Chương 39: Nữ nhân của "Lão công"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có thể vì say rượu khiến Hoạn Thư trở thành con thú hoang hung dữ. Thường ngày chỉ nửa vò rượu cũng đủ làm Hoạn Thư đầu óc quay cuồng, lúc này lại uống hết cả ba vò, càng uống cái hình ảnh Thúy Vân lại vời trước mặt khiến Hoạn Thư điên lên ném tất cả bình rượu đi, nơi nào có ảo ảnh của Thúy Vân nơi nó liền sẽ bị ném lung tung mọi thứ Hoạn Thư nắm được. Tại sao? tại sao nhỏ lại tức giận chứ? Thúy Vân đáng hận, ra ngoài không nói một tiếng, hành trang cũng thu dọn, Hoạn Thư đường đường là gia chủ, ít nhiều gì cũng phải báo một tiếng. Thúy Vân mà về đây thì nhất định Hoạn Thư sẽ mắng cho. Nhưng rượu làm Hoạn Thư chẳng phân biệt thật giả hay ảo ảnh. Thúy Kiều đi vào thì lại nhầm tưởng là Thúy Vân đi đến nên đã ra tay đè nàng dưới thân. Lúc sau thì lại một Thúy Vân nữa bước vào đẩy mình ra. Hoạn Thư thật sự mệt mỏi sinh hoang tưởng rồi.

Hoạn Thư kéo Thúy Vân ném lên giường, đưa tay xé y phục trên người nàng, không nhẹ nhàng mà vùi đầu vào cổ cắn nàng. Thúy Vân chỉ biết im lặng cam chịu. Nếu lúc nãy Thúy Vân không vào phòng thì chắc chắn rằng Hoạn Thư sẽ làm như vậy với Thúy Kiều, dù đau đớn đến nhói lên trong tim nhưng Thúy Vân vẫn ngậm chặt răng không phát ra một tiếng động, Hoạn Thư có muốn xé nát mình ra đi nữa thì nàng vẫn không hé răng dù chỉ một chút.

Men say khiến Hoạn Thư chẳng ý thức được hành động của mình, nhỏ đưa bàn tay yêu nghiệt bấu lấy cặp núi đôi của Thúy Vân đến bật máu, Hoạn Thư thật sự quá đáng, dù bấu nàng ta đến tứa dòng huyết đỏ ngầu thì liền lập tức đưa miệng liếm lấy giọt máu rớm ra ngoài, tất nhiên là rát phải biết. Thúy Vân có chút chau mày. Bất ngờ Hoạn Thư lại cắn mạnh vào vết thương để nó rách một lỗ lớn nữa.

Hoạn Thư, ngươi thật sự muốn giết người? Bất ngờ Thúy Vân cổ họng như bị cứng lại, cơ thể nàng tứ chi đau nhức, bên dưới bị Hoạn Thư không có màn dạo đầu gì đó. Nhỏ đâm ngón tay vào bên trong hang tình một cách mạnh bạo, chẳng có thứ gọi là màn dạo đầu nên nơi đó giống như lần đầu tiên của Thúy Vân bị đem đâm thủng, bên dưới của Thúy Vân khô khốc liền đem tay của Hoạn Thư ép chặc, dù thế Hoạn Thư vẫn liên tục dâm ngón tay vào chẳng dừng lại. Sự đau đớn lan truyền lên bụng của Thúy Vân, đầu óc như muốn nổ tung. Móng tay của Hoạn Thư thật sự rất dài và còn rất nhọn, mỗi lần Hoạn Thư hung hăng đâm vào bên trong là có thể cảm nhận được bên trong như bị đem ra xé rách.

Thúy Vân bấu chặt lấy gối, nước mắt chảy tràn ra ngoài, bên dưới nàng bị đâm đến tê dại, có thể sẽ chảy máu mất, môi nàng cắn chặt lại để không bật ra tiếng rên đau đớn. Bây giờ toàn thân như bị người ta đâm trăm con dao thì nàng cũng chẳng cảm nhận được sự khoái cảm nữa rồi. Hoạn Thư điên cuồng vùi mặt vào ngực nàng mà cắn, tay thì một bên cấu xé ngực còn lại, tay kia chẳng chịu dừng hành động tàn phá hoa sắc bên dưới. Thúy Vân liền cảm giác đầu óc mất nhận thức, cả thân nàng đang phản ứng kịch liệt, nàng cố gắng buông ra lời cầu xin.

-Cầu... Cầu ngươi... Hoạn Thư... Thư... Đau... quá...

Giọng nói run rẩy dần nhỏ đến khi Thúy Vân ngất đi, tâm trạng hư không dừng lại làm nàng chẳng biết gì nữa.

Hoạn Thư trong cơn say trời đất quay cuồng nhưng vẫn cảm nhận được cơ thể bên dưới mình đang chuyển sang lạnh dần, men rượu không vớt mà vơi, liền lập tức tỉnh rượu. Cơ thể Thúy Vân bên dưới, tóc thì rũ rượi, mồ hôi đầm đìa, ngực thì bị cào cấu vết đỏ chằng chịt, máu thì khô lại trên cơ thể. Hoạn Thư bây giờ mới nhận ra tay của mình đã hai ngón vào bên dưới của Thúy Vân, cảm nhận được sự nóng bên trong, nhỏ liền lập tức rút vội tay ra thì ngay lập tức run sợ trước ngón tay đầy máu của mình. Hoạn Thư liền tâm can đảo lộn gọi tên của Thúy Vân trong vô vọng.

-Người đâu, mau gọi đại phu!!! Nữ đại phu!!!

Hoạn Thư hét lên khiến Thúc Gia một đêm mất ngủ. Mọi người liền vắt chân lên cổ chạy đi tìm đại phu, lại là nữ đại phu. Hoạn Thư cần gì phải gọi nữ đại phu? người hiếm như vậy tìm đâu ra chứ? Nhưng dù có phải đào cả làng thì cũng phải kiếm cho được bằng không xác định không toàn thây với con báo đen hung dữ Hoạn Thư. Thúy Kiều nghe tin gọi đại phu liền mặt mày tái mét lo lắng. Chẳng biết ai bị thương mà Hoạn Thư phu nhân lại huy động dân tình như vậy, Thúy Vân thì đi đâu chẳng thấy về, có hỏi thì Hoạn Thư chỉ nói nhờ Thúy Vân đi mua chút đồ. Lạ thật, khuya rồi mà còn đi đâu, dù sao thì Hoạn Thư cũng tỉnh rượu.

Nữ đại phu phải khó khăn lắm mới tìm thấy, bà ta là một lão y già cuối làng. Dù không phải nổi tiếng nhưng trước đây đã làm bà mụ, có biết chút ít về một số bệnh của nữ nhân. Bà ta dạng chân của Thúy Vân ra, vẻ mặt suy tư lắc đầu rồi đưa tay chạm vào ngực của Thúy Vân, hành động của bà ta quả thật đang xem vết thương nghiêm trọng thế nào nhưng thật sự lại khiến Hoạn Thư đứng đó nóng ruột nóng gan, mặt đỏ lên như muốn đem bà ta đi trảm mới vừa lòng hả dạ. Nhưng dù gì thì bản thân là kẻ gây ra vết thương cho Thúy Vân nên phải cố gắng đứng đó dù đang rất lo lắng. Hoạn Thư tự dưng tĩnh hơn bao giờ hết, đứng đó nhìn gương mặt Thúy Vân đẫm mồ hôi, Hoạn Thư thật sự đang rất đau lòng.

Lão y già đứng lên, tay kê giấy viết đơn thuốc rồi đưa cho Hoạn Thư.

-Hoạn Thư phu nhân, phu nhân nằm kia là bị phu quân hành hạ hạ thể quá đà. Bên trong động mạnh quá nên thịt có chút rách làm huyết mạch tràn khá nhiều, vết thương nhỏ nhưng sẽ rất đau rát. Già biết đây là dục hứng nhất thời nhưng xin phu nhân nói với phu quân của mình rằng đối với nữ nhân phải nên nhẹ nhàng.

Hoạn Thư nhìn sang Thúy Vân rồi cầm lấy tờ giấy. Tâm can có chút không vui.

-Lấy thuốc theo đơn này, nấu lên lấy phần đặc để nguội rồi bôi vào bên trong để sát trùng. Mỗi đêm nữa chén là được

Hoạn Thư cho mời lão y già về. Dặn gia nhân thưởng tiền cho già, trước khi lão y đó đi, bà ta còn quay lại nói.

-Hoạn Thư phu nhân, thân thể phu nhân kia rất yếu, người nên dặn dò Lão công của mình nhẹ nhàng.

Lão ôn nhu nhìn Hoạn Thư, quả thật người giàu có, sắc thái ảm đạm lạnh lùng chẳng thèm nhìn ai. Người trước mặt thật sự không thể chọc giận.

-Ta tự biết nhẹ nhàng với nữ nhân của mình, không cần bà nhắc nhở. Không tiễn.

Hoạn Thư quay lưng đi vào trong phòng liền đưa mảnh giấy cho gia nhân nhanh chóng đi bốc thuốc. Bà ta nghĩ bà ta là ai chứ? cần phải dặn mình nữa sao? Bản thân Hoạn Thư chắc chắn sau lần này sẽ không bao giờ để Thúy Vân ngất xỉu nữa. Lão y già đứng đơ ở ngoài một hồi lâu, chẳng hiểu nổi mấy người giàu có nói gì, thật sự người giàu thật khó hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro