Chương 4 : Giấc mơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi chiến đấu cùng cô hồn. Minh Nhựt đã hoàn toàn kiệt sức, cậu chẳng thể cử động một cách uyển chuyển như ngày trước. Mỗi hành động của cậu đều trở nên đau đớn tột cùng. Khi cậu thiếp đi, cậu đã nhìn thấy bản thân đang tay trong tay cùng Tịch Dương. Cậu và anh ta cùng nhau đi chơi chỗ này chỗ kia rất hạnh phúc, hai người thậm chí còn trao cho nhau nụ hôn thật nồng cháy khi đêm xuống. Tuy nhiên người ngoài nhìn vào thì chỉ có một mình cậu, tự đọc thoại, tự biên tự diễn. Thậm chí hàng xóm còn nói ra nói vào rằng cậu chính là đồ tự kỉ, mắc bệnh trầm cảm. Nhưng cậu biết rằng Tịch Dương vẫn đang ở bên cậu. Giấc mơ ấy vẫn đang mang đang bao trùm lấy sự ngọt ngào của đôi tình nhân trẻ. Nhưng chỉ vài giây sau, chúng lại biến đổi một cách bất ngờ khi Tịch Dương vỗ vai cậu :

- Minh Nhựt này, em cũng biết rằng chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi đúng chứ ? Điều đó có nghĩa là....

Tịch Dương chưa kịp nói hết câu thì cậu cũng đã hiểu. Trên gương mặt cậu giờ đây chỉ toàn nước mắt, càng nhìn người đàn ông trước mắt cậu càng không thể chấp nhận bản thân và anh ta đã hoàn thành nhiệm vụ. Cậu đã cố gắng níu kéo anh lại một chút, chỉ một chút thôi. Chỉ cần ở bên cậu thêm vài ngày nữa thôi cậu cũng đã mãn nguyện. Nhưng số phận trớ trêu thay, anh bắt buộc phải rời đi

- Minh Nhựt, tôi vẫn sẽ dõi theo em chỉ là...không thể xuất hiện cạnh em.Em cũng biết đấy kẻ âm người dương, tôi trách không thể làm tròn lời hứa với em. Em tha thứ cho tôi nhé ?

- Tôi...tôi...sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, Tịch Dương đồ đáng ghét. Cả đời này tôi chỉ cần anh, chỉ cần anh mà thôi. Anh đi rồi...tôi biết phải làm sao đây....

Minh Nhựt vừa khóc vừa đánh vào lòng ngực của Tịch Dương. Cậu không muốn rời xa anh, càng không muốn bản thân phải dày vò vì thứ tình cảm chết tiệt này. Người đàn ông khiến cậu thay đổi, khiến cậu cảm thấy hạnh phúc, khiến cậu luôn vui vẻ khi gặp hắn. Ấy vậy mà anh ta lại bỏ cậu đi, cậu không cho phép điều đó. Khó khăn lắm mới bên nhau, một hai nói đi là đi được sao ? Tình cảm của cậu không đủ níu kéo anh ở lại sao ? Hay anh có người mới rồi, lấy lí do này để chia tay cậu ?. Tịch Dương chạm lên gương mặt của Minh Nhựt, vuốt ve nó rồi nói :

- Tôi yêu em...em nhìn gương mặt em xem, nó bị em phá hủy như thế nào khi em ở cạnh tôi. Tôi yêu em nhiều lắm...tình cảm này trong tôi chưa bao giờ phai, chưa bao giờ vụt tắt đi. Em cũng biết rằng con người yêu nhau cho dù trắc trở về khoảng cách địa lý họ vẫn có thể yêu nhau, nhưng hai ta thì không như vậy, dương âm luôn đối nghịch nhau. Cho dù em có sử dụng mọi cách, thậm chí là minh hôn* thì hai ta vẫn không thể đến gần nhau. Em nghe tôi, quên tôi đi có được không ?

- Quên ? Anh nói quên là quên được liền sao. Bao năm hai ta cùng nhau làm đủ thứ chuyện, tình cảm của tôi cũng lớn dần, anh luôn xuất hiện trong tâm trí tôi. Làm sao mà quên được, tôi đã phải chờ bao nhiêu lâu để có được anh. Anh có ép tôi quên, tôi cũng không làm được

Cả hai đã gần như tuyệt vọng. Cả hai đều muốn tốt cho người kia nhưng tình cảm trong họ quá lớn làm sao phai đi tất cả được chứ. Hôm nay, chính là ngày Tịch Dương bắt buộc phải xuống âm phủ để hoàn thành thủ tục. Diêm Vương cũng đã dặn dò cậu làm thủ tục trong thời điểm canh ba* của ngày hôm nay. Tịch Dương nhìn đồng hồ cũng chỉ còn hơn 30 phút nữa để ngắm nhìn chàng trai mà bản thân yêu. Anh nhìn thấy cậu khóc, miệng thì cứ liên tục lẩm bẩm tên anh, tay thì nắm chặt lấy áo anh. Cậu nhất quyết sẽ không để anh đi. Cho dù anh có thuyết phục cậu đến cỡ nào. Và thời gian cứ trôi qua như vậy, họ vẫn im lặng. Im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng gió thổi, xuyên qua những hàng cây. Tiếng lá xào xạc liên tục. Anh đã nhận ra rằng bây giờ đã là thu rồi nhỉ ? Thời gian này vào năm ngoài hai người còn đang cùng nhau cuộn mình trong chiếc chăn, đùa giỡn với nhau. Nhưng có lẽ từ đây về sau, thu này phải để cậu một mình rồi.

Cuối cùng thì chuyện gì đến cũng đã đến, anh phải rời đi để làm thủ tục. Trước khi đi, anh hôn lên trán câu như thể đó chính là lời hứa cuối cùng mà anh mà anh dành cho cậu. Cậu khóc rất to, phá vỡ sự im lặng ban nãy cố gắng níu kéo nhưng anh đã đi mất. Có lẽ điều mà cậu hối hận nhất chính là không thể níu giữ lấy cậu.Giống như lúc đó, cậu đã nhìn thấy Tịch Dương chết ngay trong vòng tay của mình, cậu nhớ anh, nhớ anh da diết. Tình cảm của cậu cuối cùng thì cùng chẳng thể giữ lấy chân anh. Cả hai lần...hai lần anh đều bỏ cậu đi, cậu ghét giấc mơ này, ghét cay ghét đắng nó. Chúng đều khiến cậu đau khổ, khiến cậu dằn vặt. Trong lúc câu đang dẳn vặt bản thân thì cậu nghe thấy giọng Tịch Dương, giọng nói ấy đã cứu lấy cậu, cứu cậu khỏi cái giấc mơ đáng ghét này.

Mở mắt ra, cậu liền nhìn thấy vẻ mặt gấp gáp của Tịch Dương. Anh liên tục hỏi cậu có làm sao không ? Có phải gặp ác mộng rồi không ? Hay là lại bị ác linh quấy rồi ?. Nhìn thấy anh còn ở cạnh cậu, cậu như thấy được tia sáng của của cuộc đời mà ôm chầm lắm anh. Anh thấy hành động này của cậu, liền vỗ về cậu

- Không sao rồi, tôi ở đây cậu đừng lo. Tôi sẽ bảo vệ cậu, không phải tôi đã nói rồi sao.

Minh Nhựt ngửa mặt lên nhìn Tịch Dương, ánh sáng của trăng len lỏi qua các khung cửa sổ, làm gương mặt của Tịch Dương sáng lên. Gương mặt thanh tú, điển trai khiến trái tim cậu xao xuyến. Cậu chỉ muốn rúc mặt vào trong lòng ngực của anh , lòng ngực anh ấm áp kèm theo giọng nói ngọt ngào điều này càng làm cậu muốn dựa dẫm vào anh, muốn được anh che chở. Tịch Dương nhìn đồng hồ bây giờ chỉ mới hai giờ sáng vẫn còn quá sớm để bắt đầu một ngày mới, anh vỗ về Minh Nhựt đi ngủ. Thế là đêm đó, anh để cậu ôm mình đi ngủ mà chẳng suy nghĩ gì nhiều.

Đến sáng, khi cậu đang ăn sáng thì thấy mẹ đi từ phòng ra với gương mặt vô cùng khó hiểu. Mẹ cậu từ từ ngồi xuống, rồi hỏi :

- Tịch Dương là ai ?

Cậu như sững người lại, tại sao mẹ lại biết đến Tịch Dương ?

- Dạ là bạn của con ạ

- Bạn ? Bạn mà đêm nào con cũng gào thét tên của người đó. Đêm qua con còn khóc ầm lên không cho người ta rời đi. Con hỏi thử phụ huynh khác xem nếu là mẹ họ có tin là bạn của con không

- Con...con...

- Con thích cậu ta, được mẹ không cấm cảm nhưng phải dẫn cậu ta về đây, dù gì thì cũng phải gặp mặt cho đàng hoàng rồi mới tính tiếp.

- Nhưng mà mẹ ơi...cậu ta

- Thằng nhóc ấy làm sao ? Không muốn để mẹ gặp à

- Không phải ạ...tụi con chưa yêu đương

- Hả ?...thế thôi được rồi, con mau cưa cẩm người ta rồi dắt về đây. Giờ mẹ đi trực, tạm biệt nhé

Nói rồi mẹ cậu rời khỏi nhà một cách nhanh chóng để lại cậu với sự khó hiểu. Nếu như yêu đương với con trai mẹ không cấm cản đã khiến cậu vô cùng hạnh phúc. Nhưng nếu yêu đương rồi thì làm sao để dắt đến cho mẹ xem. Tịch Dương không phải người ở dương gian làm sao mà gặp được.

Cùng lúc này, Tịch Dương đã nghe hết mọi chuyện. Anh nhận ra Minh Nhựt hình như cũng có cảm xúc giống mình nhưng việc gặp gỡ với mẹ của cậu ấy là điều không thể nào. Cho dù có xin phép Diêm Vương thì phải mất rất nhiều thời gian không chỉ vậy còn phải trả một cái giá rất đắt. Điều đó đã làm anh vô cùng hoang mang nhưng không tài nào có thể giải đáp được.

_____________________________

Chú thích :
Minh hôn : Đây là hủ tục của Trung Quốc nhằm để kết duyên cho người âm và người dương

Canh Ba : là khoảng thời gian từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng ( Giờ Tý )

Sorry vì để mọi người phải chờ quá lâu nhé !!! Do có một vài chuyện xảy ra quá nè. Nên là tớ sẽ up truyện vào cuối tuần nha 2 chap/ tuần nhaaa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro