Chương 1 : Hôn lễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời tờ mờ sớm, hơi lạnh còn vấn vương dầu đây, những giọt sương long lanh còn đọng trên cành cây kẽ lá, ấy vậy mà một góc của kinh thành đã ồn ào náo nhiệt, tiếng kèn, tiếng pháo chúc mừng inh ỏi, náo rộn cả lên mà nguyên nhân chính là hôm nay chính là ngày thất vương gia thành thân .

Nói đến thất vương gia thì tốn không biết bao giấy mực mới nói hết về y . Người này cùng với đương kim thánh thượng đồng phụ đồng mẫu, lại là đương triều thân vương, quyền khuynh hướng dã, có thể nói là dưới một người trên vạn người . Hơn thế nữa nghe đồn thất vương gia dung mạo tuấn mĩ bức người, một nam nhân ưu tú, có tài có phú, có quyền có năng lực như y đáng ra là đức lang quân vô cùng như ý của mọi thiếu nữ nhưng vì cớ gì hơn hai mươi tuổi vị thất vương gia này mới thành thân.

Nghe đồn thất vương gia mặc dù là thân vương, ân sủng không ngừng tăng, lại nắm trong tay binh quyền triều đình nhưng tính tình lại vô cùng quái đản .

Đó là khuôn mặt lúc nào cũng hỉ hoan vui mừng nhưng ai thích sát người ( sở thích biến thái -.- ) . Nghĩ mà xem, một kẻ dùng khuôn mặt tươi cười mà giết người thì có bao nhiêu kinh khủng ? vui cũng cười, buồn cũng cười, sinh khí cũng cười, tức giận cũng cười ... nói chung tính cách vô cùng khủng bố, ngay cả đương kim thánh thượng cũng không sao tiếp xúc quá gần với vị " khủng bố " vương gia này.

Chưa từng có ai, có gì có thể khiến cho cảm xúc y thay đổi cho nên dù thất vương gia có bao nhiêu ưu tú cũng không có ai dám đến cửa cầu hôn bởi lẽ chẳng ai muốn nữ nhi của mình vô duyên vô cớ chết một cách đáng thương đâu .

Hai mươi ba tuổi, hoàng tộc con cháu ai nấy cũng đều làm phụ thân duy chỉ có thất vương gia vẫn độc lai độc vãng, thái hậu rất là lo lắng về việc này cho nên ra sức khuyên nhủ hoàng thượng ban hôn cho thất vương gia, cuối cùng nữ tử được sự ưu ái mà ban hôn cho vị vương gia đáng thương của chúng ta chính là tam tiểu thư Vân Tiểu Khuynh của Vân thượng thư và chính vì lí do đó mà có buổi hôn lễ diễn ra như hôm nay ...

" Vương gia, vương gia ... Tân nương đến rồi ..." - vị quản gia vô cùng trung thành của vương phủ hối hả chạy vào thông báo với thất vương gia .

Cánh cửa khẽ mở, từ trong văn phòng hoa lệ, nam nhân một thân hỉ phục như máu bước ra, đi theo sau có hai hắc y nam tử mặt mày lãnh mỹ, ẩn hiện quỷ mị sát khí .

" Sở thúc, cần gì phải hối hả như vậy " hỉ phục nam tử nhún vai cười . Nếu không phải hoàng huynh ' đau khổ khóc lóc ' cầu xin thì hắn cũng không thành thân a~ . Nghĩ mà xem, đang sống tự do một cách tự tại như vậy lại đi lấy một mữ nhân về nhà quản mình, thật khó chịu mà.

" Vương gia..." Trung niên quản gia thở dài, làm sao mà không vội cho được, nữ chủ nhân tương lai của vương phủ a~ .

" Ai ... ! thôi đi ... " hỉ phục nam tử ảm đạm cười, xoay người bước về trước cổng, dù gì sớm hay muộn cũng phải lấy vương phi thôi , người nào cũng vậy . Nghe nói vị tân nương vương phi này tính tình ôn nhu thiện lương, am hiểu ý người chắc cũng không khiến cho người ta chán ghét .

Tiếng gì ồn ào náo nhiệt bên tai khiến cho nàng khẽ nhíu mày, có chuyện gì mà ồn ào quá vậy ?

Hàng mi dài cong cong như cánh quạt nhỏ khẽ lung lay, hàng mi thanh tú thoáng một cái nhăn lại, một lát sau đôi con ngươi khẽ mở, nhàn nhạt sương mù, đôi con ngươi mênh mông thâm trầm mang một chút gì đó u uẩn man mác khiến người ta dễ sa vào cái bẫy mênh mông đó, đó là đôi con ngươi vô cùng xinh đẹp .

Vân Tiếu Khuynh nhớ lại bỗng dưng hôm qua hứng thú muốn đi leo núi, sau đó ... Sau đó ... Bão tuyết xảy ra, tuyết trắng phủ đầy cả thiên địa, và rồi ... tất cả chìm trong bóng tối . Như vậy tại sao giờ khắc này nàng lại đang ngồi đây ?

Căn phòng hoa lệ, hỉ phục rực lửa, đầu đội mũ phượng ... .

Nàng ... . Thành thân ?

Lại thành thân với phong cách hết sức cổ đại này ?

Vân Tiếu Khuynh buồn bực thở dài , chết tiệt ! Sao xuyên đến nơi nào không xuyên mà lại chui vào thân xác của tân nương tử vậy ? Vậy còn linh hồn thật sự của thân xác này chui vào ngõ nào rồi ?

Thôi đi ! Ký tắc an chi, nàng không có dư lực để nghĩ nhiều như vậy, được đến đâu hay đến đó, cùng lắm thì chết lần nữa, nói không chừng có thể quay về hiện đại không chừng...

Đang trong lúc suy tính hết sức vớ vẩn thì bên ngoài náo nhiệt cũng dần dần lan đến, hình như là ... nháo động phòng ? Nhưng bên ngoài hình như có ai đó nói gì mà một lát sau , tiếng ồn dần lặng đi, Vân Tiếu Khuynh nhàn nhạt nhăn mi, nàng không thích ồn ào, cũng may bọn họ thức thời đúng lúc .

Cánh cửa lại lần nữa mở ra, một người từ từ tiến vào phòng . Là tân lang ? Lão công của nương tử ? Chắc bây giờ đến lúc nhấc khăn voan ? Vân Tiếu Khuynh nghĩ nghĩ, ừ , dù gì nàng đã chiếm được thân xác của lão bà người ta, thôi thì cứ hoàn thành nghi thức coi như tạ một phần tội với tân lang đi, đằng nào cũng lỡ rồi .

Nhưng ? Sao còn chưa nhấc khăn voan a , nam nhân này không phải đang thẹn thùng đó chứ ? Nghe nói người cổ đại rất hàm xúc dễ ngượng ?

Được rồi, ta nhẫn, ta nhẫn ... ! Vân Tiếu Khuynh nghiến răng nghiến lợi, nam nhân chết tiệt kia đứng đó cả tiếng đồng hồ, ngươi không mệt nhưng bổn cô nương cũng mệt rồi, không chờ nữa . Đang định tự túc là hạnh phúc nhấc khăn voan lên thì nam nhân kia cuối cùng cũng hành động, nhấc khăn voan lên , và ...

Các nàng có hóng tiếp không 😗😗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro