Ngồi chết hay làm chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người đều đang không ngừng thở hổn hển, trên người đã sớm sinh một tầng mồ hôi mỏng, áo trong trên người Hoàng Thượng cũng ướt đẫm, giống như vừa từ trong nước vớt ra.

Tề Ngọc hít thở sâu mấy hơi, từ từ đỡ eo Thẩm Vũ, từ từ rút mệnh căn của mình từ trong cơ thể của nàng ra. Toàn bộ rút ra, hai người lại đầu đầy mồ hôi. Thẩm Vũ trực tiếp ngửa ra sau tựa trong ngực của hắn, nhẹ nhắm mắt lại chợp mắt.

Mỗi lần chỉ cần đến hầu hạ Hoàng Thượng, nàng đều cảm thấy như chinh phục một tòa núi cao. Vui sướng tuy có, nhưng xong việc, nhất định mệt mỏi căn bản không cách nào nhúc nhích.

Hoàng Thượng nghỉ ngơi một lát, dục vọng dần lui, lúc này mới phát giác trên người dính mồ hôi. Cảm giác áo trong dán chặt sau lưng, lại càng trực tiếp nhíu mày.

Hắn cúi đầu, liền thấy Thẩm Vũ tê liệt ngã xuống trong ngực hắn, trên mặt mệt mỏi không chút nào che lấp. Hắn nhẹ nhàng nâng tay vỗ vỗ mặt nàng, thấp giọng nói: "Đứng lên, tắm rửa sau lại ngủ!"

Thẩm Vũ quay đầu, chỉ chừa cho hắn gò má, như nỉ non nói: "Tần thiếp đã ngủ say."

Tề Ngọc nhìn nàng khó được ăn vạ, liền nhẫn nại tính tình nhẹ giọng dụ dỗ nàng: "Nghe lời, trước tắm rửa."

Thẩm Vũ có chút khổ ưm một tiếng, nhưng cũng biết không thể thương lượng, liền từ từ mở mắt ra, liếc Tề Ngọc một cái. Chứng kiến nam nhân mâu quang kiên định, nàng cũng chỉ dưới đáy lòng đem tên khiết phích này lăng trì một trăm lần.

Thẩm Vũ từ từ ngồi, sau đó ngọc thủ mềm mại mạnh chống đất dùng lực, định nhờ chống đỡ đứng lên. Không ngờ còn chưa đứng vững, cặp chân liền không ngừng phát run, khống chế không nổi co rút, đáy lòng nàng sinh ra một cảm giác vô lực. Sau đó nàng liền chiều ý cơ thể, hung hăng té ngồi trở về, không nghiêng lệch vừa vặn ngồi xuống đùi nam nhân xếp bằng.

Hoàng Thượng căn bản không ngờ nàng sẽ hung ác té xuống như thế, thân thể Thẩm Vũ rất nhẹ, mỗi lần hắn nhẹ nhàng đã ôm dậy. Đúng lúc này hung ác té, làm hắn sinh ra ảo giác nặng ngàn cân. Cặp chân mở ra ngồi xếp bằng, bị lực ác như vậy chúi xuống, bắp đùi rút rút đau, giống như là bị xé nứt.

Hắn hít sâu một hơi, giơ tay lên không khách khí chút nào bấm eo nàng một cái, gầm nhẹ nói: "Ngươi muốn ngồi chết trẫm sao?"

Thẩm Vũ mặc dù rơi, bất quá dưới có Tề Ngọc đệm mông, nàng cũng không cảm thấy nhiều đau nhức. Giờ phút này nghe nam nhân rống lên một tiếng, liền ngẩng đầu lên, thản nhiên nhìn hắn, sau đó mặt không thay đổi trả lời: "Là Hoàng Thượng muốn làm chết tần thiếp!"

Tề Ngọc nhìn nàng ánh mắt không chút sợ hãi, hơn nữa ấn ký xanh xanh tím tím trên người Thẩm Vũ, trong lòng lại cảm thấy đuối lý. Không cùng nàng tranh luận, bất quá trên người dính dấp, hắn tự nhiên không nhịn được. Liền vươn tay tựa hồ muốn đẩy Thẩm Vũ, chính mình đi tắm.

Thẩm Vũ sao sẽ như hắn mong muốn, dứt khoát hạ quyết tâm, quay mặt ngồi trong lòng hắn. Tựa như tư thế lúc hoan hảo, hai tay hai chân như dây leo gắt gao dây dưa ở cổ hắn cùng vòng eo.

"Thẩm thị A Vũ!" Tề Ngọc nhất thời tránh không thoát, liền cúi đầu xuống nhẹ giọng quát lớn một câu, con mắt ngược lại trừng tròn.

"Hoàng Thượng, tần thiếp phải cùng ngài!" Thẩm Vũ cũng không sợ, Hoàng Thượng dù chán ghét nữ nhân thế nào, bình thường không chạm đến ranh giới cuối cùng, hắn cũng sẽ không đánh.

Đương nhiên Hoàng Thượng ranh giới cuối cùng có rất nhiều, bình thường tùy tiện nói một câu cũng có thể dễ dàng chạm đến ranh giới cuối cùng.

Thẩm Vũ vừa nói vừa chôn cằm trên vai chắc nịch của hắn, đụng tới xương cốt cứng rắn, làm nàng nhẹ nhàng cau mày lại.

Tề Ngọc nghe được thanh âm trịnh trọng của nàng, cho rằng nàng có chuyện trọng yếu phải nói, liền lạnh giọng một câu: "Sao, ái tần rốt cục nghĩ thông suốt, muốn đầu nhập vào bên trẫm?"

Đôi mắt hắn nhẹ nhàng nheo lại, mâu quang mang theo vài phần lãnh ý. Quả nhiên, điều kiện của hắn quá mức mê người, làm cho Thẩm Vũ động tâm?

"Hoàng Thượng thực thích nói giỡn, tần thiếp một đêm kia gặp Hoàng Thượng, đã cùng Hoàng Thượng đã nói qua. Bất kỳ phi tần nào trong hậu cung này, cũng phải đầu nhập vào ngài! Tần thiếp muốn nói cái khác." Thẩm Vũ mở trừng hai mắt, hai tay của nàng trượt xuống, vòng qua thân thể Tề Ngọc, cuối cùng đáp trên lưng hắn, sít sao ôm lấy hắn.

Hai người thân mật khăng khít dựa cùng một chỗ, đầu dựa đầu, bụng dán bụng, nhiệt độ thân thể đối phương lần nữa truyền tới hai bên, cảm giác vài phần lờ mờ quen thuộc, rồi lại làm cho người phát rét.

"Kỳ thật, tần thiếp thật sự không rời bỏ ngài, một khắc cũng không thể!" Thẩm Vũ trịnh trọng mở miệng, giọng nói hết sức nghiêm túc đứng đắn, giống như hứa hẹn với Hoàng Thượng.

Theo tiếng nàng dịu dàng, đại điện nhất thời yên lặng. Cuối cùng Tề Ngọc đưa tay hung hăng vỗ một cái sau lưng nàng, giọng căm hận nói: "Ái tần đối với trẫm, đúng là không một câu nói thật. Liền vì bắt trẫm ôm ngươi đi dục hồ, không còn tiền đồ!"

Hoàng Thượng rốt cuộc vẫn là thỏa hiệp, liền ôm lấy nàng. Hai người hết sức mật kề nhau, chỉ là đối với Thẩm Vũ, nàng hiểu rõ: nếu không thể chia lìa có kỳ hạn, đó chính là buổi sáng mai!

Nơi giao điện của Long Càn cung có một cái dục hồ. Bất quá đây là Hoàng Thượng dùng, phi tần căn bản không dính dáng. Hoàng Thượng đương nhiên sẽ không lõa thể ôm nàng đi chỗ khác, cũng chỉ có mang theo nàng cùng nhau vào dục hồ này.

Không thể không nói, lần nữa đi tới dục hồ, Thẩm Vũ trong lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù là nàng chết sống quấn quít, nhưng là đại biểu cho quan hệ của nàng cùng Hoàng Thượng đã có một bước.

Dục hồ cơ hồ chiếm hết thảy nội thất, là hình vuông, bốn phía đều dùng tảng đá điêu thành đầu rồng. Thẩm Vũ lúc này cũng không dây dưa nữa, mà chủ động từ trên người Tề Ngọc xuống, trước dùng mũi chân thử nước ấm, liền từ từ ngồi xuống, không có chút nào câu nệ.

Tề Ngọc nhìn nàng nhẹ nhắm mắt lại, thập phần hưởng thụ tựa trên vách ao, không khỏi hừ lạnh một tiếng. Cởi áo trong trên người, từ từ xuống nước.

Nơi Hoàng Thượng dựa vào cách Thẩm Vũ có chút xa. Hiển nhiên là không muốn đến gần nàng, Thẩm Vũ cũng không để ý, qua loa lau nước lên người, liền bình yên nằm cạnh bờ ao nhắm mắt dưỡng thần.

Trên người đau nhức bị nước nóng phất qua, cảm giác mệt mỏi rõ ràng giảm rất nhiều. Đang lúc nàng buông lỏng tâm tình, phiêu phiêu dục tiên, đột nhiên cổ chân bị người ở dưới nước bắt được, nàng vô thức mở mắt ra, hai tay giơ lên muốn tóm vách ao, đáng tiếc người nọ rõ ràng không cho nàng thời gian phản ứng, trực tiếp dùng sức.

"Phốc" một tiếng, Thẩm Vũ trực tiếp té vào trong nước, văng lên trận trận bọt nước.

"Khụ khụ!" Bọt nước thoáng cái vào trong lỗ mũi, Thẩm Vũ càng không ngừng thở gấp, nàng sặc nước, miễn cưỡng nổi lên, đầy mặt và đầu cổ đều là nước. Một đầu tóc đen lại càng ướt hoàn toàn, vài sợi tóc ướt thậm chí đều che ở mặt nàng, tựa như thủy yêu, chật vật đến cực điểm.

Trong điện truyền đến tiếng cười nam nhân sảng lãng, hiển nhiên bộ dáng Thẩm Vũ hoàn toàn sung sướng hắn. Thẩm Vũ miễn cưỡng gạt tóc ướt ra, nhìn đầu sỏ gây nên cười trên nỗi đau của người khác, đáy lòng dâng lên một ít tức giận.

Hoàng Thượng trên mặt khó được vài phần rõ ràng vui vẻ, đôi mắt nhẹ nhàng cong lên, mâu quang lại cực kỳ sáng ngời. Thẩm Vũ trực tiếp vừa lao tới vừa té nước, nam nhân mặc dù miễn cưỡng tránh thoát nàng, nhưng tránh không được nước bị văng lên.

Đồng dạng mặt mũi hắn tràn đầy đều là nước, thản nhiên tự đắc vui vẻ hoàn toàn biến mất. Hắn nhẹ nhàng nheo mắt, lạnh lùng nói: "Thẩm thị A Vũ, ngươi đừng quá kiêu ngạo! Trẫm há để ngươi có thể trêu, coi chừng - - "

Chỉ là hắn hổn hển vẫn chưa nói hết, bên kia nước đã giội đến, cái miệng rống giận mắng chửi người cũng tự nhiên không thể may mắn thoát khỏi uống nước ao.

"Phi!" Hắn vội vã đem ói nước ra ngoài ao, giận trừng mắt nhìn sang, Thẩm Vũ trên mặt đã đổi lại xinh đẹp vui vẻ.

"Ngươi là nữ nhân sao! Trẫm hôm nay liền - -" Tề Ngọc vừa nói vừa lao đến Thẩm Vũ, tựa hồ muốn bắt đến nàng trừng trị.

Chỉ là không đợi hắn đến gần, nước té lập tức tập kích. Thẩm Vũ cười xinh đẹp truyền khắp cả nội thất, bởi vì có nước truyền bá, mang theo vài phần hồi âm.

Tề Ngọc khó được rụt lại đầu, tránh né công kích, đưa cánh tay dài bắt nàng. Thẩm Vũ vừa trốn, vừa vung tay cùng hắt nước, chỉ vì để cho hắn biết khó mà lui.

Cuối cùng nhưng vẫn bị hắn bắt được, Tề Ngọc một câu nói nhảm cũng không có, hai tay trực tiếp đặt trên bả vai nàng, mạnh dùng sức ép xuống. Thẩm Vũ chân mềm nhũn, cả người đã bị hắn ấn vào trong nước. Bọt nước lập tức xâm nhập lỗ tai, ánh mắt, thậm chí tranh đoạt không khí trong phổi. Mà ngay cả khí lực giãy giụa cũng mất, cảm giác trong bóng tối hít thở không thông ăn mòn ý thức của nàng.

Đợi Hoàng Thượng buông tha, lôi nàng nổi trên mặt nước, Thẩm Vũ cả người đã là một bộ hấp hối.

Tề Ngọc bất mãn "sách" một tiếng, lông mày đều khơi, cũng không dám trì hoãn nữa, trực tiếp ôm nàng ra khỏi dục hồ. Bên cạnh đặt một ghế quý phi, trên trải mấy tầng thảm. Nam nhân tiện tay lấy một khối đến, bao thân thể nàng. Nhẹ nhàng đặt nàng trên ghế, hai cánh tay có điểm ngốc thay nàng lau khô nước trên người.

"Ái tần, là ngươi làm a! Đáng đời ngươi tìm đường chết!" Tề Ngọc lại đổi một khối gấm bố sạch sẽ, thả trên tóc của nàng, dùng sức xoa.

Thẩm Vũ bị hắn làm choáng váng, liền vô thức nâng lên ngọc thủ mềm mại bao trùm mu bàn tay của hắn, kéo động tác của hắn thả chậm, lực đạo cũng dần dần giảm bớt, trên đầu lập tức thoải mái không ít.

"Tần thiếp nào biết Hoàng Thượng như vậy cấm chơi đùa!" Thẩm Vũ nửa thật nửa giả oán trách một câu.

Quả nhiên lại rước lấy Tề Ngọc giận trừng, nàng vội vã giả bộ mảnh mai ho khan hai tiếng, lúc này mới thôi.

Thẩm Vũ dưới đáy lòng khẽ thở dài một hơi, nhìn, vô luận khi nào, Hoàng Thượng nói trở mặt liền trở mặt, không thể thương lượng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro