tựa như trêu chọc lẫn nhau. Nước miếng của cô và anh hòa tan vào nhau, chỉ có thân mật thế này, mới khiến anh cảm thấy yên lòng. Nhưng, anh thề, chỉ đơn giản muốn dùng nụ hôn để trừng phạt cô, ngay cả anh cũng không thể ngờ, chẳng biết tại sao, bàn tay to của anh lại tự nhiên đặt trên cái địa phương mềm mại của cô, hơn nữa anh còn không kiềm chế được mà khẽ xoa nắn! Trời ạ, anh thật sự khống muốn làm chuyện này ! . . . . . Chẳng lẽ đây là phản xạ có điều kiện? Đúng, nhất định là như vậy! Vừa nghĩ như thế, tiếp đó làm việc gì cũng đều khiến anh an tâm hơn.

"Ừ. . . . . . Ừ. . . . . ." Giữa nụ hôn nóng bỏng của Mộ Ly, Quý Linh Linh dần trở nên mê muội, cặp mắt khép hờ, mặc anh từ đội môi của mình di chuyển xuống dưới, mặc cho nút áo sơ mi bị mở ra, khiến da thịt cô lộ rõ ra ngoài không khí.

Quý Linh Linh ngước đầu, đầu lưỡi của Mộ Ly đang du ngoạn trên chiếc cổ trắng nõn của cô, tiến dần xuống địa phương đang bị bàn tay to của anh xoa nắn. Cảm giác tê dại lại ập đến một lần nữa, "Ừ. . . . . . Mộ. . . . . . Ly. . . . . . Đừng . . . . ." Quý Linh Linh mơ mơ màng màng phát ra âm thanh mềm mại.

Đôi môi của Mộ Ly bỗng dừng lại, bàn tay to của anh ôm chặt eo cô, không để cho cô té ra khỏi bàn. Nhìn gương mặt cô ửng đỏ, rất tốt, anh rất hài lòng với kiệt tác của mình.

Quý Linh Linh vẫn để mặc cho người ta tiến dần xuống phía dưới, không chừng một ngày nào đó cô bị người đàn ông khác lừa mất, thay vì mình cứ ngày đêm lo đề phòng, không bằng sớm làm chuyện này với cô trước. Dù sao thì hai người bọn họ đã một lòng một dạ với nhau, hơn nữa. . . . . . đều chú trọng danh tiết. . . . . .

Phốc ~ Cho nên, hiện tại mạnh mẽ chiếm lấy cô, cũng không phải không đúng!

"Ôm cổ anh." Mộ Ly tiến lại gần cô, khẽ thổi khí vào tai cô.

Bởi vì Mộ Ly chợt rời đi, khiến Quý Linh Linh đột nhiên cảm thấy trốn rỗng trong người, khi  giọng nói của anh chợt vang lên bên tai thì cảm giác vô cùng ấm áp, cô  như không ý thức quàng tay lên cô anh,  đôi tay vô thức ôm chặt cổ anh.

Bên môi Mộ Ly gợi lên nụ cười, như vậy là được rồi,  lần sau chắc cuộc sống thêm thoải mái với anh rồi đây.

"Nơi này có thoải mái không?" Môi của anh rời đi khỏi xương quai xanh của cô, liền hỏi.

"Ừm. . . . . ."

"Nơi này?" Môi hôn lên bả vai cô.

"Ừm. . . . . ."

"Vậy. . . . . . Nơi này?" Anh bật cười, hôn lên đỉnh đầu cô

"Ừm. . . . . . Nhột. . . . . ." Quý Linh Linh rũ đầu xuống hõm cổ của anh, cảm thụ những kích thích xa lạ mà anh mang lại cho cô.

"Nhột? Vậy anh phải cố gắng để em không ngứa nhé." Mộ Ly cười xấu xa đến vô tội.

". . . . . . Ừm. . . . . ." 

Sau khi nghe âm thanh đồng ý của Quý Linh Linh. . . Mà ai biết nó có phải âm thanh đồng ý của cô hay không đâu, dù sao cái cô gái ngay lúc này cũng bị lừa gạt vào lửa tình rồi.

"Ngoan, ôm anh đi." Mộ Ly chỉ dẫn cho cô, hai tay đang ôm eo cô nhẹ nhàng vuốt ve nơi ấy, trước hết nên để cô thả lỏng người một chút, nếu không chút nữa bị kích thích lớn hơn thì cô lại kinh hồn thì chết anh, lại cự tuyệt thì hại thân anh. "Thoải mái không?"

"Ừm. . . . . . Rất thoải mái." Quý Linh Linh thành thật trả lời cảm giác của chính mình.

Tốt lắm, bước khởi đầu cũng không khác biệt bao nhiêu, anh cũng nên bắt đầu, phía dưới đã trướng đến không chịu được rồi. Hi vọng lần này, cũng không cần phải rẽ sang cái hướng giải quyết khác!

Mộ Ly lần nữa kiên nhẫn hôn nhẹ nhàng lên đôi môi đỏ mọng của cô, nhẹ nhàng từng ngụm từng ngụm hưởng thụ hương vị ngọt ngào nơi đấy, dần dần Quý Linh Linh cũng đáp lại anh, mặc dù động tác của lưỡi cũng có chút vụng về, nhưng điều này làm cho Mộ Ly không khỏi hưng phấn. Rốt cuộc cô cũng chịu đáp  lại anh, thắng lợi nho nhỏ! Nụ hôn này, cái hôn ngọt ngào này, cái hôn thắm thiết này, cũng làm cho hai người bọn họ say đắm thật lâu.

Một lòng, đã sớm muốn cô tỏ tình, nhưng khổ nổi tính tình Quý Linh Linh quá quật cường, luôn không chấp nhận anh. Lần này xem ra, quan hệ của hai người có thể nâng cao hơn một bước. Hai tay của anh si mê cảm xúc mềm mại trên người cô, anh thật sự không muốn buông ra, Quý Linh Linh, nếu như em có thể đáp trả mãnh liệt hơn một chút, thật là tốt bao nhiêu.

"Ha, Ly, cậu ở đây làm gì đó?"

Khỉ thật, sợ điều gì là gặp ngay điều đó!

Tần Mộc Vũ trong tay cầm chìa khóa, vừa vào cửa thì thấy ngay một cảnh xuân lồ lộ trước mắt.

Mộ Ly sững sờ, khi thấy Tần Mộc Vũ thì động tác đầu tiên của anh là đem cơ thể Quý Linh Linh bảo vệ trước ngực. Lúc anh chuẩn bị kéo Quý Linh Linh vào lồng ngực thì, nào có nghĩ đến, lúc này Quý Linh Linh cũng vừa tỉnh lại.

"A, cái tên khốn kiếp này!" Thét thất thanh lên một tiếng,  sau đó “Bộp” một phát, trực tiếp đánh lên mặt Mộ Ly.

Quý Linh Linh nhanh chóng tóm lấy quần áo của mình, máu trên mặt đỏ đến nỗi như muốn chảy qua lớp da mỏng trắng trẻo, dùng sức đẩy Mộ Ly ra sau, đôi chân trần trực tiếp chạy về phòng ngủ.

"Ối chà chà, mình đang xem cảnh gì đây, thật là hạnh phúc quá đấy nha!" Tần Mộc Vũ rốt cuộc vỗ một tràng pháo tay dành cho Quý Linh Linh. Tần Mộc Vũ đóng của lại, tựa vào cạnh cửa, bộ dáng của anh ta bây giờ giống như đông tìm hoa để hái!

"Câm miệng!" Mặt Mộ Ly đen thui, một tay kéo mở hết mấy cái nút trên áo sơ mi.

"Này, người ta không làm với anh đâu, không cần hở ngực vậy chứ!" Tần Mộc Vũ lập tức làm ra dáng vẻ sợ sệt, quả thật muốn Mộ Ly đánh anh ta chết đi thì có.

"Giao chìa khóa và ra ngoài!” Mộ Ly không để ý biểu hiện không đứng đắn của anh ta, cũng không thể tiếp tục như vậy được,  để cho anh ta cầm chìa khóa nhà của mình là một sai lầm lớn nhất từng gặp. Lần này, chính sự của anh chưa hoàn thành, hơn nữa  Quý Linh Linh bên kia, anh lại phải tìm cách lấy lòng nữa, quan trọng nhất là sau khi lấy lòng vẫn chưa được cô tha thứ.

"Không phải chứ, tự nhiên không cho mình giữ chìa khóa, vậy sau này mình đi chơi sẽ ở đâu? Thật đáng thương cho mình mà."

"Ít nói nhảm đi, giao chìa khóa ra đi!" Bây giờ Mộ Ly chỉ muốn đánh người.

"Đừng đừng đừng, để cho mình đón lý do vì sao Thượng tá Mộ lại tức giận như vậy được không? Chẳng lẽ là mình quấy rầy cậu phá xử?" Khóe miệng Tần Mộc Vũ chứa nụ cười xấu xa.

“Cậu câm miệng cho tôi!" "Ôi chao, tấm thân xử nam mà Thượng tá Mộ giữ vững nhiều năm như vậy, thật sự chưa bị hư hả? Trời ạ, vị nữ thần kia, thật hâm mộ quá đi!"

Nghe nói như thế, trên mặt một tên con trai hiện đầy vạch đen, đáng chết, cậu ta muốn chết sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro