28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một chút nhói từ huyệt thái dương trái, văn lâm nhấc một bên tay mỏi mệt xoa xoa lên trán..

Bây giờ đã là ngày tháng năm nào..

Cái rút tay vô tình đánh thức luôn cả takumi, nó xoay người trườn trên ngực lâm đặt lấy nụ hôn chủ quyền..

Chào buổi sáng, bảo bối..

Ừ.. chào buổi ..

Lâm hé mí mắt nhìn takumi tròng mắt hõm sâu lấy mấy giây rồi như thể gặp quỷ nghiêng đẩy cả takumi sang một bên mà rơi nặng xuống sàn..

Cái sống lưng của hắn..

Takumi kéo mền che đi bán thân nhìn văn lâm ngốc nghếch cười..

Minamino.. chúng ta chúng ta..

Đúng như anh nghĩ đấy..

Takumi giảo hoạt trả lời, văn lâm vội mặc lấy quần takumi như một con lươn nhỏ bước xuống tiến về hắn..

Chuyện này làm sao có thể được.. Hắn hôm qua không uống nhiều cơ mà, sao lại có thể lên giường mà ký ức không sót một tí gì như thế này..

Văn lâm a.. takumi đưa tay nắn cúc hoa của hắn còn lưu luyến nụ hôn đầu ngày kia..

Đây là em tự nguyện.. với cả..

Những ngón tay đặt vào món đồ chơi nhỏ đêm qua kia..

Những ngày sau này ở đội cần anh là chiếu cố em nhiều hơn một chút..

Văn lâm như chết sững nhìn người trước mặt mình, rất nhanh kéo chiếc áo phủ lên nửa thân trên của takumi..

Chẳng phải là tình nguyện sao, chuyện hôm nay hãy xem một giấc mơ qua đi..

Chúng ta đều là người trưởng thành đều là không ai nợ ai..

Takumi muốn nói gì nữa nhưng ẩn ý đi, dù gì ngày về chung clb đã định rồi ngày về chung nhà còn cách xa mấy nữa đâu..

Không vì nóng vội mà hỏng hết cơm cháo được.. ít ra thì thứ quan trọng nó cũng đã giữ rồi, với cả.. khả năng của nó có gì là sợ sao..

Việc đầu tiên là cùng lâm đi ăn bữa sáng đã..

Takumi cưỡng ép văn lâm gượng gạo cuối cùng cũng xuống tầng dưới của khách sạn thuận tiện lót dạ một bữa..

Không khí chìm vào trong im lặng, văn lâm chỉ cố nốt xong buổi sáng rồi nhanh chóng cáo từ rời khỏi tựa như phải ngồi cùng takumi thêm một chút hắn sẽ bị chứng khó thở vậy .

Đợi văn lâm chính thức bước ra khỏi nhà hàng, người quản lí từ một vị trí khác ngồi lại chỗ văn lâm ngồi đặt lên bàn một viên thuốc màu trắng nhỏ..

Ai bảo tôi sẽ xài thứ này chứ..

Takumi nhấp ly cà phê đắng cố tìm chút bóng dáng còn sót lại..

Không uống, những lần khác không phải xong chuyện đều uống sao..?

Nhưng lần này không thế nữa.. tôi muốn sinh con cho người đàn ông này..

Minamino takumi.. người quản lí tuy nghe trong điện thoại đêm qua rồi nhưng chỉ là nghĩ một lời nói đùa, không nghĩ takumi lại để tâm thật..

Cậu nghĩ kỹ chưa, cậu chỉ mới hai mươi lăm, nếu bây giờ cậu mang thai ..

Anh bắt đầu không hiểu chuyện lúc nào vậy nhỉ, takumi có chút gắt gỏng.. người cần ra ngoài kiếm tiền chỉ cần một là đủ rồi..

Hơn nữa với khả năng kinh tế của nó nghỉ vài năm không phải vấn đề gì nghiêm trọng..

...

Văn lâm mệt mỏi về lại góc riêng ngâm toàn bộ thân thể trong làn nước ấm, rất lâu, phải rất lâu hơn hai mươi phút lâm mới trồi lên khỏi bồn..

Tâm trạng khá hơn mới bước rút chiếc khăn màu trắng bước ra ngoài..

Việc đầu tiên là lướt lại các cuộc gọi nhỡ tối hôm qua..

Quế ngọc hải.. tia cười đậu trên môi mà nhấn gọi đi..

Phải rất lâu bên kia mới có người bắt máy..

Hải quế đang giặt đồ rồi, có gì chút gọi lại sau đi..

'...

Thêm vài giây kịp nhận ra người đang nói là ai, văn lâm còn chưa nói được bất cứ lời nào đầu dây bên kia đã cúp máy..

Không phải chứ, hắn là bị hạn sao.. ngày hôm qua đã đen, nghĩ đến đây sắc mặt lâm không thể nào khá hơn nổi nhấn gọi lại thêm một lần nữa..

Trọng hoàng nhìn ngọc hải bây giờ cũng biết sợ trốn mình trong chăn kia đấy..

Cãi nhau à..

Méo liên quan đến anh, người biết nhiều là người chết sớm đấy..

Rõ ràng trong câu nói của hải có vài phần cảnh cáo, nhưng cái cảnh cáo vụng về này nó đã lôi từ dưới gầm giường ra một chiếc thau nhỏ ..

Ở cùng phòng trọng hoàng nhếch môi như phát hiện điều gì đó thú vị..

Gì.. không biết người ta dị ứng thức ăn sao..?

Biết.. những món thường ngày không thèm ăn đâu chỉ tự dưng dạo gần đây lại thèm pizza với cả cá hồi.. nhắc mà thèm chỗ nào bây giờ bán nhỉ..

Ở tây hồ có vài nhà hàng âu..

Quế nghe đến đây ngồi hẳn dậy chỉ vào cái màn hình của trọng hoàng..

Đồ ăn nga phải hỏi nó là mau nhất đi..

Nhưng mà trên màn hình thể hiện hình ảnh nó nhìn vào không phải nói là đen mặt đi..

Anh mày có nói đồ ăn nga sao.. Trọng hoàng cười nham hiểm nhớ mang máng ngày mưa nào đó có ai đó có ai đó thích đồ nga.. hắn khích bác nhìn quế ngọc hải đã thật sự khó ở đến đỉnh điểm..

Nguyễn trọng hoàng sao có thể coi ba cái này chứ..

Sao lại không.. vợ hắn cũng đang mang thai đấy.. đội phó quế ngọc hải, cậu có gì muốn nói không..

Hắn nghĩ cho dù rụng hết cả tóc đi, cũng không đoán được lý do văn lâm từ bên thái lại về thẳng việt nam..

Về việt nam thì không nói việc đầu tiên lại là đi tìm quế ngọc hải..

Quế ngọc hải a, bây giờ nói đi chỗ này có phải là có một thứ gì đó như em bé không..?

Hoàng di ngón tay chỉ vào bụng dưới của hải..

Xong ..

Ngọc hải như sét đánh giữa trời quang nhìn trọng hoàng, nó còn chưa tìm cách giải quyết đâu sao lại để bị phát hiện như này cơ chứ..

Có chết cũng chết không cam lòng cơ mà..

Chuyện này phải giữ bí mật với văn lâm và đội..

Ngọc hải nói cực kỳ chắc chắn nhìn trọng hoàng lướt nhìn những bài viết người mang thai thời kỳ đầu hoặc là làm thứ gì đó kích thích hơn đi..

A .. trọng hoàng gõ lên máy hai tiếng bên kia lập tức thuận theo mà im lặng..

Đội phó cáu gắt thường xuyên cũng là có nguyên nhân cả ..

Tại sao.. đứa bé là con văn lâm cơ mà.. gọi hắn về chịu trách nhiệm..

Gọi sao..

Nó cũng chưa muốn có đứa bé này lắm còn đang muốn tự giải quyết đây..

Thế lâm tây cũng đồng ý sao ..

Hỏi thừa, nó là tự quyết định..

Quế ngọc hải.. ai là cho em tự quyết.. một mình em tự có được chắc..

Bên đầu dây bên kia rõ đang im lặng lại phá vỡ mọi không gian hét lên không khó để nghe ra giọng ai đó..

Con gấu nga xem ra tức giận rồi cơ..

Nguyễn trọng hoàng, không phải đang coi thứ dành cho bà bầu sao..?

Trọng hoàng lần thứ hai nhìn chiếc điện thoại rời khỏi tay mà không muốn giật lại, ai nói hắn coi báo xong không gọi điện thoại được đâu..

Đúng thật không..?

Đầu dây bên kia tiếp tục mang theo chút sinh khí phương tây lùa vào, đặng văn lâm.. anh là bao nhiêu tuổi đầu rồi hả còn để cho một nguyễn trọng hoàng lừa gạt..

Vậy không phải sao..?

Dĩ nhiên là không..

Quế ngọc hải nói cực kỳ chắc chắn, hôm nay là nó hơi khó ở trọng hoàng mới viện ra một chút đã nháo lên rồi..

Đầu to mà não như quả nho dị..

Trọng hoàng nhìn ngọc hải nói một tràng giải thích mà theo hắn là càng giải càng rối.. đặng văn lâm cước điện thoại này mắc lắm đó, đặng văn lâm đợi chú mày về trả hầu bao anh ..

Trả anh..

Ngọc hải thuận tay trả máy về.. giấy tơ không gói được lửa, hoàng a đưa nó đi giải quyết mau chóng nào..

Ơ đm .. chú mày tính làm thật đấy à.. thằng lâm nga đó nó chê mày à..

Đâu có lý nào, một sinh mạng vô tội đấy mày là đang muốn giết người đấy..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro