Liên hợp bức vua thoái vị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nương nương, nên dùng thiện !" Một tiếng nói hơi có vẻ nhát gan vang lên, tiểu cung nữ mặc áo trắng nơm nớp lo sợ đi vào cung điện. Trong tay của nàng cầm lấy cái hộp đựng thức ăn, thủy chung cúi đầu, thần sắc trên mặt nhìn không rõ.

Sau một lúc lâu, từ trong cung điện đi ra một người cung nữ mặc cung trang màu xanh, đúng là quản sự cô cô của Minh Xảo cung - - Minh Tâm.

"Nương nương vẫn còn nghỉ ngơi, đưa cho ta đi!" Minh Tâm đi vài bước, tiếp nhận hộp cơm, thấp giọng nói một câu, liền phất tay làm cho nàng rời đi.

Đợi tiểu cung nữ kia đi, nàng mới nhẹ nhàng nheo lại đôi mắt, nhìn quanh cung điện to lớn. Bài trí chung quanh cũng không tính xa hoa, ngược lại khiến người ta có cảm giác nhạt nhẽo. Ai có thể nghĩ tới, nữ chủ nhân của tòa cung điện này, từ khi bắt đầu vào cung, lại là Hoàng Thượng sủng ái nhất nữ nhân.

"Minh Tâm!" Một tiếng gọi hơi yếu ớt từ bên trong truyền đến.

Minh Tâm vội vàng thu liễm tâm thần, cầm lấy hộp cơm đi vào. Nàng theo thói quen móc ra ngân châm, lần lượt thử đồ ăn một chút, không nghĩ tới vừa chạm qua một món ăn, cây kim cũng đã biến thành màu đen.

Nằm trên tú sàng một mỹ nhân xinh đẹp trên mặt có chút tái nhợt, nàng nhìn chằm chằm cây kim đã biến thành màu đen, cũng chỉ là nhẹ hơi hất mày đầu, trên mặt cũng không vẻ kinh ngạc.

"Chủ tử, nô tỳ tự mình đi ngự thiện phòng làm đồ ăn cho ngài!" Minh Tâm hốc mắt ửng hồng, nỗ lực chịu đựng bi thương trong lòng, gần như nghẹn ngào nói. Đây đã là nhiều lần ngang nhiên đầu độc, hiển nhiên đếm không hết. Khinh người quá đáng!

"Thôi, Minh Tâm. Cả hậu cung đều đang chờ ta biến thành người chết, Minh Mục nàng ấy không phải đã chịu tội sao?" Thẩm Vũ vươn tay từ trong áo ngủ bằng gấm ra, vốn là ngọc thủ mềm mại nhẵn nhụi trắng nõn, hiện nay trở nên dị thường khô gầy. Minh Mục trong miệng nàng , chính là cung nữ lúc trước hầu hạ, đáng tiếc cũng đã bị người ngoài tìm lấy cớ, nguyên một đám mang đi không trở lại.

"Nương nương, ngài là Hoàng Thượng yêu nhất sủng phi, Hoàng Thượng rất nhanh liền khải hoàn hồi triều, lập tức sẽ thay ngài ra mặt ! Còn có Vương gia cùng Vương phi, cũng sẽ thay ngài làm chủ!" Minh Tâm nghe lời nói của nàng rõ rang bị dọa, thoáng cái quỳ rạp xuống đất, nhẹ nhàng khóc hô, tựa hồ muốn kéo lại hy vọng sống sót cho Thẩm Vũ

Thẩm Vũ nhẹ khẽ lắc đầu, vén lên chăn gấm. Làm cho người kinh ngạc chính là, bụng của nàng cao cao nổi lên, hiển nhiên đã hoài thai nhiều tháng.

"Ngày Hoàng Thượng hoàn triều, chính là lúc ta quy thiên!" Nàng chân trần đi đến trước gương đồng, cầm lấy bút nhẹ nhàng vẽ mày, lời nói giống như là tự giễu.

Cô gái trong gương, hé ra dung nhan cực kỳ kiều diễm, chỉ là sắc mặt tái nhợt, làm cho gương mặt này mất chút ít hào quang.

"Nương nương, ngài chớ nói lời ủ rũ!" Minh Tâm còn muốn khuyên nữa, chỉ là Thẩm Vũ thần sắc nhàn nhạt, lời ra đến khóe miệng lại nuốt xuống.

Cung điện to như vậy, hết lần này tới lần khác, liền chỉ vẻn vẹn có các nàng chủ tớ hai người. Trong khoảng thời gian ngắn, cả tòa cung điện tựa hồ lọt vào yên tĩnh giống như chết.

Bỗng nhiên, ngoài điện truyền tới tiếng bước chân nhỏ vụn mà hơi có vẻ mất trật tự, hiển nhiên rất nhiều người đến. Hai chủ tớ không khỏi liếc nhau một cái, Minh Tâm vội vàng chạy vài bước đi ra ngoài xem, vốn là cung điện giống như lãnh cung, thoáng chốc bị mấy chục cung nữ bao vây.

Vài oanh thanh yến ngữ ngay sau đó truyền đến, tiếng cười duyên ngọt nhơn nhớt từ xa đến gần, giống như là muốn đem Minh Xảo cung yên lặng làm huyên náo. Minh Tâm lặng lẽ giương mắt nhìn sang, đã nhìn thấy một đám mỹ nhân xa xa đi tới, nàng vội vã trở về chạy.

"Nương nương!" Minh Tâm có chút thất kinh hô một câu, bước chân không khỏi tăng nhanh, tựa hồ nghĩ muốn tới gần Thẩm Vũ. Nhưng lại bị trực tiếp té ngã, cả người phủ phục trên mặt đất.

Thẩm Vũ ngồi xổm người xuống, ngón trỏ nhẹ nhàng dựng thẳng lên ngăn lời Minh Tâm sắp nói, thấp giọng: "Hư, các nàng đến đây! Thay ta trang điểm đi!"

Nàng nhẹ nhàng nâng đỡ Minh Tâm, hai người tay cũng không nhàn rỗi, châu thoa trâm cài, cẩm y hoa thường. Đáng tiếc Đại Tần Hoàng Thượng sủng nhất Giai Chiêu nghi nương nương, xưa nay đều là thanh nhã chất phác, vô luận là dải lụa tơ lụa hay là tay áo rộng quần sam, cơ hồ đều lộ sắc thái mộc mạc. Lại thêm sắc mặt nàng hiện nay khó coi, càng thêm có vẻ bệnh hoạn. Chỉ là nàng diện mạo xuất chúng, cũng sẽ không cảm thấy tiều tụy khó coi.

Thời điểm những tiếng cười kia vọng vào trong nội điện, một đám mấy chục mỹ nhân đã tiến đến, lập tức làn gió thơm bay tới. Thẩm Vũ nhẹ nhàng nâng con mắt đảo qua, khóe miệng liền lộ ra vài phần cười trào phúng. Nữ nhân phân vị cao trong hậu cung, cơ hồ tất cả trình diện.

"Hảo muội muội, Thái Hậu lão nhân gia phượng thể không khỏe, cũng không tới thăm ngươi!" Một vị dường như đầu lĩnh phi tần đứng dậy, nhìn qua, mặt mũi cùng Thẩm Vũ còn có mấy phần tương tự. Người này chính là Thẩm Vũ chính thống tỷ tỷ - - Thẩm Kiều.

"Không đến cũng không sao, tần thiếp chỉ sợ, Thái Hậu nàng không nhìn tận mắt ta chết, sau này cuộc sống sẽ hàng ngày khó an!" Thẩm Vũ chậm chạp ngồi xuống chủ vị, trong tay cầm lấy cốc trà khẽ nhấp vài ngụm.

Trên đại điện, chúng mỹ nhân đang vui cười đều yên tĩnh trở lại, mâu quang thống nhất hướng vào Thẩm Vũ.

Đối với biến hóa của Thẩm Vũ, Thẩm Kiều cũng không kinh ngạc. Muội muội này của nàng luôn luôn tâm cơ thâm trầm, vì để cho Thẩm Vũ chết, mọi người trong hậu cung phải một hồi đoàn kết, có thể nói hao hết tâm lực.

"A Vũ, ngươi luôn luôn tâm tư bén nhạy, nếu không phụ thân cũng sẽ không đưa ngươi vào cung. Đáng tiếc, từ sau khi ngươi thị tẩm, Hoàng Thượng chỉ chuyên tâm với mình ngươi. Trong hậu cung, sợ nhất đúng là thật lòng chân ý, tình ý Hoàng Thượng đối với ngươi, làm cho toàn bộ người trong thiên hạ đều sợ hãi! Cho nên, ngươi phải chết!" Thẩm Kiều nhíu mày, nàng đứng ở cửa điện đưa lưng về phía ánh mặt trời, tơ vàng chỉ bạc trên người phát quang làm mắt người đau.

Thẩm Vũ trầm mặc, nàng có chút xuất thần nhìn chằm chằm cốc trà trong tay. Sau một lúc lâu, bỗng nhiên ngửa đầu cười ha hả, thoáng cái rớt bể cốc trà.

"Thẩm Vũ ta vốn cho rằng, dựa vào dung mạo tốt tiến cung, định làm trợ lực cho tỷ tỷ ngươi. Không ngờ Hoàng Thượng lại sủng ta, trong hậu cung, ai ra mặt người đó chết trước. Cho nên ta khắp nơi nhường nhịn, ta chọn cung điện không tốt nhất, cách Hoàng Thượng xa nhất, y phục ta mặc đều trắng trong thuần khiết, mà ngay cả vị trí Chiêu nghi này ta đều dùng suốt sáu năm mới lấy được. Hoàng Thượng mỗi lần tại Minh Xảo cung quá ba ngày, ta liền khuyên hắn ân huệ cùng hưởng, đi một chút các cung! Lúc này hoàng nhi của ta cũng sắp sinh ra, các ngươi vậy cũng không tha! Vì để giữ mạng sống cho hài tử, ta đều cự tuyệt cả phi vị của Hoàng Thượng, không ngờ là tránh không khỏi!" Thẩm Vũ vô ý thức vuốt ve bụng đội lên, hiển nhiên sau khi nói ra lời dài như vậy, tâm tình có chút kích động, cả người đều đi theo run rẩy.

Nàng nhớ tới sáu năm nơm nớp lo sợ, cẩn thận một chút, rõ ràng bỏ đi vô số sủng ái của Hoàng Thượng, cố gắng cẩn thận chặt chẽ, hy vọng có thể sống lâu dài chút ít, nhưng vẫn gặp tình cảnh như thế.

Nghe Thẩm Vũ giờ phút này đem những sự thật kia nói trắng ra, sắc mặt phi tần ở đây đều cực kỳ khó coi. Thẩm Kiều cũng là trên mặt cứng đờ, miễn cưỡng bảo trì trấn định.

 "Phải, những thứ này ngươi nói xong đều đúng! Nhưng là người ở đây, không có ai sẽ cảm tạ ngươi bố thí. Về phần đứa nhỏ trong bụng ngươi - -" Thẩm Kiều nói đến đây, cố ý dừng lại một chút, ánh mắt vô ý thức phóng đến bụng Thẩm Vũ, mang theo vài phần oán hận.

"Tỷ tỷ, điều thứ nhất trong Đại Tần hậu cung chuẩn tắc, chắc hẳn ngươi thập phần rõ ràng. Sau này nếu hoàng tử được chọn làm thái tử, sau đó thành công đăng cơ, như vậy thân sinh mẫu thân của hắn sẽ bị ban chết. Cũng chính là cái gọi là giữ con bỏ mẹ. Hài nhi trong bụng ta, mang theo dòng máu Thẩm gia, chỉ cần ngươi..." Thẩm Vũ chau lông mày thanh tú, nhỏ nhẹ dịu dàng nói. Chỉ là tay giấu ở sau lưng lại đang phát run, nàng đang nỗ lực cùng giãy giụa lần cuối cùng. Ngóng nhìn Thẩm Kiều có thể để nàng sinh hạ hài tử, cũng tốt hơn hiện nay một thi hai mệnh.

"Chiêu nghi tỷ tỷ chớ có hoa ngôn, đứa nhỏ trong bụng ngài là một yêu nghiệt!" Còn không đợi Thẩm Vũ nói xong, một vị mỹ nhân khác đã từ trong đội ngũ đi ra, đúng là Thư quý nhân gần đây được sủng ái. Nàng xếch lên lông mày, khóe môi nhếch lên nụ cười vài phần trào phúng mà trêu tức.

Thẩm Vũ trong nháy mắt thất thần, vô ý thức nhìn về phía Thư quý nhân, tựa hồ tại hỏi thăm nàng.

"Chiêu nghi tỷ tỷ còn không biết? Tối hôm qua Thanh Phong sư thái xem thiên tượng, biết được Đại Tần ta sắp có một yêu nghiệt giáng sinh, vị trí liền ở trong Minh Xảo cung. Thỉnh sư thái tiến điện!" Thư quý nhân vung tay lên, cung nữ vây ở bên ngoài liền tránh ra một lối, một vị ni cô tuổi trên năm mươi đi đến.

Thẩm Vũ tự nhiên nhận ra nàng, sư thái đức cao vọng trọng ở Lãng Nguyệt am, Thái Hậu cùng tất cả thế gia phu nhân cô nương đều thập phần thờ phụng nàng.

"Thẩm Vũ thí chủ, đã lâu không gặp." Thanh Phong sư thái một tay để ở trước ngực, đối với nàng nhẹ nhàng thi lễ.

Thẩm Vũ đứng dậy, ánh mắt của nàng từng cái quét qua người trong đại điện, những người kia đều đưa ánh mắt đến trên người nàng, hận không thể ép nàng chết ngay bây giờ đi. Nàng đột nhiên ngửa đầu cười ha hả.

"Sư thái không cần tốn nhiều nước miếng, ta biết ngài có thói quen hãm hại lừa gạt, không ngờ chuyện cả đêm xem thiên tượng như vậy, ngài cũng dám soạn bậy mở miệng? Các ngươi lại dùng đến biện pháp này, yêu nghiệt? Yêu nghiệt này đúng là cốt nhục của Hoàng Thượng, các ngươi cũng thực có can đảm hãm hại!" Thẩm Vũ có chút cố hết sức ngồi xổm người xuống, nhặt lên mảnh vụn cốc trà trên mặt đất, vẻ mặt dần dần trở nên âm lãnh.

Các vị mỹ nhân nhìn thấy bộ dáng này của nàng, vô thức lui về sau một bước. Thẩm Kiều trong lòng cũng thấp thỏm, nhưng trên mặt lại cố gắng trấn định, nàng phất phất tay, đưa tới một cái cung nữ, trong tay bưng một chén thuốc.

"Muội muội nếu đã thông hiểu lí lẽ, thì đừng tiếp tục làm cho người ngoài tốn nhiều hoảng hốt. Người đâu, đem thuốc cho Giai Chiêu nghi uống, để nàng hảo thượng lộ!" Nàng hướng về phía cung nữ kia nháy mắt ra dấu, cung nữ liền bưng thuốc từ từ đã đi tới.

"Đứng yên đó!" Thẩm Vũ lạnh giọng mở miệng, nàng ngọc thủ mềm mại dời lên trên, mảnh vụn cốc trà liền đặt tại trên cổ trắng nõn.

Lập tức, không khí trong đại điện tựa hồ cũng ngưng một chút, cung nữ kia cước bộ dừng lại, tay nàng bưng chén thuốc rất nhỏ run rẩy, nhưng vẫn nỗ lực ổn định.

"Ta từ khi vào cung, mẫu thân dạy ta, ẩn nhẫn an phận, vinh nhục không sợ hãi. Hoàng Thượng sủng ta đều thức thời, hiểu thế cục, săn sóc tinh tế, mà ngay cả các ngươi muốn hại ta, cũng chỉ có thể dùng loại biện pháp này, e sợ khiến người ngoài không tin. Kết cục cuối cùng vẫn là chết, ta cuối cùng vẫn là sai rồi! Sai ở chỗ phải biết các ngươi là tiện nhân, vẫn còn muốn dùng lễ đối đãi! Sai ở chỗ không có nắm sinh tử của các ngươi, để cho Hoàng Thượng yêu ta. Sai ở chỗ không có hoàng hậu ở trên, nghĩ hiền đức, ân huệ cùng hưởng? Nằm mơ! Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ không như thế nhận biết nguyên tắc, ta phải bắt các ngươi phải trơ mắt nhìn ta nhất chi độc tú, sủng quan hậu cung!" Thẩm Vũ đem hết toàn lực nói xong những lời này, nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua Minh Tâm sau lưng mặt mũi tràn đầy lo lắng, lưu cho nàng một cái cười nhạt, liền dùng bụng đánh mạnh tới góc bàn.

Hài tử trong bụng sắp đủ tháng, bị góc bàn kia bén nhọn mạnh mẽ đánh tới, đau đớn dị thường. Thẩm Vũ hít sâu một hơi, mắt nhìn những cung nữ kia tựa hồ muốn xông lên ngăn cản nàng, nàng chịu đựng đau đớn tràn vào tứ chi, giơ mảnh cốc trà trong tay lên, dùng sức đâm vào cổ mình.

Máu sền sệt mà ngọt tanh, thoáng cái phun ra, màu đỏ máu bao trùm trên cổ mảnh khảnh của nàng. Dưới thân cũng là một mảnh hỗn độn, màu đỏ tanh hôi cơ hồ bao phủ nàng. Không có người dám tiến lên đụng vào nàng, nàng té ngã trên đất, hai tròng mắt giận trừng mắt nhìn về phía nóc cung điện, chết không nhắm mắt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro