thuyen den dau cau29-30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương XXIX

Người dịch : Không

Sáng sớm hôm sau, Diệp Khinh Chu ôm đôi mắt quầng thâm mở cửa phòng, một đêm không ngủ, mặt mũi xám xịt, tinh thần mệt mỏi, lảo đảo đi ra khỏi phòng như một u hồn, vào buồng vệ sinh, đánh răng rửa mặt, lại vật vờ đi vào bếp nấu cơm.

Nấu xong nồi cháo hoa, nàng như mọi khi múc ra hai chén, mang đến phòng khách đặt trên bàn, lại đột nhiên nhớ tới cái chén kia không biết có người ăn không! Nếu như là nàng...... Đại khái là sẽ không ăn! Nàng ngẫm nghĩ lại bưng một chén lên xoay người đi về bếp, vừa vặn Kiều Lạc mở cửa phòng, nàng giật mình , chén cháo trong tay suýt rớt.

Tóc bù xù, không mang kính, mắt nheo nheo, cả người anh ta tỏa ra một thứ oán khí đen thui rất đáng sợ ......

Diệp Khinh Chu hít vào một hơi, xem ra Kiều Lạc đêm qua ngủ không ngon, cho nên hôm nay xuống giường có vẻ nặng nề. Hôm qua mình ngủ không ngon, anh ta cũng không ngủ ngon hay sao?

Anh ta nhướng mắt, nhìn cái chén trên tay Diệp Khinh Chu, mấp máy môi," Cái gì?"

" Dạ ?" Diệp Khinh Chu sững sờ.

Anh ta chỉ cái chén trong tay nàng, nhìn lên không muốn nhiều lời, Diệp Khinh Chu đối với tính khí lúc mới xuống giường của anh ta cũng không lạ lẫm gì, nàng cũng không còn gan đi khiêu chiến Kiều ác ma, vì vậy trả lời," Cháo."

Kiều Lạc đưa tay sờ cổ, Diệp Khinh Chu lúc này mới trông thấy người anh ta đầy mồ hôi, gần như ướt sũng, thành phố S xưa nay rất nóng, bây giờ sắp cuối mùa hè, nhiệt độ lại càng cao hơn, anh ta đêm qua ngủ phòng không có máy lạnh, không thể nghi ngờ chính là nằm trong lò hấp.

Anh ta không nói gì, quay người đi về hướng buồng vệ sinh, có vẻ như muốn đi tắm, đóng cửa rồi , anh ta đột nhiên thò khuôn mặt ngái ngủ ra ," Đợi một chút, đây muốn ăn."

Diệp Khinh Chu khẽ giật mình, lát sau nhịn không được cười nhỏ, kiểu ngái ngủ lúc vừa thức dậy này, dù là Kiều Lạc cũng có điểm giống như trẻ con.

Lúc ăn, Kiều Lạc nhờ mới tắm xong bề ngoài có chút tỉnh táo, nhưng cũng không nói chuyện, chỉ cúi đầu ăn cháo, múc trứng chần, xem ra là do một đêm mồ hôi chảy quá nhiều .

Diệp Khinh Chu ngược lại không có khẩu vị, khuấy cháo trong chén, chỉ ăn một chút.

Kiều Lạc ăn xong, ngước nhìn chén của Diệp Khinh Chu, Diệp Khinh Chu gặp ánh mắt này, lập tức theo thói quen đem mình chén trứng chưng kia cẩn thận đẩy quá đó.

Kiều Lạc nhăn mày," không ăn?"

Diệp Khinh Chu lập tức gật đầu," Đúng đúng...... em không muốn ăn......"

" Cô không muốn ăn thì đưa tôi ăn hả ?"

"......" Diệp Khinh Chu vội kéo cái chén lại ," Em ăn......"

Kiều Lạc đột nhiên đưa tay cầm chén," Đây muốn ăn."

"......" Diệp Khinh Chu hai mắt đẫm lệ nhìn anh ta, Kiều Đại gia, chẳng lẽ anh hôm nay tâm trạng thật không tốt? Vấn đề này rất nghiêm trọng nha, lúc Kiều Lạc bình thường tiền đồ mình đã u ám, nếu như tâm tình của anh ta không được tốt, chẳng phải mình không có đường sống hay sao ?

Vì vậy Diệp Khinh Chu quyết định, trong ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách. Vì vậy vội bưng mấy cái chén đã ăn hết đi về phía bếp, Kiều Lạc ngồi ở trước bàn, vừa xúc từng thìa trứng chưng vừa nói một cách thản nhiên : " Không muốn biết giữa tôi và Mai Oánh Oánh có quan hệ gì sao?"

Anh ta ném ra lời này, Diệp Khinh Chu lập tức cứng người, thì ra anh ta và Mai Oánh Oánh quả nhiên là có quan hệ?! Họ có quan hệ gì ? Vì sao Mai Oánh Oánh lại nói như vậy, nàng thật muốn biết toàn bộ a!

Nàng quay đầu lại nhìn Kiều Lạc," Em ...... được biết sao ?"

Kiều Lạc ưu nhã cầm chén trứng lên, khóe miệng hơi nhếch lên, cười nhẹ ," Đương nhiên có thể."

Diệp Khinh Chu vội vàng thả ngay mấy cái bát vào trong phòng bếp, nhanh chân chạy tới, kích động ngồi đối diện anh ta, mắt lấp lánh ánh sao, kỳ thật Kiều ác ma tâm trạng không tốt cũng chưa hẳn đây không phải là cơ hội tốt để anh ta nói ra sự thật!

Kiều Lạc miệng cười ngọt ngào, dịu dàng nói," Vậy cho anh biết trước đi, hôm đó đi Sofia gặp ai ?"

"......" Diệp Khinh Chu hóa đá.

" Tuổi." Kiều Lạc không chút chần chừ hỏi, không có kính, ánh mắt sắc bén của anh ta càng thêm khủng bố so với bình thường.

" Hơn ba mươi......" Diệp Khinh Chu khẽ đáp.

Kiều Lạc khẽ hừ một tiếng, Diệp Khinh Chu vội vàng nuốt nước miếng," Bốn mươi hai......"

" Chiều cao." Kiều Lạc tiếp tục, nhấn từng chữ rõ ràng, giọng rất hách.

" Một mét sáu......"

" Ưu điểm là......"

" Có thu nhập, có nhà, không tàn tật, mặt mày không có dị tật, không có tiền án, không hút thuốc lá, không uống rượu, không có khuynh hướng bạo lực."

" Kết quả." mặt Kiều Lạc càng ngày càng khó coi, oán khí đen thui từ anh ta quả thực giống như từ địa ngục phát ra.

Diệp Khinh Chu trong lòng cực kỳ hối hận, hận nàng đã dám mưu toan giấu Kiều ác ma làm việc lén lút, kết quả là chuyện của anh ta mình chưa kịp hỏi, ngược lại đã bị anh ta thẩm vấn kỹ càng," Kết quả...... Chính là...... Không có kết quả ."

Kiều Lạc biết rõ tính Diệp Khinh Chu, việc này nếu không có yếu tố bên ngoài, tuyệt đối sẽ không có  chuyện không có kết quả, vì vậy tiếp tục hỏi," Nguyên nhân."

" Âu Dương nói người kia không tốt......" Diệp Khinh Chu đáng thương nói, bổ sung một câu," Em nói ra hết rồi ......"

Kiều Lạc buông chén, gật đầu vẻ bằng lòng, đứng dậy bỏ đi, Diệp Khinh Chu vội vàng nhắc nhở," Mai...... Mai......" chính vấn đề này đã làm nàng một đêm day dứt a.

" Mai Oánh Oánh?" Kiều Lạc quay đầu lại.

" Dạ dạ....." Diệp Khinh Chu gật đầu, vẻ mặt mong chờ.

" Cô ấy là bệnh nhân của tôi ." Kiều Lạc cười.

" Anh!" Diệp Khinh Chu đứng bật dậy, run run chỉ tay,"...... Gạt em!"

Kiều Lạc nhún vai," Diệp Khinh Chu, có một số việc chúng ta đã giấu nhau, như vết thương trên tay này, như chuyện của Mai Oánh Oánh kia, biết rằng lại có thể thế nào?"

Diệp Khinh Chu sững sờ, tay trái cầm lấy cổ tay phải, mặt trắng bệch, cúi đầu lắp bắp, một câu cũng không nên lời, Kiều Lạc lại đột nhiên cười lớn : "Hơn nữa không phải cô đã nói sao, giữa chúng ta không có quan hệ. Trừ phi cô tình nguyện chuyển sang một mối quan hệ khác với tôi, như thế có thể nghĩ lại một chút..."

Diệp Khinh Chu mặt đỏ lên, cúi đầu nhẹ nói một câu," Chúng ta...... Có thể có thay đổi sang mối quan hệ khác sao?"

Kiều Lạc ngưng cười, nheo mắt nhìn nàng. Cái phòng khách này không lớn, ước chừng mười mét vuông, Diệp Khinh Chu đứng ở sau bàn, anh ta đứng ở trước bàn, bất quá chỉ cách nhau hai mét, nhưng Diệp Khinh Chu lại cảm thấy cực kỳ xa.

Tựa hồ là bảy năm kia, mất đi, có thấy cũng không về được.

Nàng rời đi Kiều gia tới đây, bảy năm ròng, nàng không nói cho anh ta biết mình đi đâu, tuy không nói, nhưng trong lòng không phải không chờ mong. Nàng đi đâu, mẹ của nàng biết rõ, nhưng Kiều Lạc trong bảy năm đó, hết thảy lại chẳng hay biết gì, dù nàng cắt hộ khẩu về sống với cha nàng, dù bọn họ không còn quan hệ gì, chính là mẹ của nàng cùng ba Kiều lại thủy chung không cho Kiều Lạc biết nàng ở đâu.

Kiều Lạc không yếu đuối vô dụng như nàng, nếu như anh ta muốn biết, nếu như mẹ của nàng tình nguyện nói, thì đã không có bảy năm xa cách. Lẽ ra anh ta nên xuất hiện vào lúc nàng cần anh ta nhất.

Hay anh ta đã không nghĩ đến việc đi tìm nàng?

Hay bọn họ không thể có thêm quan hệ một lần nữa ?

Nàng đã trải qua cái gì, anh ta không hiểu, mà anh ta đang làm cái gì, nàng cũng không biết .

Con người khi còn sống có bao nhiêu lần bảy năm để phạm sai lầm, và có bao nhiêu lần bảy năm để bù đắp?

Kiều Lạc định thần lại, lấy kính từ trong túi áo ra, đeo vào cẩn thận. Tay khẽ vuốt tóc trên trán, miệng nhếch lên, vòng qua bàn đi tới gần nàng. Diệp Khinh Chu cảm thấy chật chội, nhưng không cách nào tránh anh ta được . Anh vươn tay, nâng cằm nàng, cúi xuống, trên môi nàng lập tức có gì đó ấm áp chạm vào, trên người anh tỏa ra hương vị thơm mát vừa tắm xong, Diệp Khinh Chu đột nhiên thấy mũi cay cay, nước mắt ứa ra.

Nụ hôn lần thứ hai này, sau tận bảy năm.

Anh ngẩng đầu, thốt lên một câu chỉ có người cao ngạo như anh mới có thể nói ra : "Chỉ cần anh muốn, là được."

Chương XXX

Người dịch : Không

So với Kiều Lạc tự tin, Diệp Khinh Chu chỉ là một cây cà héo, bất quá trong thời điểm đẹp đẽ này, cà chỉ mới héo một nửa thôi.

Nàng khẽ lau nước mắt, hỏi câu nàng đã muốn hỏi từ lâu,"Tại sao anh lại đến thành phố S?"

Lời nàng lại làm Kiều Lạc nhớ tới một câu nói khác --" Cho dù có đi thành phố S, con cũng sẽ không tìm thấy Tiểu Chu đâu." Anh đột nhiên nhếch miệng, trong nụ cười có chút khinh thường, nhìn người trước mặt đang cúi đầu vân vê chéo áo, ngay từ đầu anh đã tự tin như vậy, chỉ cần anh nghĩ có thể, tức có thể.

Anh hôm trước đến thành phố S làm bác sĩ , nàng hôm sau phát bệnh vào nhà thương, đây chính là duyên phận của anh và nàng.

Anh tin tưởng vững chắc như thế.

"Đã nói rồi, nhỏ đừng hòng chạy." Kiều Lạc nheo mắt," Chạy chỗ nào, anh cũng sẽ tóm lại."

Diệp Khinh Chu cảm giác tim mình đập thình thịch, nàng định nói gì đó, đột nhiên điện thoại reo vang, nàng vội vàng lấy lại tinh thần, xoay người nhặt lấy cái điện thoại trên bàn, dãy số hiện lên là của mẹ nàng.

Diệp Khinh Chu thoáng sững sờ, vội bấm nghe điện thoại," Mẹ......"

Trước tiên , bà Diệp hỏi nàng dạo này thế nào. Diệp Khinh Chu trả lời rất tốt, không có việc gì, nửa tháng trước mẹ nàng mới đến thăm nàng, tính ra cũng không lâu lắm, nàng không nói cho mẹ biết việc nàng nằm viện. Diệp Khinh Chu thường xuyên lấy việc của mình ra dọa chính mình, nhưng không lấy việc của mình đi dọa người khác.

Kiều Lạc thấy nàng nghe điện thoại, liền tránh đi, đi về phòng thay quần áo.

Cử chỉ của anh làm Diệp Khinh Chu cảm thấy hành vi nghe trộm điện thoại của anh lần trước của mình quá vô sỉ, mặt đỏ lên. Bất quá lần trước anh nói chuyện với cha Kiều, đã nói có gặp nàng, như vậy ...... Trong lòng nàng nhịn không được lại thoáng kinh ngạc.

Đầu bên kia điện thoại, mẹ của nàng quả nhiên mở miệng," Tiểu Chu, có phải con đang ở chung với Kiều Lạc không ?"

Diệp Khinh Chu không phải người giỏi nói dối, đại đa số trường hợp nàng nói dối kết quả đều quá tệ, chẳng bằng nói thật ra, vì vậy nàng lên tiếng," Vâng, ...... ."

Đầu kia bà Diệp thở dài một tiếng, qua điện thoại, Diệp Khinh Chu nghe không ra tình cảm của bà trong tiếng thở dài này, nàng chỉ có thể đoán đại khái là bởi vì bà biết mình lại gặp gỡ Kiều Lạc. Bảy năm qua, mẹ đến thăm nàng rất nhiều lần, rất ít khi nhắc tới Kiều Lạc, nàng cũng chỉ biết rõ một điều, đại khái vấn đề này đã trở thành một sự thống nhất ngầm, nàng không hỏi, mẹ nàng cũng không nói.

Qua lâu như vậy, Diệp Khinh Chu nghĩ Kiều Lạc trong lòng nàng hẳn đã dần dần bị quên lãng, có điều nàng không ngờ, việc quá khứ tưởng đã quên mà không thể quên, giây phút anh xuất hiện đã đem hết thảy trở về.

Nụ hôn vừa rồi, giống như nụ hôn của anh trước khi đi xa ngày đó, phách đạo lại làm cho nàng hoảng hốt.

Chính là tất cả lại như bảy năm trước, thêm một lần nữa tái diễn, nàng nhất định bị tâm động rồi hoảng hốt, mẹ của nàng nói," Tiểu Chu, mẹ phải làm sao con mới không gần Kiều Lạc nữa?"

Diệp Khinh Chu cả người cứng đờ, nàng đột nhiên muốn mở miệng nói, rằng nàng và Kiều Lạc vốn không phải là anh em, nàng đã có thể lấy dũng khí trưng sổ hộ khẩu ra cho Kiều Lạc, lúc này đây lại không cách nào mở miệng.

Nàng đột nhiên không hiểu sao mình lại hoảng hốt. Kỳ thật nàng vốn rất rõ ràng, Kiều Lạc quá tự tin, anh ta ngạo mạn, phách lối, anh ta thậm chí mặt đen, tay đen, ngay cả trong lòng cũng đen, không chỗ nào là không đen xì, còn mình thì nhút nhát, tự ti, nhát gan, sợ trời, sợ đất , sợ chết , cái gì cũng sợ.

Chỉ sợ hai người bọn họ là hai kẻ tương phản nhất trên thế giới này, đơn giản là nàng bị Kiều Lạc bắt làm tù binh, nàng tâm động, nàng bối rối, còn Kiều Lạc lại như xưa rất tiêu sái, rất kiên định, rất tỉnh táo.

Giọng nàng thoát khỏi cổ họng thật khó khăn,"...... Chỉ là gặp phải ......"

" Tiểu Chu......" Bà Diệp nói tiếp," Không được sống chung với Kiều Lạc."

Diệp Khinh Chu nghẹn giọng, lời gì cũng nói không ra, chỉ có thể ngây ngốc gật đầu, quên mất điện thoại không có kỹ năng truyền đi cái gật hay lắc đầu này, vì vậy Bà Diệp nói tiếp," Con có nghe lời mẹ không ......"

" Dạ vâng ......" Diệp Khinh Chu đáp, từ nhỏ đến lớn nàng luôn luôn vâng lời.

Kiều Lạc nghe bên ngoài không còn tiếng nói chuyện, mở cửa đi ra, phát hiện Diệp Khinh Chu đã đi rồi . Bốn cái chén và hai đôi đũa của bữa sáng còn bỏ lại trên bàn, anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ, tám giờ hai mươi, nhớ tới lần trước nàng nửa đêm thức dậy rửa chén, lại nhìn chén đũa, khẽ chau mày.

Diệp Khinh Chu vừa tới sở, lập tức trở thành đối tượng cho mọi người vây quanh, ai ai cũng muốn nàng kể lại cái hẹn ngọt ngào với tổng giám đốc hôm qua.

" Chỉ đơn giản ăn cơm thôi." Diệp Khinh Chu thờ ơ nói, quả thật vậy, trong lúc ăn, nàng mãi suy nghĩ về lời Mai Oánh Oánh nói với Kiều Lạc, không cho cơm vào trong mũi là may lắm rồi .

Âu Dương chế nhạo," Nhưng tổng giám đốc hôm nay tâm tình dào dạt đó nha."

" Anh ta, anh ta mỗi ngày tâm tình đều rất tốt mà ......" Diệp Khinh Chu bĩu môi.

" Không phải đâu!" Dương Dương kích động nói," Tổng giám đốc hôm nay mắt lấp lánh nha, cười đến gió xuân rạo rực nha......"

" Làm như tổng giám đốc giống cậu vậy." Lệ Na xì một tiếng," Lại còn lấp lánh,‘ gặp nam xuân’ à!"

" Mình chỉ so sánh thôi mà!" Dương Dương giải thích.

Âu Dương kéo Diệp Khinh Chu qua một bên, nhỏ giọng," Qua đây ...... Bọn họ đều không đứng đắn, cậu nói riêng cho mình thôi."

Diệp Khinh Chu dở khóc dở cười," Thật sự không có gì mà......"

Âu Dương biết rõ Diệp Khinh Chu không biết nói dối, cũng không có gan nói dối, vì vậy tỏ vẻ kinh ngạc nói ," Thật sự cái gì cũng không có?!"

Diệp Khinh Chu gật đầu.

Âu Dương chỉ tay lên mắt quầng thâm của nàng," Vậy cớ gì hai mắt cậu đều thâm đen? Mình còn tưởng rằng cậu và tổng giám đốc cùng nhau gì gì, xúc động đến cả đêm không ngủ!"

"......" Diệp Khinh Chu nuốt nước miếng, kỳ thật tổng giám đốc dù rất mạnh mẽ, nhưng so với Kiều Lạc lại có phần thua, khiến cho nàng ngủ không ngon vốn là độc quyền có một không hai của Kiều ác ma.

Nói đến đây, nhân vật chính Ôn Nhược Hà mở cửa kêu Lệ Na vào văn phòng. Diệp Khinh Chu nhìn anh, đoán chừng anh tìm Lệ Na giao việc quảng cáo của Phi Nhã Điền Sản, trong lòng nàng không khỏi có phần áy náy, mặt đỏ lên, lại không biết rằng dù nàng áy náy hay đỏ mặt lại càng khiến Ôn Nhược Hà và những người xung quanh hiểu theo nghĩa khác.

Âu Dương lắc đầu bĩu môi," Được rồi ! Cậu đó nha, lúc này gan lớn quá rồi, nói dối cũng không thèm đỏ mặt nha!"

Một ngày trôi qua, đến lúc tan sở, Diệp Khinh Chu bắt đầu thở dài, buổi sáng nàng nhanh chân bỏ chạy ra khỏi nhà, nhưng bây giờ tan tầm, không thể không trở về.

Nên đối mặt Kiều Lạc như thế nào, đây là một vấn đề rất lớn.

Anh ta nói, chỉ cần anh muốn bọn họ có quan hệ khác, tất có thể có quan hệ khác.

Có điều mẹ nàng đã nói, Tiểu Chu phải nghe lời, không được sống gần Kiều Lạc.

Đáng tiếc bảy năm sau còn tệ hơn bảy năm trước, lần này ngay cả nơi để chạy trốn cũng không có.

Diệp Khinh Chu bỗng nhớ tới ngôi nhà ở chân núi Tử Dương, hầu như nửa năm nay nàng không hề ghé qua.

Nàng do dự một chút, lấy điện thoại di động ra, gửi cho Kiều Lạc một tin nhắn, nói mình buổi tối không về nhà ăn cơm. Điện thoại vừa mới báo hiệu tin nhắn đã gửi đi, nàng đã lập tức tắt máy, sợ anh ta gọi lại.

Kỳ thật tắt điện thoại cũng không thể cản anh ta hồi âm, chỉ là nàng tạm thời không nhìn thấy cũng đủ rồi.

Núi Tử Dương nằm phía nam thành phố S, là một thắng cảnh nổi tiếng, toàn bộ biệt thự trong khu này đắt tiền nhất thành phố S. Trước kia cha Diệp Khinh Chu kịp nắm bắt được cơ hội mua mảnh đất hoang này lúc còn chưa bị khai phá. Vài năm qua, ngành du lịch thịnh vượng, giao thông mở rộng, bây giờ mấy tòa nhà trong thành phố này giá cao ngất trời. Trong khu đất này, ông dĩ nhiên chọn địa điểm tốt nhất làm chỗ ở cho mình.

Đây là nơi ông bước lên đỉnh huy hoàng, cũng là nơi đưa ông tới diệt vong.

Diệp Khinh Chu vẫn cảm thấy mình hạnh phúc, từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ nếm qua khổ sở, mặc dù sau khi cha mẹ của nàng ly hôn ba năm, cuộc sống của nàng rất tốt. Học được chữ đủ, Diệp Khinh Chu đã có thể nhẫn nại được rất nhiều sự việc .

So sánh với bệnh tật kia, gần như tử vong, khốn cùng, những đau xót kia của nàng giống như công chúa phải gai mùng tơi.

Chỉ có người trải qua tử vong, mới có thể minh bạch, so với cái chết , hết thảy đau xót, hết thảy hận thù, hết thảy hết thảy, đều nhỏ bé và vô nghĩa.

Diệp Khinh Chu bấm mã số, mở cửa đi vào, mùi ẩm mốc xông lên, nàng vội mở cửa sổ cho gió lùa vào, xem ra căn nhà này đã lâu không ai ở, quả thật quá hoang vu.

Ngoài trời nóng bức, mà trong nhà lại mát rượi, hình như là bị bỏ trống quá lâu, đối với ngôi biệt thự này bốn mùa đã không còn phân biệt.

Trong phòng khách bộ dụng cụ pha trà đã phủ bụi, dưới bàn nước là một bao thuốc lá Trung Hoa đã bóc tem, vẫn đặt nguyên ở đó, tựa hồ như đợi ai đó chuẩn bị lấy đi.

Diệp Khinh Chu biết rượu và thuốc lá cực kỳ hại cho sức khỏe, nhưng cho tới hôm nay, nàng lại tình nguyện để phụ thân thích rượu nghiện thuốc lá. Nghiện rượu còn đỡ hơn bạch phiến, là thứ không chỉ hại sức khỏe, mà còn cướp đi mạng người .

Trong nhà phần lớn không có gì thay đổi, Diệp Khinh Chu kiểm tra một lần, thấy khí ga, điện nước đều không có vấn đề, vì vậy đi ra cửa chính, chuẩn bị trở về nhà. Nàng mới mở cửa, chợt nghe tiếng nói chuyện từ xa truyền đến, quay đầu nhìn lại, vài bóng người từ con đường nhỏ bên cạnh rừng đi tới biệt thự.

Ở phía sau khu biệt thự có đường xe chạy, đối diện với cửa chính chính là một con đường dành cho người đi lại, ngày xưa Diệp Khinh Chu sáng sớm thường xuyên chạy bộ dọc theo đường nhỏ nầy, chạy mãi đến chân núi, bò len núi.

Đoán chừng là một gia đình nào đó ở trong khu này, Diệp Khinh Chu cũng không để ý, khóa cửa, kiểm tra lại mấy lần, từ sân sau vắng vẻ cho tới cửa lưới sắt bên ngoài. Vừa lúc nhóm người kia đi đến trước nàng, trong đó một người đàn bà váy áo đỏ rực, vừa thấy Diệp Khinh Chu, tức thì dừng bước.

Diệp Khinh Chu khóa chặt cửa, đẩy vài cái, xác định không có vấn đề gì, mới xoay người, bỗng ngây ngẩn cả người.

Người đàn bà váy đỏ ngũ quan rõ ràng thâm trầm, trang điểm vừa phải, máy tóc quăn được búi lên gọn ghẽ, tôn lên dáng cao gầy, chính là Triệu Phi Nhã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro