tiem tao do

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vuốt vuốt những lọn tóc quăn nhẹ, Cat cố gắng trấn áp những cơn sóng hồi hộp đang trồi thụp trong lòng mình. Cat muốn vào nhà vệ sinh một lần nữa để soi lại gương mặt mình, thoa thêm một lớp son bóng nữa, có thể son đã hơi nhạt đi do nó vừa uống nước. Nhưng Cat ngại. Nó đã đi vào đó đến 3 lần rồi, và tay bồi bàn đã bắt đầu dò xét Cat qua những chiếc ly thủy tinh.

Cat bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã đến quá sớm so với giờ hẹn, chỉ vì nó quá tò mò và hồi hộp. Đáng lẽ nên để cho Bugin chờ nó mới phải. Ừ, thông thường thì con gái phải làm thế. Đáng lẽ nó phải đến thật trễ ở buổi hẹn này, rồi ra cái vẻ bận bịu một chút, kiểu như không quan tâm lắm đến chuyện gặp Bugin hôm nay.

Hay là mình đi đâu đó một lát rồi quay lại - Cat nghĩ - nhưng như thế thì ngu ngu thế nào, nhất là khi tên bồi bàn kia cứ lén nhìn mình như vật thể lạ. Cat quyết định ngồi im, nhấm nháp ly sinh tố dưa hấu và che giấu đi vẻ nóng vội, hốt hoảng của mình. 7 phút nữa là Bugin đến...

Thực ra, hôm nay là buổi hẹn đầu tiên của Cat với Bugin - anh bạn mạng của nó. Cat và Bugin đều là cái nickname họ gọi nhau trên mạng. Quen nhau đã gần một năm rồi, nhưng Bugin du học bên Anh, vì vậy mãi đến lúc này cuộc gặp mặt mới được quyết định - 2 ngày sau khi Bugin về nước. Cat và Bugin đã quen thân đến nỗi cả hai đều ngầm coi mối quan hệ này hơn mức bạn bè bình thường. Họ hò hẹn gặp gỡ trên mạng và chia sẻ với nhau mọi thứ, mọi cảm xúc. Thỉnh thoảng có một vài ngày không gặp, Cat thấy nhớ Bugin khủng khiếp, và Bugin cũng vậy. Cat chưa bao giờ tìm thấy một chàng trai nào ngoài đời lại vui vẻ, thông minh mà dịu dàng và thấu hiểu nó đến thế.

15h kém 2 phút. Một chàng trai khoác chiếc áo kẻ sọc bước vào quán, dừng lại ngưỡng cửa và đưa mắt tìm kiếm. Hình như là Bugin. Cat không chắc vì chỉ mới thấy Bugin trên chiếc avata nhỏ xíu treo trên blog. Nhưng Cat linh cảm đó là Bugin. Bugin đưa mắt về phía Cat, Cat thấy má mình nóng bừng. Nó nặn ra một nụ cười bối rối. Bugin chầm chậm bước lại phía bàn Cat, vẫn nhìn nó bằng đôi mắt tò mò. Có lẽ Bugin cũng không chắc lắm. Cat chủ động lên tiếng: "Ch..ào Bugin!".

Nhưng Bugin vẫn nhìn Cat đầy lạ lùng, rồi bước ngang qua bàn Cat. Cat quay lại, thấy hai đôi mắt đang nhìn mình (có lẽ cả đôi mắt thứ 3 của gã bồi bàn rỗi việc nữa). Cô gái ngồi chiếc bàn phía sau Cat dằn dỗi hỏi bạn trai "Anh quen cô ta à?" - "Không, chả quen, không hiểu sao cứ nhìn mình, lại còn gọi mình là Bu..Bu .. gì đấy". Cat quay phắt lại với cốc nước của mình. Có lẽ mặt nó lúc này đã đỏ hơn cả màu nước sinh tố dưa hấu. Cat cúi gằm nhìn mặt đất, hy vọng có một cái lỗ nẻ ở đâu đó.

- Eh Cat, xin lỗi mình đến muộn!

Cat giật mình cái đùng, thảng thốt ngước lên. Một anh chàng cao lớn đang đứng trước mặt nó, nụ cười rạng rỡ, không áo kẻ sọc, chỉ là chiếc áo thun màu ghi đơn giản.

Bỗng nhiên Cat cảm thấy giận, như là Bugin phải chịu trách nhiệm trước tất cả sự tẽn tò của nó nãy giờ.

- Chào bạn!

Lời chào lạnh lẽo tuột ra khỏi miệng Cat, khiến cho cả Cat cũng phải bất ngờ. Sững lại một giây, Bugin cười gượng, rồi lấy lại vẻ mặt bình thản, ngồi xuống và gọi bồi bàn. Cat cảm nhận rõ rệt về bức tường mỏng vừa dựng lên giữa nó và Bugin sau lời chào ơ thờ của mình. Sao nó không cười và "chào Bugin!"?. Gã bồi bàn tóc hoe vừa ghi phiếu đồ uống, vừa lén nhìn Cat. Cat ngồi thẳng lưng, cố tạo một nét mặt bình thản nhất có thể.

- Đây là tiệm café mà bạn hay kể phải không?

Bugin đã thay đổi cách xưng hô, tự dưng Cat thấy hụt hẫng một chút.

- À không, tiệm ấy hơi khó tìm vì ở trong ngõ ngách...

Thoáng kỷ niệm những dòng chat, những entry của Cat kể về tiệm café Red Apple hiện lên. Tiệm café thân quen và ấm cúng mà Cat rất hy vọng được dẫn Bugin đến. Vì sợ Bugin không thể tìm ra tiệm café bé nhỏ ấy nên Cat quyết định hẹn ở một cửa hàng gần trung tâm nhất.

Im lặng ngột ngạt. Bugin lơ đãng khuấy chiếc thìa trong tách café.

- Bạn...?

- Bạn...?

Cả hai cùng cười xòa. Bugin nhẹ nhàng nói: "Bạn nói trước đi" - "À không, mình chỉ định hỏi chuyến bay của bạn thế nào. Bạn có mệt không thôi" (câu hỏi được diễn giải bằng cách này bỗng trở nên vô duyên tệ, Cat nghĩ). Bugin nói một vài cảm giác của mình về chuyến bay, về cảm xúc trở về nhà. Cat chăm chú lắng nghe nhưng không để tâm lắm, nó đang nơm nớp nghĩ đến chủ đề tiếp theo giữa hai đứa nó. Tại sao Cat không nghĩ trước chuyện này từ đêm qua nhỉ? Sau đó, Bugin hỏi linh tinh về những thứ vụn vặt mà Cat từng kể trong những entry nảo entry nào của mình. Đáng lẽ đó là một điều đủ khiến Cat cảm động, nhưng lúc này nó chỉ thấy gượng gạo vì hình như nó và Bugin chả còn gì thú vị hơn để nói nữa.

Lại im lặng. Cat không hiểu vì sao mình có thể trò truyện tự nhiên, thân thiết với Bugin trên mạng mà ngay giữa đời thực lại không? Phải chăng cả nó và Bugin đều quá áp lực về thứ tình cảm "hơn tình bạn" đã nảy nở trên yahoo giữa họ? Cat không biết nhưng một cảm giác hẫng hụt và thất vọng cứ lan tỏa trong nó. Liệu Bugin có đang thất vọng như nó? Và liệu còn lần hẹn thứ hai?

- Bọn mình đi dạo một chút không?

Bugin lên tiếng. Cat nhìn theo một chiếc xe chở đầy hoa hướng dương đi qua, tự nói với mình hơn là nói với Bugin: "Không, mình muốn về nhà". Tự dưng Cat nhận ra thật khó để phá tan bức tường chắn giữa ảo và thật. Tất cả chỉ thuộc về thế giới ảo, còn ở thế giới thật này, nó và Bugin không thể tìm nổi một câu chuyện để nói với nhau. Đó mới là sự thật.

Bugin đưa Cat về nhà, xin số điện thoại. Chắc Bugin muốn tạo "cái cảm giác thành công" về buổi gặp mặt, rằng mọi thứ chưa quá tệ, hai người còn có thể hẹn hò tiếp. Cat cho số điện thoại thờ ơ không kém lời tạm biệt của nó. Và khi quay lưng đi, Cat gần như muốn khóc. Sao nỗi buồn lại thật đến thế?!

Cat nằm trong phòng mẹ gần hết ngày chủ nhật, quyết không về phòng mình. Cat sợ nhìn thấy cái máy vi tính. Sợ rằng mình sẽ lại bật máy lên, sẽ lại online, và sẽ lại chờ đợi những dòng tin nhắn của Bugin với ngập tràn hạnh phúc. Nó rất sợ phải biết cảm giác thật của Bugin về buổi gặp mặt hôm nay. Mà biết đâu, Bugin cũng chả buồn nhắn cho Cat. Những gì Cat thể hiện tại tiệm café thật quá tệ. Cả lúc về nữa, Cat đã không nói "Hẹn gặp lại". Bugin hẳn quá thất vọng.

Chiếc điện thoại rung rung báo có tin nhắn: "Cat oi, Cat ah, C..a..a..t! Bugin se goi dien moi ngay de goi Cat nhu the. Cat cung phai quen goi Bugin di thoi" Kèm theo tin nhắn là một ký hiệu mặt cười. Cat ngượng ngùng cười với cái điện thoại. Và Cat nhanh chóng trở về phòng mình, bật máy.

Đã có một loạt những tin nhắn off:

- Hôm nay gặp Cat run quá, run quên cả món quà dành cho Cat vẫn để trong túi.

- Nhìn ngoài Cat còn xinh hơn trong tưởng tượng của Bugin nữa.

- Muốn nói với Cat thật nhiều, nhưng không hiểu sao lại khó nói thế chứ, chắc vì bối rối quá. Lần hai Bugin sẽ dũng cảm hơn ^^

- Nói thật nè, hôm nay nhìn Cat xinh đẹp và đài các quá làm Bugin "ngợp" thật đó. Trông Bugin không quá tệ chứ? :">

- Khi Cat quay lưng bước vào trong nhà, Bugin chỉ muốn gọi Cat lại. Cảm giác sợ mất Cat kinh khủng! Cat biết không?!...

Một làn gió nhẹ len qua tấm rèm cửa màu xanh vào phòng, như là phảng phất chút hương mùa xuân. Ngoài trời mưa bụi bắt đầu bay bay. Bình thường Cat ghét mưa bụi lắm, nhưng hôm nay nhìn mưa bay mà thấy lòng ấm áp. Trời này ngồi trong tiệm Red Apple thì tuyệt lắm đấy.

- Niên ơi, có ai gửi hoa cho con này!

Niên chạy ào ra cửa. Một cậu bé đứng trước cổng nhà nó với bó hướng dương vàng rực như nắng, mái tóc cậu bé lấm tấm mưa bụi:

- Có anh gì đẹp trai nhờ em chuyển bó hoa cho chị!

Cậu bé đưa hoa cho Cat, nháy mắt một cách láu lỉnh, rồi chạy biến đi. Cat giở tấm thiệp bên trong ra: "Bọn mình hẹn hò nhé?!". Cat nhìn ra phố cười rạng rỡ và gật đầu. Cat tin rằng ai đó cũng đang cười như nó ở bên kia phố đông. Giọng mẹ cất lên sau lưng Cat tò mò: "Của ai vậy con?" - "Của Bugin mẹ ạ" - "Bugin?".

Cat ôm đóa hoa, quay bước vào nhà, để lại một con phố ngập tràn mưa mùa xuân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#teen