Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời còn chưa có sáng, Thẩm Trạch cô đơn một mình đứng ở bên ngoài tiệm quan tài, trong lòng hối hận không thôi.

Hắn như bị ngu mà lại đi trêu chọc Đồng Thất? Tuy rằng bây giờ là mùa hè, nhưng mà trấn nhỏ về đêm vẫn khá lạnh.

Thẩm Trạch mặc áo ngắn tay ngồi xổm ở cửa tiệm quan tài, dáng vẻ tội nghiệp đáng thương biết bao.

Tóc Vàng tất nhiên là biết hành động bại lộ, Thẩm Trạch bị đuổi ra cửa không lâu hắn đã cầm theo một chiếc áo gió chạy đến.

“Thẩm thiếu gia, bây giờ tôi phải làm sao?” 

Thẩm Trạch nhận lấy áo gió, mặc lên. Sau đó sụt sịt mũi vẻ mặt như đưa đám nói: “Tôi cũng không biết…” 

Tóc Vàng ngồi xổm xuống, buồn bã thở dài.

Thẩm Trạch cũng thở dài, trăm sầu không giải được.

“Cậu nói xem y phát hiện ra chúng ta kiểu gì?” 

Tóc vàng gãi gãi đầu, không nói gì.

Thẩm Trạch lại thở dài, lẩm bẩm: “Phải làm sao bây giờ.” 

Tóc vàng trong lòng cảm thấy quái lạ, hắn cảm thấy Thẩm Trạch giống như có chút gì đó khang khác, nhưng mà cụ thể khác làm sao thì hắn lại không nói rõ được.

Thẩm Trạch đứng dậy, rùng mình một cái.

“Đi, về nhà trước đã, sáng mai lại đến.” 

Tóc vàng nghe xong lập tức đứng dậy, quá nửa đêm lại ngồi ở trước cửa tiệm quan tài như hai thằng dấm dở? 

Nghe được Thẩm Trạch đi rồi, Đồng Thất đứng sau cửa tiệm quan tài cũng thuận tay đặt áo ngoài lên trên quầy, về phòng ngủ.

... 

Ngày hôm sau.

Thẩm Trạch đã không còn nhớ rõ đây là lần thứ mấy mới sáng sớm ngày ra đã ngồi canh ở cửa tiệm quan tài, tóm lại lần này hắn cầm theo bữa sáng, mang theo vóc dáng vô cùng tiều tụy ôm tâm tình ngồi canh cửa.

Đúng chín giờ, Đồng Thất mở cửa.

Làm việc ở tiệm quan tài được một thời gian nhất định rồi, Thẩm Trạch rất rõ thói quen của Đồng Thất, cho nên khi Đồng Thất mở cửa, bữa sáng trong tay Thẩm Trạch vẫn nóng như cũ.

“Ông chủ! Đây là cháo của Lý Ký và bánh bao,  tuyệt đối rất ngon!” Thẩm Trạch mang theo một đôi mắt đen thật to cười đến vô cùng lấy lòng.

Đồng Thất không để ý đến hắn, mở cửa xong liền xoay người quay vào trong tiệm quan tài.

Thẩm Trạch do dự một chút, sau đó cũng đi vào tiệm.

Cháo nhà Lý Ký với bánh bao đúng là nổi tiếng gần xa, buổi sáng mỗi ngày đều có vô số người đứng xếp hàng. Bởi vì nhà đó bán ra số lượng có hạn, cho nên đi chậm là tuyệt đối không kịp ăn.

Lý do là, nó thật sự ngon lắm.

Thẩm Trạch từ sớm đã phải đến Lý Ký mua cháo với bánh bao, vì đề phòng bữa sáng nguội mất hắn vẫn đặt ở trên bếp lò để giữ ấm, đoán chắc thời gian mới mặc quần áo rồi mang đến cho Đồng Thất.

Lần này hắn vì lấy lòng Đồng Thất, có thể nói là phải bỏ công phu rất lớn.

May mắn là Đồng Thất cũng rất nể mặt, khi Thẩm Trạch bày bữa sáng ra trước mặt y, Đồng Thất bất quá chỉ nhíu mày sau đó cầm lấy đũa bắt đầu thong thả ăn.

Nhưng sau khi Đồng Thất ăn xong bữa sáng, thời gian may mắn của Thẩm Trạch cũng kết thúc.

“Tại sao ngươi còn chưa đi? Muốn mua thứ gì sao?” Đồng Thất hơi nhíu mi nhìn Thẩm Trạch, trên mặt đầy vẻ mất kiên nhẫn. 

“A…?” Thẩm Trạch ngây ngốc nhìn Đồng Thất.

“Đêm qua không phải ta đã nói là ngươi bị đuổi việc rồi sao?” Đồng Thất ‘tốt bụng’ giải thích cho Thẩm Trạch.

Thẩm Trạch thế mới biết, thì ra là Đồng Thất vẫn còn đang giận hắn.

Thẩm Trạch hơi cúi đầu, dáng vẻ rất tội nghiệp nhìn Đồng Thất.

“Ông chủ, cho tôi cơ hội thứ hai đi…” 

Nếu có người biết Thẩm Trạch ở đây, vậy thì người đó nhất định sẽ bị kinh hách, bởi vì giọng nói kia của Thẩm Trạch tràn đầy sự cẩn thận và vẻ lấy lòng. Thẩm đại thiếu gia đã khi nào từng ăn nói khép nép như vậy chưa? Đồng Thất cười như gió xuân thổi qua, Thẩm Trạch lại cảm giác được trên lưng không kìm nổi toát ra mồ hôi lạnh.

Đồng Thất lấy từ dưới quầy ra một tờ giấy A4 đưa cho Thẩm Trạch,Thẩm Trạch nhận lấy, sau đó đầu cúi càng thấp.

Trên tờ giấy kia rõ ràng viết là ‘Hợp đồng’ lúc trước hắn ký kết với Đồng Thất, phía dưới tờ giấy còn có tên mà hắn tự tay ký lên.

Thẩm Trạch uất ức, do dự, không biết nên làm cái gì bây giờ. Ngay đúng lúc Thẩm Trạch đang xấu hổ, một người tràn ngập ánh sáng mặt trời đi vào tiệm quan tài, người tới đúng là Hạ Minh.

“Ông chủ Đồng. ” Hạ Minh nhìn người con trai hôm qua đột nhiên xuất hiện thoạt nhìn rất không dễ chọc liền thật cẩn thận gọi Đồng Thất.

Đồng Thất cười ha hả nói: “Đến rồi? Ngồi đi, không cần để ý hắn.” Hạ Minh ngại ngùng cười. “Ông chủ Đồng, tôi định mua cho cha tôi mấy thứ.” 

Đồng Thất hiểu rõ gật gật đầu, đi ra ngăn tủ phía sau, lộ ra hàng hóa bày trên quầy.

“Ngươi muốn mua cho cha thứ gì?” Hai người không nhìn đến Thẩm Trạch đang trong cơn giận dữ, cũng may hắn còn biết là hắn đến để nhận lỗi, âm thầm áp chế lửa giận đen mặt nghiêm nghị đứng một bên.

Hạ Minh nhìn hàng hóa phía sau Đồng Thất cẩn thận hỏi: “Có nhà ở hay không? Cả đời này cha đều ở trong phòng nhỏ, trước kia tôi có nói qua về sau sẽ mua biệt thự cho ông ấy ở, đáng tiếc…” Nói xong, Hạ Minh hai mắt liền đỏ.

Đồng Thất gật gật đầu.

“Có, ngươi chờ một chút.” Nói xong ngồi xổm xuống tìm cái gì đó trong tủ lớn.

Thừa lúc Đồng Thất ngồi xuống, Thẩm Trạch ngay lập tức không che giấu sự căm tức nhìn Hạ Minh, Hạ Minh đối với người vô duyên vô cớ dùng ánh mắt căm tức nhìn mình này có chút nghi ngờ khó hiểu, đang định nói thì Đồng Thất đã đứng lên.

“Cái này được không?” Đồng Thất cầm trên tay là một biệt thự nhỏ màu trắng cao tầm năm mươi phân, ngay cả thợ chuyên nghiệp cũng phải nói là vô cùng tinh tế, có gạch có ngói có cửa sổ có cửa chính, phối màu cũng hài hòa vô cùng. Nếu đây không phải là một sản phẩm làm từ giấy, nhất định sẽ bị người ta cho là mô hình của phòng bất động sản.

Hạ Minh đương nhiên liếc mắt một cái liền nhìn trúng căn biệt thự giấy này, cậu cười nói: “Ông chủ Đồng, những thứ này thật sự quá tốt, tôi còn chưa từng thấy qua… ừm, thật sự là chưa từng.” 

Đồng Thất cười chớp chớp mắt.

“Đương nhiên rồi, tất cả mọi thứ trong tiệm này đều do ta tự làm lấy, là độc nhất vô nhị.” 

Hạ Minh giật mình nói: “Vậy còn quan tài thì sao?” Đồng Thất thần bí nói: “Tổ tiên ta ở Liễu Châu.” 

Hạ Minh liền hiểu rõ. “Trách không được.” 

Thẩm Trạch liền chen ngang: “Cái đó và ở Liễu Châu có liên quan gì với nhau?” 

Có câu ngạn ngữ là ‘Sinh ở Dương Châu chết ở Liễu Châu’, ý nói Liễu Châu làm ra gỗ tốt, ra quan tài tốt, nơi đó có quan tài Kim ti nam mộc nổi tiếng thiên hạ. Thổ táng cổ đại cực kỳ chú ý đến quan tài, nghe nói người Liễu Châu bọn họ đều là những người làm quan tài cực tốt.

Đương nhiên, mấy thứ này Thẩm Trạch tất nhiên không biết.

Đồng Thất không để ý đến Thẩm Trạch, Hạ Minh do dự một chút, vẫn là quyết định không cần quan tâm đến một người vô duyên vô cớ căm tức nhìn mình.

Vì thế Thẩm đại thiếu gia của chúng ta lại một lần nữa bị Đồng Thất Hạ Minh hai người hoa hoa lệ lệ lờ đi.

“Thứ này bao nhiêu tiền?” Hạ Minh hỏi.

Đồng Thất không chút suy nghĩ mở miệng.“Hai mươi đồng.” 

Hạ Minh nhíu mày. “Có phải là rẻ quá hay không?” 

Đồng Thất cười nói: “Người bình thường không phải là đều muốn được giá hời sao? Ngươi lại còn ngại ta bán rẻ à?” 

Hạ Minh ửng đỏ cả mặt. “Thứ này so với mấy thứ bên ngoài tốt hơn nhiều.”

Đồng Thất không để tâm nói: “Giấy không đáng bao nhiêu tiền.” 

Hạ Minh thanh toán tiền, lại nói chuyện phiếm với Đồng Thất vài câu, cuối cùng vì nhận được điện thoại của bệnh viện mà rời đi.

Hạ Minh đi rồi, Thẩm Trạch mới rầu rĩ không vui nói: “Vì cái gì lại bán rẻ cho hắn?” 

Đồng Thất bất đắc dĩ nói: “Ngươi mua ta cũng sẽ bán rẻ cho ngươi.” Vì thế hai người lại tẻ ngắt.

Đồng Thất không muốn nói chuyện, Thẩm Trạch lại không biết nên nói cái gì cho phải. Cuối cùng Đồng Thất dứt khoát cầm sách lên tiếp tục xem, Thẩm Trạch vẫn không nhúc nhích đứng ở một chỗ, rất giống học sinh tiểu học bị thầy giáo phạt đứng góc.

Cuối cùng Đồng Thất thực sự chịu không nổi ánh mắt đầy oán niệm của Thẩm Trạch, buông sách xuống nói: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” 

Thẩm Trạch rầu rĩ nói: “Đừng đuổi việc tôi.” 

“Được.” 

Thẩm Trạch dại ra, sau đó mở to hai bắt không tin nổi ‘A?’ một tiếng, Đồng Thất bất đắc dĩ day day mi tâm.

“Nhưng mà nếu ngươi còn muốn ở đây thì buổi tối cũng không được chạy lung tung.” 

Thẩm Trạch mừng rỡ như điên, giống như một con chó lớn được cho miếng xương thịt, kích động nói: “Được! Tôi đồng ý!” Thẩm Trạch cả đời này nói với Đồng Thất rất nhiều câu ‘tôi đồng ý’, đáng giá một điều là, mỗi câu tôi nguyện ý hắn đều không bao giờ quên.

“Buổi chiều chúng ta sẽ đi mua vài thứ.” Đồng Thất nhẹ giọng sắp xếp công việc buổi chiều.

Thẩm Trạch gật đầu. “Cần lái xe sao?” 

Đồng Thất nhún vai. “Tùy ngươi, nhưng mà ngươi phải xách vài thứ.” 

Thẩm Trạch gật đầu. “Được.” 

Cái này gọi là Thẩm Trạch làm khuân vác, không oán không hối hận. Hắn thề, cho dù Đồng Thất có bảo hắn khiêng quan tài hắn cũng không nổi giận.

“Ông chủ, tôi có một vấn đề.” Thẩm Trạch khoe mẽ nói.

Đồng Thất cầm sách, thờ ơ lật trang.“Nói.” 

Thẩm Trạch vẻ mặt khó hiểu. “Ông chủ, tổ tiên anh là người Liễu Châu rốt cuộc là có ý nghĩa gì?” 

Đồng Thất thở dài. “Ngươi có từng nghe qua câu ‘Sinh ở Dương Châu chết ở Liễu Châu không?” 

Thẩm Trạch lắc đầu.

Đồng Thất làm vẻ mặt ‘ta biết ngay là ngươi không biết’.

“Để chờ khi Hạ Minh đến, ngươi có thể hỏi cậu ta.” 

“Hạ Minh là ai?” Thẩm Trạch nhíu mày.

Đồng Thất nói: “Người vừa mới đi.” 

Thẩm Trạch xù lông: “Cái gì? Hắn còn tới? Hắn không phải đã mua đồ rồi sao?” 

Đồng Thất không để ý đến Thẩm Trạch.

Một lát sau, Thẩm Trạch vẻ mặt ghét bỏ nói: “Tôi mới không thèm hỏi hắn!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy