thuybeo2009

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

áng sớm tháng ba, tiết trời mùa xuân se lạnh. Sử Trì Trì rúc cổ, xoa xoa tay, nhảy xuống xe buýt, chen chúc ở trong đám người chờ đợi chuyến xe tiếp theo.

Thực ra với cô đi làm thật ra cũng không phải là để làm việc. Cô thấy sợ cuộc sống đang trôi qua, khoảng thời gian tốt đẹp nhất sắp một đi không trở lại. Cô có thể trách ai được? Cô trước hết trách chính phủ rồi lại trách mình, nếu không phải là họ để giá nhà ở cùng giá cả hàng hóa vọt tăng cao như vậy thì cô sẽ gặp qua loại cuộc sống này sao? Chỉ là cô ngàn vạn lần trách chính mình lại một lần không cẩn thận bị bạn tốt Giang Vãn Vãn đầu độc, thuê cái gì nhà trọ ở tiểu khu mùa xuân dành cho người độc thân, khiến cô xài hết tiền gửi ngân hàng không nói, còn phải đeo trên lưng mỗi tháng 2000 nguyên tiền thuê phòng. Cô bây giờ, cũng đã không thể tự do bay lượn, giống như một con ốc sên cả ngày lưng đeo phòng ốc mà từ từ bò.

Hết nhảy bằng chân trái đổi chân phải rồi lại chân phải đổi chân trái, Sử Trì Trì trên sân ga tới tới lui lui, nhảy lên nhảy xuống, bên cạnh cô là vị tiểu thư ăn mặc đẹp đẽ nhưng khuôn mặt trắng bệch khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, có chút khinh bỉ liếc xéo cô. Sử Trì Trì nâng mắt một góc 45 độ lườm lại cô ta một cái, tiếp tục nhảy lên. Cứ như vậy cô không chỉ vừa vận động, vừa làm ấm người mà còn tiết kiệm tiền đi phòng tập thể thao, một công ba việc, thật đúng là chuyện tốt. Nhảy đại khái được 20 phút, xe của cô còn chưa tới bến, các xe khác thì cứ một chiếc lại một chiếc. Phải đợi lâu thì xe không đến, mà không đợi xe thì lại thấy hết chuyến này tới chuyến khác. Mẹ nó! Đây chính là định luật xe buýt.

Trên sân ga người càng ngày càng đông, không gian rõ ràng không đủ dùng. Trì Trì xuyên qua người đi đường, đến bên cạnh siêu thị gần đó đang mở cửa. Trên quảng trường một hàng dài toàn các ông bà lão chen lấn ở cửa, tay giơ cao túi xách, chém giết mua trứng gà giảm giá, số lượng hạn chế, mọi người bước đi như bay, tinh thần khỏe mạnh.

“Một, hai…” Sử Trì Trì vừa nhảy vừa đếm, đi ngang qua một bác gái béo mập, thật đúng là không thể mập hơn! Mà bác gái lúc này đang nói văng cả nước miếng, nào là chuyện tài xế, kẹt xe, nào là cái thành phố này…toàn thứ ba linh tinh.

“Nhanh lên nào, Nhạc Thiên Mã Đặc bán trứng gà khuyến mãi, so bên ngoài rẻ hơn 3 mao tiền, mỗi người chỉ được mua mười hộp, mau mau xếp hàng!”.

Một bác gái thắng lợi trở về, mặt mày hớn hở loan tin khiến đám người nhất thời giống như trong chảo dầu nóng bỏ thêm chút muối, lập tức nổ oanh. Tức thì, một bác gái khác vội nện bước chân, lúc lắc cái eo như thùng nước gạo, cắm đầu chạy như bay, tốc độ có thể so với xe chạy. Trên mặt đất còn có nước, chạy như vậy không trượt ngã mới lạ, Sử Trì Trì không khỏi lo lắng thay bọn họ.

“Bùm, bùm.” hai tiếng, một người trong số đó, bác gái thân hình đồ sộ té lăn trên mặt đất. Đúng lúc này, trên quảng trường một chiếc xe màu trắng bạc đang lao tới, phanh kít một tiếng dừng lại. May qua không sao, kém một chút nữa thôi là đụng phải, Sử Trì Trì sợ hãi vỗ vỗ ngực. Bác gái ngồi dưới đất. Người vây xem không ít nhưng không ai đi đỡ. Sử Trì Trì do dự một chút vừa muốn tiến lên, lại bị một vị bác trai đứng bên cạnh co kéo: “Cô bé, bác khuyên cháu một câu đừng có nhiều chuyện, cẩn thận họ đổ thừa cho cháu”.

Sử Trì Trì nghe vậy cũng dao động, bởi mấy năm gần đây làm chuyện tốt bị lừa quá nhiều, nhìn mãi cũng quen mắt. Bạn đỡ anh ta dậy, rõ ràng người khác làm anh ta ngã, nhưng anh ta lại đổ cho bạn làm với lý do “Nếu không phải anh đụng thì anh đi dìu làm gì ?”. Trước đây không lâu tòa án Nam Kinh xử vụ án Bành Vũ chấn động một thời, còn có Bắc Kinh mới vừa thẩm lý vụ án đâm phải phụ nữ mang thai, đều là cùng câu chuyện như thế. Xã hội này cũng không thiếu hụt người tốt, thiếu hụt là hoàn cảnh để trở thành người tốt. Tựa như cô mấy ngày trước ở trên đường cao tốc cứu một ông lão té xỉu, cũng là sợ người ta lừa cô, đem người ném tới bệnh viện liền vội vàng bỏ đi.

Đang lúc cô do dự không quyết thì chủ chiếc xe kia bước xuống, mọi người xem náo nhiệt lập tức vây quanh. Chủ xe là một thanh niên khoảng 27, 28 tuổi, chân dài thẳng tắp, quần áo thể thao cùng giày đều màu xám tro, so với xe của anh ta hoàn toàn đối lập.

“Bác có làm sao không?”.

Anh ta đi tới đỡ bác gái ngã trước xe đứng dậy, bác gái đầu tiên mở nửa mắt quan sát anh ta , không hề trả lời, sau đó lại nheo mắt, rên rỉ rất khoa trương.

“Thôi đi, rõ ràng không có đụng.” Sử Trì Trì bĩu môi.

“Mẹ ngã thế nào có nghiêm trọng không?” Lúc này một anh chàng mập lùn đeo kính tách khỏi đám người chạy tới.

“Cái tên khốn khiếp này, anh không mở to mắt ra mà lái xe à?”

“Tôi không đụng vào ai cả, là bác ấy ngã xuống xe của tôi trước”. Người thanh niên áo xám lạnh nhạt mở miệng, mặt cũng không hốt hoảng.

“Tôi nhổ vào, mẹ tôi hoàn toàn bình thường, bà ấy đang êm đẹp làm sao có thể tự nhiên ngã úp mặt ở ngay trước xe anh”.

“Đúng là, tôi rõ ràng là bị anh đánh ngã”. Bác gái lúc này cũng không giả chết nữa, một mực khẳng định chính là người này đụng, hai mẹ con một xướng một họa, thái độ vô cùng phách lối.

” Anh có tiền thì ngon, tưởng có tiền có thể thì tùy tiện đụng người sao, mọi người ở đây cũng có thể làm chứng”. Anh bạn mập lùn nóng nảy thấy người tới xem càng ngày càng nhiều, thái độ càng thêm phách lối, rất nhiều người đến sau không rõ chân tướng cũng theo vậy lớn tiếng bênh vực. Xe hơi đụng người đi đường, ở trong mắt bọn họ, đây không phải là mâu thuẫn nội bộ mà là mâu thuẫn giai cấp.

“Đúng vậy, có chút tiền thì ngon lắm sao.”

“Xem đi cô bé, bác nói có sai đâu. Cháu mà đi lên đỡ, bọn họ liền đổ hết tội cho cháu”. Bác trai đứng bên cạnh rất tự đắc với dự kiến của mình.

“ Rõ ràng là tự bác ấy ngã xuống, rất nhiều người nhìn thấy, chúng ta có thể giúp anh ta làm chứng”, Trì Trì nói. Bác trai đứng cạnh xem thường lắc đầu một cái, sau đó chuyển đến bên kia tiếp tục xem náo nhiệt. 10 phút sau, cảnh sát giao thông tới, làm thủ tục ghi chép, hỏi thăm người chứng kiến. Nhưng là người vây xem thì nhiều nhưng không có một ai đi lên làm nhân chứng. Mẹ nó, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, bác gái này, chờ xem, tôi sẽ không để cho bác đắc ý. Sử Trì Trì sải bước tiến lên, hiên ngang lẫm liệt nói: “Anh cảnh sát, tôi chính mắt thấy cả quá trình, bác gái này muốn vào siêu thị mua trứng gà hạ giá, vội vàng chạy như bay. Kết quả, người mập, đường trơn trượt liền té ngã, vừa vặn anh này lái xe đi ngang qua, dừng ở trước mặt bác ấy. Nhưng một chút cũng không có đụng, toàn bộ chuyện này chính là như vậy”.

Người thanh niên áo xám giương mắt nhìn một chút Sử Trì Trì, trong mắt cực nhanh thoáng qua một tia cười thích thú, sau đó lại khôi phục như cũ, mặt không biểu cảm. Sử Trì Trì bất mãn cho là anh ta ít nhất cũng cho mình một khuôn mặt tươi cười cảm kích, ai ngờ người ta không chút nào quan tâm. Mặc kệ nó, cũng không quan trọng, dù sao cô là làm việc bằng lương tâm.

“Như vậy đi, mấy người trước đi với tôi một chuyến tới đồn cảnh sát”.

“Hiện tại?”

“Hiện tại”.

“Không được”. Áo xám cùng Sử Trì Trì trăm miệng một lời.

“Tôi đi phỏng vấn”.

“Tôi có việc”.

Cảnh sát đang muốn mở miệng, lại bị tên mập lùn cắt đứt.

“Anh có việc bận gì, anh đụng vào người còn muốn chạy, nghĩ hay quá nhỉ!”. Hắn gầm thét.

Anh chàng áo xám không thèm nói một câu, mở ra ví tiền vải, lấy một xấp tiền mặt: “Tiền này cho anh, tự anh đưa bác ấy đi bệnh viện kiểm tra một chút, hôm nay tôi có việc gấp”.

Bác gái liền đưa tay ra đón thì bị con trai ngăn lại: “2000 tệ! Anh cho ăn mày sao. Tôi cho anh biết hôm nay không cho hai vạn anh cũng đừng nghĩ rời đi nơi này”.

Lùn mập vừa thấy đối phương muốn nói chuyện riêng, thái độ càng thêm phách lối, mặt mày dữ tợn tựa hồ đang khiêu chiến.

Trì Trì ở một bên giận dễ sợ, này thật gọi là treo cái mũi lên mặt, thấy người ta cho chút mặt mũi mà lên mặt. Gặp qua vô sỉ, nhưng chưa từng thấy qua vô sỉ như vậy.

Áo xám đem tiền trong túi xách toàn bộ lấy ra nói: “Tôi không mang nhiều tiền mặt, chỉ có từng này thôi”.

Bác gái nháy mắt với con trai, quả bí lùn mặc dù vẫn giữ thái độ phách lối, nhưng nhìn ra được tâm tư của hắn dao động, giơ ra bàn tay béo mập muốn giật lấy tiền. Sử Trì Trì bước một bước dài đi lên, kéo lại thanh niên áo xám, chỉ vào anh ta, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe: “Anh có bệnh à, anh thừa tiền cũng nên đem về báo hiếu cho ông bà, làm sao lại để tiện nghi cho những người kia, cho mặt mũi mà còn lên mặt, dù căn bản đến mặt cũng chả có. Bọn họ muốn kiện thì cứ kiện, chúng ta theo cùng, tôi cũng không tin xã hội này không có Thiên Lý “. Sử Trì Trì nói xong những lời chính nghĩa, tự tin ngẩng cao đầu.

” Cô, mắc mớ gì tới cô? Muốn giúp người ta cũng không nhìn thời điểm. . .”

“Con mẹ nó, anh câm miệng cho tôi, có tin tôi tát cho anh một cái lệch mặt hay không”.

Sử Trì Trì hung hãn nói.

Cảnh sát bên cạnh lần nữa muốn mở miệng, bị áo xám sử dụng ánh mắt ngăn lại.

“Cô nói không cho vậy thì không cho vậy”. Người áo xám đem tiền thu lại, lấy điện thoại di động ra gọi.

” Xe 250 tới rồi”.

Trên bến chờ có người hô to. Sử Trì Trì cả kinh trong lòng, xe của cô, cô đợi xe 25040′ ! Sử Trì Trì quên luôn những chuyện rắc rối đang xảy ra, lấy tốc độ có thể so với thỏ hướng sân ga xông tới. Nhưng cô tới quá muộn. Muốn ngồi cái xe này người lại quá nhiều, đám người liều mạng chen lên trước. Người bán vé giống như nhét đồ hộp, ở phía sau liều mạng đem người đẩy lên trên. Cắm ở cửa xe chính là một cô gái mập mạp hơn hai trăm cân. Cô lấy một người đã đủ giữ quan ải vạn người chớ vào, tư thế cắm ở nơi đó, khiến mọi người chửi nhỏ không dứt.

” Ai, cô béo chắn cửa, cô đi lên đi, mau vào bên trong đi, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút.” Nữ nhân viên bán vé không ngừng om sòm.

“Các anh, đem cô ấy đẩy lên trên nhanh lên một chút.” Sử Trì Trì và mấy thanh niên khác đứng trước cửa ra vào cùng nhau nâng cái mông của cô béo, liều mạng đẩy.

“Này, con ranh kia, cả bọn sắc lang này, các ngươi sờ mông bà là sao hả?”. Cô béo tức tối, há miệng mắng to, người trên xe đều cười ầm lên.

“Cô nha, ai bảo cô chiếm diện tích lớn như vậy, đứng chặn ở cửa làm cho chúng tôi không lên được. Ai nào thèm sờ cô, đúng là tự mình đa tình. Người như cô vậy, dù có cởi hết quần áo đuổi theo ông đây hai dặm, ông đây cũng không bao giờ quay đầu lại nhìn lấy một cái”.

“Anh, tên khốn khiếp này, bà đây béo mập thì sao, có tin bà một tay nhấc bổng 2 người như anh không?”

“ Mau đóng cửa đi, chúng tôi trên này còn phải đi đấy.” Người trên xe cùng nhau đối với tài xế cùng người bán vé khai hỏa.

“Kêu cái gì mà kêu, đừng có ở nơi này thi nhau lớn giọng, có bản lãnh thì đừng đến ngồi xe buýt nữa, có thể tự mình lái xe đi”.

Người bán vé đoán chừng đang thời kì tiền mãn kinh, mắng so với ai cũng hung hăng hơn. Mắng xong hung thần ác sát nhìn bọn Trì Trì nói: “Mấy người đợi xe sau đi, chen không được rồi, đóng cửa!”. Cửa xe phịch một tiếng đóng lại.

“Cái mông của tôi, cái túi xách của tôiiiiiiiiiiiii….”. Trên xe một trận tiếng kêu thảm thiết.

“Ôi trời ơi cái chân của tôi, bà đây đợi 40′, tôi thì dễ dàng lắm à, thế nhưng để cho tôi phải đợi xe sau à”. Sử Trì Trì hầm hừ mắng mỏ. Thôi được, đã vậy tôi không đợi nữa, tôi thuê xe không được chắc?

Sáng sớm tắc xi cũng là cung không đủ cầu, Sử Trì Trì đứng ở ven đường vẫy vẫy tay nửa ngày không có một xe nào dừng lại.

“Đến đâu, đến đâu? Giá rẻ giá rẻ”. Một chiếc tắc xi không có tên hãng đỗ lại gần, lại là mấy xe chạy lậu. Sử Trì Trì nhìn đám người này mặt mũi gian manh, thật sự không yên tâm tài sản của mình liệu có thể an toàn nên giả vờ như không nghe thấy.

“Tới chỗ nào? Lên đây đi”. Sử Trì Trì vừa quay đầu lại, không phải ai khác, chính là người vừa nãy anh chàng áo xám. Anh ta giờ phút này đang ngồi ở trong xe, nhàn nhã xem báo.

“Ách, thì ra anh cũng chạy xe trái pháp luật à?”. Anh ta nhíu nhíu mày không trả lời.

“Đến đâu?”

“Tòa cao ốc Hạo Thiên, bao nhiêu tiền?”

“50 tệ.”

“Quá đắt.”

“Đi và về.”

“Vậy còn tạm được.” Sử Trì Trì liền mở cửa xe, ngồi xuống cạnh anh ta.

Chương 2: Rùa vàng, rùa đen, lưu manh, những thứ này đều là họ hàng gần

Edit: Phong Linh, Sissi

Beta: Quảng Hằng

“Cái đó, bác gái hồi nãy anh xử lý thế nào?”. Sử Trì Trì mở miệng hỏi, gặp phải chuyện như vậy, anh ta không như đưa đám, cũng không nổi giận, thật là không thể tưởng tượng nổi, nếu đổi lại là cô, đã sớm nhảy lên trời rồi.

“Cho họ 3000″

“Anh có bị làm sao không, anh chạy xe từ sáng tới tối được bao nhiêu tiền? Anh sao lại đần độn, nhu nhược như thế hả, hắn ta bảo bao nhiêu tiền thì anh đưa bấy nhiêu à? Anh có biết hiện tại đang khủng hoảng tài chính, làm ra tiền còn khó hơn lên trời. Gặp phải loại người này ngàn vạn lần không thể yếu thế, bác ấy là tự ngã trước xe anh, họ không nói đạo lý thì anh cũng phải biết phân biệt trái phải chứ. Sớm biết vậy tôi đã không đi lên chen chiếc xe kia rồi, tôi tuyệt đối có thể giúp anh giải quyết.”

“Cô làm sao giúp tôi giải quyết?” Anh chàng áo xám rất hứng thú.

“Cái này dễ thôi, lấy ác chế ác, đổi thành tôi liền ngã xuống đất, giả vờ lăn lộn, tứ chi co quắp, kêu gào là bị quả bí lùn đẩy ngã”.

“Tứ chi co quắp cũng là một loại kỹ thuật.”

“Dĩ nhiên. Cái kỹ thuật này tôi luyện qua không ít, trình độ của tôi cao đến mức bác sĩ chuyên nghiệp cũng không phân biệt được thật giả.” Sử Trì Trì đắc ý nói.

” Sao cô lại muốn luyện cái kỹ thuật ấy ?” Anh ta hứng thú hỏi. Anh chàng này dáng người cao gầy, mày kiếm mắt sâu, ngũ quan như tạc, nhìn quả thật rất đẹp mắt.

“Ai, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, không nói. Làm người phải luôn nhìn về phía trước.”

“Nếu như cô chịu nói, tôi sẽ đi nhanh hơn mà không thu thêm tiền”.

Hai người đang nói thì vừa đúng lúc đến ngã tư rẽ vào đường cao tốc. Ách, vậy được, chuyện là thế này.

“Ngày trước, lúc tôi còn nhỏ, cả nhà chúng tôi vừa chuyển tới nơi ở mới. Ở đó có một cô sức khỏe không tốt, luôn thích tìm người khác gây chuyện, ai cùng cô ấy so đo, cô ấy liền giả bệnh dọa họ. Trong khu nhà tôi, ai cũng trốn cô ấy. Sau đó cô ấy lại tìm tới nhà tôi gây sự, tôi vừa nghĩ nếu cô ta có thể giả bộ tại sao tôi không thể giả bộ, vì vậy tôi liền bắt đầu luyện tập cái kỹ thuật này, cuối cùng tôi giả bộ so với cô ấy còn giỏi hơn, tôi tự nhiên cứ như vậy miệng sùi bọt mép, tứ chi co giật té ở cửa nhà cô ta. Cuối cùng, nhà bọn họ thật sự không chịu nổi phải rời đi.”

Anh chàng áo xám gật đầu một cái, khóe mắt cong lên, tựa hồ đang chứng kiến một màn “Anh hùng chuyện cũ” xưa kia.

“Đây rõ ràng là chiến tích vẻ vang, tại sao cô nói nghĩ lại mà kinh?”.

“Đúng vậy a, tôi cũng từng cho là như vậy, ngay lập tức đừng cho rằng tôi quá kiêu ngạo. Nhưng ngay sau đó mọi chuyện lại thay đổi, bởi vì hàng xóm thật sự cho là tôi có chứng bệnh động kinh, bởi vì biểu hiện bệnh này cùng tôi làm giống nhau như đúc, cho nên khi còn bé không bạn nhỏ nào dám chơi cùng tôi, sau khi lớn lên thật không dễ dàng có một người yêu thích tôi, kết quả cũng bị dọa chạy mất”.

“Ha ha.” Anh chàng áo xám dột nhiên cười to làm Sử Trì Trì sợ hết hồn.

“Tôi nói đồng chí, làm phiền anh lần sau trước khi cười nên lên tiếng báo trước”

Xe chạy tốc độ càng ngày càng chậm, trước mặt là một đoàn xe thật dài, phía sau cũng vậy, khung cảnh thật là “ Vô cùng hùng vĩ”. Kẹt xe trên đường cao tốc, đây tuyệt đối là cảnh tượng đặc sắc của Trung Quốc.

“Chỉ có vào lúc này, tôi mới có thể ý thức được, chúng ta là con của rồng”. Sử Trì Trì thở dài nói. Cô không ngừng nhìn ra bên ngoài, đã 9 giờ rưỡi, chỉ còn có một giờ nữa thôi.

“Cô mấy giờ phỏng vấn?”

“10 giờ rưỡi.”

“Cô tới công ty nào ở cao ốc Hạo Thiên?”

” Hình như là công ty Tứ Hải gì đó”

” Công ty Tứ Hải mà thu nhận người như cô à?”, anh cười cười nhìn cô đánh giá. Cô có khuôn mặt tròn trịa, bầu bĩnh đáng yêu, biểu cảm vô cùng phong phú, ăn mặc nhìn như trẻ con. Áng chừng cũng chỉ độ mười bảy, mười tám tuổi.

“Anh đừng nhìn tôi bộ dạng trẻ con, nhưng tôi đã tốt nghiệp đại học rồi đấy”. Sử Trì Trì trừng mắt nhìn anh ta, ánh mắt của anh ta là biểu thị cái gì, tưởng cô không biết chắc.

“Cách ăn mặc này của cô, người ta sẽ cho rằng cô là đang đi học chứ không phải đi làm.” Anh tốt bụng đề nghị, quả thật, cô như vậy không phù hợp với hình ảnh nhân viên công ty Tứ Hải, nơi đó đòi hỏi nhân viên phải khôn khéo, chỉnh tề, thành thục.

“Có câu nói, nước biển không thể đo lường, người không thể xem bề ngoài. Nói thí dụ như anh đi, chợt nhìn dáng dấp tiêu sái, mặt mày anh tuấn, người ta còn tưởng đâu là ông chủ lớn, ai ngờ anh là lái xe taxi lậu”.

Anh ta vừa nghe cô nói vậy, thở dài ngao ngán nói:

“ Tài xế taxi có thể lái xe giống của tôi sao?”.

“Vậy thì có cái gì kì lạ, tôi thấy đầy người chạy taxi bằng Mazda 6 ”

“Xe tôi không phải Mazda 6″. Anh thật không biết phải giải thích thế nào.

“Tôi hiểu rõ mà, xe của anh là hàng sơn trại loại Bentley chứ gì?”

“Cô đối với xe hơi hiểu rõ bao nhiêu?”

“Biết rất nhiều, cái gì BMW, Mazda 6, Toyota tôi đều biết. Anh xem xe trước mặt ý, chiếc xe kia trên mông đít mang bốn vòng chính là Audi.”

“Tôi khuyên cô có thời gian rảnh rỗi nên xem nhiều tạp chí xe hơi một chút, về sau dựa vào nhận thức xe biết đâu có thể câu được rùa vàng”.

“Thôi đi, tôi có một cô bạn, kể là quen được một ông chủ Nhật Bản, kết quả đến cuối cùng mới biết kia không phải ông chủ mà là tài xế của ông chủ. Anh xem đi, rùa vàng không câu được lại câu lên con rùa đen. Cho nên cô ấy sau này tổng kết, truyền thụ lại : Rùa vàng, rùa đen, lưu manh, những thứ này đều là họ hàng gần, không cẩn thận sẽ lầm, chị em nhất định phải mở to mắt nhìn cho kĩ “.

Nửa giờ trôi qua, đoàn xe vẫn là tốc bộ rùa bò nhích dần lên. Sử Trì Trì có chút nóng ruột, ngồi không yên, ngó đông ngó tây, giống y như đứa nhỏ hiếu động.

“Đừng nóng vội, đối mặt với kẹt xe nhất định phải bình tĩnh. Đây là kiến thức cơ bản nhất cần ghi nhớ “. Anh ta lại tiếp tục đọc tờ báo tài chính, vẻ mặt không chút hoang mang.

“Ai, sao anh cùng các tài xế khác không giống nhau nhỉ?”

“Tôi khác họ ở điểm nào? “

“Ngày ngày mắng chính phủ đang hủ hóa, mắng xã hội này là không công bằng, nhìn người giàu tức đỏ mắt.”

“Đoán chừng còn chưa tới lúc, những lời đó bình thường sau ba mươi lăm mới bắt đầu mắng .”

“Có người 15 tuổi đã bắt đầu mắng.”

“Vậy sao cô không mắng? “

“Tôi, tôi cảm thấy việc mắng chửi người sẽ làm tổn hại hình tượng một cô gái ưu nhã.”

Anh ta nghe vậy cất giọng cười to một hồi. Trì Trì cũng không để ý, mở túi ra lấy đồ ăn, bắt đầu bổ sung dinh dưỡng. Cô đầu tiên là giải quyết một túi bánh bao, một hộp điểm tâm, lại tiếp tục mở ra một túi bánh quẩy. Ăn được một nửa mới phát giác được nên nhường một chút cho người bên cạnh, liền đẩy tới trước mặt anh chàng áo xám: “Anh cũng ăn một chút đi, kẹt xe lúc không nhưng phải bình tĩnh còn phải chuẩn bị xong ăn điểm tâm, lại tiếp mở ra một cái khác túi bánh quai chèo. Ăn được một nửa mới phát giác được nên nhường một chút những người bên cạnh, liền đẩy tới trước mặt anh, “Anh cũng ăn một chút đi, lúc kẹt xe không những phải bình tĩnh mà còn phải lo xong việc ăn uống.”

“Cám ơn.” Anh ta khoát khoát tay, tiếp tục xem báo.

Xe dừng ở trên đường cao tốc chậm hơn một giờ, mới bò sát đến cao ốc Hạo Thiên. Xong rồi, ngay cả gặp mặt cũng đã trễ, việc chưa bắt đầu đã coi như thất bại một nửa.

“Anh ở nơi này chờ tôi mười phút, tôi đi trước xem một chút.”

“Ừ.”

“Đúng rồi, tôi quên hỏi tên của anh.” Sử Trì Trì lúc này mới nhớ tới cùng người ta hàn huyên một đường, thế nhưng không biết tên anh ta.

“Trần Bụi”

“Trần Bụi, cái tên này thật thích hợp với anh.” Trần Bụi liếc xéo cô, bày tỏ không thèm chấp nhặt với cô.

“Anh chờ tôi một lát a, đúng rồi, nếu không tôi trước tiên trả tiền xe cho anh.”

“Trở lại rồi cùng tính một lượt, dù sao cô cũng không chạy được.” Trần Bụi lạnh nhạt đáp.

” Được”.

Trì Trì mở thang máy lên tầng 6 là trụ sở công ty Tứ Hải.

Toàn bộ nhân viên trong phòng đã sớm ra ngoài hết, chỉ còn một anh chàng đeo kính đang bận rộn ngồi trước bàn làm việc.

“Xin chào anh, tôi tên là Sử Trì Trì, là tới quý công ty phỏng vấn , xin hỏi là ở nơi này sao?”

“Phỏng vấn?” Anh ta ngẩng đầu lên, theo thói quen nâng mắt kính, đem Sử Trì Trì nhìn lên nhìn xuống đánh giá một phen, giọng khinh bỉ nói: “Công ty chúng tôi muốn mời chính là tốt nghiệp đại học chính quy, thành thục, có kinh nghiệm, cô Sử đối với văn hóa công ty chúng tôi tựa hồ chưa hiểu rõ”.

Sử Trì Trì lửa giận bốc lên, cái này công ty rách mới để người này làm trưởng phòng nhân sự, có thể thấy được cũng không tốt đẹp gì. Mắt chó nhìn người thấp. Sử Trì Trì mặt cười đến hồn nhiên nói: “Tôi nghe nói công ty Tứ Hải thích chiêu mộ những người bụng dạ hẹp hòi, tự cho là đúng, mắt chó coi thường nhân viên, vốn là bắt đầu tôi không tin, nhưng mà…”

Sử Trì Trì nhìn chằm chằm vào mặt anh ta, gằn từng chữ nói: “Làm cho tôi gặp phải anh, cái này chó mượn oai hùm, tôi mới chính thức xác thực tin tức này”.

“Cô, người như cô còn muốn tìm được việc, tôi cho cô biết, dựa vào tư cách của cô, nếu như có ai có thể thu nhận cô, tôi liền…”

“Anh liền tính sao?” Sử Trì Trì tò mò hỏi, rất muốn nghe thử kế tiếp anh ta sẽ nói thế nào.

“Kế toán Bộ, đem những tài liệu này sửa soạn lại nhanh đi, chuẩn bị cho tốt, buổi chiều sẽ mở hội nghị thường kỳ”.

Ngoài cửa một thanh niên trẻ tuổi đi giày tây bước vào. Thanh âm vang dội rất có uy nghiêm, anh chàng đeo kính vừa thấy người kia, khí thế nhất thời toàn bộ biến mất, lập tức gật gật gù gù đáp ứng, cùng mới vừa rồi tưởng như hai người.

“Cô bé này là?”

“Tôi tên là Sử Trì Trì, là tới nơi này phỏng vấn, kết quả bị anh ta tự xưng là trưởng phòng nhân sự, cái đồ đàn ông bại hoại, vừa cãi nhau với tôi một trận”.

Trì Trì chỉ vào bóng dáng anh ta đang chạy trối chết.

“Anh ấy cùng cô to tiếng là không đúng, chuyện này chúng tôi sẽ xử lý, nhưng tới trễ cũng là cô không đúng.”

“Kẹt xe.”

“Ở thành phố này, kẹt xe không phải là lý do.”

“Vậy coi như xong.” Sử Trì Trì thất bại xoay người, nơi này không cần mình có mặt thì tự mình rời đi.

“Chờ một chút, ngày mai chín giờ rưỡi, hi vọng cô sẽ không đến trễ lần nữa.” Anh chàng trẻ tuổi cũng không ngẩng đầu lên nói.

“Được, yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không đến trễ “.

Sử Trì Trì xuống đến nơi liếc mắt một vòng, người kia đã sớm không thấy đâu rồi.

“Người này thật có tật xấu, tiền xe cũng không cần.” Sử Trì Trì thấp giọng mắng, chuẩn bị chen xe buýt trở về.

“Tuýt tuýt.” Một hồi tiếng còi xe chói tai.

Một chiếc Santana màu đỏ hướng cô đi tới.

“Kêu la cái gì a, đường này không đủ rộng sao?” Trì Trì tức giận la một câu.

Cửa sổ xe mở xuống , khuôn mặt quen thuộc mặt giọi vào mắt cô.

“Là anh? Sao anh lại đổi xe?” Sử Trì Trì vui mừng hô to.

“Xe kia là đi mượn, trả lại cho người ta.” Trần Bụi thản nhiên nói.

“Còn là xe này mới thật là của anh, không nghĩ tiếp tục lừa người ta hả? “. Sử Trì Trì nói tiếp.

“Đi đâu? “

” Đường Sung sướng, phố Hạnh phúc, tiểu khu Mùa xuân.”

“Chúng ta là hàng xóm đấy.” Trần Bụi cố tình làm ra vẻ kinh ngạc.

“Sao, thật à?” Sử Trì Trì còn kinh ngạc hơn.

“Vậy về sau tôi gọi xe dễ dàng hơn nhiều.” Sử Trì Trì vui sướng kêu lên, trên mặt Trần Bụi lộ ra một chút mỉm cười khó có được.

“Tốt lắm, tôi đến. Sáng sớm ngày mai tôi còn phải đi phỏng vấn, anh sẽ tới đón tôi chứ?”

“Được.”

“300.” Trần Bụi lại mở miệng nói.

Chương 3: Phỏng vấn đen đủi

Edit: Phong Linh, Sissi

Beta: Quảng Hằng

“Anh, quá đen tối, tôi không đi nữa.” Sử Trì Trì hầm hừ nói.

“Một tháng, mỗi ngày sẽ đều đón cô tan sở.” Trần Bụi tựa hồ đã sớm ngờ tới cô có thể như vậy, không chút hoang mang bổ sung.

“A, vậy thì tạm được.”

Sử Trì Trì suy nghĩ một chút lại hỏi: “Nhưng làm sao anh biết nhất định tôi sẽ làm việc ở đó, ngộ nhỡ tôi muốn làm chỗ xa hơn thì sao?”

“Cô nhất định sẽ làm ở đó,”

Trần Bụi dừng một chút nói tiếp: “Nghe nói ông chủ nơi đó thích những người đầu óc ngốc nghếch.” Trần Bụi vừa nói xong liền phóng xe đi mất.

“Cái tên khốn kiếp này, anh mới đầu óc ngốc nghếch, cả nhà anh mới đầu óc ngốc nghếch!”

Sử Trì Trì mắng thì mằng, ngày thứ hai còn ngồi xe Trần Bụi đi phỏng vấn, bởi vì tiện. Còn có chính là cô đối với anh rất yên tâm. Mặc dù xe anh là là loại xe lậu, nhưng chẳng qua cô luôn yên tâm về anh. Về điểm này, chính Sử Trì Trì cũng có chút không hiểu.

Một buổi sáng như thường ngày, kẹt xe. Trần Bụi vẫn đang đọc báo, Sử Trì Trì thì lại nhìn anh. Sử Trì Trì ngắm nửa khuôn mặt anh một lát, thình lình hỏi: “Trần Bụi, chúng ta trước kia chưa từng gặp nhau sao?”

Trần Bụi hơi cứng người, rất nhanh đáp: “Không biết.”

Sử Trì Trì hé mắt, nỗ lực nghĩ một chút, mới băn khoăn nói: “Nhưng tôi có cảm giác, tựa hồ đã từng gặp anh ở nơi nào đó, anh có thấy kỳ lạ không?”

Trần Bụi chớp chớp mặt một cái trêu đùa nói: “Có lẽ, cô đối với những anh chàng đẹp trai đều cảm thấy như đã từng quen biết.”

“Xì, tự cho là đúng.” Sử Trì Trì khẽ gắt một tiếng, không để ý đến anh nữa, cúi đầu nhìn “Thủ lĩnh tiếu lâm”.

“Trì Trì.” Trần Bụi đột nhiên gọi.

“Ừ.” Sử Trì Trì kinh ngạc ngẩng đầu, thời điểm anh kêu tên cô sao rất quen thuộc, tựa như là đã gọi thế từ rất lâu.

“Cô đặc biệt thích công việc ở Tứ Hải sao?” Anh không chút để ý hỏi.

“Dĩ nhiên, bởi vì ở đó lương cao, hơn nữa lại gần nhà.”

“Tốt lắm, cô nhất định sẽ thành công.” Trần Bụi nói.

“Sao anh lại khẳng định như vậy, anh cũng đâu phải là ông chủ ở đó.”

“Bởi vì…….”

“Dừng lại, tôi biết rõ là anh định nói gì.” Sử Trì Trì nhanh chóng ngắt lời anh, cô không muốn tự ái bị tổn thương lần nữa.

“Được thôi, tôi sẽ không nói.”

Sau đó hai người không nói chuyện nữa, Sử Trì Trì thỉnh thoảng lườm anh một cái, cô làm sao có thể cảm thấy như đã từng quen biết cái tên lạnh lùng này. Đầu óc của mình bị cửa kẹp mới nghĩ như vậy.

“Nhưng là, bất luận thế nào vẫn có cảm giác đó……”

Sử Trì Trì đang ngẩn người ngắm nửa khuôn mặt của anh thì Trần Bụi ngước mắt cười nhạt: “Cô hình như lại sắp bị trễ.”

“A, xong rồi xong rồi, đều tại tôi vận số không tốt!” Sử Trì Trì thảm thiết kêu một tiếng rồi vèo một cái liền nhảy xuống xe.

Sử Trì Trì lấy tốc độ chạy nước rút một trăm mét xông đến đích – Cao ốc Hạo Nhiên. Gần đến rồi, gần đến rồi. Trong miệng cô lẩm bẩm, chạy như bay lên lầu năm, phòng 501, cô gõ cửa trước một cái, không ai trả lời. Trong lòng cuống lên vội vã đẩy cửa phòng 32 11 ra. Nguy rồi, những người khác nhất định cũng phỏng vấn xong rồi, gian phòng trống rỗng không có một ai.

“Không thể nào, tôi lần này không có trễ, mọi người chết chỗ nào rồi?”

Sử Trì Trì lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, không sai, là 9h20. Sử Trì Trì giống như thường ngày lẩm bẩm lầu bầu.

“Còn có người chưa chết.”

Một giọng nói lạnh như băng từ giữa chồng văn kiện cao ngất truyền đến. Một cái đầu đen từ từ lộ ra, thật là đáng sợ. Phong Lôi ngẩng đầu, dùng ánh mắt sắc bén quan sát cô từ đầu tới chân một lần, sau đó rất khinh thường khẽ hừ một tiếng, từ trên tập tài liệu không nhìn rõ mặt, nửa thân trên cũng không nhìn rõ.

“Có người sao không nói một tiếng?”

Sử Trì Trì liếc người con trai ở trước mặt một cái. Lại nhớ ra anh ngộ nhỡ là đang quan sát mặt mình thì phiền toái, vì vậy cô nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt, sau đó rất ngây thơ đáng yêu nhìn anh cười cười. Phong Lôi không chút nào thu nhận thành ý, tiếp tục cúi xuống. Sử Trì Trì âm thầm oán, nhìn cái mặt lạnh như băng cũng biết người này là một tiểu tử không thương chủ nhân, cho nên đối xử với người khác mới khó chịu như vậy.

“Tôi tới nộp đơn.” Dù sao cũng đã tới, thế nào cũng muốn thử một lần.

“Nộp đơn?” Phong Lôi lại quan sát cô một lần nữa, áo nhung màu trắng, quần jean màu xanh lam, giày thể thao, hơn nữa khuôn mặt rất hiếu kỳ linh hoạt không che dấu được, mười phần là một cô gái nhỏ chưa trải việc đời.

“Cô bao nhiêu tuổi?” Anh sợ mình lầm, vì vậy không nhịn được lên tiếng hỏi.

“Anh có bao nhiêu tài sản?” Sử Trì Trì không đáp hỏi ngược lại một câu.

Phong Lôi nhíu mày một cái, không nghĩ ra tại sao cô lại hỏi vấn đề này.

“Không muốn trả lời sao, phải biết rằng tuổi của phụ nữ và tài sản của đàn ông đều là bí mật.” Cho anh một bài học.

“Ừ.” Phong Lôi cười một tiếng, vẻ mặt so với vừa rồi giãn ra rất nhiều. Cô gái này thật thú vị, đúng rồi, cô ta tựa hồ còn không thể coi là phụ nữ.

Phong Lôi tự nhiên bắt đầu cởi trang phục, mới gần một tuần lễ, đã bị dồn ứ quá nhiều văn kiện đủ loại. Anh từ lúc xuống máy bay đến giờ một khắc nhàn rỗi cũng không có, lại vừa bị cô gái này cắt ngang. Cũng tốt, anh cũng nên nghỉ ngơi một lúc rồi. Nhưng mà những động tác đơn giản hàng ngày của anh ở trong mắt Trì Trì lại có ý nghĩa khác. Anh ở trước mặt cô đem cởi áo nới thắt lưng, còn vừa cởi vừa cười, anh ta có ý gì? Mặt Sử Trì Trì thoắt trắng, hồng rồi lại xanh lét.

Không thể nào! Chẳng lẽ, cô gặp phải tên biến thái trong truyền thuyết rồi hả? Không phải cô đa nghi mà là đầu năm nay mấy gã biến thái quá nhiều. Bạn thân Vãn Vãn luôn gặp phải mấy chuyện này. Nhớ có một lần, cô cùng Vãn Vãn đi đến một nhà nhìn qua rất giống một công ty chân chính phỏng vấn, một lão già biến thái, để cả thân thể trần truồng phỏng vấn cô, nữ nhi nhát gan trong sáng Vãn Vãn gặp phải trường hợp này, sợ tới mức khóc mãi, Sử Trì Trì cô bất chấp tất cả xông vào, nhằm vào hạ bộ lão biến thái kia tung một cước. Lão bị đá kêu gào thảm thiết. Lão già kia, dám coi thường. Đừng xem người đàn ông này là loại chó đội lốt người, thì ra cũng là bệnh thần kinh.

Không tốt sao, hiện tại cô chỉ có một mình, tên kia lại thân thể cường tráng, thôi, con gái tốt không thể chịu thiệt. 36 kế, kế chạy làm đầu tiên. Nhưng là, nghĩ lại, cô cũng không thể chạy nhanh hơn hắn. Vì vậy, cầm điểm tâm sáng vừa mới mua xong – ba cái bánh bao – đập thẳng tới, sau đó co cẳng chạy.

“Cô, cô đứng lại đó cho tôi.”

Phong Lôi nóng giận cực độ, anh có đáng bị tấn công như vậy, anh không phải là muốn cởi đồ nha, chỉ định chọc cô. Anh càng kêu Trì Trì càng chạy nhanh hơn.

Dưới lầu, Trần Bụi vẫn còn ở trong xe đọc báo.

“Thế nào?” Anh tùy ý hỏi.

“Cái gì thế nào? Gặp phải một tên biến thái, trước mặt tôi cởi quần áo.”

“Vậy sao?” Trần Bụi rốt cuộc cũng ngẩng lên, thanh âm có chút gợn sóng.

“Lừa anh thì có tiền lương sao?” Sử Trì Trì nhìn cái dáng vẻ khó có thể tin kia, không khỏi nổi giận.

“Tôi nghĩ cô có thể đã hiểu lầm?”

Sử Trì Trì hung hăng trừng mắt nhìn anh. Trần Bụi dừng lại không nói.

Ai, công việc bị nhỡ, ngày mai tiếp tục phỏng vấn thôi. Sử Trì Trì bước chân nặng nề lên lầu, trong nhà đèn sáng trưng, muộn như vậy mới trở về.

“Sớm như vậy, không cần làm thêm giờ à?” Cô không còn hơi sức chào hỏi.

“Sao hôm nay cậu không đến? Cậu không biết tớ phải năn nỉ rất lâu chị Vương mới đồng ý sao.” Giang Vãn Vãn bất mãn trợn mắt nhìn cô.

“Đợi chút, cậu nói vừa rồi cậu đi đến đâu phỏng vấn?”

Vãn Vãn kêu một tiếng đứng lên, đôi mắt đẹp hung hăng nhìn cô chằm chằm. Cô gái này lúc này chẳng còn vẻ trong sáng mảnh mai thường ngày.

“Phòng 501 ấy, đến thì mọi người phỏng vấn xong rồi, chỉ thấy một tên biến thái.”

“Tớ thực sự phục cậu rồi, tớ nói với cậu chính là 401, 501 là phòng làm việc của Tổng giám đốc, phía trên không phải viết rõ ràng sao?”

“Tớ cũng thấy thế, tớ còn tưởng phỏng vấn tại phòng làm việc của Tổng giám đốc!”

“Cậu thấy công ty nào đặt địa điểm phỏng vấn tại phòng làm việc của Tổng giám đốc không?”

Giang Vãn Vãn thật sự lười phải lý luận cùng cô, tự đi dưỡng da cho mình. Một cơ hội tốt như vậy lại bị cô bỏ lỡ.

“Thôi, tớ nhất định sẽ lưu ý, nói không chừng sẽ còn tuyển dụng nữa.” Vãn Vãn ngồi ở đối diện cô thoa kem dưỡng da.

“Không cần làm phiền cậu, tự tớ sẽ nghĩ ra biện pháp.”

Cô cũng không muốn vào làm ở công ty có tên biến thái kia. Cứ như ngày nào đó cô đi vào, sẽ nhìn thấy hắn ta thân thể trần truồng chờ cô.

“Vãn Vãn, tên biến thái kia không làm gì cậu chứ?”

Trì Trì có chút lo âu hỏi. Vãn Vãn là cô gái xinh đẹp động lòng người như vậy, không biết có bao nhiêu tên háo sắc động lòng đấy. Biết cô ấy nhiều năm như vậy, nhiệm vụ của cô chính là thay cô ấy đuổi đi những tên không biết thương hoa tiếc ngọc.

“Tớ dù có muốn, đáng tiếc không có cái phúc phận đó.”

Giang Vãn Vãn không khỏi mất mát trả lời, mặc dù cô dáng dấp rất đẹp, nhưng tại cái công ty mỹ nữ như mây đó cũng chỉ là một đóa hoa nhỏ bé tầm thường mà thôi. Nghe cô nói thế, Trì Trì yên tâm. Ăn một tô mỳ to, o o ngủ. Ngày hôm nay cô căn bản không ăn bao nhiêu, ba cái bánh bao cũng ném cho tên kia, ai…., tiếc đứt ruột. Suy nghĩ một chút cũng đau lòng. Trong mơ, đầy phòng đều là bánh bao trắng trẻo mập mạp nóng hổi.

Không quá hai ngày, Giang Vãn Vãn lại tìm cho cô một công việc, mặc dù là một việc vặt, nhưng công việc nhẹ nhõm, tiền lương cũng không thấp, quan hệ đồng nghiệp đơn giản, vừa thích hợp với loài sinh vật đơn bào Sử Trì Trì này.

“Nhưng tớ không muốn gặp người đàn ông kia.” Sử Trì Trì lo lắng nói, vẫn là do cô cầm bánh bao đập anh ta.

“Sẽ không, có người vào công ty một năm rồi, còn chưa có cơ hội nhìn thấy mặt củaTổng giám đốc đấy.” Sử Trì Trì nghe xong lời này, mới yên tâm đi làm.

Vừa vào công ty, đúng lúc có một số đồ dùng làm việc muốn chuyển vào, một đám người luống cuống tay chân khuân vác. Nhìn những người đàn ông kia, từng người béo béo mập mập đến khom lưng cũng khó khăn. Bây giờ đàn ông, thật là càng ngày càng không còn dùng được. Sử Trì Trì nho nhỏ thở dài. Giúp họ một tay, không kém nha, người khác một thùng, cô có thể mang hai thùng.

“Bây giờ con gái càng ngày càng không giống con gái.” Chú mập chảy mỡ bên cạnh thở dài một tiếng.

“Đó là bởi vì đàn ông càng ngày càng không giống đàn ông.” Sử Trì Trì trợn mắt nhìn ông chú một cái, cô kỵ nhất là có người nói mình không giống con gái.

“Công ty chúng tôi không có đàn ông sao? Từ khi nào phải khiến một phụ nữ làm công nhân bốc vác?”

Phong Lôi vừa lúc đi ngang qua nơi này, vừa vặn nghe được hai người đối thoại.

“Tổng, Tổng giám đốc.” Chú mập miệng há phải có thể nhét vào một cái trứng gà.

“Là tên biến thái.”

Sử Trì Trì làm bộ như bày mấy cái thùng, không ngẩng đầu lên nhìn anh ta, anh ta sẽ không phát hiện, bởi vì cô thay quần áo rồi, lại vừa đúng lúc quay lưng về phía anh. Sử Trì Trì âm thầm mất hứng. Đi mau đi, cô hô hoán ở trong lòng. Thế nhưng anh lại đi về phía cô, ở trước mặt cô đứng lại

Chương 4: Gặp lại tên biến thái

Edit: Phong Linh, Sissi

Beta: Quảng Hằng

“Công việc của cô không bao gồm vác mấy cái thùng.” Anh ta từ tốn nói một câu.

“Tôi rèn luyện cơ tay.” Sử Trì Trì lắc lắc cánh tay gầy teo của mình. Nhìn kỹ đi, nói không chừng anh ta đã quên thật đấy.

“Vậy sao?” Anh ta khẽ mỉm cười, sau đó xoay người rời đi, để lại mấy người ngây ngô đứng đó.

“Về sau cậu nhất định phải khiêm tốn, hiểu không? Trước kia tính tình hiếu thắng. Nói chuyện không thể thẳng như vậy.” Ăn cơm trưa, Vãn Vãn vừa gắp thức ăn vào bát cô vừa khuyên nhủ.

“Cần gì phải mệt như vậy, cùng lắm thì tớ sẽ phủi mông đi. Không thể vì mấy đồng tiền mà khom lưng. Tớ chính là người có cốt khí.”

Cốt khí đáng giá mấy đồng tiền, còn chẳng thấy đồng cắc nào, Giang Vãn Vãn hừ lạnh. Chỉ là, cô mà nói như vậy, Sử Trì Trì nhất định sẽ tự mình bị sặc.

“Nhưng cậu cũng phải suy nghĩ cho tớ một chút, tớ là một đại mỹ nữ, có lúc về muộn, nhiều thứ rất đáng sợ, có cậu ở đây tớ cũng không sợ nữa.”

Giang Vãn Vãn lập tức chọn lựa lấy nhu thắng cương, Trì Trì chính là kiểu người thích mềm không thích cứng.

“Được rồi, được rồi, tớ sẽ cụp đuôi làm người.”

Vừa nghĩ tới những tên háo sắc kia, ý muốn bảo hộ của Sử Trì Trì lại tới. Không có cách nào, ai bảo cô trời sinh liền thích bất bình, thay người khác ra mặt!

Sử Trì Trì lại đi lấy thêm hai đĩa đồ ăn. Trong phòng ăn mấy cô gái nhìn bên này bàn tán xôn xao. Chưa từng thấy qua người nào có thể ăn như vậy, nhìn trên bàn họ bày đầy những năm sáu cái khay. Giang Vãn Vãn mỉm cười uống cà phê, cô đã sớm thành thói quen cái thứ ánh mắt này rồi.

“Quyết định rồi, từ hôm nay trở đi tớ ăn cơm chỉ ăn bảy phần no bụng.”

Thanh âm Sử Trì Trì không lớn, nhưng vẫn có người nghe thấy. Chỉ ăn bảy phần no bụng, không biết cô mà ăn mười phần no bụng thì tình hình đặc biệt ấy sẽ có cảnh tượng hùng vĩ thế nào.

Sau buổi cơm trưa, các đồng nghiệp đều ở đây nghỉ trưa, cô không có thói quen này, liền mở máy tính ra đọc truyện cười, vừa xem vừa cười, tiếng cười là mười thang thuốc bổ. Đang cười, cô đột nhiên không khỏi cảm thấy có một cỗ áp lực, ở một bên, thư ký Tổng giám đốc đang nhìn cô chằm chằm.

“Chào thư ký Vương.” Trì Trì vui vẻ lên tiếng chào. Thư ký nhưng là một hồng nhân (Người quan trọng), không nên đắc tội.

“Chào buổi trưa, Sử tiểu thư, mời đi theo tôi một chuyến.” Vương bí thư rất lễ phép nói.

Xong rồi, nhất định là vì chuyện mấy cái bánh bao. Bây giờ lòng dạ đàn ông thật là hẹp hòi.

Phong Lôi vẫn ngồi im, tiếp tục làm việc.

“Tổng giám đốc tìm tôi có việc?”

Ngày đó, sao cô lại không nhìn ra anh ta là Tổng giám đốc chứ? Trong tiểu thuyết Tổng giám đốc không phải tà mị lạnh như băng sao? Sao anh ta lại bỉ ổi như vậy chứ?

Yên lặng mấy phút, người đàn ông kia vẫn ngồi yên như cũ, đối với lời nói của cô mắt điếc tai ngơ, đối với cô thì làm như không thấy. Anh ta đang làm cái gì vậy, hành hạ tinh thần?

Anh không nói, vậy tôi cũng không hỏi. Cô vẫn đang ở đó tìm kiếm sự khác biệt giữa tà mị và bỉ ổi

“Có một vị lão gia gia bị xe đâm ngã hỏi thăm tôi về cô.”

Phong Lôi rốt cuộc cũng nhắc tới chủ đề chính. Sử Trì Trì sửng sốt, đột nhiên nhớ ra là mình đã từng biết qua một việc như vậy. Lừa đảo đến tận cửa? Lần này cần bao nhiêu? Sử Trì Trì mặt khẩn trương cùng oán hận.

“Thật là thói đời bạc bẽo, lòng người đổi thay, tôi về sau không bao giờ cứu người nữa, mỗi lần cứu đều phải quỷ, tôi cho anh biết, tôi một đồng cũng không đưa.” Sử Trì Trì gắt lên nói.

“Đúng rồi, làm sao ông ta tìm được đến tôi?”

Mình đưa ông ta đến bệnh viện, giao cho bác sĩ xong liền chạy. Ông lão kia làm sao sẽ tìm được cô chứ? Lại nói, nhìn ông già dáng vẻ dễ tính, không giống người không biết lý lẽ. Người không thể xem bề ngoài, nước biển không thể đong được. Cô chỉ có thể nói như vậy.

“Cô cứu người, người khác cảm kích cô còn chưa hết, làm sao có thể đòi cô tiền?” Phong Lôi không nghĩ ra trong đầu cô rốt cuộc chứa cái gì.

“ Đúng đúng, tôi cũng nghĩ như vậy.”

Mấu chốt của cứu người là không được nghĩ như vậy. Chỉ là cô đúng là cao hứng, có người chịu vì cô nói câu công đạo rồi.

“Vị lão gia kia hết sức cảm kích cô, những ngày qua một mực tìm cô. Vừa lúc nhìn thấy hình cô trên sơ yếu lý lịch tôi cầm, nói cô là một cô gái hết sức lương thiện, thời đại này khó thấy, nhất định phải gặp mặt để cảm ơn cô, nhất định mời cô ăn cơm.”

Nghe anh nói như vậy, bộ mặt Sử Trì Trì mới vừa rồi còn mây đen lập tức ánh nắng mặt trời rực rỡ, giống như hoa xuân nở rộ.

“Thôi, một cái nhấc tay không đáng nhắc tới. Có những lời này của anh nói là đủ rồi. Tôi ít nhất lần sau còn dám cứu người.” Sử Trì Trì khiêm tốn khoát khoát tay.

“Chuyện nói xong rồi, vậy tôi đi xuống.”

Nếu không phải chuyện bánh bao, vậy hẳn là không có vấn đề gì. Sử Trì Trì xoay người muốn đi, ai ngờ thanh âm kia lại truyền tới.

“Cô còn quên một vật.”

Sử Trì Trì khựng lại, thứ gì? Cô lúc mới tới rõ ràng không mang thứ gì nha. Cô xoay người băn khoăn nhìn anh.

Chỉ thấy anh cười, lôi từ trong ngăn kéo ra ba cái bánh bao đặt trên bàn. Người đàn ông này lòng dạ cùng dáng vóc nghiêm trọng khác xa, không phải đập anh một cái nha, về chuyện tính toán chi li chứ sao.

“Cái đó, Phong tổng, chuyện ngày đó có chút hiểu lầm, tôi tưởng rằng anh…..”

Dừng lại, nếu nói ra, vậy ngay cả một tia hy vọng cũng không có.

“Tưởng rằng cái gì?” Phông Lôi đuổi tận cùng không buông.

“Bởi vì trước kia, tôi phỏng vấn gặp mấy trên đàn ông biến thái, cho nên hôm đó tôi thấy anh cười có vẻ tà ác, nên hiểu lầm.”

Cô tận lực dùng từ văn nhã một chút. Cơ mặt của Phong Lôi cơ hồ muốn co rút, lần đầu tiên có người nói anh cười tà ác, ai, cô gái này rốt cuộc có hiểu cách nhìn về đàn ông. Không!

“Tôi làm sao lại có thể cười tà ác hả?”

Anh đứng dậy đi tới bên cạnh cô, cúi đầu về phía cô cười. Anh cười thật ra rất động lòng người, mặc dù không phải ánh mặt trời nhưng lại làm cho người khác rất dễ đắm chìm vào.

“Không tà ác, không tà ác, đoán chừng ngày đó nhìn hoa mắt. Anh xem đôi mắt của tôi không lớn, không thể nào tụ ánh sáng.”

Cô chỉ chỉ hai mắt mình.

“Đúng là không lớn.” Anh thực sự nhìn rõ mà nói.

“Nhưng không tụ ánh sáng được sao?”

“Tổng giám đốc đại nhân, anh không phải muốn sa thải tôi chứ? Tôi là một người rất hiền lành, nếu như anh ngày nào đó xảy ra chuyện, tôi nhất định cũng sẽ cứu anh.”

Sử Trì Trì suy nghĩ một chút, chỉ có thể lợi dụng chuyện tốt vừa nãy để cứu vãn một chút hình tượng. Cố hết sức, như thế Giang Vãn Vãn mới không trêu tức cô, nói cô lại làm hỏng việc.

“Tôi sẽ không đuổi cô.” Phong Lôi chậm rãi mở miệng, tựa hồ cố ý hành hạ cô.

“Thật? Anh thật là một người tốt, tương lai nhất định có thể phát tài to, có gấp đôi mỹ nữ theo đuổi.”

Lời hữu ích ai cũng thích nghe, nhiều lời cũng không phải là xấu.

“Tổng giám đốc ngài còn bận, tôi xuống trước.” Nói xong, cô còn khom người chào, cố nhịn không cười.

Nơi đây không nên ở lâu, nói xong câu đó chân cô như có dầu bôi trơn lướt đi. Xuống thì mọi người đang bàn luận ầm ĩ. Vừa thấy cô tất cả đều vây quanh.

“Cám ơn mọi người quan tâm, tôi không sao rồi.”

Cô vạch đám người ra. Mọi người buồn bực, cho dù muốn sa thải cô, cũng không cần Tổng giám đốc phải tự mình ra trận, bộ nhân viên trực tiếp nói không được sao. Tìm cô ấy có chuyện gì đây? Nhìn cô, dáng dấp không kiều mị, khờ khạo giống như gấu mèo, trong muôn hoa Phong tổng cũng sẽ không chú ý tới cô. Mọi người nghĩ đến đầu óc bị thương, dứt khoát không ra. Dù sao những màn đặc sắc hơn vẫn còn ở phía trước.

Ngày thứ hai, Trì Trì so với bình thường làm việc càng cố gắng, nói chuyện cũng càng cẩn thận, chỉ sợ có người đâm thọc.

Cô rốt cuộc nhịn đến giờ cơm trưa, đang chuẩn bị đi tìm Vãn Vãn cùng đi ăn cơm, một vị lão đầu ở trong phòng làm việc cùng mọi người trò chuyện rôm rả.

“Chính là ngươi, dáng đi của ngươi tôi nhớ được, giật cục tựa như con khỉ.”

Lão đầu xoay người lại, thì ra chính là vị lão gia gia mấy ngày trước được cô cứu.

“Lão gia gia, ngài không cần quá cảm kích tôi, Tổng giám đốc chúng tôi cũng đã biết, không cần phải cảm ơn.” Sử Trì Trì nói.

“Tổng giám đốc các ngươi?” Lão đầu híp mắt thành một đường ngang, thì ra bảo bối Tôn Tử (cháu đích tôn) của ông còn chưa nói cho cô biết thân phận của mình.

“Tổng giám đốc của các ngươi như thế nào? Có phải đặc biệt không đoán ra, cười đặc biệt thâm hiểm?”

Lão đầu thân thiết vỗ vỗ bả vai của cô, gương mặt hiền lành, không ngừng khích lệ cô mở miệng.

“Đúng đúng, ngài nói quá đúng, tôi nói với ngài ngài đừng nói cho người khác biết, tên kia rất biến thái. Cười đến so với hồ ly còn gian trá hơn. Đừng xem dáng vóc lớn như vậy, lòng dạ còn chẳng bằng cây kim lớn.”

Sử Trì Trì nhìn chung quanh một chút, xác định không có tai mắt của anh, mới nhỏ giọng nói.

“Nha đầu, ngươi phải cẩn thận nha, hắn cười một tiếng chính xác là không an tâm.” Lão đầu ý tốt nhắc nhở, nếp nhăn dài khắp mặt, cười giống như hoa nở.

“Đúng rồi, lão gia gia, tôi quên không hỏi ngài họ gì ạ?”

“Không khác họ Phong.”

“Hả, ngài và cái tên biến thái kia cùng một họ?”

“Đừng có gọi tên biến thái, như vậy làm mất hình ảnh tiểu thục nữ của ngươi.” Phong gia gia đổi đề tài về một người khác, khẽ mắt liếc sau lưng bọn họ.

“Đúng, tôi nên chú ý một chút phong độ thục nữ. Vậy thì gọi là tên địa lôi, địa lôi người nào dẫm nên nổ người đó!” Sử Trì Trì nét mặt sinh động nói.

“Đúng đúng, suy nghĩ tốt! Cái tên này tuyệt đối thích hợp với hắn, địa lôi. Ha ha.”

Phong gia gia cất tiếng cười chói tai vang vọng trong phòng ăn yên tĩnh. Không nghĩ tới con người nơi này tư cách đột nhiên được đề cao, lúc này lại đang thời gian ăn cơm trưa, ồn ào ồn ào, ngay cả tiểu nữ yêu này cũng ngậm miệng không nói, chỉ lo vùi đầu ăn cơm.

“Phong gia gia, ngài ăn cái gì, tôi mời.” Sử Trì Trì cười ngọt ngào.

“Tôi nói rồi tôi mời nha.”

“Tôi mời, ngài lớn tuổi như vậy chắc đại khái cũng không có tiền gì, chẳng may gặp phải con cháu bất hiếu, thì càng sống càng không dễ chịu.”

Ông không có tiền? Mọi người hít một hơi. Con cháu bất hiếu? Sau lưng, thư ký Vương cũng hít một hơi, len lén liếc mắt nhìn bọn họ. Ông còn làm một bộ mặt không ra dáng vẻ gì, chỉ trầm như nước.

“Ngươi nói rất đúng, mấy đứa con cháu của ta thật bất hiếu, cháu trưởng, nói như thế nào đây, nên tìm đối tượng không tìm, thấy phụ nữ liền tránh. Cả ngày làm ra cái vẻ mặt thối như ai thiếu nợ, cháu thứ hai, ách, lại càng không ra gì, ta giận đến nỗi tâm can bi thương.”

Phong gia gia làm bộ Tây Thi ôm ngực, làm cho người ta buồn cười.

“Có cơ hội tôi sẽ thay ngài dạy dỗ bọn hắn, tôi thích nhất để ý những chuyện như vậy.”

Cô chính là một người trượng nghĩa, biết người biết mình. Phong lão đầu cảm động đến rơi nước mắt, gật đầu, còn muốn tiếp tục nghe cô nói xấu người khác. Chỉ chớp mắt, Sử Trì Trì đã đi đến cửa sổ mua cơm.

Cô bưng một khay đầy ngập đến đây, nhìn về bàn cách đó không xa, vẫy tay Giang Vãn Vãn một cái, ý bảo cô cũng tới đây. Giang Vãn Vãn dốc sức liều mạng mà lắc đầu. Không đến thì thôi, cô đem khay thức ăn để lên bàn.

“A, Tổng, Tổng giám đốc, anh tới khi nào?”

Sử Trì Trì miệng há phải có thể nhét vừa quả trứng, Tổng giám đốc đại nhân của bọn họ giờ phút này đang ngồi ở bàn bọn họ thưởng thức cà phê. Anh có nghe thấy hay không những lời đó? Ai, nói nhiều tất nói hớ, lời của tổ tông quả không sai. Đáng tiếc ai bảo cô không nghe.

“Tôi vừa tới.” Anh nhàn nhã thưởng thức cà phê.

“Anh có ăn cơm không?” Nhưng Sử Trì Trì thật ra là muốn hỏi, sao ngươi còn không đi.

“Phong tổng, ngài muốn đi lên trên dùng cơm không?”

Thư ký Vương thật là khéo hiểu lòng người, tôi nhất định mời anh ăn dưa, Sử Trì Trì cảm kích nhìn thư ký Vương một cái.

“Hôm nay ngồi ăn tại đây.” Sử Trì Trì mặt nhất thời ùn ùn mây đén kéo đến.

“Ăn cơm với anh tôi sẽ không tiêu hóa tốt.” Sử Trì Trì âm thầm nói, lần sau cô sẽ không bao giờ nói xấu sau lưng người khác.

“Trì Trì, người ta muốn ngồi đây ăn, ngươi phải đồng ý nha, thục nữ là phải biết suy nghĩ thay người khác.”

Phong gia gia cũng bưng khay thức ăn cỡ đại tới. Thư ký Vương vội vàng kéo một cái ghế ra để Phong gia gia ngồi xuống. Bên kia các nhân viên lần lượt lặng lẽ rút lui, trong phòng ăn to như vậy chỉ còn lại bốn người bọn họ.

“Ăn thì ăn, tôi không tin anh có thể ăn tôi.”

Sử Trì Trì thật nhanh liếc Phong Lôi một cái, quay về phía thức ăn trút giận, yên lặng tiêu diệt chúng, vừa ăn vừa lầm bầm, cầm bát canh lên uống một nửa. Ba người khác cũng ăn, nói là ăn, nhưng thật ra chẳng khác gì không ăn. Cái tên địa lôi đó chỉ ăn chút đỉnh, không ngừng uống cà phê, hầu hết thời gian là nhìn cô ăn. Thư ký Vương cũng chỉ ăn tượng trưng một chút, đôi mắt thỉnh thoảng thoảng lại liếc nhìn Tổng giám đốc. Làm thư ký đúng là thật khó sống, ăn cơm cũng không ngon, còn phải đáp ứng những thứ Tổng giám đốc cần. Sử Trì Trì nhìn về phía thư ký Vương ánh mắt đồng tình. Mặc dù anh ta cũng là đàn ông nhưng không phải là loại địa lôi….Chỉ là, tưởng tượng lộ liễu của cô bị ánh mắt của Phong Lôi cắt đứt. Phong lão đầu híp nửa mắt, bàng quang nhìn màn đặc sắc giữa hai người.

Không thể tưởng tượng được, người này có học qua Độc Tâm Thuật (Đọc nội tâm người khác) sao? Sử Trì Trì cúi đầu tiếp tục ăn. Cô trước tiên giải quyết một bát canh to, hai đĩa đồ ăn, lại tấn công về phía đĩa bánh gạo (Nguyên văn: ngọc mễ bánh: bánh ngô). Phong gia gia có chút trợn mắt há mồm, ông chưa từng thấy qua tướng ăn hung mãnh như vậy.

“Còn ăn sao?” Anh đem đĩa đồ ăn trước mặt mình đẩy tới.

“Không ăn, ăn quá nhiều dễ buồn ngủ, tôi bình thường chỉ ăn bảy phần no bụng.”

Thư ký Vương thiếu chút nữa té xỉu, anh ta thật muốn xem xem cô ăn hết sức no bụng thì nhìn sẽ thế nào. Phong gia gia ăn cũng không ít, lão nhân gia vỗ vỗ bụng của mình thỏa mãn nói: “Rất lâu không có ăn nó như vậy rồi.”

“Thật đáng thương, chẳng lẽ mấy đứa cháu con bất hiếu kia không cho ngài ăn no sao? Ngài đối xử với bọn họ không thể quá mềm lòng, nên để cho bọn họ ngồi tù đi.”

Phong gia gia cười đến khom lưng xuống, Phong Lôi nhíu mày, thư ký Vương không biết phải làm sao đành đứng một chỗ.

“Ông nội, nếu ông cảm thấy ở nhà ăn không đủ no, về sau ngày nào cũng tới công ty ăn đi.” Phong Lôi đứng lên, lúc gần đi còn tiện thể trợn mắt nhìn Trì Trì một cái.

“Anh…anh gọi ông ấy là ông nội?”

Trì Trì kinh ngạc, sau đó nghĩ lại, có chút hiểu. Cô lại một lần nữa làm trò cười cho thiên hạ. Xảy ra chuyện gì, thể nào vừa gặp ông ta cô liền có chút quen mắt, nhìn kỹ lại hai người, đúng là có nét giống nhau. Hơn nữa cùng họ Phong, cô dùng lỗ mũi nghĩ cũng có thể nghĩ ra được nha. Có người lỗ mũi chỉ là chuyên dùng để ngửi mùi thơm thức ăn.

Lần sau nhất định chú ý. Sau khi ăn xong Trì Trì nặng nề viết ba điều của tám điều kỷ luật:

Một, tuyệt đối không nói xấu sau lưng người khác (nếu như thật sự không nhịn được, vào rừng đào cái hang mà nói).

Hai, không hiểu rõ mọi chuyện trước, không nên nói chuyện lung tung (cho dù hiểu rõ rồi, cũng không được nói lung tung).

Ba, nhìn thấy Phong Lôi, đề cao cảnh giác (ghi chú: anh ta cười, không phải là chuyện tốt. Anh ta không cười, tuyệt đối không phải chuyện tốt).

Cô sợ mình quên, liền viết lại trên laptop mang theo người, thỉnh thoảng lấy ra ôn tập một lần. Về phần tám điều kỷ luật, đợi cô nghĩ ra được rồi viết tiếp.

Hôm sau, Sử Trì Trì vẫn như cũ, ngẩng đầu ưỡn ngực đi làm. Là phúc thì phải là họa, là họa thì tránh không khỏi, cho nên cô không có ý định tránh. Bởi vì ăn điểm tâm hết nửa thời gian, cô đến công ty xém chút nữa là tới trễ. Đi học thì cô cũng không chịu đến sớm một phút, mỗi lần đều là chạy theo tiếng chuông vào lớp, đi làm cũng giống như vậy. Cô ngồi ở trước máy vi tính, chờ người gọi cô. Nhưng không biết chuyện gì xảy ra với mọi người, cho dù có muốn đánh văn kiện, chuyển đồ, tất cả đều giao cho một cô gái khác làm. Người khác đều bận rộn, chỉ có cô nhàn rỗi. Cái này không thể được, lúc mới tới, người mới nhất định phải ra vẻ chịu khó nhằm lưu lại ấn tượng tốt cho mọi người. về sau, thành chính thức thì làm việc có thể thuận lợi hơn.

“Xin hỏi có cần tôi giúp một tay không?” Cô chủ động mở miệng, “Không cần không cần.” Mọi người trên mặt đưa ra nụ cười xã giao, vừa thân thiết lại vừa xa lánh.

“Sử tiểu thư, Phong tổng gọi cô.” Thư ký Vương lại xuống gọi cô.

Sử Trì Trì trong nội tâm hồi hộp không ngừng, trên mặt cười có chút miễn cưỡng: “Được, tôi lập tức tới ngay.”

Xong rồi, lại dẫm lên địa lôi rồi. Cô không phải là bất kính với thần linh, trời cao mới hạ họa rơi xuống đầu cô thế chứ.

Cô đi tới cửa, chưa kịp giơ tay lên, một giọng nói đã cất lên “Vào đi.” Cô đẩy cửa vào.

“Chào buổi sáng, Phong tổng.” Cô cười chào hỏi.

Chương 5: Phục vụ riêng

Edit: Phong Linh, Sissi

Beta: Quảng Hằng

“Từ hôm nay trở đi, cô là trợ lý của tôi.” Anh tiếc chữ như vàng, dứt lời lại vui đầu trong đống tài liệu.

“Trợ lý?” Đây đối với Trì Trì mà nói không khác nào sấm động ngang trời. Cô không có học qua nghiệp vụ này, cũng không biết là làm cái gì.

“Cái đó, Phong tổng, tôi không phải chuyên làm cái này, cũng sẽ không làm được, anh có nhầm hay không?”

Đánh chết cô cũng sẽ không giống thư ký Vương, phải nhìn mặt người khác khéo léo mà nói chuyện.

“Khi chủ tịch nước làm chủ tịch nhất định trước đó đã là chủ tịch chuyên nghiệp sao?” Phong Lôi cũng không ngẩng đầu lên đáp trả cô một câu.

“Ách, nhưng là tôi thân phận nhỏ bé làm sao có thể so sánh cũng những người đó?” Trì Trì khiêm tốn nói.

“Cô học ngành gì, biết làm những gì? Nói nghe một chút.” Anh chuyển bút trong tay nhìn cô.

“Tôi học chuyên ngành Trung văn, chỉ có thể ăn chơi, gây gổ, xem tiểu thuyết.” Sử Trì Trì đem mọi thứ có thể nghĩ đến nói ra.

“Cô gây gổ giỏi thế nào? Trình độ gây gổ có phụ thuộc vào tâm tình không?”

“Tôi gây gổ đối với mỗi người một khác, nói tóm lại chính là gặp mạnh là mạnh, gặp mềm là mềm, gặp tiện nhân là tiện nhân, gặp sắc sẽ sắc hơn.” Trì Trì ước ngực lên, đây chính là sở trường của cô.

“Gặp sắc sẽ sắc hơn?” Phong Lôi trong mắt ý cười càng đậm.

“Cái đó tôi chỉ là suy luận.”

Trì Trì ý thức được nói lỡ miệng. Đây là những lời chỉ để trong phòng ngủ nằm bàn luận, chỗ này có thể nói sao?

“Tốt lắm, cô ở đây xem tiểu thuyết có cái gì, đến lúc cần thì vận động nói nhiều một chút, không vấn đề gì chứ?”

Trì Trì trợn to đôi mắt, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn chằm chằm vào anh. Trên thế giới này có chuyện tốt này sao? Trên trời rơi xuống bánh bao lớn mà cô thích ăn!

Nhưng là ngày ngày cùng anh ở chung một chỗ, cô sẽ khó mà tiêu nổi cơm, tâm tình sẽ thất thường. Cô ở trước bàn làm việc trưng ra bộ mặt tư lự.

“Tiền lương 1000.” Anh nói tiếp.

1000? Anh định cho tôi thành ăn mày sao? Nhịn không nói ra, Trì Trì khinh thường nhìn anh một cái.

“Đô-la.” Anh lại bổ sung một câu.

“A!” Ánh mắt của cô chợt sáng lên, thiếu chút nữa còn chảy nước miếng.

“Còn có tiền thưởng và phục trang hỗ trợ.” Đôi mắt ti hí của cô lại lóe sáng thêm một chút.

“Có muốn suy nghĩ thêm một chút không?” Anh tựa hồ chắc chắn cô sẽ đồng ý.

“Tôi suy nghĩ một chút, ha ha.” Trì Trì cười khan hai tiếng.

“Liệu có phải anh đang cố tình đánh lạc hướng cô không? Mặc dù cô không xinh đẹp, nhưng tốt xấu gì cũng là phụ nữ nha. Có câu nói, chẳng ai tự nhiên tốt với người khác, cho dù có, bên dưới nhất định có bẫy rập. Đồng ý hay không đồng ý, đây cũng là một vấn đề.”

Trì Trì lắc lắc đầu. Mặc dù anh biết trọng dụng nhân tài, nhưng cũng là vì lợi ích của bản thân.

“Anh có thể để tôi phục vụ riêng anh sao?” Cô suy nghĩ hồi lâu vẫn chưa sáng tỏ nghi vấn này.

“Cô cho là mình hoa nhường nguyệt thẹn, nghiêng nước nghiêng thành sao?”

Phong Lôi giọng điệu bất cần. Cô cho là anh suy nghĩ như vậy? Nếu không phải người ta nhờ vả, anh lại phải công tư bất minh như vậy sao? Làm người ta tức giận chính là, nữ nhân này dám hoài nghi dụng tâm của anh!

Sử Trì Trì thấy thế khẩn trương lắc đầu một cái.

“Xin hỏi, cô cho rằng mình liệu có thể làm bình hoa sao?” Phong Lôi tiếp tục hỏi.

“Dĩ nhiên không phải.” Trì Trì mắc dù rất không hài lòng giọng điệu của anh, nhưng vẫn thành thực trả lời.

“Còn nữa…., cô cho là tôi là loại đào hoa công tử chẳng biết làm gì ngoài theo đuổi phụ nữ sao?”

Chẳng lẽ anh không phải sao? Chỉ là Trì Trì nghĩ thì nghĩ, trong miệng vẫn là ngoan ngoãn đáp: “Dĩ nhiên là không phải, nhìn anh cũng không giống như vậy.” Chẳng lẽ đào hoa công tử trên mặt còn dán nhãn sao?

“Cô cho rằng tôi đối với cô có cảm thấy hứng thú không?”

Cái này ai biết. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất (Không sợ không làm được việc lớn mà chỉ sợ gặp phải điều không may). Thường đi theo chó điên, ai có thể đảm bảo không bị cắn lầm một cái?

“Dĩ nhiên là không, tôi tin tưởng hành vi nghề nghiệp thường ngày của anh.”

“Vậy là được rồi, cô cũng không phải lo lắng cho tình cảnh của mình, cô có thể nghi ngờ đạo đức của tôi nhưng không thể nghi ngờ khả năng thưởng thức của tôi.”

Anh có đạo đức sao? Sử Trì Trì ở trong lòng nghi ngờ hỏi.

“Tôi đối với cô gái nhỏ không nảy nở như cô không có hứng thú.”

Anh lại tăng thêm một câu đả thương người, Trì Trì hận đến cắn răng nghiến lợi, tôi đối với nam nhân cũng như xe công cộng, không có hứng thú. Ngày ngày chen trên xe buýt, trong lòng cô đã sớm có bóng ma rồi.

“Phong tổng yên tâm, tôi đối với loại đàn ông xem mình như hoa thủy tiên, bộ mặt linh hoạt như hoa loa kèn, miệng độc như đuôi bọ cạp cũng không còn hứng thú.”

Cô lập tức kính trở lại anh một câu. Cái gì gọi là còn chưa nảy nở? Hắn có thể sỉ nhục nhân cách cô, nhưng không được sỉ nhục sự quyến rũ của cô. Ôm buồn bực thua thiệt không phải là tác phong của cô.

“Cô cần phải suy nghĩ thêm một chút không?”

“Không cần, tôi đồng ý.”

Cô sung sướng đáp, ai vượt qua được sự hấp dẫn của tiền chứ? Mặc dù anh là quả địa lôi, cô sẽ cẩn thận ẩn núp không đạp trúng anh.

Chỉ là công việc này thật sẽ nhẹ nhõm giống như anh nói sao? Nếu thật là như vậy, làm sao cô lại thấy Lý Đặc luôn vội vội vàng vàng như vậy?

“Mỗi người được phân công một công việc khác nhau.”

Anh tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của cô, đối với cô giải thích. Kỳ quái, anh một mực nhìn văn kiện, làm sao có thể biết lúc này cô nghĩ gì?

“Cái đó, Phong tổng, tại sao mỗi lần tôi tới, anh đều biết trước?”

Nhớ tới hai lần vừa rồi, cô không khỏi hoài nghi anh thật có năng lực đặc biệt.

“Trong công ty này còn có ai đi bộ có tiếng bước chân nhanh như vậy?” Anh còn không ngẩng đầu lên, sớm biết là đáp án này rồi còn hỏi, thật là….

“Vậy tôi bây giờ làm gì?”

Anh không lên tiếng, đứa ngón tay chỉ gian nhỏ trong phòng làm việc. Bên trong chỉ có hai tủ sách, một bàn, một ghế dựa và một chiếc máy tính. Trên giá sách trừ cổ thư chính là sách ngoại ngữ. Không nghĩ được anh lại thích loại này. Nhìn dáng dấp của anh cũng là người phong nhã. Cô cầm lên một quyển dễ một chút bắt đầu đọc.

Ngày mùa thu, ánh mắt trời xuyên qua rèm cửa sổ chiếu trên người cô, để lại cho cô có chút khí chất trầm tĩnh. Phong Lôi liếc mắt nhìn, đại khái cũng thấy chỉ có đọc sách thì cô mới có thể lắng xuống. Đọc quyển sách, tựa hồ như thiếu thứ gì, vì vậy, cô pha một ấm trà vừa uống vừa đọc. Lúc đọc, chân cũng không tự chủ được từ trên ghế đưa lên trên bàn. Thỉnh thoảng còn đung đưa mấy cái. Giá có chút âm nhạc thì tốt hơn. Đang suy nghĩ, âm hưởng kia vang lên, là cô rất thích nghe khúc hát ru.

“Pha trà cho tôi.” Phong Lôi bên ngoài kêu.

Sử Trì Trì đã chạy tới. Anh đưa cho cô một ly thủy tinh lam đậm.

“Nếu như có nữ nhân gọi điện cho tôi, cô phải mắng cô ta, muốn mắng thế nào thì mắng.”

Anh uống một ngụm trà, đầu dựa vào lưng ghế, khuôn mặt mệt mỏi.

“Này…” Cô do dự một chút, trên đời còn có công việc này? Chỉ là, lấy người tiền tài thay người tiêu tai, mắng thì mắng, dù sao cô cũng thắng.

Vừa dứt lời, chuông điện thoại liền vang lên.

“Alo, tôi tìm Phong tổng.”

Giọng nữ cất lên. Sử Trì Trì nhìn Phong Lôi, trưng cầu ý kiến của anh. Anh nhường mày, vung tay lên bày tỏ không muốn gặp.

“Anh ấy không có ở đây.”

“Cô nói dối, anh ấy rõ ràng ở đó.” Giọng nữ nhân chuyển thành sắc nhọn.

“Anh ấy ở đây, nhưng là không muốn gặp cô, được chưa?” Thật là, cho hết lên mặt.

“Cô là ai?” Nữ nhân cảnh giác hỏi, cô nhớ phòng làm việc của Phong Lôi căn bản không có phụ nữ.

“Tôi là ai, với cô không liên quan.” Sử Trì Trì bằng một tiếng cúp điện thoại.

Điện thoại mấy phút lại vang lên một lần, những nữ nhân này thanh âm vừa mềm như nước thoắt cái vừa sắc vừa nhọn, thì ra công việc này thật không phải là người làm. Thiệt cho cô còn tưởng là nhặt được một món hời. Cô vừa nghĩ, đã đến giờ cơm trưa. Trời đất bao la, hoàng đế cũng ăn cơm. Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, chuẩn bị chạy ra ngoài.

“Cô đi đâu vậy?” Cô vừa chạy tới cửa, liền nghe giọng nói phía sau truyền tới.

“Đi ăn cơm.” Sử Trì Trì đứng lại, không phải anh sẽ không để cho cô ăn cơm đấy chứ?

“Ăn ở đây.” Anh tiếp tục nói.

“Hả?”

“Ăn cùng tôi, một lát nữa có người đưa cơm tới.”

Ăn cùng anh, được rồi, người nào nhìn bát người đó. Cô ủ rũ cúi đầu trở lại ngồi xuống. Ánh mắt của anh lạnh giá, “Ăn cơm cùng tôi khó chịu vậy sao?”

“Cũng không quá khó chịu, tôi sợ tôi không tiêu hóa nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro