27. Tinh tú vì khanh rơi vào mắt (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi

Tinh tú vì khanh rơi vào mắt (1)

Phương Tri Uyên chưa từng thấy Lận Phụ Thanh khóc, cũng chưa từng nghĩ Lận Phụ Thanh khi khóc có bộ dạng gì.

Y chưa bao giờ có ý niệm này.

Tiểu sư ca của y như trăng thanh, như gió mát, như tuyết đầu mùa, bất kể là so sánh với thứ gì cũng đều trong sáng thanh cao. Trên đời này có thứ gì xứng cho hắn đau lòng, xứng cho hắn khổ sở như vậy?

"..."

Lận Phụ Thanh ngước mắt nhìn y một cái, nâng tay áo che đi nửa mặt.

Cái liếc mắt ấy không rõ có tư vị gì, phảng phất như một lời oán trách nhẹ nhàng, trách y khiến hắn đau lòng thất thố như vậy.

"Ngươi..." Phương Tri Uyên lập tức tay chân luống cuống, chỉ cảm thấy cả người nóng lên, nói năng hàm hồ, "Ngươi... ngươi... sao lại..."

Y rối tung rối mù, vừa hoảng vừa vội, bước lên hai bước nắm lấy đôi vai mảnh khảnh của Lận Phụ Thanh: "Ngươi... Sư ca? Lận Phụ Thanh? Ngươi sao lại... Ta..."

Y bị Phương Thính Hải tra tấn đến thế nào cũng không phát điên, lúc này nháy mắt trở nên hốt hoảng: "Ngươi đừng... Ngươi rốt cuộc làm sao vậy!?"

Lận Phụ Thanh không đáp, xoay lưng sang chỗ khác lau nước mắt.

Phương Tri Uyên càng bối rối hơn. Y nôn nóng muốn chết, ra vẻ tức giận nhưng không che giấu được cơn hoảng loạn của mình, chỉ có thể sốt ruột cao giọng liên thanh: "Đừng, đừng khóc, đừng khóc đừng khóc... Đừng khóc!! Ngươi —— ngươi thấy có mất mặt không!?"

Lận Phụ Thanh thấp giọng: "Ta không khóc."

Phương Tri Uyên: "Vậy ngươi quay lại đây nhìn ta!"

"..."

Lận Phụ Thanh hơi bình phục cảm xúc, chậm rì rì mà xoay lại. Lông mi hắn bị nước mắt thấm ướt, trông dày đậm hơn cả mực. Ngay sau đó, có một thứ ấm áp bị nhét vào tay hắn, chính là phân nửa đan tâm kia.

"Đan tâm, ta không cần nữa," Phương Tri Uyên đứng rất gần, cơ hồ có thể ôm hắn vào lòng, thấp giọng nói, "Cái này cho ngươi, đừng khóc. Đây, cho ngươi..."

Nhiệt độ ấp ám của thứ đó khiến hắn phát run. Lận Phụ Thanh hỏi: "Cho ta làm gì?"

Lại không ngờ, câu này lại khiến Phương Tri Uyên ngẩn ra.

Ừ nhỉ, cho sư ca làm gì?

Bị đần à.

"..." Phương Tri Uyên giật giật khóe môi, cứng nhắc mà lấy lại, "Cũng phải, ngươi không phải đám Phương gia súc sinh cặn bã kia... Cần nó làm gì."

Cho sư ca làm gì? Y căn bản chẳng chút nghĩ ngợi đã nhét đan tâm vào tay người ta.

Có lẽ là vì y sinh ra đã thấp hèn, lại lạnh lẽo vô tình, không biết cách tặng lễ vật lấy lòng, cũng không biết cách ôn tồn an ủi người khác. Chỉ có một thứ bé tẹo này là moi ra từ máu thịt của chính mình, rốt cuộc cũng lấy lại được... Trong tiềm thức, y cảm thấy nếu Phương gia vì thứ này mà điên cuồng đến thế, thì miễn cưỡng cũng xem như là một thứ có giá trị.

Nhưng Lận Phụ Thanh vừa rơi nước mắt, trong lòng y đã hốt hoảng, không nghĩ ngợi gì mà dâng cho.

=========

Bàn tay Lận Phụ Thanh dừng trên phù văn pháp trận bên dưới khóa sắt, bất động hồi lâu.

Hắn có hơi bối rối, thầm nghĩ: Đời trước có phải mình đã... khóc ở ngay chỗ này?

Chớp mắt đã bao nhiêu năm trôi qua, cả người lẫn việc đều đã thay đổi rất nhiều. Nhưng cái kẻ năm đó bị giọt nước mắt của mình dọa đến luống cuống tay chân, vẫn nguyện ý ở cạnh bên mình suốt cả hai kiếp đời.

Lận Phụ Thanh quay sang bên cạnh, gọi: "Tri Uyên?"

"..."

Phương Tri Uyên đang chằm chằm nhìn hình giá đến thất thần, Lận Phụ Thanh gọi cũng không nghe thấy. Dưới ánh trăng, Lận Phụ Thanh mơ hồ cảm thấy sắc mặt y có chút tái nhợt, không giống như bình thường.

Lòng hắn tê rần một trận, như có kim đâm vào thịt mềm, vội vươn tay kéo Phương Tri Uyên tách khỏi hình giá: "Đừng nhìn."

Phương Tri Uyên thoáng kinh hãi, giống như hồn phách vừa bị túm về. Mặt y trắng bệch, lắc đầu: "Không sao, ta không sao. Sư ca vừa gọi ta à?"

Lận Phụ Thanh thở dài: "Được rồi, lấy đan tâm rồi đi thôi. Ngày mai nói Hoa Quả giúp ngươi luyện trở về thân thể."

Hắn vừa nói vừa bước lên, đến giữa pháp trận trước hình giá, ngồi xổm xuống duỗi tay sờ soạng: "Ở đây đúng không?"

"Năm đó ta thấy ngươi một quyền nện xuống, chỉ bận đau lòng. Bây giờ nghĩ lại thấy có chút buồn cười."

"Buồn cười cái gì?"

"Giống... đập hạch đào."

Phương Tri Uyên lắc đầu cười.

Lận Phụ Thanh đã phá xong lớp phong ấn, chợt nghe y hỏi: "Sư ca có biết trên hình giá khắc trận pháp gì không?"

Lận Phụ Thanh nhìn về phía hình giá: "Có chút tà đạo, là nhiều trận xếp chồng lên nhau. Tầng thứ nhất là tụ linh trận, tầng thứ hai hình như để chuyển hướng linh khí, hẳn là bí pháp; tầng thứ ba... ừm?"

Phương Tri Uyên nói: "Tầng thứ ba là phong tỏa trận, kết hợp cùng với tù hồn khóa. Người bị trận này trói buộc linh khí không thoát ra ngoài, cưỡng chế thúc giục linh lực sẽ vô cùng đau đớn. Nếu không phải âm yêu cắn đứt tù hồn khóa, ta vĩnh viễn không thể thoát thân."

Lận Phụ Thanh hai mắt trầm xuống: "Đúng là tà vật."

Một trận gió đêm thổi qua, cửa sổ rách nát vang lên tiếng lạch cạch. Phương Tri Uyên trầm mặc một lúc, lấy linh ngọc giản đưa qua: "Tuy là tà vật, nhưng không phải không thể dùng. Nhớ cho kỹ, Lận Ma Quân, nếu ngày nào đó ta lại chọc cho ngươi khóc, ngươi có thể dùng xích khóa ta lại."

"Ta khóa ngươi làm gì, hiện tại ngươi ngoan như vậy." Lận Phụ Thanh đón lấy ngọc giản, dùng thần hồn và linh khí lưu lại trận pháp trước mắt, "Được, ta tạm thời nhớ rồi. Về thôi."

Hai người rời khỏi gian phòng bỏ hoang, trở về đường cũ. Đến khi vào mật đạo tối tăm kia, Lận Phụ Thanh ma xui quỷ khiến mà lui một bước, ôm lấy Phương Tri Uyên từ phía sau.

"...!" Phương Tri Uyên cứng đờ, yết hầu lên  một phen.

Lận Phụ Thanh gác đầu lên vai Phương Tri Uyên, đôi tay ôm hờ vòng eo y, thấp giọng nói: "Đừng đau lòng, ta thương ngươi."

Phương Tri Uyên nhấp môi, trong bóng đêm hiện lên một ánh mắt kiềm chế, lúc mở miệng âm giọng cũng có chút trắc trở: "Ta không đau lòng, buông ra."

Phương Tri Uyên bỗng nhiên phát hiện sự tình không ổn.

Đời trước y chậm hiểu, đến khi thật sự xác định được tình ý của mình, y và Lận Phụ Thanh đã là trời nam đất bắc, tiên ma thù đồ.

Ma Quân ở cùng hậu cung ba ngàn giai lệ trong Tuyết Cốt Thành, nào biết mỗi đêm trăng hay không trăng, Tiên Thủ cô độc kê gối ngủ ở Kim Quế Cung trằn trọc đến thế nào.

Sau đó nữa, ma đạo bị diệt, Lận Phụ Thanh suýt chết. Y có thể từng thời từng khắc ôm sư ca vào lòng, tim lại như bị thiên đao vạn quả giày vò, không còn chỗ cho tâm tư khác.

Nhưng hôm nay...

"Không buông." Lận Phụ Thanh bật cười, hơi thở cọ qua vành tai Phương Tri Uyên, "Sao ngươi có thể tùy ý ôm ta bất cứ lúc nào, lại không chịu cho ta ôm một cái. Không công bằng."

Phương Tri Uyên cả người khô nóng, mấy lần mở miệng muốn nói, lại nói không nên lời. Những xung động nguy hiểm đang dâng lên trong dòng máu nóng, khiến trái tim y bén lửa nhảy nhót lung tung, ánh mắt lúc tỏ lúc mờ.

Y cắn răng, lặp lại: "... Lận Phụ Thanh, buông ra!"

Lận Phụ Thanh càng được đà làm tới, nói: "Cho ôm một chút, ngươi thật ấm áp."

Phương Tri Uyên nặng nề cười một tiếng, khàn giọng nói: "Ngươi có biết ta đang nghĩ chuyện gì không!?"

Lận Phụ Thanh nhẹ nhàng đáp: "Ta biết."

Phương Tri Uyên cười lạnh: "Thôi bỏ đi, ngươi chẳng biết gì."

Lận Phụ Thanh thầm nghĩ: Ngốc, ngươi mới không biết.

Bọn họ sờ soạng đi thêm hai bước, Phương Tri Uyên lại dừng, xoay nửa gương mặt lại, oán hận nói: "Ta cho ngươi biết, nếu ngươi cứ tiếp tục như vậy... Bị người khác lợi dụng cũng không biết!"

Lận Phụ Thanh lại thầm nghĩ: Đã nói ngươi mới không biết. Rõ ràng là ta được hời, ngươi bị ta lợi dụng còn sợ ta chịu thiệt.

Nghĩ một hồi, ngoài miệng lại nói: "Ngươi không phải người khác, không sao cả."

Ánh mắt Phương Tri Uyên khẽ biến. Ngay sau đó, y lại mỉm cười nhướng mày: "Vậy ngươi nói xem, ta là gì?"

=========

Bảy năm trước.

Hư Vân Phong, đỉnh chủ phong.

Bóng đêm nặng nề, không trăng, ánh sao càng thêm sáng rõ.

Dưới một gốc tùng xanh, Lận Phụ Thanh nhỏ tuổi ngồi quỳ phía trước Doãn Thường Tân.

Dưới chân núi đã lập xuân, tuyết trên đỉnh núi lại chưa tan. Vạt áo trắng đặt trên nền tuyết, nhất thời khó phân.

Thiếu niên mười hai tuổi khoác áo lông cừu trắng tuyết, thanh âm trong trẻo: "Sư phụ, y đi rồi."

"Ai?"

"Đứa nhỏ con nhặt về."

"Sao lại đi?"

"Người về rồi, y nghĩ rằng người sẽ không cho y ở lại."

"À."

"Y bị thương rất nặng, sức khỏe cũng không tốt, rất nhiều bệnh. Cứ như vậy mà đi sẽ chết."

"Ừ."

"Sư phụ."

"Ừ?"

"Sư phụ."

"..."

"Sư phụ."

"—— Ừ khụ khụ! Con muốn cứu y?"

"Thanh Nhi muốn."

"Con cứu y không nổi."

"Tại sao? Người từng nói Thanh Nhi là mệnh cách từ tiên, cứu thế nhân tam giới. Chẳng lẽ y không phải là người, không phải sinh linh trong tam giới?"

"Y kỳ thực không phải."

Đồng tử Lận Phụ Thanh co rụt lại.

Gió ngừng, tuyết lặng lẽ rơi.

Giờ phút này, Hư Vân chủ phong trời cao mà tĩnh lặng.

Lận Phụ Thanh ngẩng gương mặt non nớt, bóng tùng phủ lên khóe mắt đuôi mày.

Đạo nhân áo bào xám tro xoay người lại, tròng mắt nhạt màu có vẻ thờ ơ. Doãn Thường Tân duỗi cánh tay gầy gò vỗ về đỉnh đầu đứa trẻ: "Y không phải là người."

Lận Phụ Thanh cổ họng khô khốc: "Vậy..."

Doãn Thường Tân nói: "Y là một ngôi sao."

Lận Phụ Thanh có chút khổ sở mà rũ mắt, nghiêm túc nói: "Nhưng y là một ngôi sao rất tốt. Con thích y, không muốn để y chết."

Hắn lại ngước mắt lên: "Sư phụ, con muốn cứu y."

Ánh mắt đó quá đỗi trong trẻo, dịu dàng, lóe lên một loại ánh sáng ngây thơ: "Con sẽ bảo vệ y thật tốt."

Giống như một đứa trẻ nhặt được con thú nhỏ bị thương khắp nơi ở ven đường, sau đó quấn lấy người lớn trong nhà, nói: Con thích nó, con muốn nuôi nó, con nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt, người cho con nuôi đi.

Nhưng người kia lại chẳng phải một con thú nhỏ, mà là âm mệnh họa tinh.

Lận Phụ Thanh hiểu rất rõ, nhưng trong lòng hắn cảm thấy cũng không có gì khác nhau. Hắn thích, vậy nên nhặt về chăm sóc, giữ lại bên mình. Hắn nuôi được, hắn bảo vệ được. Năm xưa Ngư Hồng Đường là như thế, hiện giờ Phương Tri Uyên cũng như thế.

Doãn Thường Tân dường như đọc được suy nghĩ của Lận Phụ Thanh, ngón tay điểm giữa mày hắn: "Ngôi sao không phải cá con, không dễ nuôi như vậy."

Lận Phụ Thanh kiên trì: "Thanh Nhi sẽ cố gắng."

"... Chậc."

Doãn Thường Tân chán nản vuốt tóc, phủi tay một cái như đuổi ruồi bọ: "Được được được, con đi đi."

Lận Phụ Thanh ngoan ngoãn cúi đầu thi lễ.

Hắn đứng lên, xoay người chạy đi.

=========

"Ngôi sao." Lận Phụ Thanh cười nói, "Ngươi là ngôi sao của ta, được chưa. Ngươi còn không phải muốn nghe ta nói lời này sao?"

Hai người ra khỏi mật đạo, bên ngoài vẫn là hòn giả sơn, trên bầu trời vẫn là trăng sáng cùng ánh sao lấp lánh. Lận Phụ Thanh chọc chọc giữa mày Phương Tri Uyên: "Tiểu họa tinh."

Không ngờ cổ tay lại bị Phương Tri Uyên nắm lấy. Phương Tri Uyên bình tĩnh nhìn hắn: "Ta là họa tinh, vậy ngươi là gì?"

Lận Phụ Thanh hơi giật mình, cảm thấy này màn đối thoại này như đã từng quen.

Nghĩ lại thì, trước khi đến Lục Hoa Châu, bọn họ uống rượu dưới gốc Lão Thần Thụ, Phương Tri Uyên cũng nói lời y như đúc.

Lận Phụ Thanh trầm ngâm một chút, gương mặt giãn ra, cười nói: "Ta là người vớt sao, đợi đến khi ngôi ra sao kia trở lại bầu trời, ta thành người giương mắt ngắm sao. Đúng không?"

"Không đúng." Phương Tri Uyên đóng cơ quan lại, giấu đi mật đạo, "Cho ngươi nói lại."

Lận Phụ Thanh vốn đã gọi ra Đồ Nam, định quay về bằng phương thức cũ, nghe vậy nhíu mày: "Sao lại không đúng?"

Phương Tri Uyên xoay người ngồi lên Đồ Nam, nghiêm nghị nói: "Ngươi là tiên nhân diệt sao."

"Sư ca, đời này đừng tu ma, ngươi thành tiên đi."

——————————

Tác giả có lời muốn nói:

Phương Tiên Thủ (hoảng loạn): Tiêu rồi, ta muốn hôn hắn, ta thật sự rất muốn hôn hắn!? Thậm chí còn muốn【bíp ——】hắn!? Tiêu rồi tiêu rồi, nếu một ngày nào đó ta mất khống chế【bíp ——】sư ca... thì cũng không tệ lắm ——

Lận Ma Quân (đỡ trán): ... Năm đó sao ta có thể nhặt về một ngôi sao ngốc nghếch như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro