Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi về nhà, Lưu Chí Hoành lên phòng lấy áo ngủ, chuẩn bị tới phòng tắm tắm rửa.




"Tiểu Hoành ." Dịch Dương Thiên Tỉ đứng ở cửa gọi bé.



"Ân?" Lưu Chí Hoành ngồi xổm trước ngăn tủ bới quần áo, đáp một tiếng, nhưng không quay đầu lại.



"Sau này, đừng tới loại quán bar kia nữa." Thiên Tỉ cố gắng tìm đề tài.



"Được." Lưu Chí Hoành đáp ứng, lấy quần áo ôm vào lòng, không đứng lên cũng không quay đầu.



"Tiểu Hoành ..." Thiên Tỉ không biết mình nên nói gì, "Vậy, ngươi ngủ sớm một chút."


Lưu Chí Hoành gật gật đầu, liều mạng cắn môi.


Nằm trên giường, Lưu Chí Hoành không sao ngủ được.


Hôm nay mình làm như vậy thật không hay, không chỉ bị nam nhân đáng khinh đùa bỡn, lại còn thất tình thực thê thảm.


Lưu Chí Hoành cảm thấy mình hình như không đủ nam tính.


Đàn ông bình thường tình đều đến quán bar uống rượu, còn mình lại chỉ có thể vụng trộm trốn trong chăn khóc.


Nhưng mà, muốn khóc lắm a.


Kệ đi, dù sao cũng không ai thấy, càng không dọa đến ai.


Sáng hôm sau rời giường, hai mắt tiểu mập mạp sưng thành sợi chỉ.


Lấy nước đá trườm, cũng chẳng khá hơn là mấy.


Nếu người kia nhìn thấy, sẽ thật xấu hổ lắm a.


Lưu Chí Hoành kéo ngăn tủ lấy ra mũ lưỡi trai đội lên đầu, đem vành mũ ép xuống.


Đợi lát nữa mình cúi đầu như vậy, hẳn là sẽ không bị hắn phát hiện đi?


Đi xuống lầu, vốn định lén lút trốn đi, lại nhìn thấy Thiên Tỉ ngồi trong trù phòng mở ngăn tủ nhỏ lấy hòm thuốc.


"Ngươi tìm thuốc?" Do dự một hồi, Chí Hoành vẫn là đi qua hỏi hắn.


"Ân, bị cảm." Thiên Tỉ cổ họng khàn khan.


Hôm qua không mang áo khoác chạy ra khỏi quán bar, đêm không ngủ được lại ra ban công hút thuốc, sáng nay thức dậy đầu liền đau như sắp vỡ ra, đến trần nhà trên đầu cũng xoay vòng vòng.


"Nga, mặt ngươi sao lại hồng như vậy?" Lưu Chí Hoành hoảng sợ, đưa tay sờ sờ trán Thiên Tỉ , liền thấy nóng đến dọa người.


"Ta đưa ngươi đi bệnh viện." Lưu Chí Hoành sốt ruột.


"Ngốc, ta chính là bác sĩ a." Thiên Tỉ mạnh mẽ sốc lại tính thần hướng bé cười cười, "Đến trường đi, ta uống thuốc là được."



"Vậy ngươi nghỉ ngơi, ta đi mua thuốc cho ngươi." Lưu Chí Hoành quăng cặp xách, đỡ hắn đứng lên, "Nhà ta không có thuốc cảm, ngươi dùng loại nào?"



"Thuốc cảm thông thường là được." Thiên Tỉ thực sự không còn chút sức lực nào tự mình đi mua.



"Ân, ngươi ở đây chờ ta." Lưu Chí Hoành giúp hắn đắp chăn xong, tự mình đi ra ngoài mua thuốc.



Sau khi nhìn hắn uống thuốc xong, Lưu Chí Hoành chạy tới trù phòng, muốn xem một chút xem còn gì có thể ăn không.



Bình thường mình bị cảm, dì cùng bác gái đều nấu canh gà cho mình uống.



Mở tủ lạnh ra xem, đều là nguyên liệu nấu ăn... mấy ngày nay đều là Thiên Chíp nấu cơm, mình lâu rồi chưa thấy qua đồ ăn liền đông lạnh.



Bánh quy pho mát chân giò hun khói đều có, nhưng Thiên Chíp đang ốm, hắn sao có thể ăn những thứ này.



Mình tự nấu? Nhưng Lưu Chí Hoành tự mình biết mình, làm ra liệu có ăn được không.



Nghĩ nghĩ, Lưu Chí Hoành gọi cho một hiệu canh tẩm bổ, kêu canh gà mái già hấp cách thủy cùng canh nấm tuyết.


Cái kia, canh nấm tuyết là gọi để mình uống.



Nói chuyện điện thoại xong, Lưu Chí Hoành nấu một nồi cháo.



Món này mình đặc biệt am hiểu.



"Thiên Chíp." Lưu Chí Hoành bưng bát cháo hoa thật lớn lên lầu, nhẹ nhàng lay hắn, "Dậy ăn chút gì đi."



"Ân?" Thiên Chíp mờ mịt mở mắt.



"Ăn chút cháo đi, ta tự nấu đấy." Chí Hoành chớp chớp mắt.



"Ngươi có thể nấu cháo?" Thiên Tỉ nhếch miệng cười.



"Đương nhiên rồi!" Lưu Chí Hoành đỡ hắn ngồi dậy, "Ta còn kêu canh gà, lát nữa sẽ đưa tới đây, ngươi còn muốn ăn gì không?"



"Không cần, nhiêu đó đủ rồi." Thiên Tỉ bưng bát cháo lên uống, "Ngon lắm."


Lưu Chí Hoành trở nên mếu máo.


Nói dối, cháo hoa có gì mà ngon.


Chuyện tối qua, cả hai người đều không nhắc lại.


Làm bộ như chưa từng phát sinh, ít nhất ...như vậy... sẽ không xấu hổ.


Thiên Tỉ nghĩ, sau khi kèm tiểu mập mạp này vượt qua môn vật lý, liền nhanh chóng rời đi.


Mình cùng bé, không thể đi chung đường . Lưu Chí Hoành lại nghĩ, nếu Thiên Chíp không thích mình, vậy, làm bằng hữu đi... Ít nhất còn có thể nhìn thấy hắn, còn có thể cùng hắn nói chuyện.


Cũng không tệ lắm.


Đều là đàn ông, nắm được thì cũng buông được!


Tới giữa trưa, quán đưa canh tới. (Làm ăn kiểu gì z, gọi từ sáng trưa mới thèm đưa tới)




Lưu Chí Hoành tự mình ra ngoài mua rau dưa, bỏ vào nấu cùng canh gà đem cho Thiên Tỉ.




Còn hấp cơm tẻ cùng bí đỏ.





"Thật giỏi a." Thiên Tỉ ách cổ họng khen bé.





Lưu Chí Hoành hắc hắc cười.






Ân, tuy rằng Thiên Chíp không thích mình, nhưng nghe hắn khen, mình vẫn thật vui vẻ.





"Ngươi ăn cái gì?" Thiên Tỉ hỏi bé.





"Ta ăn cái này." Lưu Chí Hoành vui vui vẻ vẻ bưng canh ngân nhĩ. Ai nha hảo ngọt nha.





"Buổi trưa ngươi chỉ ăn thứ này?" Thiên Tỉ nhíu mày, "Không được, đi lấy cái bát, ăn cơm!"





"Không ăn." Lưu Chí Hoành lắc đầu như trống bỏi, "Canh gà Riga của ngươi thực nhiều gừng, ta không ăn đâu!"





"Vậy ngươi ăn cái gì, ta làm cho ngươi." Thiên Tỉ xốc chăn lên định xuống giường.





"Đừng a." Lưu Chí Hoành nóng nảy, "Ngươi còn chưa khỏi, nằm xuống nằm xuống!"





"Vậy ngươi ngoan ngoãn ăn cơm." Thiên Tỉ không nhượng bộ, "Hoặc là để ta làm cho ngươi."





Lưu Chí Hoành cân nhắc mãi, đành than thở lấy đến một cái bát nhỏ.





Nhắm mắt bịt mũi, ừng ực ừng ực uống canh gà.




Thiên Tỉ nhìn mà dở khóc dở cười, khó ăn như vậy sao?




Bởi vì uống thuốc cảm, Thiên Tỉ cơm nước xong, rất nhanh lại buồn ngủ.





Lưu Chí Hoành thu dọn bát đũa, khinh thủ khinh cước trở lại phòng hắn.





Kỳ thật trong lòng hiểu rõ, cảm mạo chẳng phải là bệnh gì nặng, uống thuốc xong ngủ một giấc thì tốt rồi.





Nhưng mà chính mình vẫn muốn cùng hắn.




Lưu Chí Hoành ngồi ở bên giường, nhìn Thiên Tỉ đến không chớp mắt.




Càng nhìn càng thấy đẹp trai.





Lông mi cong cong, cái mũi cao cao, miệng cũng thật đẹp.





Khuôn mặt không sắc bén như của biểu ca, mà ôn nhu vô cùng, làm cho người ta không nhìn được muốn tiếp cận.




Đôi mắt nhắm nên giờ không thấy được, nhưng rất rõ ràng đó là đôi mắt biết nói, nhất là lúc hắn cười lên, ánh mắt tràn ngập ôn nhu .Lưu Chí Hoành nhếch môi, cảm thấy thật muốn hôn hắn.





Nhưng là, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, không tốt lắm thì phải?





Nhưng mà, nói không chừng đời này, mình chỉ có thể có duy nhất cơ hội này thôi?





Tốt xấu gì cũng là mối tình đầu, hôn một cái an ủi một chút đi!





Tiểu mập mạp cúi đầu, chu môi ở trên mặt Thiên Tỉ chạm nhẹ một cái, sau đó nhanh chóng rời ra, sợ bị phát hiện.





Phù phù, hoàn hảo hoàn hảo, Thiên Chíp không có tỉnh.





Trong lòng có điểm ngọt lại có điểm chua.








Đến tối, Lưu Chí Hoành lên QQ, đem tên người dùng đổi thành biểu tượng cái mặt mếu nho nhỏ (T_T).




Nửa giờ sau, QQ kêu vang một mảnh.





"Ai khi dễ ngươi?" Hứa Đình hỏi đầu tiên. Sau đó là biểu ca, cuối cùng là Kỳ Kỳ.





Lưu Chí Hoành mếu máo, đồng thời trả lời tất cả câu hỏi của mọi người.





"Ta thất tình." Lưu Chí Hoành thực nghiêm túc lên tiếng.





Nguyên tưởng rằng sẽ có thật nhiều lời an ủi, kết quả diễn đàn cư nhiên im ắng.





Ân? Lưu Chí Hoành thực buồn bực . Lại một phút đồng hồ, diễn đàn rốt cuộc có động tĩnh.





Vương Lang: Phốc......





Lâm Kỳ: ^_^





Hứa Đình: Ha ha ha ha cáp!!





Chí Hoành lại càng buồn bực, hai tay múa trên bàn phím.





Ta nói thật a, ta thực thất tình!





Vương Lang:...... Không có việc gì, ca về sau giới thiệu cho ngươi người tốt.





Lâm Kỳ: Tìm cách an ủi.





Hứa Đình: Cùng nhau tìm.





Lưu Chí Hoành thực phẫn nộ.





Các ngươi đều là người xấu!





Lâm Kỳ: Thật a? Xảy ra chuyện gì?





Vương Lang: = =|| Cầu chân tướng.





Hứa Đình: Coi trọng con gái nhà ai nha?





Lưu Chí Hoành do dự 3s đánh ra một dòng chữ.





Ta thích bác sĩ đang sống ở nhà ta, nhưng hắn không thích ta.





Sau khi up lên, diễn đàn lại một hồi trầm mặc.





Lưu Chí Hoành trong lòng sợ hãi, nghĩ nghĩ, lại bồi thêm một câu nói.





Trăm ngàn không được nói cho người khác a! Nhất là ba mẹ ta!





Vương Lang: A a a! Kỳ Kỳ ta nhìn thấy cái gì! Nó nói nó thích ai?!!





Lâm Kỳ: T_T, Cung Lâm.





Hứa Đình: FML, có lộn không?Mắt chó của lão tử sắp rớt tròng a!


Lưu Chí Hoành: cấm ngươi đừng làm loạn! Ta thật sự nghiêm túc!


Vương Lang: Kỳ Kỳ, ta bị kích thích rồi, làm sao bây giờ, đêm nay đến nhà an ủi ta đi!


Lâm Kỳ: = = Cút.


Vương Lang: Kỳ Kỳ, nếu không được vậy đêm nay ta đến ký túc xá của ngươi!


Vương Lang: Kỳ Kỳ, ta đang nói chuyện với ngươi đó.


Vương Lang: Kỳ Kỳ, ngươi bơ ta a!


Lâm Kỳ: = =||


Hứa Đình: Hai ngươi, đừng trọc vào kẻ cô đơn ta a.


Vương Lang: Ngươi cô đơn? Nghe nói gần đây ngươi theo đuổi một học đệ thanh tú khoa nghệ thuật a.


Hứa Đình: FML, hắn như vậy còn TM thanh tú học đệ, tiểu lưu manh thì có.


Vương Lang: Cầu chân tướng! Cầu chi tiết!


Hứa Đình:...


Lâm Kỳ: ... ta cũng muốn nghe.


Nhìn màn hình hỗn loạn thành một đoàn, Lưu Chí Hoành có chút buồn bực.


Mình là người thất tình, là chuyện nghiêm trọng như vậy, vậy mà cũng chẳng thèm an ủi mình.


Quên đi, mình tự an ủi chính mình.

Lưu Chí Hoành ôm lấy hộp kẹo, ngồi trước máy tính ăn chocolate.

Đầu kia, trên máy tính ba người nói nhao nhao ồn ào một trận, rốt cuộc hảo tâm nhớ tới Lưu Chí Hoành.


Vương Lang: Tiểu ngốc tử, đâu rồi?


Lưu Chí Hoành: Đây.


Vương Lang: Ngươi thích tên bác sĩ kia?


Lưu Chí Hoành: Ân


Lâm Kỳ: Ngươi có nói với hắn không?


Hứa Đình: Ngươi có nói với hắn không?


Lưu Chí Hoành: Không có, nhưng mà hắn biết.


Vương Lang: Họ Hứa kia ngươi sao lại nói giống Kỳ Kỳ nhà ta?


Lâm Kỳ: Cút


Hứa Đình: Cút


Vương Lang: Lại giống nhau!


Lâm Kỳ: Ngươi đừng quấy rối!


Lưu Chí Hoành: Biểu ca!!


Vương Lang: Được rồi được rồi, ta câm miệng, mọi người tiếp tục đi.


...


Diễn đàn QQ vô cùng náo nhiệt, ba người vắt hết óc, thương lượng làm thế nào giúp tiểu ngốc tử theo đuổi tên bác sĩ kia.


Phòng bên cạnh , Thiên Tỉ cảm thấy mũi mình có điểm ngưa ngứa, vì thế ôm lấy hộp giấy, một bên hắt xì một bên chùi nước mũi.


Cảm mạo thật đáng ghét.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro