Chương 7. Dạ Tiệc Máu (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện tại trong đại sảnh đường của toà lâu đài có khoảng vài trăm Ma-cà-rồng tập trung, quần áo sang trọng đang bàn tán đủ thứ chuyện. Cửa chính nặng nề mở ra, một bóng đen nhanh chóng bay vào kèm theo một trận gió lớn. Sơn Thạch hạ cánh đặt Lan Ngọc xuống đứng trên thềm bậc cầu thang ở lầu hai trước toàn thể giống loài Ma-cà-rồng.

- Con người

- Cô ta là con người.

Đám người bắt đầu xí xào bàn tán, ánh mắt hướng về phía Lan Ngọc thèm khát, máu từ động mạch cổ cô khiến họ nhất thời không khống chế được chính mình mà nhe răng nanh ra.

- Sẽ nhận lấy cái chết nếu đụng tới cô gái này.

Giọng nói Sơn Thạch như ác ma Atula ( A-tu-la cao 84.000 do tuần. A-tu-la có 9 đầu, 1.000 mắt, 990 tay, 6 chân, miệng phun lửa, thân to gấp 4 lần núi Tu-di. Một số thuyết khác nói A-tu-la có 3 mặt màu xanh đen trông giận dữ, có 6 cánh tay. A-tu-la nam rất hiếu chiến. Còn A-tu-la nữ thì rất xinh đẹp, dịu dàng.

Theo kinh Lăng Nghiêm, A-tu-la có 4 chủng loại: Noãn sanh, thai sanh, thấp sanh và hóa sanh) âm lạnh vọng từ dưới địa ngục lên làm cho những ai nhe răng nanh nhất thời nổi một trận da gà lập tức thu răng nanh lại, kính cẩn cúi người:

- Vương thứ lỗi

Chỉ riêng một người con trai đứng trong góc đại sảnh đang kìm nén bản thân để không lao tới cắn vào cần cổ trắng mịn kia! Anh ta nhìn Lan Ngọc bằng ánh mắt con thú đang rình mồi.

Vẫn còn đang cố gắng trấn tĩnh bản thân, Lan Ngọc vẫn chưa dám tin những gì đang ở trước mắt. Cô đang ở trong hang ổ của Ma-cà-rồng, trước mắt tại đại sảnh tầng một có rất nhiều Ma-cà-rồng đang nhìn cô, trên tay mỗi người là một ly máu.

Máu! Thứ chất lỏng đặc sóng sánh có mùi tanh nồng làm cho khung cảnh hiện giờ thêm phần qủy dị, những chiếc đèn được đặt trên những cái giá đỡ hình đầu lâu nhất thời làm cô nổi da gà. Rốt cục hắn đưa cô tới đây làm gì?
- Vương, công tước Kay cùng con gái đã đến và đang chờ người.

Ở dưới đại sảnh một cô gái tóc vàng có thân hình bốc lửa, mặc một chiếc váy đỏ bó sát dài tới nửa đùi để lộ ra đôi chân dài miên man, giọng nói tràn đầy quyến rũ, đôi mắt xanh lơ phong tình nhìn về phía Sơn Thạch.

Khẽ phất tay ra hiệu Sơn Thạch quay lại nhìn Lan Ngọc, giọng nói nhẹ nhàng:

- Chờ tôi quay lại._ dứt lời như tia chớp đến bên Ly Ly-cô gái dưới lầu thản nhiên khoác tay vào hắn, trước khi quay mặt đi không quên ném lại cho Lan Ngọc ánh mắt chán ghét.

Vào cái lúc hắn bỏ đi tâm trạng cô càng khẩn trương hơn, hắn bỏ cô ở đây trước những ánh mắt đang đói khác này thì cô phải làm gì? Không có vũ khí nếu một trong số người ở đây lao về phía cô thì không biết cô sẽ xoay sở ra sao! Tuy là một thợ săn nhưng đứng trước quân địch đông như thế này, trong tay không có lấy một mẩu sắt cũng đủ khiến cho người đó toát mồ hôi hột.

Thế nhưng đứng yên ở đây không phải là cách hay, cô cần phải xem xét xung quanh tìm thời cơ bỏ trốn dẫu cho việc đó là không thể. Phía cửa chính ngoài đại sảnh có rất nhiều Ma-cà-rồng vệ binh đang canh rất nghiêm ngặt, căn bản một con muỗi không thể lọt qua chứ đừng nói gì đến con người.

Nhấc váy bước dần xuống cầu thang khiến mọi người trong phòng đứng yên như tượng, những con mắt dán chặt vào hành động của cô. Con mắt trong góc hiện lên tia đỏ, răng nanh của hắn dài ra.

Luồn lách qua những thân thể lạnh như băng Lan Ngọc đảo mắt nhìn xung quanh tìm đường thoát, tim đập nhanh khẩn trương và mồ hôi cô toát ra. Mỗi nơi cô đi qua các Ma-cà-rồng đều nhắm mắt hít hà cái mùi máu dưới động mạch của cô....nó là dòng máu thơm lạ kì nhưng họ cũng không dại gì mà động vào cô, lời Sơn Thạch nói là một bức tường vô hình bao bọc quanh cô. Cho nên họ phải kiềm chế...

Lại gần một chiếc bàn dài phía trên có nhiều đồ ăn nhưng mà tất cả đều là thịt, thịt tái...vẫn còn máu chưa chín và rất nhiều ly rượu đựng máu. Trong một thoáng Lan Ngọc định bịp miệng quay đi thì cô thấy những con dao và dĩa đang để một góc trên bàn. Nhanh như cắt cầm lấy một con dao lên nhưng vì quá vội vàng mà lưỡi dao xẹt qua đầu ngón trỏ cô một vệt, một giọt máu từ tay cô rơi xuống sàn.

Nhất thời toàn bộ người trong đại sảnh quay phắt về phía cô, ngay cả Sơn Thạch đang nói chuyện với vị công tước Kay kia cũng lia mắt tới.

Cô phát giác ra tác hại nguy hiểm của việc này, những chiếc răng nanh bắt đầu nhe ra, ánh mắt của họ trở nên đỏ một sắc máu điên cuồng.

- Khô..on.nnng! Jack không được làm như thế.

Tiếng hét của một cô gái vang lên và từ trong góc một người con trai đang thoát ra khỏi vòng tay người con gái đó và lao về phía cô.

"Vút" Lan Ngọc lùi về phía sau chiếc bàn bàn tay thuần thục phi con dao về người con trai đang nhe nanh sắc nhọn lao về phía mình. "Phập" con dao đâm vào bả vai nhưng không có làm anh ta dừng lại mà càng trở nên hung dữ, những người còn lý trí thì đang cố giữ kìm hãm những thanh niên đang mất khống chế.

Người con trai điên cuồng lao về phía cô, giây phút bàn tay đó chạm vào cổ cô thì...một thân ảnh nhanh như chớp xuất hiện. Sơn Thạch bóp cổ nhấc người đó lên khỏi mặt đất bằng một tay, con mắt hắn đã bị nhiễm một màu đỏ. Không để mọi người kịp phản ứng hắn vặn tay và "Rắc" tiếng xương cổ bị đứt, người con trai kia chết không nhắm mắt.

- Vương, người sao có thể

- Đó là Jack

"Phịch" ném thân thể của Jack xuống sàn Sơn Thạch trừng mắt cảnh cáo đám thanh niên còn đang nghe răng đầy nguy hiểm:

- Còn một lần nữa ta sẽ khiến các ngươi chết không chỗ chôn.

Đám đông im phăng phắc không dám nhúc nhích, nghe danh vương lạnh lùng, tàn nhẫn nhưng không ngờ vì một cô gái loài người mà giết cả người của mình...thật đáng sợ!

Lan Ngọc cũng không ngờ rằng hắn giết người con trai tên Jack kia, bàn tay lần mò cầm lấy con dao để ở trên bàn. Hình bóng hắn lúc giết Jack như một con dao cứa vào lòng cô, nó làm cô nhớ đến cái chết của cha. Nước mắt vô thức chảy ra trong suốt như pha lê, không nghĩ ngợi gì cô cầm dao giơ lên hướng lưng hắn mà đâm xuống.

Thế nhưng tay cô bị Sơn Thạch giữ lại, dùng lực đoạt lấy con dao trong tay cô ném xuống đất.

- Cô ta muốn giết Vương.

- Không thể tha thứ

Đám Ma-cà-rồng sửng sốt đầy tức giận.

Mất đi vũ khí nhưng Lan Ngọc đã bị hận thù che mắt, cô tung nắm đấm về phía Sơn Thạch, hắn né tránh cú đấm của cô, vòng tay vác cô lên vai tiến về một căn phòng trong đại sảnh trước những con mắt ngỡ ngàng của mọi người.

- Buông tôi ra! Tôi hận anh, đồ giết người.

Lan Ngọc giãy giụa bàn tay đấm vào lưng hắn không ngừng, nước mắt theo khoé mắt xinh đẹp tuôn ra như mưa.
Lời nói của cô đã để lại trong lòng Sơn Thạch một vết thương lớn đang rỉ máu, ánh mắt hiện lên tia đau đớn.

Vào lúc này Ly Ly chạy vào, thân hình uyển chuyển đến gần Sơn Thạch, ánh mắt lạnh lùng liếc Lan Ngọc giọng nói không chút biểu cảm:

- Vương, Thành Dương đến rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro