Bài thơ: THÙY DƯƠNG VÀ ĐẠI DƯƠNG (Nguyễn Lâm Anh Kiệt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứng trước biển tôi thấy mình nhỏ bé, 

Nhìn đại dương hờ hững để im re 

Và làm sao rộng lớn hé môi cười, 

Khi lọt dưới một màu xanh không khác? 


Ôi đôi mắt ngỡ màu xanh không khác, 

Đã cho tôi man mác giữa cô liêu! 

Một tình yêu trong ánh nắng nhạt chiều, 

Bao tan tác nhờ tâm hồn giữ lại! 


Tôi giữ lại dẫu man mác miệt mài, 

Vì màu xanh không khác khó bên tôi 

Dòng đại dương càng chẳng thể thế rồi 

Thùy Dương sẽ mịt mờ trong đêm tối. 


Trong đêm tối nếu màu xanh dẫn lối, 

Thì ngày mai liệu có sáng trên môi? 

Trong đêm tối nếu còn mỗi tôi thôi, 

Thì ai hỏi giùm tôi điều muốn nói? 


Tôi muốn nói nhưng đại dương chẳng hỏi, 

Như Thùy Dương lặng lẽ vỗ tim tôi 

Tôi thử nói mà mãi đứng xa xôi, 

Nên có lẽ Thùy Dương nào hiểu nổi. 


Nào hiểu nổi, Thùy Dương nào hiểu nổi 

Và đại dương chẳng thể giúp tôi rồi 

Vì đại dương chẳng thể nói thay rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro