47-8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 47.

Trầm Vĩnh Lan vẫn  thừa nhận nàng ở trong phòng vẫn có suy nghĩ đen tối muốn tiểu chất nữ lên giường với mình, đúng là vẫn rất biến thái.

Trầm Lạc Phù dùng sức đẩy Trầm Vĩnh Lan tránh xa khỏi nàng, Trầm Vĩnh Lan một chút cũng không cảm thấy các nàng phát sinh hành động như vậy rất không nên sao? Cái gì gọi là lần thứ nhất rồi lần thứ hai không có sự khác biệt, một lần đã không đúng rồi, nếu có lần thứ hai thì chắc xuống địa ngục mất.

“Trầm Vĩnh Lan, nếu cô còn quấy rối tôi, tôi sẽ dọn đi” Trầm Lạc Phù liền đặt vấn đề nói.

“Được rồi, nếu cô bân rộn thì tôi trở về phòng đây!” Trầm Vĩnh Lan ngoan ngoãn tạm thời để đó, nàng cũng sợ tiểu chất nữ bị nàng dọa đến chạy mất, dù sao vẫn còn nhiều thời gian cũng không thiếu cơ hội.

Trầm Vĩnh Lan sau khi rời khỏi phòng của Trầm Lạc Phù, Trầm Lạc Phù cảm thấy trái tim nàng không thể nào mà yên được, nghĩ đến nụ hôn chạm lưỡi vừa rồi… phi thường hơn nữa lại do cô cô nàng hôn, nghĩ đến đó thì làm sao Trầm Lạc Phù không khỏi phiền não cơ chứ? Nàng chỉ hy vọng khóa đào tạo mau kết thúc để nàng nhanh chóng trở về, nếu ở cùng Trầm Vĩnh Lan thì đạo đức của nàng chỉ ngày một đi xuống, không khéo một ngày nào đó nàng cũng sẽ bị Trầm Vĩnh Lan càng làm ra nhiều hành động vô lý. Lúc này nàng đã quyết tâm, nếu Trầm Vĩnh Lan sau này một lần nữa muốn đòi hỏi nàng chuyện gì nữa nàng tuyệt đối sẽ không nuông chiều!  ( phải hôn  )… tí chìu cho vào ngủ nữa, Lạc Phù chỉ giỏi dối lòng thôi :”> )

Trầm Lạc Phù nhiều lần hít sâu mới đem nhiều điều buồn phiền trong lòng hạ xuống mà quên đi, nàng lại tiếp tục tập trung để hoàn thành bài khóa của mình.

Trầm Vĩnh Lan trở lại phòng của nàng, bản thân rất vui vẻ nằm ở trên giường lăn lộn, nhớ tới nụ hôn vừa rồi, vẫn còn cảm giác nhiệt huyết sôi sục lên, nàng đành cố gắng khắc chế ngọn lửa trong lòng. Tuy rằng đã hôn được rồi, nhưng muốn đưa Trầm Lạc Phù lên giường thì thực vẫn rất là khó khăn. Được rồi, Trầm Vĩnh Lan vẫn  thừa nhận nàng ở trong phòng vẫn có suy nghĩ đen tối muốn tiểu chất nữ lên giường với mình, đúng là vẫn rất biến thái.

Cũng may mắn là mấy ngày sau đó Trầm Vĩnh Lan vẫn biểu hiện rất bình thường, Trầm Lạc Phù cũng nghĩ đến có thể Trầm Vĩnh Lan chỉ là nhất thời cao hứng mà muốn trêu đùa mình giống như lúc trước, cũng như bao trò đùa khác nói chung giờ đã kết thúc, điều này khiến cho Trầm Lạc Phù cảm giác nhẹ nhõm được một chút.

Trên thực tế, Trầm Vĩnh Lan lần này thật ra rất có kiên nhẫn, thậm chí còn biết chơi trò giả vờ tha rồi sau đó sẽ bắt thật. Tuy Trầm Vĩnh Lan không biết theo đuổi người khác, nhưng bản thân nàng mười mấy năm nay được người khác theo đuổi tất nhiên cũng học hỏi được nhiều, chính vì vậy nàng rất đắc ý. Nàng biết tiểu chất nữ của mình là người bảo thủ, nếu quá vội vàng thì không được,nhưng hai ngày nay ánh mặt Trầm Lạc Phù nhìn nàng cũng rất đề phòng, phải làm sao để Trầm Lạc Phù thả lỏng sự đề phòng đây? Điều này lại làm khó Trầm Vĩnh Lan.

Đôi lúc Trầm Vĩnh Lan cũng không hiểu rõ bản thân nàng vì điều gì lại đối với Trầm Lạc Phù như vậy, thời gian gần đây đều suy nghĩ đến Trầm Lạc Phù cả bản thân nàng cũng xem nhẹ chính mình, nếu là trước đây sẽ không bao giờ có chuyện này xảy ra.

Đột nhiên Trầm Vĩnh Lan áp tay sờ lên hai má mình, bản thân nàng cũng lâu rồi không đi Spa làm đẹp. Vừa nghĩ như thế thì liền tức khắc đêm hôm đó Trầm Vĩnh Lan hẹn Hứa Duy Cảnh đi Spa, tuy rằng hai người đã chia tay nhưng Trầm Vĩnh Lan rất ít bạn bè nên đối với Hứa Duy Cảnh bổ khuyết thêm vị trí này cũng rất tốt.

Hứa Duy Cảnh tâm trạng cũng rất buồn bực, bởi vì An Nhã Uẩn nữa tháng nay đềy không chú ý đến nàng, nhiều lần hẹn gặp đều bị nàng từ chối, đến nỗi vài ngày trước đi quyến rũ người khác nàng cũng không có chút  hào hứng nào, tuy hiện tại được Trầm Vĩnh Lan hẹn đi Spa nhưng nàng vẫn như trước không có chút hăng hái nào.

“Mới có vài ngày nhìn bộ dáng của chị giống như sắp chết vậy?” Trầm Vĩnh Lan nhìn thấy tinh thần uể oải của Hứa Duy Cảnh như vậy thì liền chọn mi hỏi, trong ấn tượng của nàng Hứa Duy Cảnh lúc nào cũng rất phong tao hiếm khi nào lại thấy như vậy.

“Em xem ra cũng không tệ, em và cháu gái mình như thế nào rồi?” Hứa Duy Cảnh giữ vững lại tinh thần liền hỏi.

“Hôn rồi! Cũng không bị ăn bạt tay” Trầm Vĩnh Lan nghĩ đến nụ hôn hôm qua, cũng không đơn giản là hôn bình thường, mà là hôn lưỡi a… vừa nghĩ đến thì nàng liền nở nụ cười như hoa, Hứa Duy Cảnh nhìn nàng cười thật thấy chướng mắt, đúng là không có thiên lý mà, người phụ nữ vô tâm như thế này lại có tiến triển đáng kể như vậy, bộ dạng Trầm Vĩnh Lan người phụ nữ khác nhìn thấy cũng không muốn liếc nhìn rồi, đúng là ông trời không có chút công bằng nào.

Tuy nhiên Hứa Duy Cảnh lại suy nghĩ, chỉ cần Trầm Vĩnh Lan có được Trầm Lạc Phù thì An Nhã Uẩn sẽ thuộc về nàng, nghĩ như vậy Hứa Duy Cảnh tinh thần có chút phấn chấn lên.

“Sau đó thì sao?” Hứa Duy Cảnh nóng vội hỏi, nàng hận là không thể đem Trầm Vĩnh Lan và Trầm Lạc Phù lập tức trở nên loạn luân.

“Không có chuyện tiếp theo” Trầm Vĩnh Lan cũng muốn có chuyện kế tiếp xảy ra, nhưng sự thật chính minh rằng chuyện kế tiếp xảy ra hoàn toàn không dễ dàng.

“Chị và An Nhã Uẩn sao rồi? An Nhã Uẩn gần đây có động tĩnh gì không?” Trầm Vĩnh Lan không quên dò hỏi tình địch.

“Cô ấy ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn chị, đúng là thúc thủ vô sách, chị thực sự bó tay rồi, không có biện pháp” An đối với nàng ít khi nào lại giận đến như vậy, dù sao cũng có giao tình gần hai mươi năm, vậy mà chỉ vì Trầm Lạc Phù nói trở mặt liền trở mặt. Vừa nghĩ đến Trầm Lạc Phù thì Hứa Duy Cảnh lại càng thấy ghen tị. Tuy nhiên Hứa Duy Cảnh cũng không biết, An Nhã Uẩn cũng đối với nàng mà tức giận giống như vậy, giao tình gần hai mươi mấy năm qua lại không bằng Trầm Vĩnh Lan.

“Chị không phải đối với phụ nữ đều rất tự tin sao, tại sao đối với nàng lại không có biện pháp chứ?” Trầm Vĩnh Lan cười trên nổi đau của người khác mà hỏi.

“Đôi lúc sẽ có một người luôn luôn là điểm yếu của mình, khiến cho bản thân mình trở nên bất lực” Hứa Duy Cảnh rất hiếm khi nói một cách tiêu cực như vậy.

Sau khi Spa xong, Trầm Vĩnh Lan liền trở về nhà, lúc này xe chạy ngang chợ đêm, ngay ngã tư đường Trầm Vĩnh Lan liếc nhìn thấy rất nhiều gian hàng bán hoa. Trầm Vĩnh Lan liền đậu xe vào một bên, đi xuống xe tiến đến một gian hàng bán các chậu hoa nhỏ, nàng biết Trầm Lạc Phù từ trước đến giờ đều thích các loại cây và hoa như thế này.

Trầm Vĩnh Lan nhìn thấy một chậu cây mắc cỡ, nàng liền nhớ khi còn nhỏ nàng đã phá chết một cây mắc cỡ của Trầm Lạc Phù, lúc đó Trầm Lạc Phù giống như thỏ con vậy chỉ hướng đôi mắt đỏ vì khóc nhè nhìn nàng, nhớ tới chuyện cũ Trầm Vĩnh Lan không khỏi nở nụ cười, khi còn nhỏ Trầm Lạc Phù đúng ra rất dễ bắt nạt.

Trầm Vĩnh Lan liền mua một cây mắc cỡ, lấy tay chạm nhẹ vào lá cây, lá cây mắc cỡ rụt lại một chút, Trầm Vĩnh Lan thấy rất vui vẻ liền mang cây mắc cở đặt vào trong xe. Có thể nói Trầm Vĩnh Lan giờ phút giờ tâm trạng giống như một đứa trẻ, trong lòng nàng giờ xem Trầm Lạc Phù giống như là bảo bối vậy, chăm sóc và quan tâm nhiều, thật đúng là làm cho người ta phấn chấn mà có chút kỳ vọng.

Trầm Lạc Phù sau khi làm xong hết mọi việc, nàng mới phát hiện ra cô cô hôm nay giờ vẫn chưa trở về, Trầm Lạc Phù suy nghĩ có lẽ lại đi ra ngoài lêu lổng,tính cách quả nhiên là không thay đổi được. Như vậy cũng tốt quá rồi, nàng sẽ không bị ai quấy rầy, tuy Trầm Lạc Phù suy nghĩ như vậy nhưng đột nhiên nàng cảm thấy trong lòng có cảm giác gì đó không dễ chịu lắm, thậm chí cảm giác ở nhà một mình lại có chút nhàm chán. Trầm Lạc Phù vội vàng đem cảm giác này dừng lại, nàng vừa rồi sẽ không thấy nhàm chán, chỉ vì gần đây bị Trầm Vĩnh Lan bám lấy nên có thói quen thôi, đúng vậy, đột nhiên có người lúc nào cũng dính lấy nàng thì sẽ có thói quen mà thôi.

Trầm Lạc Phù ra phòng khách mở TV xem, thế nhưng nội dung trong TV phát cái gì nàng cũng không có tâm tình để nhìn, nàng vốn không muốn xem TV, mở lên đơn thuần là muốn giết thời gian. Một lúc sau, Trầm Lạc Phù cảm thấy TV phát chương trình gì cũng thật nhàm chán, nàng chuẩn bị tắt TV để trở về phòng ngủ thì trùng hợp ở cửa truyền đến tiếng vang, Trầm Vĩnh Lan đã trở về.

“Cô còn chưa ngủ sao? Hay là đang đợi tôi về đây?” Trầm Vĩnh Lan rất thích ở phương diện này mà đoán, Trầm Vĩnh Lan cũng cảm giác nàng trở về khá sớm, hiện tại chỉ mới mười giờ thôi, bất quá giờ này Trầm Lạc Phù hẳn cũng chuẩn bị trở về phòng ngủ.

“Cô út suy nghĩ nhiều quá đi” Ai chờ cô chứ, cô không có cần như vậy mà tưởng ai cũng mê mình có được không?

“Tặng cho cô!” Trầm Vĩnh Lan liền lấy ra cây mắc cở mình vừa mua giống như lấy ra vật quý hiếm.

Trầm Lạc Phù lúc này mới phát hiện trong tay Trầm Vĩnh Lan đang cầm một cái chậu cây mắc cở, nàng rất kinh ngạc vì Trầm Vĩnh Lan mua quà cho mình, trong trí nhớ của nàng Trầm Vĩnh Lan đối với mấy thứ này cũng không quá quan tâm yêu thích, lúc còn nhỏ nàng thậm chí còn phá chết vài cây hoa cỏ của mình.

“Cô cố ý mua cho tôi?” Trầm Lạc Phù không chắc chắn hỏi, nàng cảm giác hôm nay quả thực có một cơn mưa màu hồng rồi.

Trầm Vĩnh Lan là muốn lấy lòng Trầm Lạc Phù, nhưng nghe Trầm Lạc Phù hỏi ngược lại như vậy nàng lại có chút ngượng ngùng.

“Không phải cố ý, mà đột nhiên nhìn thấy nên tự nhiên muốn mua cho cô thôi, dù sao hồi còn nhỏ tôi cũng phá chết không ít hoa cỏ của cô, cái này… coi như là bồi thường…” Trầm Vĩnh Lan có chút không được tự nhiên, nàng liền giả vờ nói với giọng điệu bình thường để không bị nhận ra là nàng đang lúng túng.

Mười mấy năm làm sai, bây giờ bồi thường, hiện  tại Trầm Vĩnh Lan mới phát hiện lương tâm cắn rức sao?

“Nếu nói như vậy, cô út phải bồi thường cho tôi rất nhiều đồ đạc ” Trầm Lạc Phù nhìn biểu tình không được tự nhiên của cô cô nàng, tâm tình của nàng đột nhiên khá tốt, cô cô đã nói như vậy nàng cũng không ngại mà đem nợ cũ ra mà nhắc, nếu làm cho cô cô nàng từng việc nhận lỗi thì cũng không có gì không tốt.

“Eo, cô không cần được voi đòi tiên!” Trầm Vĩnh Lan đề cao âm lượng, không phải là nhận được quà sẽ vui vẻ  hoặc cảm động sao, có ai như tiểu chất nữ lại lôi chuyện cũ ra kể không chứ?

“Đó là do cô chủ động bồi thường mà!” Trầm Lạc Phù hứng khởi nói.

“Cô xem ra cũng không muốn nhận rồi, nếu không muốn nhận thì tôi ném đi  vậy!” Trầm Vĩnh Lan thẹn quá thành giận, phản ứng của Trầm Lạc Phù không như suy nghĩ của nàng mà giống nhau.

“Cám ơn cô út!” Trầm Lạc Phù tiếp nhận cây mắc cỡ từ tay Trầm Vĩnh Lan, nàng tin cô cô nàng sẽ thẹn quá thành giận đem chậu cây mắc cỡ nhỏ nhắn này mà ném đi, bởi vì cô gái này chưa bao giờ biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.

Trầm Lạc Phù nhìn cây mắc cỡ nhỏ nhắn xinh xắn trông thật đáng yêu, đúng lúc nàng lại nghĩ đến một vấn đề, đây có phải là Trầm Vĩnh Lan đang lấy lòng nàng không? Đúng thực là đang lấy lòng mình! Nếu như vậy thì cây hoa thủy tiên này xem ra cũng biết lấy lòng người khác, đúng là chuyện không thể tin được, Trầm Lạc Phù tuy suy nghĩ như vậy nhưng khóe miệng của nàng cũng khẽ hơi giương lên.

p/s – Cô cô thật ra cũng rất đáng yêu… rất là đáng yêu :”>

Chương 48.

“Quả thật mình cũng đâu có quá biến thái, cả ngày lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện xấu a. Đây chính là kết luận cuối cùng của Trầm Vĩnh Lan”

Trầm Vĩnh Lan thấy Trầm Lạc Phù bộ dáng hướng đến mình cười, nàng đột nhiên lại muốn giơ tay đem Trầm Lạc Phù ôm vào lòng giày vò một lúc, làm sao bây giờ đột nhiên nàng lại nghĩ đến việc muốn làm chút chuyện xấu xa với Trầm Lạc Phù a! Trầm Vĩnh Lan trong lòng có suy nghĩ xấu một chút cũng không dừng lại, mà càng lúc càng tăng thêm.

“Cô út làm sao vậy?” Trầm Lạc Phù đột nhiên thấy Trầm Vĩnh Lan thất thần nên liền hỏi;

“Không có gì, tôi về phòng trước đây!” Trầm Vĩnh Lan có chút chột dạ trả lời, gần đây sắc mặt của nàng động một chút sẽ có ý nghĩ phóng túng đối với Trầm Lạc Phù, điều này thực sự là không xong rồi.

“Cô út ngủ ngon!” Trầm Lạc Phù nói với Trầm Vĩnh Lan, nàng dù như thế nào cũng rất lễ phép.

“Uhm!” Trầm Vĩnh Lan khẽ gật đầu, liền quay trở về phòng của mình tắm rửa.

Trầm Lạc Phù đem cây mắc cỡ ra ban công, ở giữa một đống hoa cỏ khác cũng đặt cây mắc cỡ ở vị trí tốt nhất, dù sao Trầm Vĩnh Lan mua cây mắc cỡ cho nàng cũng cho là chuyện ngoài ý muốn nhưng Trầm Lạc Phù trong lòng cảm thấy rất vui vẻ. Nàng vươn ngón tay xinh xắn của mình chạm nhẹ vào lá cây mắc cỡ, lá cây thẹn thùng co rút lại, giống như tượng trưng cho một cô gái xử nữ, rất trong sáng e thẹn, sự thẹn thùng đó vô cùng đáng yêu.

Trầm Lạc Phù sau khi đặt cây mắc cỡ ở ban công xong cũng liền trở về phòng ngủ, nàng vừa mới nằm trên giường không lâu, Trầm Vĩnh Lan lại tới gõ cửa.

Trầm Lạc Phù chợt thở dài, cô cô nàng gần đây có sở thích ban đêm sẽ đến phòng nàng, Trầm Lạc Phù bất đắc dĩ đứng lên mở cửa.

“Cô út lại muốn nói chuyện phiếm sao? Bây giờ đã khuya rồi, tôi thực sự muốn ngủ” Trầm Lạc Phù cũng không hẳn là bài xích cảm giác Trầm Vĩnh Lan đến phòng nàng, nhưng lúc này, nàng thực sự thấy buồn ngủ.

“Trầm Lạc Phù, tôi mất ngủ” Trầm Vĩnh Lan hạ thấp giọng điệu, nàng không ngủ được, đúng là làm cho nàng có chút khó chịu.

“Đó là lí do sao?” Trầm Lạc Phù chọn mi hỏi, không phải là muốn bồi tán gẫu sao?

“Đêm nay cho tôi ngủ cùng với cô, tôi sẽ không làm ồn, cũng không quấy rầy cô ngủ được không?” Trầm Vĩnh Lan giọng điệu mang theo một chút tội nghiệp, nàng nhìn Trầm Lạc Phù có chút hy vọng. Có trời biết, đêm nay nàng cũng không phải vì mất ngủ, nàng không có gì để làm, sẽ suy nghĩ đến một chút chuyện xấu, nghĩ đến mà không được thỏa mãn thì nàng sẽ cảm thấy tâm trạng rối loạn, càng nghĩ đến càng khắc chế không được, giống như có ngọn lửa nhỏ ở trong lòng vậy, cứ như thế lặp đi lặp lại nên Trầm Vĩnh Lan vẫn quyết định chạy sang quấy rầy Trầm Lạc Phù.

“Chẳng lẽ nếu ngủ cùng với tôi thì sẽ liền không cảm thấy mất ngủ?” Trầm Lạc Phù cũng không rõ hai người có liên quan gì với nhau.

“Có đôi khi bị mất ngủ, ở bên cạnh có người thì cảm giác sẽ tốt hơn rất nhiều, Lạc Phù làm ơn đi mà…” Trầm Vĩnh Lan quyết chí năn nỉ Trầm Lạc Phù, cũng đã chuẩn bị một bộ dạng không thể nào tốt hơn, nàng hướng đến tiểu chất nữ làm nũng như thế này cũng không cảm thấy xấu hổ, đơn thuần mà nói Trầm Vĩnh Lan không hề có chướng ngại tâm lý.

Trầm Lạc Phù nhìn thấy Trầm Vĩnh Lan làm nũng quả thật là nàng thấy không quen, phải hiểu rằng nàng bị Trầm Vĩnh Lan làm mặt lạnh hai mươi mấy năm nay, lúc này lại làm nũng và nịnh bợ như vậy thì Trầm Vĩnh Lan có chút quỷ dị, hơn nữa nữ nhân này tuổi cũng lớn hơn nàng, cao hơn nàng, mà lại làm nũng với nàng, chuyện này đúng là phi lý mà. Tại sao Trầm Vĩnh Lan lại không hề cảm thấy xấu hổ hay có gánh nặng tâm lý chứ?

Có thể nói người xinh đẹp như Trầm Vĩnh Lan khi làm nũng thì dù có làm chuyện gì cũng đều khiến cho mọi người cảm giác vừa mắt một chút, thế nhưng bản thân Trầm Lạc Phù cũng không hiểu tại sao vẫn không quá thích khi thấy Trầm Vĩnh Lan làm nũng với mình.

Lúc này Trầm Lạc Phù cảm thấy tay nàng đột nhiên nổi da gà, bởi vì bị Trầm Vĩnh Lan sờ soạng, thật ra là có ý đồ vuốt ve nên nàng mới nổi da gà như vậy.

“Lạc Phù, chỉ một buổi thôi được không?” Trầm Vĩnh Lan thấy Trầm Lạc Phù không đáp lại, cũng cố gắng không ngừng làm nũng, nữ nhân mà làm nũng có đôi khi lại là một loại vũ khí, bất luận là đối với ai cũng sẽ đạt được kết quả.

Mặc dù Trầm Lạc Phù cảm thấy có gì đó không hợp lý lắm, nhưng nàng cũng không muốn Trầm Vĩnh Lan làm cho mình nổi da gà, Trầm Lạc Phù đành miễn cưỡng thỏa hiệp. Trầm Lạc Phù sở dĩ dễ dàng thỏa hiệp như vậy, cũng không phải vì Trầm Vĩnh Lan hôm nay phá lệ lấy lòng nàng mà có liên quan, dù sao hai mươi mấy năm qua nàng chịu sự ức hiếp của Trầm Vĩnh Lan không ít, bây giờ được đãi ngộ tốt cho dù chỉ đếm trên đầu ngón tay nhưng cũng làm cho tâm tình của nàng khá tốt,vì vậy vẫn có thể đồng ý dung túng một ít yêu cầu của Trầm Vĩnh Lan

“Ngủ cùng với tôi cũng được, nhưng không cho cô khỏa thân ngủ, cô ngủ liền ngủ cũng không được làm phiền đến giấc ngủ của tôi” Trầm Lạc Phù thực sự không muốn ngủ bên cạnh một người khỏa thân thơm mát như vậy, nếu nàng có diễm phúc đó thêm một lần nữa thì nàng cũng không đủ khả năng để mà thưởng thức.

“Không thành vấn đề!” Trầm Vĩnh Lan hướng đến Trầm Lạc Phù nở nụ cười vô cùng sáng lạn, để leo lên được giường của Trầm Lạc Phù, hy sinh một chút cũng không có gì đáng ngại.

Lần trước lợi dụng lúc Trầm Lạc Phù say rượu sau đó mới ngủ lại giường Trầm Lạc Phù, Trầm Vĩnh Lan kích động không thôi, nhưng nàng cũng tự nói với lòng rằng ngàn vạn lần cũng phải cố gắng khắc chế, nếu muốn nhanh chóng được ăn nhiều đậu hủ, thì đêm nay tốt nhất phải ngoan ngoãn không nên động đến Trầm Lạc Phù, để tránh cho Trầm Lạc Phù có cảnh giác. Lần này nàng có thể ngủ lại phòng Trầm Lạc Phù, có lần một sẽ có lần hai, có lần thứ hai sẽ có lần thứ ba tiếp đó nữa sẽ có vô số lần, chỉ cần làm cho Trầm Lạc Phù có thói quen ngủ cùng nàng, nàng sẽ chậm rãi mà xâm nhập. Trầm Vĩnh Lan định dùng chiêu nước ấm đun sôi ếch đối phó Trầm Lạc Phù, làm cho Trầm Lạc Phù từ từ quen với sự tồn tại của nàng, cùng với những hành động thân mật, thói quen theo thời gian sẽ thành nghiện… Trầm Vĩnh Lan nghĩ lại vẫn cảm thấy bội phục bản thân mình có sách lược thật tốt.

Thế nhưng mỹ nhân ở bên cạnh, cái gì cũng không được làm thực sự làm cho người ta khó nhịn a!

Trầm Vĩnh Lan cảm thấy bàn tay nàng cũng như trong ý thức nói chung đều rất muốn hướng đến Trầm Lạc Phù mà chạm, nhưng cứ mỗi lần dự định chạm Trầm Lạc Phù thì Trầm Vĩnh Lan cũng cứng rắn vội rút tay trở về. Cái này tựa như ma túy ở trước mắt nhưng bản thân nàng cũng không dám dùng, người trước mắt quả thật là nhân vật rất quan trọng khiến Trầm Vĩnh Lan cảm thấy trong lòng dường như có vô số con kiến đang cắn tới tắp, thực sự rất khó chịu! ( :3 cảm giác này hiểu nà haha )

Trầm Lạc Phù thấy Trầm Vĩnh Lan ngoan ngoãn nằm ngủ ở bên cạnh cũng không quấy nhiễu mình, nàng liền buông xuống sự cảnh giác, chuẩn bị đi ngủ.

Ngược lại Trầm Vĩnh Lan làm sao ngoan ngoãn mà ngủ, nàng đang đấu trang tư tưởng, lý trí đều rất nhanh bị bọn ác quỷ diệt hết, nàng nhìn cơ thể Trầm Lạc Phù ở trước mặt mình, vẫn không khắc chế được ham muốn trong lòng, liền đưa tay lên ôm lấy cơ thể Trầm Lạc Phù từ phía sau, làm cho cơ thể nàng và Trầm Lạc Phù dán lại với nhau.

Trầm Lạc Phù vốn đã ngủ rất nhanh, nhưng đột nhiên bị Trầm Vĩnh Lan ôm vào lòng lại bị hơi thở của Trầm Vĩnh Lan vây quanh nàng, nàng muốn tránh đi cái ôm này nhưng lại phát hiện Trầm Vĩnh Lan đã  rất nhanh ôm nàng vào lòng, nhanh đến nổi nàng có thể cảm giác được khối thịt mềm mại của Trầm Vĩnh Lan đang chạm vào lưng mình.

“Trầm Vĩnh Lan!” Trầm Lạc Phù có chút tức giận kêu to tên Trầm Vĩnh Lan.

“Ngoan, đừng ồn ào, ngủ đi” Trầm Vĩnh Lan giọng điệu lại giống như một tiểu hài tử, hơn nữa lại làm điệu bộ giống như nàng rất muốn ngủ, cố tình đổ lỗi cho Trầm Lạc Phù đang gây sự.

“Cô…buông…” Trầm Lạc Phù cảm thấy bị Trầm Vĩnh Lan ôm vào trong lòng như vậy thì có cảm giác rất đen tối, đặc biệt là chung quanh nàng đều tràn ngập lấy hơi thở của Trầm Vĩnh Lan.

“Tôi ôm một chút thôi, ngủ rồi sẽ không thấy khó khăn nữa…” Trầm Vĩnh Lan nói cũng không rõ ràng.

“Trầm Vĩnh Lan…” Trầm Lạc Phù vẫn không bỏ cuộc.

Nhưng Trầm Vĩnh Lan lại làm như đang ngủ, không hề trả lời nàng, Trầm Lạc Phù lại tránh vài cái nhưng vẫn không thể thoát ra được vòng tay của Trầm Vĩnh Lan đang ôm nàng, lúc này Trầm Vĩnh Lan giống như đang ôm gối ôm ngủ, cơ thể nàng hoàn toàn bị Trầm Vĩnh Lan ôm vào lòng. Trầm Lạc Phù lần đầu tiên mới cảm thấy nếu nàng so với Trầm Vĩnh Lan cao lớn hơn một chút nữa thì tốt rồi, sẽ không giống như lúc này trông nàng rất yếu đuối.

Quả thật cơ thể phụ nữ, mọi người không thể không thích, cơ bản là Trầm Lạc Phù bị Trầm Vĩnh Lan ôm từ phía sau cũng không cảm thấy khó chịu, chỉ là nàng có chút không quen mà thôi, nhưng ở chóp mũi của nàng đều nồng đậm hơi thở của Trầm Vĩnh Lan, hơi thở lại có tính xâm lược rất cao. Trầm Lạc Phù lúc này cũng có chút mệt mõi, nàng giãy dụa cũng dần dần yếu đi, thậm chí nàng cũng quên đi hơi thở nồng đậm này sau đó dần dần đi vào giấc ngủ. Thực ra Trầm Lạc Phù chỉ ngại hơi thở Trầm Vĩnh Lan quá nồng đậm, rất có sức quyến rũ và mạnh mẽ, trên cơ bản thì nàng không phải là ghét hơi thở của Trầm Vĩnh Lan ngược lại có điểm gì đó rất thích, nhưng bản thân nàng lại không muốn thừa nhận mà thôi.  (Lạc Phù -Dối lòng , dối lòng, dối lòng :”>… edit chương này thấy ngọt lắm a)

Trầm Lạc Phù nghĩ Trầm Vĩnh Lan đã ngủ nên nàng mới thả lỏng mà ngủ, nhưng nàng làm sao suy nghĩ được Trầm Vĩnh Lan vẫn luôn luôn giả bộ ngủ mà thôi.

Trầm Vĩnh Lan cố ý làm bộ như đã mơ hồ ngủ nên mới ôm lấy cơ thể Trầm Lạc Phù, thực ra là nàng đã tính toán làm cho Trầm Lạc Phù thấy hành vi của nàng không phải cố ý, bản thân nàng là vô ý thức, để nhằm thả lỏng sự cảnh giác của Trầm Lạc Phù, vì vậy mới làm cho Trầm Lạc Phù ngoan ngoãn cho mình ôm mà không hề giãy dụa. Trầm Vĩnh Lan trong lòng đều tràn đầy quỷ kế, lúc này âm mưu đã thực hiện được thì không khỏi vui mừng, nàng thực thích tư thế này, từ phía sau ôm lấy lưng Trầm Lạc Phù, tay đang ôm Trầm Lạc Phù còn cố ý đặt ở nơi mềm mại trước ngực, nàng hướng đầu đến chiếc cổ Trầm Lạc Phù rút vào, tham lam hít lấy mùi hương và hơi thở trên người Trầm Lạc Phù, nàng cực kỳ thích hơi thở đặc biệt trên người Trầm Lạc Phù, hơi thở dường như còn mang theo một mùi vị của hoa cỏ xanh của tự nhiên rất thơm mát.

Trầm Vĩnh Lan đem Trầm Lạc Phù ôm chặt hơn một chút, làm cho cơ thể nàng và Trầm Lạc Phù kề sát vào nhau, sau đó lại kìm lòng không được đưa môi lên hôn lấy chiếc lưng trơn bóng cùng vai và cổ Trầm Lạc Phù, nàng hôn rất nhẹ nhàng, cảm giác thực sự thỏa mãn. Tuy lúc này không hề có chuyện gì xấu xảy ra, nhưng chỉ cần ôm Trầm Lạc Phù như vậy nàng cũng cảm thấy thật tốt.

Quả thật mình cũng đâu có quá biến thái, cả ngày lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện xấu a. Đây chính là kết luận cuối cùng của Trầm Vĩnh Lan.

Trầm Lạc Phù bị Trầm Vĩnh Lan ôm tư thế như vậy mà nghiêm chỉnh duy trì cả buổi tối, có thể  thấy được tư thế này của hai người có chút vừa lòng. Trầm Lạc Phù lúc này có cảm giác ngủ rất ngon, chờ đến khi nàng tỉnh lại thì lúc này mới nhớ lại tối hôm qua vẫn bị Trầm Vĩnh Lan ôm, nếu so sánh nàng ngủ cùng với mẹ cũng chưa bao giờ thân mật như thế, nhưng lúc này thân mật ôm như vậy cũng không làm cho nàng quá chán ghét. Lúc này trong suy nghĩ của Trầm Lạc Phù chính là nếu nàng và Trầm Vĩnh Lan trước đây từ nhỏ đã quan hệ tốt như vậy thì lúc này có thể như vậy mà thân mật hay không?

P/s: Nếu từ nhỏ mối quan hệ đã tốt thì làm sao có truyện cho dân tình đọc :”>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro