Chương 76.1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Ly đặt Quý Linh Linh lên giường, dùng chăn bao bọc lấy người cô, anh lấy điện thoại di động ra, gọi tới cho một người bên Tổng bộ không quân, nhưng kết quả là đây ~ "Thượng tá Mộ, bây giờ mưa rất lớn, không cách nào cử máy bay qua bên đó được ạ."

Nghe đối phương xin lỗi, thiếu chút nữa Mộ Ly đã chửi thề, cuối cùng coi như ở trong anh vẫn còn lại một chút xíu thiện lương, nên buông tha cho họ. "Sau khi mưa tạnh, nhanh chóng chạy tới đây cho tôi."

Ra lệnh xong, Mộ Ly ném điện thoại di động xuống, vội vã chạy vào phòng tắm. Đầu tiên, dùng nước lạnh chườm mới được!

Nhìn Quý Linh Linh nằm trên giường, vì bị sốt mà tứ chi huơ huơ lung tung, một tên đàn ông ngăn lại sự nóng bỏng trong lòng, dùng khăn lạnh lau khắp nơi trên người cô. Bắt đầu từ cái trán, cho đến ngón chân, khắp nơi, anh đều không bỏ qua, có thể thấy được trình độ nhận biết của anh như thế nào.

Hoàn thành quá trình lau người cho cô, Mộ Ly sớm đã mồ hôi đầm đìa cả người, và sau khi người Quý Linh Linh được anh lau hết toàn bộ, khiến cho nhiệt độ trên người hạ xuống một phần.

Mộ Ly lo lắng cơn sốt của cô chỉ hạ xuống tạm thời mà thôi, cho nên anh đi đổi múc chậu nước lạnh khác, tiếp tục lau cơ thể cô.

Mặc dù bây giờ Quý Linh Linh đang sốt, mặc dù bây giờ anh cũng không thể làm gì với cô được, nhưng dù sao, anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, nhìn một người con gái, hơn nữa còn là người con gái anh yêu, cứ như vậy lộ hết trước mặt anh, anh có thể không động tâm sao, cái kia có thể không động sao? Hoàn toàn không có thể! Cho nên khi anh lau hết người Quý Linh Linh một lần nữa, không nhịn được chạy đến phòng tắm dội một trận nước lạnh, nhìn như vậy thôi, chứ Quý Linh Linh là một con yêu tinh nhỏ quỷ quái, sớm muộn muộn gì cũng khiến anh bị bệnh liên quan đến sinh lý mà thôi..

Nhiệt độ trên người Quý Linh Linh đã hạ, giảm xuống còn 38 độ, so với vừa rồi thì giảm được một ít, thì ra chườm khăn lạnh cũng có tác dụng quá đấy chứ. Cũng có lúc người như Mộ Ly cũng có thể lộ ra được vẻ mặt nhẹ nhàng nhưng sau trận lo lắng vì cô.

Lần sau có dùng khổ nhục kế, cũng không thể lôi kéo cô làm như mình, dù kế sách có thành công thì cũng không để cô bị bệnh, như vậy so giết anh còn khó chịu hơn rất nhiều.

Quý Linh Linh nghiêng người nằm trên giường, so sánh với nhưng lúc bình thường của cô thì có vài phần an tĩnh hơn, nhưng lại thêm vài phần tiều tụy.

Mộ Ly đưa tay sờ lồng ngực của mình, anh yêu cô quá sâu rồi phải không, thấy cô như thế, anh nhận ra lòng mình rất đau.

A. . . . .Anh kiềm chế mình không nên suy nghĩ quá nhiều, sờ người cô thấy nhiệt độ đang từ từ hạ xuống, dùng đá chườm có vẻ hiệu quả hơn một chút. Nghĩ tới đây, Mộ Ly đi vào nhà bếp, lấy mấy viên đá trong tủ lạnh, đem khăn lông ngâm trong nước đá một chút rồi đặt lên trán nàng.

"Quý Linh Linh, sớm tỉnh lại giùm anh đi nhé." Anh nói nhẹ bên tai cô, ngay sau đó nằm bên cạnh cô.

"Nếu như lúc này có thuốc hạ sốt thì tốt biết bao nhiêu. . . . . ." Thuốc hạ sốt! Đáng chết!

Mộ Ly lập tức ngồi dậy, làm nhiều chuyện như vậy, nếu như có thuốc hạ sốt chẳng phải tốt hơn sao, mà chỗ anh ở cũng có thể hạ sốt trong tủ mà. Toàn là mấy ông già cổ lỗ sĩ ở Tổng viện, chỉ nói kiếm thứ làm hạ cơn sốt, lại không nói cho anh biết mình có thể dùng thuốc hạ sốt!

(Thượng tá Mộ à, người ta là ông già cổ lỗ sĩ thì làm sao biết nhà anh có thứ này? Lần trước là chuyện tới tháng của phụ nữ, cũng kêu hết bọn họ qua đây. Người ta cho rằng, ở trong nhà đều có loại thuốc cấp cứu thông dụng này, sẽ không sao cả đâu mà anh lo!)

Mộ Ly lấy một viên thuốc con nhộng trong hộp, lại lấy ly nước ấm, cho Quý Linh Linh uống.

Mệt . . . Tất cả đều làm xong cả rồi, cô gái này thật sự khiến anh không yên lòng mà, qua hai tiếng nữa sẽ xem lại tình hình của cô như thế nào.

Có lẽ bởi vì ngâm trong mưa, Mộ Ly cũng cảm thấy người mình hơi mệt mỏi, sau đó anh đến bên cạnh Quý Linh Linh, ôm cô tiến vào giấc ngủ. Sau khi tỉnh lại, hi vọng hiểu lầm giữa cô và anh sẽ được xóa bỏ, sẽ không còn có những chuyện khác.

~~~~~~~~~

"Anh cả, điểm tâm đã làm xong!" Quách Hiểu Lượng ba bước chạy hai bước lên trên lầu, chân này rất tốt, với cái tốc độ đã lên đến nơi ngay tức thì.

"A!" Bởi vì Quách Hiểu Lượng chưa nói gì đã mở cửa phòng Tần Mộc Vũ ra, thấy ngay cô gái mới tỉnh đang nằm trên giường, liếc thấy cô ấy đang cuống quyết cầm chăn che hết cả người lại. Mà Tần Mộc Vũ thì nằm bên cạnh cô ta, hình như hành động của cô giúp việc đã quen thuộc đối với anh rồi, chắc cũng rất nhiều lần, ho tới bây giờ vào phòng của anh không gõ cửa, quan trọng hơn là, mỗi lần đều dùng cái lực mạnh nhất đẩy ra, có biết cửa phòng của anh sắp không kiên trì nữa rồi hay không.

"Lão đại, phu nhân lão đại, điểm tâm em đã làm xong rồi ạ, hai người có thể rời giường ăn cơm." Quách Hiểu Lượng vẫn duy trì nụ cười sáng lạn, giống như cô chính là một nữ siêu nhân siêu cấp vậy, mỗi ngày đều mang tinh thần cao ngất trời vào phòng anh.

Khi cô gái đẹp kia vừa nghe Quách Hiểu Lượng gọi mình là "Phu nhân lão đại" thì trong lòng hồi hộp, "Vũ, người giúp việc nhà anh rất biết ăn nói nha." Nói xong, ngón tay của cô đặt lên ngực Tần Mộc Vũ, vuốt ve tới lui, như nịnh hót.

Người đẹp thì vui vẻ ra mặt, nhưng nét mặt tên đàn ông kia thì cực kỳ khó coi.

"Quách Hiểu Lượng!" Giọng nói trầm thấp mang theo chút tưc giận.

"Có! Lão đại có gì phân phó?" Quách Hiểu Lượng không ý thực được rằng, đây là sự bình tĩnh trước cơn bão táp.

"Vũ, đối xử dịu dàng với cô ấy một chút chứ, không cần dữ dội như vậy á." Người đẹp lúc này nghiễm nhiên trở thành một người chủ trong cái nhà này.

Tần Mộc Vũ lạnh mắt nhìn ả đàn bà bên cạnh, ngay sau đó nói với Quách Hiểu Lượng: "Dẫn cô ta đi, chờ ta sau khi tôi tắm xong, nơi này không cho phép bất kỳ người nào vào." Trong giọng nói không mang theo bất cứ tia cảm tình nào, Tần Mộc Vũ cầm một chiếc khăn tăm quấn quanh hông, đi về phía nhà tắm.

"Vũ. . . . . ." Nhất thời nét mặt người đẹp thay đổi như trời sắp sập đến nơi vậy, khuôn mặt vốn xinh đẹp lỗng lẫy, lúc này lại nhuộm đầy nước mắt vì đau buồn.

Quách Hiểu Lượng hình như không chấp nhận đối với cách làm của Tần Mộc Vũ, cô bĩu môi một cái với anh ta, sau đó đáp: "Tuân lệnh, lão đại."

Người đẹp nghe Quách Hiểu Lượng nói câu này, càng khóc như dứt ruột đứt gan.

Quách Hiểu Lượng dâng lên lòng thương hại, nhưng bất đắc dĩ thôi, lão đại nhà cô là loại gì: diệt vô số phụ nữ, lạnh lùng vô tình, được xưng cỗ máy giết người trong tình trường, phụ nữ loại gì anh ấy cũng đã đụng qua, dĩ nhiên những lời này đều do đại ca Võ Nhân nói cho cô biết. Đối với một người đàn ông như lão đại, một loại nhìn thấy đã chạy trốn để khiến bản thân họ không bị tổn thương, một loại khác như con thiêu thân lao vào trong lửa, mặc dù biết rõ chính mình sẽ bị thương, nhưng vẫn cứ làm một việc không chịu lùi bước.

"Vị tiểu thư này, mới đi theo tôi. Nếu không đi, tính khí của lão đại chắc cô cũng hiểu rồi chứ." Quách Hiểu Lượng cúi thấp đầu, nói.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của người đẹp ngẩng lên, nước mắt lăn xuống, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, thật sự khiến cho người ta thương tiếc. Khi cô rời đi, lại lưu luyến nhìn phái phòng tắm một lần nữa.

"Tần Mộc Vũ, em có thể ngủ cùng anh một lần, đời này cũng không còn gì để tiếc nuối nữa." Người đẹp lớn tiếng nói xong, rồi che cái miệng nhỏ nhắn bỏ đi.

Quách Hiểu Lượng nghe xong thì ngây ngốc, dạo này, còn có mấy em ngây thơ như vậy ư, quả thât không đơn giản mà. Cô cũng không khỏi liếc mắt nhìn về phía phòng tắm, chậm rãi đưa ra ngón tay cái, thủ đoạn thật là cao!

"Lão đại, đây là bữa ăn sáng, có sữa tươi, báo bao, đậu hũ hoa, bánh tiêu, hai quả táo, một ly nước chanh, một nải chuối tiêu, một gói hạnh nhân, một chai nước tương hoa quả, một. . . . . ."

"Tôi có mắt!" Tần Mộc Vũ không nhịn được, không phải anh không thể tiếp nhận dáng vẻ nhiệt tình của Quách Hiểu Lượng, nhưng cô mỗi ngày tới lúc ăn cơm của anh, đều báo cáo tên món ăn, cái này ai mà chịu nổi, càng làm cho anh tức giận hơn là, sáng sớm cô đều chuẩn bị đống đồ như vậy cho anh, cô coi anh là heo để nuôi à?

"A, lão đại còn có cái này." Nói xong, Quách Hiểu Lượng lấy một quyển tạp chí từ sau lưng mình ra.

"Cái gì?" Tần Mộc Vũ chưa bao giờ có thói quen trước khi ăn sáng mà đọc tạp chí cả, nhiều lắm cũng lướt qua một tờ báo.

"Đây là đồ bạn của em ở bên Nhật Bản chuẩn bị cho anh, 188 cách kích tình!" Quách Hiểu Lượng tươi tỉnh lấy "báu vật" ra cho anh xem.

"Khụ. . . . . ." Một ly sữa tươi, trong nháy mắt phun mất nửa ly!

"Lão đại, em thấy anh xem cái này rất tốt, em nghĩ quyển tạp chí, sau khi anh xem xong, lúc anh làm cái chuyện kai kìa, nhất định là oai phong lẫm liệt đấy nhé!"

Quách Hiểu Lượng cô có thể lựa lời mà nói được hay không, cái gì mà bảo anh oai phong lẫm liệt chứ? Tần Mộc Vũ anh chơi nguyên một đêm lên đến 3456p cũng không có vấn đề, cần quái gì coi cái này để làm hả? Khóe miệng Tần Mộc Vũ co giật, nổi giận, anh hoàn toàn nổi giận, Quách Hiểu Lượng là một đứa thật ngốc, mỗi lần anh mang phụ nữ về đều nghĩ tới chuyện xấu, cái âm thanh mở cửa lúc sáng sớm đều để lại di chứng đối với anh, những chuyện này anh cũng không nhắc làm gì nữa, thế nhưng một lần. . . . . .Cô dám đem anh biến thành một tên "Không có năng lực"? Mẹ kiếp, đây quả thực là sự không thể nhẫn nhịn!

"Quách Hiểu Lượng, đầu cô bị khung cửa kẹp hả?" Tần Mộc Vũ, mày phải nhịn, mày là lão đại, mày phải lấy tư cách lão đại dạy dỗ cô ta mới đúng đạo.

"Cửa kẹp?" Quách Hiểu Lượng nghe xong câu này, vội vàng để quyển tạp chí xuống, vuốt vuốt đầu tóc của mình, một lát sau, rồi nghe cô nói: "Lão đại, đầu của em rất tròn, không có bị móp!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro