Chương 166: Tiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Nhiên đứng lên ngồi xuống giúp đỡ anh, đưa tay dán lên lồng ngực của anh, cô bây giờ so sánh với lần đầu tiên còn muốn khẩn trương, tim đập không khỏi treo lên, làm cho cô không khỏi có loại ảo giác, chỉ sợ tim của mình từ trong lồng ngực nhảy ra.

Tiếp theo ngón tay đặt trên nút áo sơ mi của anh, động tác có chút run rẩy, đầu ngón tay xẹt qua da thịt trên bộ ngực của Tô Dịch Thừa, khiến cho anh kêu rên than nhẹ một tiếng, giống như đang đè nén cái gì đó.

Càng là khẩn trương, động tác trên tay càng có chút không linh hoạt, một cái áo sơ mi mà cô mất ba phút đồng hồ mới có thể cởi xuống từ trên người Tô Dịch Thừa.

Đưa tay về phía dây lưng, An Nhiên có chút bất an ngẩng đầu nhìn Tô Dịch Thừa, chậm chạp không dám động.

Tô Dịch Thừa đang cầm mặt của cô, chi chít hôn mỗi một chỗ trên mặt cô "Nhanh, giúp anh cởi xuống."

An Nhiên lúc này mới chậm rãi có chút ngốc bắt đầu động thủ, nhưng dây dưa suốt năm phút đồng hồ, một cái dây lưng An Nhiên cũng không thể cởi xuống, bởi vì chưa từng trải qua chuyện như vậy, mỗi lần hoan ái cũng là anh đến giải quyết những vấn đề này, thật đến trên tay của cô, nhưng làm sao cũng làm không xong.

Trải qua dây dưa như vậy, An Nhiên nhanh chóng đều có chút muốn khóc rồi, ngẩng đầu có chút ủy khuất nhìn Tô Dịch Thừa: "Em làm không xong."

"Đủ rồi!" Tô Dịch Thừa đã sớm nhịn khiến cho cả người đều có chút thấy đau, đưa tay mình nhanh chóng giải hết trói buộc cuối cùng trên người mình, đem cô nhẹ nhàng đẩy ngã xuống giường, sau đó cúi đầu hôn lên môi của cô, bàn tay có chút vội vàng tìm kiếm trên bụng của cô.

Đang lúc trong phòng một mảnh kiều diễm phong tình, chuông cửa vào lúc này không chút nào báo động trước vang lên, mà hiện giờ là ban đêm, nên lộ ra vẻ đặc biệt đột ngột.

Bên trong phòng người hai người đều sửng sốt, sau đó Tô Dịch Thừa kịp phản ứng cúi người tiếp tục, tối nay là đêm động phòng hoa chúc của anh, ai tới cũng không có phản ứng.

An Nhiên đẩy anh, dùng một chút lý trí cuối cùng của mình nói: "Phía ngoài có người ở nhấn chuông cửa. . . ."

"Mặc kệ." Tô Dịch Thừa cúi đầu hôn, đốt hỏa trên người cô, thiêu đốt cô cũng thiêu đốt chình mình.

"Nhưng mà, a! --" An Nhiên còn muốn nói, lại chỉ cảm thấy phía dưới trống không cùng tịch mịch chợt bị nhồi, sau đó cô cũng không thể nói ra lời nữa.

Mà đang lúc hai người ý loạn tình mê, đột ngột điện thoại trong phòng vang lên, giờ phút này Tô Dịch Thừa nơi nào còn đi để ý tới, chỉ vùi đầu tiếp tục nhiệm vụ 'cày cấy 'của mình. Nhưng mà người bên kia điện thoại tựa hồ rất có tính nhẫn nại, một lần một lần lại gọi, hoàn toàn không có ý tứ buông tha.

Mơ hồ, An Nhiên có chút khó khăn nói: "Nhận. . . . Nhận điện thoại đi, a -- ừ --" An Nhiên lấy tay gắt gao che miệng của mình lại, không để cho mình kêu lên thanh âm kỳ quái.

Phía dưới động tác không ngừng, Tô Dịch Thừa đưa tay qua nhấc nút nhận điện thoại. Cơ hồ căn bản không cần Tô Dịch Thừa mở miệng, mới nhấc điện thoại đã nghe tiếng kêu ầm ĩ, Diệp Tử Ôn bên kia tựu truyền đến thanh âm có chút như ý nhìn có chút hả hê, lớn tiếng hô: "Mở cửa nhanh, náo động phòng rồi!" Phía sau còn truyền đến tiếng những người khác ồn ào cười vang.

Tô Dịch Thừa cắn răng, đè nén tức giận, thanh âm trầm thấp cơ hồ có chút nghiến răng nói: "Diệp Tử Ôn, cậu tin có hay không ngày mai tôi sẽ để cho Dịch Kiều nói không lấy cậu làm chồng." Đây là uy hiếp, trần trụi uy hiếp!

Nói xong cũng không quản anh trả lời khỉ gió thế nào, trực tiếp dùng sức đem máy điện thoại từ trên quăng xuống đất.

Ngoài cửa Diệp Tử Ôn bị chọc tức trực tiếp nói tục: "Đéo đỡ được!" Quát về phía bên trong cửa: "Tô Dịch Thừa, ta sáng mai sẽ lôi kéo tiểu Kiều đi đăng kí"

-----------------------------------------------------------------------------------------------------

Lại là tháng tư, như trước là tháng thoải mái nhất, không quá lạnh, cũng không quá nóng.

Ngồi ở trong thư phòng, An Nhiên cầm lấy bản thiết kế cuối cùng xem kỹ, sau khi xác định các chi tiết đều không có vấn đề, An Nhiên mới đưa bản thiết kế cuộn lại, hôm nay trễ chút chuẩn bị đưa cho bên 'Húc Đông'. Dỡ đôi kính trên sống mũi xuống, An Nhiên tay nâng thắt lưng từ trên ghế xoay đứng dậy.

Sở dĩ nhận mấy bản thiết kế của Húc Đông tất cả đều là bởi vì Diệp Tử Ôn, sau ngày thứ hai An Nhiên cùng Tô Dịch Thừa làm hôn lễ xong, Diệp Tử Ôn thật sự kéo Tô Dịch kiều trực tiếp đi cục dân chính đi đăng ký, hơn nữa hai người trở lại trước tiên liền tuyên bố hai người muốn lữ hành kết hôn. Hơn nữa nói xong liền làm, ngày thứ ba sau khi đăng ký, hai người thật đúng là trên lưng mang túi khởi hành con đường du lịch của họ, đây chỉ có một người ứng phó tin tức kia không kịp thiếu chút nữa không thể không đem cậu của Diệp Tử Ôn là Tiêu Viễn Sơn giận đến ói máu, thì ra Diệp Tử Ôn tên kia căn bản là ngay cả công việc trên tay cũng không có hoàn thành xong, trực tiếp chạy tới 'thế giới của hai người'. Vì thế, Tiêu Viễn Sơn tự mình chạy tới Tô gia tố khổ. Mặt khác còn đặc biệt nói rõ muốn mời An Nhiên hỗ trợ, nói chỉ cần giúp đỡ 'Húc Đông' hoàn thành mấy nan đề kia là tốt rồi, hơn nữa thời gian không có hạn định. Ông đã nói như vậy Tần Vân cũng không thể một ngụm cự tuyệt, nên nói chỉ cần An Nhiên nguyện ý, bà cũng không có ý kiến.

Mà An Nhiên thật ra vẫn muốn động tới bút trên bản vẽ, chỉ là bị chuyện mang thai làm rối loạn tất cả kế hoạch, bất quá sau mấy tháng an tâm nghỉ ngơi, mỗi ngày hết ăn lại ngủ, tỉnh ngủ liền tiếp tục chờ đợi, cuộc sống đã sớm quá nhàm chán rồi, cho nên sau khi Tiêu Viễn Sơn đưa ra điều kiện như vậy, An Nhiên lập tức liền động tâm. Vì thế lúc Tiêu Viễn Sơn đến tìm, cô liền gật đầu đáp ứng.

Mà đối với việc An Nhiên nhận mấy bản vẽ của 'Húc Đông' ban đầu Tô Dịch Thừa rất phản đối, nhưng mà An Nhiên kiên trì, hơn nữa bảo đảm sẽ không để cho chính mình mệt mỏi, Tô Dịch Thừa lúc này mới nhả ra miễn cưỡng đáp ứng. Hình thức làm việc chính là kiêm chức vẽ trong nhà một mình cũng đã qua bốn tháng.

Lúc này An Nhiên đã mang thai hơn chín tháng rồi, căn cứ bác sĩ suy tính, dự tính ngày sinh còn một tuần lễ nữa, nhưng bởi vì An Nhiên mang thai đôi, cả người bụng so sánh với phụ nữ có thai bình thường lớn hơn rất nhiều, bác sĩ sợ đến lúc sinh sẽ khó khăn, liền dặn dò cô bình thường thỉnh thoảng đi lại nhiều hơn, đến lúc đó có thể trợ giúp sinh sản. Cho nên hiện tại An Nhiên chỉ cần ngồi tạm một lát, sẽ đứng dậy đi lại.

Đi tới gần cửa sổ, đột nhiên cảm giác được tiểu bảo bối trong bụng dùng sức đạp bụng mình một cái, còn có chút đau, cúi đầu nhìn cái bụng tròn vo như muốn nổ tung của mình, vẻ mặt sủng nịnh, đưa tay nhẹ vỗ về, khóe mắt là nụ cười hạnh phúc.

Lần nữa ngẩng đầu nhìn bầu trời vẫn xanh thẳm như cũ, ngoài cửa sổ náo nhiệt như cũ, không khỏi có chút cảm khái, cảm khái thời gian trôi qua thực vui vẻ, thì ra là trong lúc vô tình một năm đã qua, bây giờ trở về khoảng thời gian đó, cô còn bị mẹ buộc đi xem mắt, thậm chí một tuần cũng không có gián đoạn, cùng ăn cơm với những người đàn ông khác nhau, còn phải tìm hiểu rõ tình huống lẫn nhau.

Chuyện đời thật khó liệu, mà mới một năm trôi qua, lúc này bụng cô đã lớn như vậy, không mấy ngày nữa sẽ trở thành mẹ của hai đứa nhỏ, một năm trước, cô chưa từng nghĩ tới sẽ có kết cục như hôm nay, nhưng cũng may mắn, kết cục này khiến cho cô rất vui mừng.

"Cốc, cốc, cốc." Dì Lý chị của thím Trương mới tới bưng sữa tươi đi vào, nhìn An Nhiên cười nói: "Phu nhân, mới vừa rồi Tô phó thị trưởng gọi điện thoại tới dặn dò nói đem sữa tươi này cho cô uống."

Dì Lý là chị của thím Trương mà Tô Dịch Thừa gần đây mới mời tới, bởi vì lo lắng An Nhiên lúc lâm bồn sắp tới, đến lúc đó hai đứa nhỏ, thím Trương có thể bận không kham nổi, cho nên nói trước với chị của mình tới trước, làm cho bà quen thuộc một chút tình huống trong nhà.

An Nhiên có chút bất đắc dĩ cười cười, đưa tay nhận lấy sữa tươi trong tay dì Lý, bưng lên miệng uống, cô thật sự có chút ít bị Tô Dịch Thừa đánh bại, cũng không biết có phải là bởi vì nhanh muốn cho đứa nhỏ gặp mặt người làm cha chân chính này hay không, mấy ngày gần đây Tô Dịch Thừa khẩn trương có chút quá đáng. Trừ mỗi ngày buổi tối trở lại luôn muốn dán lên bụng của cô nói một đoạn văn hay, hơn nữa chỉ cần anh tan việc về nhà, luôn muốn một tấc cũng không rời ở cạnh bên người cô.

Mà giống như hiện tại, rõ ràng đi làm việc, nhưng vẫn không quên gọi điện thoại về nhà, để cho dì Lý hoặc là thím Trương dặn dò nhất định phải làm cho An Nhiên đem sữa tươi uống.

Thấy cô bưng sữa tươi uống, dì Lý liền cầm khay trực tiếp từ thư phòng lui ra ngoài.

An Nhiên đứng một lúc lâu, cảm giác mình hơi mệt chút, liền chuyển sang đi về phía ghế sa lông, chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi.

Đột nhiên cảm thấy bụng truyền đến trận trận đau đớn, ngay cả tay đang cầm cốc sữa tươi cũng cầm không được, trực tiếp phịch một tiếng nện xuống mặt đất, chất lỏng màu trắng chảy trên đất, mà chiếc cốc kia cũng vỡ rơi đầy trên đất. An Nhiên đỡ lấy tay vịn ghế sa lon, cố gắng không để cho mình rơi xuống trên mặt đất, trên bụng truyền đến đau bụng lại làm cho cô có chút không thể đứng lên.

Ngoài cửa dì Lý đang ở phòng khách quét dọn nghe được tiếng động trong thư phòng truyền ra, vội vàng bỏ lại khăn lau trong tay chạy tới trong thư phòng, đẩy cửa ra chỉ thấy An Nhiên cả người ngồi liệt trên mặt đất, tay ôm bụng, vẻ mặt nhìn qua rất là thống khổ.

Bước lên phía trước, khẩn trương hỏi: "Phu nhân, sao vậy, cô bị ngã xuống sao?"

An Nhiên lắc đầu, cả người đau có chút thở dốc không đến, bộ ngực phập phồng, có chút khó khăn nói: "Dì, dì Lý, tôi, tôi hình như sắp, sắp sinh, nước ối, nước ối bị vỡ rồi." Trên bụng truyền đến trận trận đau đớn, đau đến cô chỉ có thể nắm chặt tay của dì Lý.

Dì Lý cúi đầu, thấy trên mặt đất đúng là có nước đọng lại, xem ra đúng là sắp sinh, cất giọng hô bên ngoài cửa "Thím Trương, phu nhân sắp sinh."

Lúc Tô Dịch Thừa nhận được điện thoại là đang chuẩn hội nghị, thảo luận về vấn đề xây dựng cầu lớn Thanh Giang. Bởi vì thấy là điện thoại từ trong nhà gọi tới, Tô Dịch Thừa rất ít khi ở trên hội nghị nghe điện thoại lần này phá lệ đưa tay nhấc điện thoại trên bàn ấn nút nghe, "A lô. . . . . . Cái gì! Tôi lập tức đi qua." Nói xong, ngay cả giải thích cũng không có, thậm chí giấy tờ, văn kiện, tài liệu trên bàn cũng không kịp cầm, trực tiếp nhanh chóng chạy ra khỏi phòng họp, để lại một đám người không rõ nguyên nhân.

Mọi người mang theo với ánh mắt khó hiểu, rồi đem đầu nhất trí chuyển hướng về phía thư ký Trịnh vẫn đi theo bên cạnh Tô Dịch Thừa, dò hỏi: "Thư ký Trịnh, xảy ra chuyện gì thế?"

Thư ký Trịnh cũng không hiểu ra sao, lắc đầu tỏ vẻ mình hoàn toàn không rõ ràng lắm đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Khi Tô Dịch Thừa chạy tới bệnh viện An Nhiên còn đang ở trong phòng bệnh, còn chưa vào phòng sinh, Cố Hằng Văn cùng Lâm Tiểu Phân cũng đã nghe hỏi chạy tới, mà Tần Vân cũng nhận được thông báo lúc này đang trên đường đến rồi.

Tô Dịch Thừa đẩy cửa đi vào, thấy An Nhiên nằm nghiêng trên giường, vì đau bụng mà chỉ có thể nắm chặt cái ga trải giường phía dưới, khuôn mặt nhỏ nhắm đau đớn nhăn lại. Tô Dịch Thừa bước lên phía trước, nắm tay cô, khẽ gọi: "An Nhiên, An Nhiên. . . . Không phải nói ngày sinh dự tính phải một tuần nữa sao? sao lại sinh bây giờ?"

An Nhiên mở mắt ra nhìn anh, bụng đau đớn khiến An Nhiên không nói ra lời, chỉ có thể nắm chặt tay anh, khó khăn nói: "anh, anh đến rồi."

"Đúng đúng đúng, anh đến rồi." Tô Dịch Thừa vội vàng đáp lại cô, nhưng mà thấy cô bị đau đớn hành hạ, không khỏi đau lòng, căng thẳng hỏi: "sao còn chưa vào phòng sinh! Không phải nói đã vỡ nước ối sao, sao còn chưa vào trong!"

"Bác sĩ nói cửa tử cung còn chưa mở, phải đợi lát nữa." thím Trương thuật lại.

"Thế phải làm thế nào! Đau thế này rồi!" Tô Dịch Thừa hơi nóng ruột, giọng nói không dịu dàng như bình thường.

Lâm Tiểu Phân an ủi nói: "A Thừa, con đừng sốt ruột, chúng ta biết con đau lòng Nhiên Nhiên, nhưng mà phụ nữ sinh con là thế, không đau sao sinh được, có người phải đau một ngày một đêm đấy." Lâm Tiểu Phân đã khỏi hẳn, tóc trên đầu vì cuộc phẫu thuật hồi trước phải cạo đi cũng đã mọc dài ra, người giống như trước khi ngã bệnh, gần đây thị lực còn tốt hơn nhiều, cầm kim xỏ chỉ cũng không có vấn đề gì.

"Một ngày một đêm!" Tô Dịch Thừa trừng to mắt, vậy làm sao chịu nỗi! Quay đầu nhìn An Nhiên, trong mắt là thương yêu cùng đau lòng.

Lâm Tiểu Phân nhìn An Nhiên nằm trên giường bệnh đau đến cả người đổ mồ hôi, có chút lo lắng nói: "Nhiên Nhiên, có muốn ăn chút gì hay không, để đến lúc sinh còn có sức lực."

An Nhiên lắc đầu, chỉ nói: "con, con không có khẩu vị." Bây giờ cô chỉ có một cảm giác, chính là đau, là cái loại cảm giác như vỡ rụng ra, như là có một thứ gì đó muốn rụng ra khỏi cơ thể.

Lâm Tiểu Phân vẫn bảo dì Lý ra ngoài mua cho cô ít cháo, sinh con tốn bao nhiêu sức lực, với lại An Nhiên còn mang thai đôi, nếu đến lúc đó mà không có sức thì thật không tốt, cho nên đợi cô hết cơn đau phải bảo cô ăn một chút mới được.

"An Nhiên, chúng ta mổ đi!" Thật sự là không thể nhìn cô đau đớn như thế, Tô Dịch Thừa cười chỉ có thể nghĩ đến cái này, chỉ cần có thể giảm bớt đau đớn cho cô, làm gì cũng được.

An Nhiên lắc đầu, nhìn anh mà bộ ngực phập phồng kịch liệt, nói: "bác sĩ, bác sĩ nói có thể sinh tự nhiên, sinh tự nhiên là tốt nhất cho em bé!" mỗi đứa trẻ đều là bảo bối của người mẹ, tất nhiên người mẹ nào cũng muốn điều tốt nhất cho con mình. Nếu sinh tự nhiên tốt cho con, như vậy dù có khổ nữa, đau nữa, cô cũng phải cắn răng chịu đựng cho qua đi.

"Nhưng mà em đau như thế, anh không muốn em phải chịu khổ như vậy, anh không nỡ." Kéo tay cô thả vào khóe miệng hôn nhẹ, hai cái chân mày sắp dính sát vào nhau rồi.

"Vậy sau này đối với em tốt hơn nữa." An Nhiên cố gắng cong khóe môi cười với anh, nhưng cơn đau từ bụng truyền đến khiến cô không khỏi nhíu chặt mày lại.

"Ừ!" Tô Dịch Thừa nghiêm túc gật đầu, điều này thì khỏi phải nói rồi, nắm chặt tay cô, thả vào khóe miệng miệng hôn, đau lòng hỏi: "còn rất đau có phải hay không?" Nếu như có thể, anh sẵn lòng chịu nỗi đau này thay cô!

"Thằng bé này." Lâm Tiểu Phân cười nhìn anh một cái, nói: "sinh con sao lại không đau được." Quay đầu hỏi thím Trương, nói: "có mang những thứ cần thiết tới rồi chứ?"

Thím Trương vội vàng gật đầu, nói: "mang tới rồi mang tới rồi." Vừa rồi khi An Nhiên đột nhiên đau bụng sinh thật là làm mọi người luống cuống chân tay, nhưng mà may là đã chuẩn bị từ trước rồi, cho nên đến khi sinh con cần tã lót, quần áo trẻ sơ sinh gì đó đều để cùng một chỗ, chỉ cần cầm theo cái túi là xong rồi.

Đau đớn qua đi, An Nhiên có thể ngồi một chút, cả người thoải mái hơn, mà lúc này dì Lý cũng đi từ ngoài vào, mua chút cháo, cùng với ít món ăn để An Nhiên ăn lót dạ.

Nhưng mà hiện giờ An Nhiên đâu muốn ăn gì, chỉ vô lực lắc đầu, nói: "con ăn không vào."

"Nhiên Nhiên, sinh con cần nhiều sức lực, bây giờ con đã đau kiệt cả sức rồi, đến lúc sinh thì làm thế nào bây giờ. Cho nên có không thèm ăn thì cũng cố ăn chút ít."

"Đúng vậy a phu nhân, sinh con đều dựa vào sức lực, nếu không có sức thì phải chịu dày vò rồi, dù là người lớn hay là đứa bé." Dì Lý đầy kinh nghiệm nói.

Tô Dịch Thừa nhìn cô, cũng dụ dỗ: "ngoan, chúng ta ăn chút có được không."

An Nhiên gật đầu, coi như là vì hai bảo bối trong bụng, cô phải cố gắng ép mình ăn nhiều một chút!

Thấy cô gật đầu nói muốn ăn, Tô Dịch Thừa mừng rỡ, nói: "nào anh bón cho em ăn." Đưa tay bưng lấy bát cháo dì Lý mang tới, bón cho cô từng miếng từng miếng, sợ cháo quá nóng, miếng nào cũng đặt trước miệng thổi thổi, mỗi một động tác đều cẩn thận từng li từng tí.

Lâm Tiểu Phân cùng Cố Hằng Văn đứng ở một bên, vui mừng nở nụ cười.

Đang ăn, bụng lại truyền đến một cơn đau đớn, lại một lần đau bụng sinh nữa bắt đầu, há mồm ăn miếng cháo được đưa đến trước mặt, chân mày nhíu chặt hơn.

"Sao vậy, lại bắt đầu đau sao?" Tô Dịch Thừa căng thẳng nhìn cô.

An Nhiên đau đớn nắm chặt lấy cái ga trải giường phía dưới, vì không muốn khiến anh lo lắng, cố gắng cười với anh, nói: "nữa, cho em một miếng cháo nữa đi." Ngay cả giọng nói cũng bắt đầu run rẩy, nhưng mà vì đứa con, lúc này người mẹ lại có khả năng mạnh mẽ phi thường.

Tô Dịch Thừa chỉ có thể đau lòng lo lắng suông, có gấp gáp nữa cũng không thể giúp gì, nghĩ thầm, khi hai tiểu bảo bối trong bụng cô đi ra ngoài, đến lúc đó nhất định phải vỗ vào cái mông nhỏ của hai bé, để hai bé biết mẹ chúng đã chịu khổ thế nào để sinh chúng!

Đau hết lần này đến lần khác, cuối cùng sáu tiếng sau, vào lúc hơn 9 giờ, bác sĩ khoa sản đến đây khám, rốt cục gật đầu nói: "cửa tử cung đã sắp mở rồi, giờ có thể vào phòng sinh rồi."

Tô Dịch Thừa nắm tay cô muốn đi vào, lại bị cô y tá chắn ngoài cửa. Tần Vân vội vàng từ bên ngoài chạy vào, nhìn một đám đều chen vào phòng sinh, hỏi vội: "đã vào rồi, đã vào rồi sao?"

Lâm Tiểu Phân kéo bà ngồi xuống bên cạnh mình, nói: "vừa vào, sợ là không nhanh đâu."

Tần Vân tay xách theo bình giữ nhiệt, đây là cháo và bà vừa hầm ở nhà mang đến, cũng vì hầm cái này mà đến muộn, nói: "còn muốn để cho An Nhiên ăn một chút trước khi vào, đến khi sinh con cũng khỏe mạnh một chút, có nhiều hơi sức hơn."

"Không sao không sao, nếu thật không có sức, chúng ta sẽ đưa cho y tá mang vào trong cho Nhiên Nhiên ăn." Lâm Tiểu Phân nói.

"Đúng đúng đúng, đến lúc đó cầm đi vào cho con bé ăn." Tần Vân liên tục nói.

Lúc này cả người Tô Dịch Thừa có thể nói là đứng ngồi không yên, không ngừng đi qua đi lại trước cửa phòng sinh, tay nắm chặt, cách cánh cửa phòng sinh, anh còn có thể nghe được tiếng kêu đau đớn của An Nhiên, một tiếng lại một tiếng khiến anh rất đau lòng, nhưng không biết phải làm thế nào, chỉ có thể đứng ở cửa lo lắng suông.

Lâm Tiểu Phân nhìn anh như vậy, vừa lo lắng cho An Nhiên bên trong, vừa buồn cười, nói: "A Thừa a, con nghỉ một chút đi, không nhanh đâu, con còn đi qua đi lại như thế, khiến chúng ta hoa cả mắt rồi."

Tần Vân cũng cười, nói: "nuôi con trai ba chục năm rồi, đây là lần đầu tiên tôi thấy nó như vậy."

Tô Dịch Thừa cũng không nghe lọt tai lời của các bà, giờ anh chỉ nghĩ đến người bên trong, cả ba đều là những người quan trọng nhất trong cuộc đời anh a! Anh đâu thể ngồi yên không lo nghĩ, không nóng ruột được.

Thời gian chờ đợi bao giờ cũng dài đằng đẵng, rốt cuộc khi mà Tô Dịch Thừa cũng không biết đã chờ đợi bao lâu thì một tiếng khóc nỉ non vang lên từ bên trong phòng sinh, mọi người ngoài cửa mừng rỡ, Lâm Tiểu Phân cùng Tần Vân kéo tay nhau kêu lên: "sinh, sinh, nghe tiếng em bé khóc rồi, rất vang!"

"Đúng đúng đúng, sinh, sinh rồi."

Tô Dịch Thừa cả người căng thẳng đứng canh ở cửa, lúc này tay cũng không biết nên đặt chỗ nào.

Cửa phòng sinh được một cô y tá đẩy ra, ôm trong lòng một đứa bé nho nhỏ lại hồng hồng đi từ bên trong ra, em bé gào khóc, thanh âm vang vọng.

Cô y tá còn đeo khẩu trang cười nói với bọn họ: "chúc mừng chúc mừng, là một bé trai." Nhìn Tô Dịch Thừa, cười nói, "vị này là ba đứa bé sao, nào đến ôm con một cái."

Tô Dịch Thừa nhìn bảo bối hồng hồng nho nhỏ trong lòng cô ấy, nhưng lại chậm chạp không dám tiếp nhận.

Tần Vân cùng Lâm Tiểu Phân đứng sau nhìn thấy đều cười, Lâm Tiểu Phân bước lên phía trước tiếp nhận đứa bé trong tay cô y tá, mừng rỡ ngắm nhìn, thế nào cũng thấy em bé đỏ au trong lòng rất dễ thương quá chừng.

Còn Tần Vân thì xách cháo gà vẫn luôn ôm trong lòng đưa cho cô y tá, nói: "cô y tá, nhờ cháu mang cháo gà này vào cho con dâu bác ăn, bác sợ nói không có sức nữa."

"Được ạ." Cô y tá đưa tay nhận lấy, sau đó quay lại phòng sinh.

Mà Lâm Tiểu Phân thì ôm đứa bé đi theo nhóm y tá tắm rửa cho nó, thím Trương và Tần Vân cũng theo giúp đỡ.

Tô Dịch Thừa còn chưa kịp phục hồi tinh thần, vẫn sững sờ đứng đó. Còn chưa dứt ra khỏi khiếp sợ đây.

Cố Hằng Văn cười tiến lên, đưa tay vỗ vỗ bờ vai anh, hiểu rõ cười nói: "Khi Nhiên Nhiên ra đời, ba cũng như thế, sợ đến nỗi không dám ôm."

Một lúc lâu Tô Dịch Thừa mới lấy lại tinh thần, nhìn Cố Hằng Văn ngượng ngùng gãi gãi đầu, đột nhiên lại nhớ tới câu cô y tá kia vừa nói: 'chúc mừng chúc mừng, là bé trai.'

Ngẩn người lẩm bẩm: "sao không phải là con gái?" Không phải nói sinh đôi con gái sao?

Thắc mắc như thế, Tô Dịch Thừa còn chưa ý thức được, người vẫn khăng khăng nói sinh đôi con gái từ trước đến giờ chỉ có mình anh, chưa hề có đáp án chính xác nào!

Cố Hằng Văn cười, vỗ vỗ bờ vai anh, nói: "còn đứa nữa, biết đâu là con gái."

Tô Dịch Thừa hoàn hồn, lại nghe thấy tiếng kêu đau đớn của An Nhiên truyền ra từ trong phòng sinh. Kéo tất cả tâm trí quay lại rồi, không còn chỗ nào để mà nghiên cứu vấn đề con gái với không phải con gái, trái tim lại bị thắt lại, ngược lại với vẻ mừng rỡ khi biết được An Nhiên mang thai đôi, lúc này trong lòng không khỏi nói thầm nếu mà một có phải tốt không, nếu không phải sinh đôi thì tốt quá, giờ An Nhiên đã được đi ra rồi, đâu còn phải chịu đau đớn lần nữa!

Nhưng mà may mắn đứa bé này không hành hạ mẹ nó quá lâu, ra đời chỉ sau anh nó một tiếng đồng hồ, rốt cuộc vang lên tiếng khóc òa rời khỏi bụng ấm áp của mẹ đi đến thế giới này, có điều thật thú vị là, tuy là chỉ sau anh trai một tiếng nhưng lại kém một ngày, vì lúc bé sinh ra đúng vào 0 giờ một phút rạng sáng ngày hôm sau.

Nghe được tiếng khóc nỉ non vang lên từ bên trong, Tô Dịch Thừa kích động đến đỏ cả mắt, càng hận không thể trực tiếp mở cửa phòng sinh ra vọt thẳng vào. Khi cô y tá bên trong mang đứa bé đi ra định báo tin mừng, vừa mở cửa ra, thì một người đàn ông lập tức lướt qua cô chạy vào trong phòng sinh, kéo lại cũng không được.

Cả người An Nhiên mồ hôi nhễ nhại, tóc dính chặt vào trán, cả người vì dùng sức mà trở nên hư nhược, Tô Dịch Thừa tiến lên, nắm thật chặt tay cô, cúi đầu hôn lên trán cô, nhỏ giọng nói bên tai cô: "bà xã, em thật dũng cảm, cảm ơn em!"

An Nhiên mệt lử mở mắt ra, thấy người trước mắt, vô lực kéo kéo môi, thanh âm suy yếu vang lên từ miệng cô: "em mệt mỏi quá."

Nắm thật chặt tay cô, đặt ở khóe miệng mình hôn, Tô Dịch Thừa hứa hẹn nói: "Ngủ đi, anh ở bên cạnh em vẫn luôn ở bên cạnh em."

Nghe vậy, An Nhiên khẽ gật đầu, khóe miệng mang theo nụ cười thản nhiên, nhắm mắt lại, an tâm ngủ.

Khi An Nhiên tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau rồi, căn phòng im ắng, vừa định giơ tay lên lại phát hiện tay của mình được người tay nắm chặt, quay đầu nhìn lại, thấy Tô Dịch Thừa tựa vào mép giường ngủ thiếp đi. Khóe miệng khẽ cười, cô biết tối qua nhất định anh ngủ không ngon giấc, khi cô nỗ lực ở bên trong, anh ở bên ngoài cũng nhất định nỗ lực cùng cô.

Ngoài cửa Tần Vân đẩy cửa đi vào, thấy cô trên giường đã tỉnh lại, mừng rỡ lộ ra nụ cười, vội vàng đi vào, nhỏ giọng nói: "An Nhiên tỉnh rồi!"

Ngủ một giấc cảm giác đã khá hơn so với khi vừa sinh xong hôm qua, dù là nhìn qua còn hơi suy yếu.

Động tĩnh của Tần Vân cũng làm thức giấc Tô Dịch Thừa vốn đang ngủ bên mép giường, ngẩng đầu nhìn đến khuôn mặt tươi cười của An Nhiên, mình cũng cười lên theo: "tỉnh rồi."

An Nhiên nhàn nhạt gật đầu: "ừ."

Đột nhiên, "oa! --" một tiếng, căn phòng vang lên tiếng khóc òa của đứa trẻ sơ sinh đang nằm trên nôi, Tần Vân bước lên phía trước ôm lấy đứa bé, vừa dỗ vừa nói: "ai nha, chắc là đói bụng, muốn ăn rồi."

Bên này Tần Vân còn chưa dỗ xong đứa nhỏ trong lòng, thì một đứa nhỏ khác trên giường cũng cùng kêu khóc lên, thấy thế, Tần Vân vội vàng gọi Tô Dịch Thừa đi qua ôm lấy đứa nhỏ. Nhưng mà lúc này Tô Dịch Thừa đứng ở trước mặt giường của đứa nhỏ trù trừ một lúc lâu, cũng không đưa tay ôm lấy đứa nhỏ trên giường.

"Con đem đứa nhỏ ôm lấy!" Tần Vân thúc giục: "Đây là con của con nha, con cứ như vậy không đau lòng để đứa nhỏ khóc hoài sao?"

Tựa hồ là làm quyết định rất lớn, Tô Dịch Thừa rốt cục đưa tay chậm rãi đem tiểu tử nhỏ nhắn mềm mại trên giường ôm lấy, tư thế còn vụng về, nhưng vô cùng cẩn thận.

An Nhiên còn không có nhìn thấy đứa nhỏ, sau khi sinh xong liền cũng không còn khí lực nữa, hiện tại mới tỉnh lại, nhìn trong ngực bọn họ mỗi người ôm một bảo bối của cô, không nhịn được nói: "Để cho em, để cho em xem đứa nhỏ một chút."

Tần Vân lúc này mới kịp phản ứng, gật đầu lia lịa, ôm đứa nhỏ đi về phía cô, thả vào bên giường của cô nói: " Để cho mẹ xem một chút."

Nói cũng kỳ quái, đứa nhỏ kia giống như có thể cảm nhận được, mặc dù ánh mắt cũng không có mở ra, cứ như vậy nằm ở bên cạnh An Nhiên cũng không khóc.

An Nhiên nhìn tiểu thiên sứ nằm ở bên cạnh mình, đây cũng là tiểu bảo bối ở trong bụng của cô đợi hơn chín tháng, cô thấy thế nào đều cảm thấy bé xinh đẹp khả ái, bé bây giờ tất cả đều nho nhỏ, lỗ mũi nho nhỏ, cái miệng nho nhỏ, nhưng cái miệng nho nhỏ này có thể phát ra thanh âm vang như vậy, thử nghĩ xem đều cảm thấy rất thần kỳ, cảm thấy bất khả tư nghị.

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu nhìn Tần Vân cùng Tô Dịch Thừa hỏi: "Là trai hay là gái a?"

Nghe vậy, Tần Vân cười ha hả, mà nhìn lại Tô Dịch Thừa, sắc mặt đột nhiên có chút tối trầm xuống, đứa nhỏ ôm trong lòng ngực của mình cũng không cười cũng không đùa rồi, ngược lại ánh mắt trở nên có chút nghiêm nghị, u oán nhìn chằm chằm.

Tần Vân tự nhiên nhìn thấy phản ứng kia ở trong đáy mắt, cố ý chọc giận anh nói: "Để cho A Thừa nói."

An Nhiên tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Tô Dịch Thừa, gặp vẻ mặt như thế đáy lòng hơi có chút nhíu lại.

"A Thừa, con nói đi, là con trai hay con gái? An Nhiên nhìn chằm chằm đấy." Tần Vân thúc giục, đưa tay lôi kéo anh.

Nhắm lại mắt, Tô Dịch Thừa cuối cùng có chút rầu rĩ nói: "Đều là con trai" Nói xong, có chút tức giận trực tiếp đưa đứa nhỏ đang bế trên tay đưa cho Tần Vân, bất quá động tác như cũ rất cẩn thận.

Trên giường An Nhiên nhìn ra bộ dáng buồn bực tức giận kia, không khỏi trực tiếp cười ra tiếng: "Ha ha. . . . . ." Cô cảm thấy anh giờ phút này quả thực thật là đáng yêu.

Tần Vân cũng cười lên ha hả, tố cáo với An Nhiên nói: "Con cũng không biết đâu, tiểu tử này ngày hôm qua khi biết hai đứa nhỏ đều là con trai vẻ thì có vẻ mặt như thế nào, thậm chí còn nhìn chằm chằm hai đứa cháu của ta một lúc lâu." Bảo bối cháu trai của bà sao có thể để cho người khác trừng loạn, cho dù là cha của bọn hắn cũng không được, nhìn xem bà nội này phải báo thù cho bọn hắn, giờ phút này nhìn vẻ mặt kia của Tô Dịch Thừa, thử nghĩ xem đều cảm thấy hả dạ.

An Nhiên cũng cười, cô có thể tưởng tượng được tình cảnh khi đó, cô quá rõ ràng tâm tình anh muốn con gái như thế nào, lúc mang thai vẫn cố chấp nói là con gái, mua tất cả quần áo đồ dùng cũng là cho con gái, thậm chí Lâm Lệ nói trong bụng của cô là con trai, anh cũng rất trẻ con và cố chấp, thậm chí ngay cả nhũ danh cũng đã chuẩn bị tốt lắm, gọi Y Y Nha Nha. Bất quá thiên ý trêu ngươi, sinh đôi, thế nhưng cả hai đều là con trai, anh quả thật là quá buồn bực đi.

Đợi An Nhiên cùng hai tiểu bảo bối xuất viện đã là chuyện tình một tuần lễ sau, cũng không giống như trên ti vi nói những thứ kia ở trong tháng ở cữ, xem những thứ đó càng khiến họ lo lắng là chăm sóc lại không đủ chu đáo.

Cho nên sau khi về nhà An Nhiên đang trong tháng trực tiếp do Lâm Tiểu Phân cùng Tần Vân thay phiên hầu hạ, mà hai kim tôn của Tô gia thì do dì Lý cùng thím Trương hỗ trợ chăm sóc.

Mà trải qua mấy ngày thích ứng, Tô Dịch Thừa rốt cục cũng có thể từ từ đón nhận anh đời này nhất định không thể có con gái, bất quá đối với việc An Nhiên sinh đôi hai đứa con trai, Lâm Lệ đã mượn cơ hội này ở trước mặt Tô Dịch Thừa đắc ý hồi lâu.

Tối hôm đó, An Nhiên chia ra cho hai đứa nhỏ bú sữa, sau đó để cho thím Trương cùng dì Lý chia ra ôm đi dỗ ngủ.

Tô Dịch Thừa hết bận từ trong thư phòng đi ra ngoài, lúc trở lại trong phòng An Nhiên đang ngồi ở trên giường lấy giấy ăn lau chùi bộ ngực của mình, hai đứa nhỏ mới ăn xong, bây giờ còn có chút ít sưng, sữa tươi không ngừng từ bộ ngực tràn ra. Lộ ra kia bộ ngực tuyết trắng khiến Tô Dịch Thừa nhìn cả người có chút 'hỏa'.

Tiến lên, ngồi xuống ở đầu giường, trực tiếp một tay kéo An Nhiên ôm vào trong ngực, cúi đầu chôn ở vai của cô, rầu rĩ nói: "An Nhiên, em đang hấp dẫn anh sao." Trời mới biết từ sau khi cô mang thai bảy tháng, anh nhẫn có bao nhiêu cực khổ. Bây giờ còn để cho anh thấy hình ảnh như vậy, đối với anh mà nói quả thực chính là một loại đau khổ, thật sự là quá tàn nhẫn.

An Nhiên buồn cười cười ra tiếng, đột nhiên cảm giác được anh kéo qua tay nhỏ bé của cô thả vào nơi nào đó trên người của anh, thì cười không nổi nữa, đỏ mặt một tay đẩy anh ra: "Anh, anh điên ư?"

Tô Dịch Thừa thở dài, chỉ có thể bất đắc dĩ đứng dậy, từ trong tủ quần áo lấy ra quần áo đi tắm, trực tiếp vào phòng tắm.

An Nhiên nhìn về phía phòng tắm, có chút đau lòng cho anh, rồi lại không thể làm gì.

Lúc Tô Dịch Thừa từ trong phòng tắm đi ra, An Nhiên đang cầm một quyển từ điển Tân Hoa tựa vào đầu giường xem, hai đứa nhỏ này ra đời cũng sắp nửa tháng rồi, nhưng mà tên vẫn chậm chạp chưa có đặt, phía bệnh viện cũng đã gọi điện thoại tới thúc dục đi làm giấy khai sinh.

Tô Dịch Thừa dùng khăn lông xoa xoa đầu tóc, sau đó trực tiếp lên giường đem An Nhiên ôm vào trong ngực, nhẹ giọng ở trên đỉnh đầu của cô hỏi: "Còn đang suy nghĩ tên à?"

"Đúng vậy a, cũng phải nhanh chóng đi làm giấy khai sinh mới được, trong bệnh viện đã mấy lần gọi điện thoại tới." An Nhiên vừa nói, một bên lại lật một tờ.

Tô Dịch Thừa ôm lấy cô, đưa tay lấy từ điển ở trong tay cô thả vào một bên trên tủ đầu giường.

An Nhiên ngạc nhiên, quay đầu không giải thích được nhìn anh, "Sao vậy?"

Tô Dịch Thừa buông cô ra, để cho cô ngồi xuống, xoay lại nhìn nhau , nói: "An Nhiên, chúng ta nói chuyện một chút đi."

"Nói chuyện gì?" An Nhiên cau mày, nhìn vẻ mặt cùng bộ dạng nghiêm túc của anh lại càng có chút nghi ngờ.

"Nói chuyện tên của con một chút." Tô Dịch Thừa nói, nhìn ánh mắt của cô, vẻ mặt thật tình dị thường.

An Nhiên sửng sốt, theo bản năng phản xạ có điều kiện hỏi: "Anh đã có tên sao?" Đôi mắt ti hí kia nhìn có chút kích động.

Tô Dịch Thừa gật đầu, thật ra thì mấy ngày qua anh một mực nghĩ, đối với tên, anh đã có hai cái tên thích hợp, nhưng mà còn phải hỏi qua ý của cô.

"Thật a!" An Nhiên có chút vui mừng hô: "Vậy gọi là gì, mau nói cho em biết." Bọn em tìm trong từ điển chừng mấy ngày rồi, cũng không nghĩ ra lấy tên gì mới tốt cho hai đứa nhỏ, vào lúc này mới thắm thiết cảm nhận được, việc chọn tên cho đứa nhỏ thật sự chính là một kỹ thuật sống, phí sức cũng phí não.

Tô Dịch Thừa nhìn cô, một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng, nói: "Anh nghĩ để cho hai đứa nhỏ chia ra cho họ của hai người."

Nghe vậy, An Nhiên sửng sốt, có chút ngơ ngẩn không biết rõ lời này của anh có ý gì, ngạc nhiên hỏi: "Cái này có ý gì?"

Tô Dịch Thừa cười nhạt nói: "Anh nghĩ để cho một đứa họ Tô, một đứa họ Cố." Thật ra thì cái ý nghĩ này ngay từ lúc biết được An Nhiên mang thai đôi cũng đã có, ba Cố vì An Nhiên mà không có cơ hội có đứa nhỏ ruột thịt của mình, hơn nữa lại càng bỏ ra toàn bộ, tình thương của người cha như vậy làm cho người ta rất cảm động, ông chỉ có An Nhiên là con gái một, mà anh là chồng của An Nhiên, tự nhiên là con rể của Cố gia, cho nên anh muốn cho Cố gia tiếp tục kéo dài.

"Vì, vì sao?" An Nhiên nhìn anh, trong mắt không khỏi có chút ấm áp, thật ra thì cái ý nghĩ này ban đầu lúc cô mang thai đã có, lúc trước cũng nói chuyện cùng với mẹ, lại bị mẹ cự tuyệt, bởi vì bà lo lắng nhà giàu giống như Tô gia vậy người ta không thể nào đem cháu đích tôn nhà mình mang họ người khác, cho nên cũng không muốn nói lại chuyện này nữa, chỉ là không nghĩ tới, không nghĩ tới hôm nay Tô Dịch Thừa nói với mình.

Tô Dịch Thừa đưa tay, lau đi nước mắt trên mặt cô bất tri bất giác đã chảy xuống, cười nhẹ nói: "Anh biết em rất yêu ba, mà ba cũng rất yêu em, anh cũng vậy rất yêu các người, cho nên anh nghĩ cho con của chúng ta chia ra nhận hai họ của chúng ta, như vậy có thể làm cho bọn họ hiểu được ý nghĩa người một nhà."

An Nhiên nhìn anh, nước mắt rơi xuống càng dữ tợn hơn, nhưng một chút cũng không biết nên nói gì.

Tô Dịch Thừa cười nhẹ, đưa tay trực tiếp đem cô kéo vào trong ngực, vừa cười đưa tay vỗ về tóc của cô, vừa nói: "Sao lại giống như trẻ con vậy nè, đều đã là mẹ của hai đứa nhỏ rồi."

An Nhiên khóc, có chút tức giận đưa tay đánh anh, mang theo âm thanh nức nở nói: "Anh, anh đã muốn nhanh như vậy ghét bỏ em, không phải là ghét bỏ em sau khi sinh con xong xấu đi, không đẹp."

Tô Dịch Thừa cười lớn, đưa tay đem cô ôm càng chặt hơn một chút, cười ở bên tai cô nói: "Vợ của anh là người phụ nữ đẹp nhất trên thế gian này."

An Nhiên đưa tay lau nước mắt, có chút tức giận nói, "Hừ, em cho anh biết, cho dù khó nhìn nhất anh hiện tại cũng đã không có cơ hội hối hận, em đã định với anh cả đời, đừng nghĩ thoát khỏi em."

Tô Dịch Thừa cười ha ha, hứa hẹn ở bên tai cô nói: "Tốt, vậy anh đây liền nắm tay của em cả đời, vĩnh viễn không buông ra."

An Nhiên vừa khóc vừa cười: "Ừ!"

Hai người cứ như vậy ôm một lúc lâu, Tô Dịch Thừa lúc này mới đem cô buông ra, đưa tay ngắt lỗ mũi của cô khóc đến có chút hồng, cúi đầu hôn chóp mũi của cô.

An Nhiên nhắm hai mắt để có thể cảm thụ được nụ hôn của anh chi chít rơi vào trên mặt mình, hơi thở của anh ấm áp, rất thoải mái. Đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, mở mắt đẩy anh ra, chăm chú hỏi: "Anh nói anh đã nghĩ ra tên, tên gì?"

Tô Dịch Thừa dựa vào ngồi ở trên giường, lấy tay của anh kéo cô để cho cô tựa vào trong ngực của mình, một tay thì vòng qua hông của cô, ôm lấy cáibụng vừa mới sinh xong của cô còn có chút ít thịt, cùng so sánh với lúc đầu gầy trơ xương, anh thích cô như bây giờ hơn, ôm có cảm giác có thịt, vuốt ve xúc cảm đặc biệt tốt.

An Nhiên bị bàn tay bên hông mò có chút cứng ngắc, bắt được tay của anh, giữ tay lại thật chặt, cùng mười ngón tay của anh đan xen nói: "Tên gì nha?"

"Ừ." Tô Dịch Thừa nhẹ nhàng đáp một tiếng, sau đó chậm rãi mở miệng nói: "Gọi Tô Vĩ Minh cùng Cố Vĩ Dịch, em nói được không?"

"Vĩ Minh, Vĩ Dịch, Vĩ Minh, Vĩ Dịch. . . . . ." An Nhiên nghiền ngẫm kêu, vừa cười vừa gật đầu, trong đáy lòng rất thích hai tên này.

"Thích không?" Tô Dịch Thừa hôn lỗ tai của cô.

An Nhiên quay đầu, nhìn anh cao hứng nặng nề gật đầu: "Ừ, thích, Vĩ Minh, Vĩ Dịch, rất êm tai!"

Tô Dịch Thừa cười ôn hòa, đưa tay sờ sờ mặt của cô, anh thích cô cười như vậy, đã từng thề muốn cho cô vĩnh viễn cười như vậy.

Như nghĩ đến cái gì, nụ cười trên mặt đột nhiên mờ đi, nhìn Tô Dịch Thừa có chút không dám hỏi.

Tô Dịch Thừa khẽ nhíu mày, hỏi: "Sao vậy?" Mới vừa rồi còn tốt, làm sao mặt lại có chút khổ sở rồi?

"Đứa nhỏ họ Cố, ba mẹ cùng ông nội đồng ý không?" Dù sao cũng là con cháu của Tô gia, đi theo họ của mẹ, người đời trước có thể cũng không đồng ý.

"Còn tưởng rằng em đang đây lo lắng cái gì." Tô Dịch Thừa buồn cười đưa tay gõ gõ cái trán của cô nói: "Ba mẹ cùng ông nội bọn họ không cổ hủ như vậy, họ giống như người không biết thông cảm sao? Sao lại nghĩ nhiều như vậy!"

An Nhiên xoa trán, vẫn còn có chút không tự tin: "Nhưng mà cũng nên nói cho cha mẹ, nếu như bọn họ không đồng ý, chúng ta cũng cần tôn trọng ý kiến của bọn họ chứ sao."

Tô Dịch Thừa cười, có lẽ cũng bởi vì cô là người như vậy, tính cách luôn thay người ta suy nghĩ nên anh mới thích cô gái nhỏ này. Cúi đầu hôn lên môi của cô, dán vào môi của cô rù rì nói: "Anh lúc trước đã hỏi ba mẹ cùng ông nội, bọn họ đều đồng ý, không có ý kiến, cho nên, đừng suy nghĩ lung tung nữa!"

Nghe vậy, An Nhiên nở nụ cười thật tươi, đưa tay vòng qua cổ của anh, cái trán đặt trên trán của anh, nói: "Tô Dịch Thừa, em đã từng nói qua em yêu anh chưa?"

Tô Dịch Thừa cũng cười, mổ hôn xuống cái mũi của cô nói: "Anh không ngần ngại sau này mỗi ngày em đều nói với anh một lần như vậy."

An Nhiên cười, ngửa đầu hôn môi của anh, ở trong lòng đáp ứng, cô biết rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro