Thôi về an ấm cùng anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Em có chịu không?

    Cuối tuần mình chẳng lòng vòng cà phê hay phố xá, anh đèo em về gác bếp ở nhà, nấu một ấm trà thơm, ra ngồi bên hiên nhà nhìn lũ gà hạnh phúc.

    Bình yên của đời mình đâu cần phải chen chúc giữa những tòa nhà chọc trời, đâu phải nhất thiết phải đi nhiều nơi, ăn nhiều món. Mình về nhà, ngồi nhìn nhau uống tách trà cũng là ngon, hôn lên trán nhau cũng là sướng, chăm vườn rau, nuôi bầy gà cũng là yêu thương.

    Sau này, mình bên nhau bình đạm mà nhịn nhường. Em giận hờn thì anh giả vờ thở dài rồi lặng im. Em kìm lòng chẳng đặng mà vỗ vai anh, mình quay sang nhìn  nhau cười xòa như đứa trẻ. Chuyện cãi vã mong manh mà vui vẻ, mình phủi nhẹ, rồi quên.

    Cuối tuần chẳng cần lũ bạn kéo nhau ra đường hay la cà hàng quán. Về căn nhà nhỏ, chăm lũ trẻ, sống an nhàn như hai cụ già, vậy mà bình thản. Anh sẽ gội đầu cho em mỗi sáng, mình chơi vài ván cờ vào buổi trưa, và em ngồi bậc cửa để hát anh nghe vào mỗi tối.

    Đời người ngắn ngủi, mình bên nhau là đủ đầy cả rồi. Cả tuần đi làm mệt mỏi, hai ngày ít ỏi để nằm ôm em. Mà ước gì mình ở với nhau nhỉ?

    Hay nhỡ một ngày đẹp trời nào đấy, em cứ về đây với anh đi?

    Vai anh không đủ vững chắc nhưng có thể là nhà. Anh nấu ăn  không ngon, nhưng sẵn sàng vào bếp mỗi bữa nếu em đói. Anh không ra đấy nổi trội giữa đám đông nhưng anh có thể ở cạnh bên lặng lẽ ôm em vào lòng. Anh không có nhiều tiền, nhưng chỉ cần em ở đây anh đủ khả năng lo được.

    Anh uống một hơi cạn cả lon bia, kể cho thằng bạn nghe về ngày đầu tiên của hai đứa. Em ạ, đó là yêu!

    Anh hút hết nửa bao thuốc lá, đi dọc những đoạn đường em từng qua, xem lại mớ ảnh chụp vội ngày xưa của hai đứa. Em ơi, đó là nhớ!

    Anh ngồi trên khuôn giường trống, đọc lại đống thư tay em viết cho anh hồi mình còn cách nhau vài ba múi giờ. Em à, đó là thương!

    Anh ở đây, chờ em.

    Có những điều rất bình thường, có những ngày rất yên ắng, có những món đồ em chưa dùng đến, có vài bộ váy hoa em để lại, có vài mẩu đầu lọc in vết son môi, có nhiều điều anh chưa kịp nói, có tất cả, chỉ thiếu mỗi em thôi...

    Mà em có thích sau này, mỗi ngày, mình đều ngủ cùng giường với nhau không?

    À, ý anh là ngủ theo nghĩa trong sáng nhất có thể ấy. Là môi anh sẽ đặt lên trán em, vuốt nhẹ đoạn tóc mềm của em đang xòa trên má, mũi em sẽ tựa lên khuôn ngực anh, thi thoảng hít hà rồi cau mày: “Anh tắm chưa? Em vẫn còn nghe mùi khói thuốc!” Anh chẳng buồn bao biện, chỉ cuộn tròn em vào chăn trong một giấc mộng lành đến sáng.

    Có lần, thằng bạn chơi thân từ nhỏ bất chợt hỏi anh:

    “Mày với nàng đã làm gì chưa?”

    “Rồi...”

    “Bao lâu?”

    “Cả đêm lận.”

    “Thật?”

    “Ừ, nắm tay tới khuya, rồi ôm nhau ngủ đến sáng.”

    Nửa cuộc đời anh trước đây dành ra để đi tìm một người phụ nữ chịu ngủ cùng mình. Nửa cuộc đời anh sau này, anh dành để ngủ cùng người phụ nữ duy nhất mình yêu thương.

    Em biết không, chẳng có thời khắc nào bình yên như lần đầu tiên mình nắm tay nhau, rồi ngủ một giấc dài đến tận hôm sau đâu. Cái cảm giác mà âm thanh mình nghe được mỗi sáng, nó không còn là tiếng chuông báo thức ing ỏi, không phải là ánh nắng len lỏi ngoài rèm cửa soi vào, không còn là mùi thức ăn từ đầu ngõ xộc vào trong gian phòng ngột ngạt.

    Mà đó là âm giọng ngái ngủ của người mình thương, là mớ tóc rối dính chặt tay mình với chiếc giường, là vị rượu đêm qua còn vương trên áo, là mùi ấm ám từ cơ thể của nhau, là những điều mà ngoài xã hội chật chội kia, mình chẳng bao giờ tìm được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro