tien mo 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ường Đông Lăng đại học của Triệu Thụy nằm ở ven Tây Nam của thành Đông An, nơi ở của Triệu Thụy cách nơi này cũng không xa, chỉ mất nửa giờ thời gian là có thể đến, đương nhiên là không tình tình huống bị nhỡ xe.

Vài chục năm trước, vị trí Đông Lăng đại học xem như ở giữa hai khu vực, vô cùng vắng vẻ nhưng Đông An trải qua hơn mười năm phát triển, thành thị đã khuyếch trương đến tận đây rồi, thậm chí còn kéo dài ra xa hơn. Xung quanh trường học đã biến thành khu đô thị phồn hoa.

Đông Lăng đại học thuộc về nhà nước, điều kiện cũng khá tốt, học sinh đông đảo, làm khi hai người chạy đến nơi, chỉ còn có mười phút nữa vào lớp, học sinh ra vào trường đại học hết sức náo nhiệt, còn có những sinh viên mặc quần áo màu xanh biếc, vẻ mặt đầy tự vào vừa đi vừa cười nói, đó chính là học sinh mới vào.

Triệu Thụy và Tiểu Lan vừa mới tiến vào cửa, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng gọi :" Triệu lão đại! Triệu lão đại! Chờ ta với !"

Triệu Thụy hướng theo âm thanh thì nhìn thấy một người mập mạp, mặt mũi như khỉ, lưng đeo túi, tay kéo một cái va li du lịch lớn, thở hồng hộc chạy đến đây.

" La Thành? Thật là xảo hợp a! Đã đến rồi sao? Đi xe lửa à? " Triệu Thụy cười cười nói chuyện.

La Thành thân thể to béo, ngoại hiệu Mập mạp, ở cùng túc xá với Triệu Thụy, nhỏ tuổi hơn Triệu Thụy mấy tháng, tại túc xá đứng hàng thứ hai, gọi là Lão Nhị.

" Đúng vậy, đi xe lửa trực tiếp đến trường học." La Thành lau mồ hôi trên trán, không ngừng thở hổn hển.

" Có muốn ta mang giúp ngươi không?"Triệu Thụy thấy La Thành như vậy, liền hỏi một câu.

" Ai da, lão Đại, ngài đúng là ra tay kịp thời a, ta sắp chêt đến nơi rồi đây." La Thành nhanh chóng hạ cái bao trên lưng xuống, liền đi tới.

Khẩu khí nịnh bợ, hắn hướng Tôn Tiểu Lan mê hoặc cười nói :"Tiểu Lan à, mới hai tháng không gặp mà trông ngươi xinh đẹp hẳn ra đó."

" Ngươi vẫn còn bộ dạng miệng lưỡi trơn tru thế ." Tôn Tiểu Lan khẽ bĩu môi, nhẹ nhàng cười cực kì xinh đẹp, thiếu chút nữa khiến cho La Thành chảy hết nước miếng.

Bất quá thấy La Thành ở một bên đang bất mãn trừng mắt nhìn hắn, hắn liền nhanh chóng quay đầu, híp đôi mắt nhỏ lại, giả bộ tìm mục tiêu khác.

Đông An tháng tám, lúc này khí trời vẫn còn hết sức nóng nực, nữ sinh phổ biến ăn mặc tương đối thoải mái, càng khiến cho hắn đại khai nhãn giới.

" Vẫn còn nhiều em xinh đẹp học giỏi lắm." Qua một hồi lâu, hắn mới nặng nề thở ra một câu, vẻ mặt đầy thỏa mãn.

Ba người đi nộp học phí, cầm thư giới thiệu, sau đó đều tự trở về túc xá, chuẩn bị quét dọn sạch sẽ một phen, sau đó mới ở được. Căn cứ vào kinh nghiệm cũ, túc xá nếu không ai quét dọn thì bụi bẩn sẽ đóng dầy một thước, không cách nào có thể sống được.

Triệu Thụy bọn họ đều được tiêu chuẩn ở trong phòng bốn người. Trừ hai người bọn họ ra, hai đồng học khác cùng ở trong túc xá, một người là Hàn Tinh, một người là Chu Vĩ.

Khi Triệu Thụy cùng La Thành đến túc xá, hai người bọn Chu Vĩ đã tới trước, tựa hồ như vị huynh đệ đó không cần báo danh.

Chu Vĩ là người Chiết Giang, tướng mạo thanh tú, đeo một đôi kính gọng vàng, có vẻ hết sức văn nhân, ngoại hiệu là Khiếu Nhãn Kính, cũng nhỏ hơn Triệu Thụy mấy tháng. Cha hắn là một đại thương gia, gia cảnh giàu có, từ vật dụng thường xuyên của hắn có thể thấy được ngay. Bởi vì mấy năm nay Đông An phát triển rất nhanh, cha hắn cũng có thêm nhiều sinh ý mới.

Chu Vĩ trong gia tộc là con trai độc nhất, tất nhiên sẽ trở thành một người tuổi trẻ lắm tiền, chỉ là trên miệng dường như có khắc bạc, rất ít nói chuyện, thường xuyên đắc tội với người khác, hiếm khi nhìn thấy hắn đi cùng nhiều bạn vè một lúc, bằng hữu rất ít, cũng có quan hệ với vài người trong túc xá nhưng cũng chỉ là cho có mà thôi.

Ba người gặp mặt, một bên vừa nói những chuyện thú vị, một bên hợp lực bắt đầu rửa sạch túc xá.

Triệu Thụy tự mình kể lại tai nạn trên biển, khiến cho hai người không nhịn được lấy là kì quái, luôn miệng nói Triệu Thụy đại nạn không chết, sau này ắt có đại phúc.

" Chu Vĩ, ngươi có muốn thử không ? Ta cho ngươi vay tiền đi ra nước ngoài du lịch một chuyến, thấy thế nào?" La Thành có chút hâm mộ hỏi.

" Không !" Chu Vĩ cười khổ một tiếng, " trước kia không phải ta đã nói với các ngươi là ta sẽ sinh sống tại Đông An này hay sao? Vừa vặn tập đoàn Hoa Thiên có nhiều hạng mục lớn. Kế tiếp ta sẽ đi quan hệ khắp nơi, hy vọng có ngày sẽ được gặp Tổng tài (Chủ tịch HĐQT) của tập đoàn Hoa Thiên.Ai, hắn buôn bán hết lần này đến lần khác bận rộn quá, hại ta phải mất bao nhiêu kế hoạch tìm gặp mà vẫn bị từ chối."

" Vậy đã gặp được chưa? "

" Không có!" Chu Vĩ tức giận nói :" Tổng tài của Hoa Thiên tập đoàn đâu dễ gặp như vậy được, ta mất bao nhiêu công sức mới tìm được mối quan hệ tay ba, lúc này mới có cơ hội gặp mặt, kết quả đến ngày đó chúng ta đợi từ giữa trưa đến tận ban đêm, nhưng cũng chỉ thấy được một lão quản gia. Ai, chúng ta coi như vẫn may mắn , ít nhất có thể đi qua đại môn gặp quản gia, có khi đợi cả một ngày đến mặt quản gia cũng không thấy được!"

La Thành vừa nghe xong, đôi mắt nhỏ cũng trừng lên," Ta cũng nghe nói, hắn là người quyền thế như vậy thật sao!"

" Ai, Mập mạp, ngươi không biết chứ, con người đó hoàn toàn có tư cách này." Chu Vĩ cúi đầu ủ rũ nói," Hoa Thiên đại tập đoàn có sản nghiệp bao trùm khắp nơi, năng lượng, chế tạo máy đẳng cấp thế giới, tài sản vượt qua hàng trăm triệu, nhân viên dưới tay hơn vạn người, mà sau lưng Hoa Thiên tập đoàn chính là Đông An Vân gia, là một đại gia tộc danh tiếng càng hiển hách hơn, quan hệ bao trùm cả ba tỉnh phía Tây Bắc, chi nhánh buôn bán ở hai nơi kia cũng có ảnh hưởng rất lớn. Hoa Thiên tập đoàn Tổng tài hiện nay chính là Tộc trưởng hiện tại của Vân gia, Vân Hùng. Vân Hùng năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi, mặc dù nhiều năm gần đây ít xuất hiện trước mặt công chúng nhưng vẫn nắm giữ toàn bộ quyền lực của cả công ty cùng gia tộc trong tay. Về phần lão quản gia kia, trong gia tộc địa vị cũng khá cao, cho nên có thể nói nhìn thấy được hắn đã là tốt lắm rồi."

" Đông An không ngờ còn có nhân vật tiếng tăm như vậy, ta chừng chưa có nghe qua." La Thành há hốc miệng, cả một hồi lâu không ngậm vào được.

" Mập mạp, ngươi không phải người Đông An nên chưa từng nghe qua là phải." Triệu Thụy xen vào nói :" Tại Đông An, người không biết về Vân gia không nhiều lắm, duy nhất có thể sánh ngang với Vân gia đại khái chỉ có Tra thị gia tộc. Bất quá Tra gia tộc có quan hệ mật thiết với người Hắc đạo (xã hội đen) nên người bình thường không rõ lắm."

Chu Vĩ chẳng biết nhớ đến cái gì, đột nhiên thần thần bí bí nói :" Ta mặc dù thời gian dài chỉ được ngồi ngoài sảnh của Vân gia thôi, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch. Các ngươi thử nói xem, ta đến Vân gia ngoài thấy được lão quản gia ra, còn gặp được ai nữa ?"

Triệu Thụy liếc mắt nhìn hắn một cái nói :" Sẽ không phải là một cô gái xinh đẹp đó chứ ?"

" Vẫn là lão Đại lợi hại, không sai chút nào." Chu Vĩ vỗ mạnh tay khiến cho Triệu Thụy cùng La Thành giật nảy mình, " Ta đến Vân gia, dĩ nhiên cũng được thấy qua cháu gái bảo bối của Vân lão gia tử- Vân Phỉ."

Nói đến đây, trên mặt hắn lộ vẻ xuất thần :" Cô gái xinh đẹp ta cũng thấy nhiều rồi, nhưng chưa thấy ai xinh đẹp một cách tinh sảo như thế, tới giờ hoàn toàn chưa từng gặp qua."

" Đúng đúng, nếu có thể lấy nàng làm vợ lại càng tốt hơn nữa, vừa xinh đẹp lại vừa có tiền, ít nhất phải phấn đấu hơn mười năm nữa." La Thành ở một bên quét mạnh một cái, bụi bay mù mịt, khiến cho cả căn phòng tràn ngập tro bụi.

" Lấy nàng làm vợ? Ngươi không mơ đấy chứ ?" Chu Vĩ vốn có chút cao ngạo, nhưng lúc này lại cười cười tự giễu," Lấy thân phận mà nói, theo đuổi nàng toàn là con của các quan lớn, công tử giàu có, cũng không biết đến bao nhiêu mà kể, làm sao có thể đến lượt chúng ta chứ. Ngay cả việc đến gần cũng rất khó khăn, cho dù có vào trong được Vân gia thì cũng chỉ có thể ở xa xa mà nhìn nàng một cái."

" Nói cả nửa ngày trời, nguyên lai là ở xa xa nhìn thoáng quá! Nghe ngươi nói lại cứ tưởng được chính diện gặp mặt nàng nói chuyện cơ chứ !"

Triệu Thụy liền giễu cợt một câu rồi lại tập trung tiếp vào công việc quét dọn.

Đồ vật tại túc xá sau hai tháng, sớm đã có một chút hỏng hóc, cũng không biết có con chuột con gián nào từng sinh sống qua chưa, trước kia cũng từng xảy ra chuyện có chuột làm tổ trong chăn màn, cho nên Triệu Thụy không dám tùy tiện.

Tựa như mới trở lại nhân gian, La Thành đến bên hắn cười hì hì, chế nhạo nói :" Lão Đại, nếu Chu Vĩ đối với mình không tin tưởng, chi bằng ngươi tự thân ra tay đi xem sao! Nói không chừng một ngày nào đó vận ngươi thay đổi đi lên, ta cũng dựa vào đó mà cùng nhau thăng thiên!"

" Không có hứng thú !"

" Cũng đúng, ngươi đã có Tiểu Lan là một cô gái xinh đẹp, tự nhiên sẽ cảm thấy không hứng thú nữa!"

" Nói bậy, nàng là tỷ của ta ." Triệu Thụy trừng mắt liếc hắn một cái.

" Nhưng cũng không phải ruột thịt, thanh mai trúc mã, cả hai người không sai rất thích hợp." La Thành thầm nói một câu, thấy Triệu Thụy giơ cao tay lên, vội vàng thảm thiết kêu lên một tiếng, chạy ra khỏi túc xá.Hai ngày sau khi hoàn thành báo danh liền chính thức đi học, một bạn học nữa cùng túc xá là Hàn Tinh cũng đã trở về.

Hàn Tinh là người Đông Bắc, bất quá hình dáng lại không hề cao lớn khôi ngô, ngược lại còn có chút thon gầy, hắn tính cách cởi mở, cũng là người trượng nghĩa. Hắn đối với trò CS ( HalfLife) đặc biệt say mê, tự mình tổ chức một chiến đội, thường xuyên dẫn đi ra ngoài đấu trận, tại trong môn CS này cũng coi là có danh tiếng.

Cuộc sống rất bình lặng trôi qua không có gì đặc biệt, Triệu Thụy ngoại trừ đi học, hàng ngày chỉ có tích cực tu luyện Bát Hoang Lục Tiên Quyết.

Mặt khác cũng đôi lúc hắn đến Giáo đồ thư quán, xem qua một chút các truyền thuyết thần thoại cùng với tư liệu lịch sử về các pháp khí liên quan.

Sở dĩ phải đọc các tư liệu này bởi vì hắn với tu chân hiểu biết quá ít, hắn từ trước đến giờ không có tiếp xúc qua với những tri thức này, nhiều nhất cũng chỉ là thông qua các tiểu thuyết tu chân mà thôi.

Sáng hôm nay, hắn tựa ở bên giường đang ngẩn người đọc một quyển sách, tiếng chuông di động đột nhiên vang lên.

Triệu Thụy vừa bật máy nghe thì tiếng Tôn Tiểu Lan đã vang tới.

" Tiểu Thụy, có thời gian rỗi hay không?"

" Có, làm sao vậy Tiểu Lan ?"

" Nếu có thời gian thì đi cùng ta một chuyến nhé !"

" Đi đâu?" Triệu Thụy có chút uể oải nhẹ nhàng hỏi lại.

" Thư Viện Môn ."

" Thư Viện Môn? Nhưng đó đó đâu phải là chỗ chơi đùa, không có việc gì thì đến chỗ đó làm gì? " Triệu Thụy có chút khó hiểu.

" Mẹ ta muốn lễ bái ngày sinh nhật, ta muốn tặng mẹ ta một món quà."

" Vậy sao? Ngày sinh của bác? Vậy phải tặng một kiện lễ vật, bất quá những đồ ở khu vực đó rất ít người mua được, mà có mua được cũng khó phân biệt thật giả ."

Tôn Tiểu Lan ở đầu kia điện thoại nói :" Không có việc gì, bây giờ trên người ta không có nhiều tiền lắm, cũng không định mua cái gì đó quá mức quý giá, chỉ là mua một cái vừa phải thôi, để khiến cho mẹ ta cao hứng. Cùng lắm mà không tìm được thì ngày mai cả nhà đến đó xem."

" Nếu như vậy đợi ta một chút ta đến, ngươi chờ ta ở đâu ?"

" Lam cầu tràng."

" A, được, ta đến ngay ." Triệu Thụy đáp ứng, liền thay y phục.

Hôm này là ngày lễ bái, Chu Vĩ từ ngày hôm qua đã bỏ chạy đến học viện âm nhạc chơi, đến giờ cũng không thấy bóng dáng đâu, Hàn Tinh cùng La Thành bởi vì đêm qua tại túc xá thách đấu CS, chơi đến tận ba bốn giờ sáng nên bay giờ vẫn còn ngủ say sưa. Hắn nhìn lại mấy tài liệu học, thật sự có chút nhàm chán.

Đến cầu gặp Tôn Tiểu Lan, hai người liền trực tiếp ra khỏi trường, ngồi xe đến trước Thư Viện Môn.

Thư Viện Môn không phải là một cánh cửa mà là một cái ngã tư, hai bên đường tập trung rất nhiều quạt vẽ cổ, tranh cổ, ấn chương ấn phổ (con dấu?), văn phòng tứ bảo ( vở, bút, mực,nghiên) hơn một trăm cửa hàng.

Ngẫu nhiên trên đường ngươi cũng có thể nhìn thấy một vài tiểu hắc tử đang lén lút, hóa ra lại là những kẻ trông coi đồ vật.

Thư Viện Môn ở Đông An này lớn nhất là Cổ Ngoạn thị tràng, trắng đen sáng tối không biết có bao nhiêu giao dịch ở chỗ này, người có thể buôn bán ở chỗ này cũng đều không đơn giản.

Đại khái là liên quan đến lễ bái lục, hơn nữa nơi đây cũng là một nơi du lịch nổi tiếng, tại ngã tư đường người qua kẻ lại như thoi đưa, lui tới không ngừng.

Tôn Tiểu Lan hưng phấn ở nơi này xem xét, xem chỗ này một chút, thỉnh thoảng lại chạy đến chỗ bên cạnh trong điếm, hỏi người bán hàng một số vật phẩm nhỏ, nhưng đi dạo đến nửa ngày, hồi lâu cũng không mua được cái gì cả.

" Ta gọi cái này là tìm hiểu thị trường." Thấy Triệu Thụy có chút không hiểu được, Tiểu Lan nghiêm trang giải thích.

Triệu Thụy vừa thấy bực mình vừa thấy buồn cười, rõ ràng dự toán hết mấy trăm đồng nhưng ở chỗ này cái có thể thật sự mua được vừa đắt lại vửa ít, nói là tìm hiểu thị trường nhưng thực ra chỉ là muốn ngắm những vật phẩm ở đây thôi. Bất quá thấy nàng hăng hái như vậy cũng không nỡ phá hỏng niềm vui.

Chưa kịp nói tiếp, Tiểu Lan lại đưa tay chỉ đến phía trước," A, đi đến chỗ đó là một cửa hiệu bán đồ cổ nữa xem đi."

Nói xong như một làn khói đã chạy tới nơi, Triệu Thụy không còn cách nào khác phải cười khổ đuổi theo sau.

Đó là một cửa hiệu cổ kính có chút nghiêm trang, có ba tầng tiểu lâu, bên trong trang trí theo kiểu cổ kính xa hoa, nhưng khí thế lại không tầm thường, có một người mặc đồ đỏ tía đứng bên trong căn phòng.

Triệu Thụy ngẩng đầu nhìn tấm biển treo trước tòa nhà bán đồ cổ này, " Tập Bảo Trai " ba chữ màu vàng kim to lớn phản xạ ánh sáng, chiếu vào mắt khiến người nhìn có chút hoa mắt.

" Tập Bảo Trai ?"

Hắn nghe cái tên này có chút quen tai, cẩn thận nghĩ lại trước kia tại một quán rượu đã từng nghe người phục vụ nói đến cái tên này. Tập Bảo Trai này nghe nói là tiệm bán đồ cổ lớn nhất Thư Viện Môn, đã có gần hai mươi năm lịch sử. Lão bản Ngô Lương lúc đầu là một kẻ trộm mộ, là một tay trộm mộ có kỹ thuật cao siêu, tại Thư Viện Môn này cũng là một thế lực lớn, đồ cổ trong điếm này quá nửa không rõ lai lịch. Chỉ là hắn cùng với Đông An Vân gia có chút quan hệ khó hiểu, bởi vậy đến giờ vẫn vững như thái sơn, không gặp điều gì phiền phức.

Trải qua hơn hai mươi năm tích lũy tài phú, Ngô Lương có thể nói rất giàu có, nhưng hắn lại là một người rất keo kiệt, vắt cổ chày ra nước. Mặt khác hắn cũng có một cái tật xấu, chính là ngoài bản thân mình ra cũng không tin tưởng, bất cả những gì đều dành cho bản thân mình.

Triệu Thụy vốn muốn Tôn Tiểu Lan quay lại nhưng nàng lúc này đã chạy vào trong điếm nên hắn chỉ còn cách đi vào theo.

Khi hai người tiến vào trong điếm, người bán hàng ánh mắt liếc qua một cái rồi ánh mắt chuyển qua nơi khác, coi như không có chuyện gì xảy ra. Làm người bán hàng ở Tập Bảo Trai này khá lâu, ánh mắt được rèn luyện sắc bén vô cùng, liếc mắt một cái là biết ai đến mua bán hay trộm đồ vật, bất quá cũng chưa làm gì vội.

Rất hiển nhiên bây giờ hai người thuộc về kiểu mua hàng, bọn họ vẫn phải tận lực chiêu đãi.

Tôn Tiểu Lan quả thật có chút cuống lên, vừa mới vào trong đã chăm chú vào những cổ vật xem xét.

Nhưng Triệu Thụy lại không như vậy, khi vừa bước vào hắn lập tức thấy được những đồ vật ở đây đều tỏa ra linh khí nhàn nhạt, hơn nữa trên mỗi loại đồ cổ linh khí tỏa ra không giống nhau.

Triệu Thụy đầu tiên cảm thấy kì quái, sau hiểu ra những đồ vật này nằm trong lòng đất rất lâu rồi, tự nhiên được khai quật lên xuất hiện trên thế gian này. Ở dưới đất đã hấp thụ thiên địa linh khí trong thời gian dài nên tự thân sẽ ẩn chứa một chút, cổ vật càng lâu đời thì linh khí ẩn chứa càng nhiều.

Mặt khác để chế tác ra những vật đẹp này, tác giả phải đổ vào đó rất nhiều tâm huyết cùng trí tuệ nên linh khí cũng nhiều hơn một chút.

Về phần những đồ giả do con người mới tạo ra thì không ẩn chứa linh khí, liếc mắt một cái là có thể nhận ra.

Triệu Thụy nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng nổi lên suy nghĩ đen tối, hay là sử dụng bản lãnh của mình tìm những cổ vật thực, nhân cơ hội kiếm thêm cho mình một chút, hoàn toàn có thể trở thành một vị tiểu phú gia.

Song đi dạo một vòng quanh Bảo Trai, hắn phát hiện những cổ vật này cũng tầm tầm nhau, căn bản không có cơ hội để hắn kiếm lời.

Ý đồ của Triệu Thụy nhất thời tan biến, không khỏi cảm thấy thất vọng, đang chuẩn bị rời đi đột nhiên phát hiện trong góc quầy thủy tinh có để một khối tiểu ngọc bài màu vàng.

Khối ngọc bài này có vẻ cổ kính, nhưng ánh sáng ảm đạm, bởi vì nhất thời ở xa nên cũng không thấy rõ.

Ý thức của Triệu Thụy cơ hồ trong nháy mắt bị khối ngọc bài này thu hút, liền đi tới, hắn ở trên khối ngọc bài này mơ hồ cảm nhận được một cỗ linh khí cực kì cường đại.

Triệu Thụy đi tới trước, cẩn thận quan sát ngọc bài này, trái tim đột nhiên nẩy lên một cái.

Khối ngọc bài này được chế tạo từ Ngọc tinh mà thành!

Vì Địa tâm Ngọc tinh là trung tâm của mỏ quáng ngọc, trải qua ngàn năm hấp thu thiên địa linh khí, tất cả tinh hoa mới dần hội tụ tạo ra được một khối ngọc linh trên.

Phải hơn một ngàn mỏ ngọc mới có thể tìm thấy một khối Ngọc tinh như vậy.

Triệu Thụy nếu một mình muốn tiến đến Đoạt linh trung kì thì khối Địa tâm Ngọc tinh này có tác dụng trọng yếu không thể nghi ngờ."Cái này bao nhiêu tiền? "

Triệu Thụy chỉ vào địa tâm ngọc tinh hỏi một câu, cố dấu vẻ mặt thèm muốn.

Mấy người bán hàng nhìn hắn, tựa hồ không muốn trả lời hắn vấn đề này.

Đúng lúc ấy, một thanh âm từ trên lầu truyền tới: "Ngọc bài này là bảo bối có rất nhiều lai lịch bí ẩn. "

Triệu Thụy ngẩng đầu, theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy một lão đầu gầy gò hơn sáu mươi tuổi, đang theo cầu thang đi từ tầng trên xuống, chậm rãi đi tới bên hắn.

Lão đầu vuốt vuốt chòm râu dê, trên mặt tươi cười bí hiểm, chỉ là đôi mắt hình tam giác, làm cho bộ mặt tươi cười điểm thêm phần gian trá.

Triệu Thụy thấy mấy người bán hàng đối với lão nhân này phi thường tôn kính, thì biết lão nhân này chính là lão bản của tập bảo trai tên là Ngô Lương .

Tôn Tiểu Lan tiến đến Triệu Thụy bên người, tò mò nhìn ngọc bài, sau đó hỏi một câu.

"Rất nhiều lai lịch? Lai lịch như thế nào? "

"Hơn một trăm năm trước cái này ngọc bài bị một người trộm mộ nổi tiếng từ Mộ Hoàng đế đời Đường đào được, nghe nói là vật tùy thân của Đường Minh Hoàng, ban cho hoàng đệ mình! Sau đó thất lạc đến tay một lão giáo. Ta lúc ấy vừa nhìn ngọc bài này là biết ngay bảo bối, nghĩ muốn mua xuống tới, nhưng là người kia như thế nào cũng không chịu bán, cuối cùng phải mất đại khí lực, thật nhiều thủ đoạn, trả giá rất đắt mới tới được tay, không phải dễ dàng a! "

Ngô Lương thao thao bất tuyệt giới thiệu lai lịch ngọc bài, kì thật tất cả đều là ăn nói ba hoa, không có một câu nói thật.

Cái đồ vật này đúng là hắn mua được từ một người trộm mộ với giá không thể thấp hơn, lúc đầu cũng biết đây không phải là bảo bối gì, nhưng cứ tưởng kiện ngọc khí, thế nào cũng có thể bán được giá cao, ai ngờ sau khi mua về nhìn kỹ mới phát hiện, thứ này không bóng bẩy lộng lẫy, cũng không có chất liệu độ cứng của ngọc khí, căn bản chính là đồ bỏ, bán không được giá.

Ngô Lương biết, lúc này đây, người kia mới chỉ nhìn qua, bất quá hắn cũng không cam tâm cứ như vậy đem ngọc bài vứt đi, vì vậy cứ quăng nó vào một góc, hy vọng một ngày nào đó có người trả giá thích hợp thì bán.

Ai ngờ cả một năm nay không có người nào hỏi.

Thương nhân buôn đồ cổ, mỗi người đối với lịch sử đều rõ như lòng bàn tay, chính là nhất kiện phế vật vào tay hắn thì cũng có thể cho nó một lai lịch cực kỳ hoành tráng, làm người mua choáng ngợp, bắt buộc phải bỏ tiền ra mà mua.

Ngô Lương lăn lộn trong lĩnh vực này hai mươi năm, trình độ lại càng lô hỏa thuần thanh.

Tôn Tiểu Lan thiếu kinh nghiệm xã hội, vừa nghe thấy hắn nói, đã sớm động tâm, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào khối ngọc bài, sắc mặt sáng lên, nuốt nước bọt ừng ực.

Bất quá,Triệu Thụy và những người khác đều minh bạch lai lịch khối địa tâm ngọc tinh này, đối với lời nói của Ngô Lương một chữ cũng không tin tưởng.

"Ngọc bài này cuối cùng là bao nhiêu tiền? " Hắn không vì lời ngon tiếng ngọt của Ngô Lương mà thay đổi sắc mặt, nhìn chăm chú, đi thẳng vào vấn đề.

Hai mắt Ngô Lương đảo đảo nhìn vẻ mặt Triệu Thụy vài vòng, sau đó làm ra một bộ dáng đau lòng: "Thứ quý trọng này đáng ra ta không bán, bất quá thấy ngươi là người có nhận thức, vậy để lại cho ngươi giá hữu nghị, ba nghìn khối. " (1 khối = 100 nguyên)

"Ba nghìn? "

Triệu Thụy miễn cưỡng khống chế vẻ mặt của mình, bấm bụng nhịn cười.

Tên Ngô Lương này hiển nhiên không biết giá trị của địa tâm ngọc tinh, nói nhiều như vậy, đương nhiên ra giá ba nghìn khối,thật sự quá tiện nghi !

Bất quá, hắn vẫn chuẩn bị mặc cả, nếu đáp ứng ngay lập tức, chỉ sợ Ngô Lương này lại xác địch địa tâm ngọc tinh là bảo bối mà lên giá; mặt khác, toàn bộ tài sản của hắn gửi ở ngân hàng cũng chỉ mới hơn ba vạn khối, bao gồm hai năm học phí và tiền sinh hoạt, ba nghìn khối đối hắn mà nói cũng là số tiền lớn, mặc cả xuống được đồng nào hay đồng ấy.

"Rất quý !Một ngàn rưỡi ta mua! "

"Một ngàn rưỡi! Ngươi không phải có chủ tâm mua đồ vật này sao, có bán cũng không thể bán với giá này a! Ta không thể giảm giá như thế được! " Ngô Lương có vẻ kích động.

"Vậy ngươi cho ta cái giá thực tế muốn bán! " Triệu Thụy nói.

"Hai ngàn rưỡi! Không thể thấp hơn! "

"Hai ngàn nhiều nhất hai ngàn! " Triệu Thụy tay vung lên, giọng nói kiên quyết.

Ngô Lương giả bộ lo lắng, sau đó thở dài: "Được rồi, hai ngàn thì hai ngàn, bán ngươi . "

Triệu Thụy lúc này cũng khó có thể ức chế nội tâm vui sướng nữa, trên mặt không tự chủ được lộ ra vẻ tươi cười, hắn vội vàng đến phụ cận tìm cây ATM, lấy hai ngàn khối.

Đại khái bởi vì tâm tình quá mức kích động, ngay cả yêu khí trong cơ thể cũng không khống chế được, phát tán ra ngoài, chạy đi lấy tiền.

Ngô Lương nghi hoặc nhìn nhìn sắc mặt hắn, tròng mắt đảo một vòng, đột nhiên sửa lời: "Không được! giá này là quá thấp, ta còn phải suy nghĩ. Ngô......Thứ này nói như thế nào cũng là bảo bối, năm nghìn, ít nhất năm nghìn mới được. "

Năm nghìn! Mới vừa rồi hai ngàn, nháy mắt đã tăng giá!

Triệu Thụy trong lòng giận dữ, hắn biết Ngô Lương đã nhìn ra hắn đối với địa tâm ngọc tinh cảm thấy hết sức hứng thú, bởi vậy mới lên giá.

"Mới vừa rồi còn nói hai ngàn! Như thế nào nháy mắt tăng lên năm nghìn ! " Tôn Tiểu Lan bên cạnh nhảy dựng lên, trên mặt tỏ vẻ khó chịu.

Ngô Lương cười hắc hắc: "Mới vừa rồi là ta nhìn lầm rồi, ta nghĩ ngươi nói đồ bên cạnh cái ngọc bài này, như vậy mới bán ngươi hai, còn cài này ít nhất năm nghìn, ít hơn ta không bán! "

Triệu Thụy lạnh mắt nhìn hắn, trong lòng cơn tức càng lúc càng lớn, đối với địa tâm ngọc tinh trân quý, năm nghìn cũng không tính nhiều, nhưng nếu hắn xuất ra năm nghìn khối, chỉ sợ Ngô Lương này còn có thể đem giá tiền tăng càng cao, tham lam vô hạn, hắn vĩnh viễn đều theo không kịp tốc độ tăng giá.

"Không bán thì thôi, ta cũng không mua! Năm nghìn khối, xem thằng nào đầu óc bã đậu có ý đồ mua phế vật này không! "

Triệu Thụy lạnh lùng trả lới, quay đầu đi thẳng, đến quay lại liếc mắt cũng không thèm.

Hắn đã quyết định chủ ý, tuyệt đối không thể đáp ứng cái giá này, không phải là hắn không có tiền, hắn có tiền nhưng quyết không thể đáp ứng, càng nhượng bộ, tên gian thương lại càng cảm giác được đồ vật này là bảo bối, càng là không chịu bán.

Cùng lắm thì đêm nay lại đây đập bể điếm, trực tiếp đoạt!

Triệu Thụy trong lòng hung hăng nghĩ. Đối phó loại gian thương này, không cần phải nương tay.

Thấy Triệu Thụy cùng Tôn Tiểu Lan sắp đi xa , Ngô Lương lúc này mới bối rối. Hắn nguyên bổn chỉ là muốn thừa kiếm một chút lãi, không nghĩ tới tự phóng đại quá mức, đem khách đuổi đi mất, nếu bỏ lỡ lúc này, cái đồ rách nát này không biết tới khi nào mới có thể bán được.

Vì vậy hắn vội vàng cao giọng hô một câu: "chờ đã! Quay lại! quay lại! "

Triệu Thụy dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn. Chỉ thấy Ngô Lương đang ở cửa hàng liều mạng vẫy tay: "Theo giá như lúc nãy! Bán cho ngươi ! "

"Đừng mua của hắn , Tiểu thụy, chúng ta đi chỗ khác mua. " Tôn Tiểu Lan đối với hành vi của Ngô Lương sinh ra cảm giác cực kỳ chán ghét, không muốn tiếp tục lằng nhằng.

"Vấn đề là chỗ khác không có mà bán! " Triệu Thụy đè cơn tức trong lòng xuống, hướng Ngô Lương đi đến.

Lần nữa vào tập bảo trai, Ngô Lương đã đem địa tâm ngọc tinh từ trong quầy ra, cầm trên tay.

"Thêm cho ta một chút, Thêm một chút, hai ngàn thật sự là quá thấp, ta lỗ vốn a! "

"Đây, hai ngàn. " Triệu Thụy móc tiền ra, giọng như chém đinh chặt sắt nói, "Không bán thì thôi. "

"Hảo, hảo, ta bán! " Ngô Lương một cầm tiền cho vào túi, sau đó đem địa tâm ngọc tinh chuyển qua Triệu Thụy, "Bảo bối Này là của ngươi. Tiểu huynh đệ, ngươi lần này thật sự là chiếm đại tiện nghi, ngoài ta ra, ai cũng không bán cho ngươi đâu, thôi, ta nguyện ý lỗ vốn chuyến này..."

Triệu Thụy cười lạnh một tiếng, chẳng muốn nghe hắn nói nhảm, kéo Tôn Tiểu Lan đi thẳng ra ngoài.

Hai người mới ra cửa quán, vẻ mặt Ngô Lương mặt biến đổi, lộ ra nụ cười châm trọc.

"Tốn hai ngàn khối mua một cái phế vật, không đáng tiền, thật sự là hai con heo mà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#art