thuy lam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

viết hôm noel

Dear Santa! Thay vì tặng con 1món quà, xin ông ban tặng hạnh phúc và sức khỏe cho tất cả những người mà con yêu quý, ông nhé: bố mẹ con-2người con yêu nhất,mặc dù hay càu nhàu và nói c0n bị tkinh T.T, chị gái con(ác hơn khủng l0ng bạo chúa) và đứa cháu Xuxu sẽ ra đời vào mùa hè năm sau, anh rể c0n- cực kỳ hiền lành dễ thương-tên gọi là Xu hào, những ng bạn thân yêu-những ng luôn làm c0n thấy nhỏ bé và có lỗi vì họ quá tốt và luôn chăm sóc c0n, những ng khôg thân lắm nhưng hay cười vs c0n, những ng bạn ảo chưa từg/ít gặp mặt, 5chàng trai của Bigbang- ng c0n yêu quý và ngưỡng mộ, đặc biệt mong ông chăm sóc 1ng- ng mà c0n chưa gặp mặt,nhưng a ấy rất qtrọng vs c0n- ngy tươg lai của c0n. Hehe. Thật là trẻ c0n,phải k ạ? C0n không thể biết a ý là ai,nhưng chắc Santa biết chứ ạ? Xin ông giữ anh ấy tránh xa khỏi những cô gái (nhưng cũng đừng làm anh ý yêu c0n trai =)) ), tiếp thêm smạnh và ban cho anh âý sự ấm áp, dặn anh nhất định chăm chỉ học hành/ làm việc chờ đến lúc gặp c0n (khi đó con sẽ làm thay ông mấy việc trên :-j). Ôi,con mỏi tay quá, vì type trên đthoại,thôi c0n stop here. T.T. Nếu có điều ước cuối cùng,xin ông cho c0n mượn Hyun Bin vài ngày =)))), nhà c0n k có ống khói nên ông có thể để a ý ở ban công phòng c0n =)) Tks ông so much! :x

 

tết

Thật ra, tôi không thích Tết lắm. Từ khi tôi có nhận thức rõ ràng 1chút, tôi đã không thích rồi. Giống như việc không ăn thịt chó, tôi không ăn là không ăn, từ xưa đã thế, sau này cũng thế.

Đối với tôi, Tết thật đáng sợ. Tết nghĩa là bố mẹ tôi lại già đi 1 tuổi, cái ngày tôi phải nói lời chia tay vĩnh viễn đang đến gần. Tôi thật là 1 đứa con hư. Từ nhỏ đến lớn, tôi đã nghĩ đến cái ngày đó bao lần. Tôi đã bật khóc bao lần, khóc đến nỗi ngừng thở, cạn kiệt mỗi khi tôi mơ thấy nó, nghĩ về nó.

Thật là ngu ngốc, nhưng tôi càng sợ hãi điều gì, nó lại càng rõ ràng trog đầu tôi.

Tại sao chúng ta lại gặp những người chúng ta yêu nhất để rồi bất lực nhìn họ bị cướp đi dưới 1 câu chú thích " Đó là số phận"

Tôi luôn ước mình chết trẻ. Để k phải chịu cảm giác còn lại trơ trọi trần trụi vô lực trên đời này. Mỗi khi cùng mẹ ra nghĩa trang thăm bà, tôi lại tự hỏi, sau này, liệu có điều gì giữ được tôi trên đời sau nỗi đau ấy? Có bàn tay nào, tình yêu nào đủ lớn?Bố luôn nói tôi quá đa cảm.

Tôi biết làm sao? Giữa ngày Tết, chắc chỉ mình con gái bố lởn vởn suy nghĩ này, bố nhỉ? :)

 

1 cái khác

Dear Daddy....

bởi Thuỳ Lâm vào ngày 30 tháng 10 2010 lúc 1:17 sáng

Bố thân yêu của con,

Vậy là mùa đông lại về rồi....

Con vẫn nhớ,những mùa đông khi con còn ở nhà, con thường học bài rất khuya, bố soạn bài xong đi ngủ trước con, nhưng đêm nào khi con mơ màng chìm vào giấc ngủ,bố cũng lên phòng con, đắp lại chăn và khép chặt cửa sổ cho con.

Mùa đông này, con đã lớn hơn nhiều, biết tự lo cho bản thân, cũng là lúc bố mẹ mỗi ngày một yếu đi, cần chúng con hơn bao giờ hết, nhưng con lại ở xa quá, những cuộc điện thoại, những tin nhắn liệu có sưởi ấm đủ cho bố mẹ thân yêu.....

 

Những buổi chiều hút gió, bầu trời chông chênh, con theo mẹ ra mộ bà...

Lần nào mẹ cũng khóc, dù đã mười mấy năm trôi qua, mẹ vẫn nói "Mẹ chưa bao giờ không cảm thấy thiếu bà"

Mỗi lần như thế,con đều cảm thấy run sợ và hụt hẫng.......

Con sợ hãi khi bố mẹ quá thương yêu con, con sợ hãi vì biết bố mẹ không thể ở mãi bên con....

Con biết, sẽ có một ngày bố mẹ đi xa, bỏ lại con...

Con sẽ sống thế nào đây, con biết sẽ chẳng có ai yêu thương con như thế nữa, sẽ chẳng có cuộc đời  nào cho chúng ta nữa, chẳng còn cơ hội nào nữa......

tại sao,chúng ta yêu thương ai đó, sống vì ai đó, rồi lại phải xa họ............

Mỗi lần nghĩ đến chuyện này,con lại hốt hoảng thức dậy và bật khóc...

 

 

Con thường nhớ về kỷ niệm ở ngôi nhà cũ, những chiều mùa thu hoa mơ nở trắng đầy sân, nụ cười của bố đẹp hơn bất cứ ánh nắng nào. Những bữa cơm dưới ánh trăng mùa hè, những khi con mải chơi rồi ngủ quên ngoài sân, bố lại cõng con lên tầng,miệng ê a hát những câu bố mới sáng tác...

Con nhớ cả những ngày tiết trời se lạnh, bố pha ấm chè hoa nhài, bật nhạc Trịnh, ngồi nghe con kể hàng giờ những chuyện vu vơ, chờ mẹ về nấu bữa cơm trưa.

Nhớ cái bàn ăn đã lâu lắm không đủ 4 người, mình bố mẹ trong ngôi nhà thênh thang, bố mẹ nhớ chúng con lắm phải không?

Bây giờ,thỉnh thoảng con thức giấc khi ngoài kia nắng đã lên cao, con vẫn mơ hồ tưởng tượng như nghe thấy tiếng bố cười, tiếng mẹ mắng yêu............. Những âm thanh,màu sắc, mùi hương của dĩ vãng như bị chắn bởi 1 lớp bụi vô hình, mà mãi mãi,con không tìm lại được nữa........

 

 

Bây giờ bố vẫn pha chè nhài, vẫn uống, vẫn nghe nhạc Trịnh, nhưng bố ít nói hẳn đi... Sư trầm tư của tuổi tác, những suy tư mà con không thể hiểu....

Bố bắt đầu nhắc đến một ngày khi bố không thể ở bên con nữa......

 

 

Bố nói con đừng quá đa cảm giống mẹ, vâng, nếu như con trở nên mạnh mẽ là điều làm an lòng bố, con sẽ như thế.

Con sẽ mạnh mẽ,kiên cường, sống thật tốt cuộc đời của con, trân trọng từng phút giây ở bên bố mẹ.

Chỉ mong bố ở bên con thật lâu, chỉ cần  bố mẹ ở đó, dõi theo, tin tưởng con, nắm lấy bàn tay con khi con yếu đuối

 

 

Đừng nhắc đến ngày đó bố nhé, mỗi bứơc con đi luôn cần tình yêu của bố mẹ.

Tối nay bố mẹ hãy ngủ thật ngon, mỗi sáng đều thức dậy và sống thật vui vẻ, hưá với con,nhé?

 

Chép vào đây bài thơ do chị Trang Hạ dịch:

 

{Thư viết trên tường nhà dưỡng lão }

 

Con ơi! Khi con còn thơ dại,

Mẹ đã mất rất nhiều thời gian,

Mẹ dạy con cầm thìa, dùng đũa ăn cơm,

Mẹ dạy con buộc dây giày, chải tóc, lau nước mũi,

Những kỷ niệm về những năm tháng mẹ con mình sống bên nhau

Làm mẹ nhớ thương da diết,

Vì thế, khi mẹ chóng quên, mẹ chậm lời

Con hãy cho mẹ chút thời gian, xin con chờ mẹ chút,

Cho mẹ suy nghĩ thêm...

 

Cho dù cuối cùng ngay cả định nói gì, Mẹ cũng quên...

 

Con ơi! Con quên là mẹ con ta đã tập luyện hàng trăm lần,

Con mới thuộc khúc đồng dao đầu đời?

Con nhớ không mỗi ngày mẹ đáp

Những câu ngây ngô, hàng trăm câu con hỏi từ đâu?

Nên nếu mẹ lỡ kể lể nhiều lần những câu chuyện móm răng

Ngâm nga những khúc ru con thời con bé

Xin con tha thứ cho mẹ

Xin con cho mẹ chìm trong những hồi ức ấy nhé!

Xin con đáp lời mẹ kể những chuyện vụn vặt trong nhà!

 

Con ơi! Giờ mẹ thường quên cài nút áo, xỏ dây giày,

Ăn cơm vãi đầy vạt áo,

Chải đầu tay bần bật run,

 

Đừng giục giã mẹ, Xin con nhẫn nại chút và dịu dàng thêm,

Mẹ chỉ cần có con ở bên

Mẹ đủ ấm........

 

Con ơi! Bây giờ mẹ đi chân không vững, nhấc không nổi bước

Mẹ xin con nắm tay mẹ,

Dìu mẹ, chậm thôi

Như năm đó,

Mẹ dìu con đi những bước đầu đời.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro