tien mo c342-344

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 342: Rơi vào đầu

Trương thư ký cùng hai gã cảnh sát bị buộc hướng tới Triệu Thụy xin lỗi, sau đó dáng vẻ chật vật ra khỏi tửu lầu.

Hồng Hạc Đạo Nhân cùng Thạch thư ký giữ Triệu Thụy lại cùng uống trà nói chuyện phiếm, đồng thời vì hành động vô lễ của Trương thư ký mà hướng Triệu Thụy tỏ vẻ xin lỗi.

Triệu Thụy vẫn lo lắng như thế nào có thể tại Tân Dương tìm kiếm Phong Thần Chi Thư.

Cùng với Hồng Hạc Đạo Nhân và Thạch thư kí tán dóc một lúc sau, trong đầu đột nhiên linh quang chợt lóe, toát ra một ý niệm, có thể nhờ vào hệ thống thông tin của cảnh sát để tìm kiếm Phong Thần Chi Thư.

Bởi vì nghề nghiệp của cảnh sát rất đặc thù nên có được rất nhiều tin tức, mặt khác, hắn có thể dùng thân phận cảnh sát tìm kiếm đầu mối Phong Thần Chi Thư, như vậy sẽ không dẫn đến người khác nghi ngờ.

Vì vậy, Triệu Thụy đem ý muốn làm cảnh sát nói cho Thạch thư ký cùng Hồng Hạc Đạo Nhân, cũng hy vọng Thạch thư ký có thể trợ giúp hắn làm tốt công việc gấp gáp này.

- A? Ngài tại sao muốn đi vào cảnh giới? - Hồng Hạc Đạo Nhân nghe xong cảm thấy hết sức ngoài ý muốn.

- Lấy y thuật xuất thần nhập hóa của ngài, làm một gã thần y không phải rất tốt sao? Như thế nào đột nhiên nghĩ tới đổi nghề?

- Thời gian làm thầy thuốc qua lâu rồi, có chút nhàm chán nên muốn đổi lại nghề nghiệp, nếm thử cảm giác. - Triệu Thụy cười cười, tìm một lý do giải thích.

Hồng Hạc Đạo Nhân cùng Thạch thư ký liếc mắt nhìn nhau một cái, bọn họ trong lòng đều phi thường minh bạch, lý do của Triệu Thụy dùng chỉ là cái cớ cho có lệ với bọn họ.

Bất quá, nếu Triệu Thụy nói như vậy, bọn họ mặc dù có chút nghi hoặc nhưng cũng không tiếp tục hỏi tới.

Hồng Hạc Đạo Nhân được Triệu Thụy giúp đỡ điều trị nên nợ Triệu Thụy một món nợ nhân tình rất lớn. Hiện tại Triệu Thụy đưa ra yêu cầu, hắn tự nhiên không cách nào cự tuyệt, vì vậy muốn Thạch thư ký hết sức hỗ trợ.

Thạch thư ký là nhân vật cao cấp của chính pháp, muốn cho Triệu Thụy tiến vào hệ thống cảnh sát cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn, hơi chút trầm ngâm cuối cùng liền đáp ứng.

Ba người hội đàm chính sự rồi lại uống trà tán dóc một hồi, cuối cùng tàn cuộc mỗi người để lại phương thức liên lạc rồi rời đi.

Triệu Thụy ra trà lâu, cũng không có lập tức thuê xe quay về khách sạn, mà là theo lối đi bộ chậm rãi đi về hướng đông, tiếp tục du lãm cái thành thị này.

Tân Dương náo nhiệt phồn hoa, xe cộ trên đường đông đúc, trên lối đi bộ thi thoảng lại thấy một vài du khách nước ngoài tóc vàng.

Triệu Thụy vừa đi vừa nhìn, đi dạo một hồi thấy cũng đã đủ nên chuẩn bị quay về khách sạn.

Lúc này ở phía sau Triệu Thụy chỉ có một người, Triệu Thụy cảm giác được người phía sau hành động tựa hồ có chút quỷ túy. Vì vậy quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Hắn phát hiện người này không cao, thân thể có vẻ thon gầy đơn bạc, đỉnh đầu mang theo mũ lưỡi trai, hắn đang cúi đầu nên chỉ có thể thấy được cái cằm cùng một đôi môi mỏng, còn các nơi khác không thể thấy được. Chỉ là Triệu Thụy cảm giác được hắn có dung mạo hẳn là tương đối thanh tú.

Triệu Thụy chỉ thoáng qua không có quá mức để ý, với thực lực của hắn đối mặt một con người thì quả thật không có gì để nói.

Người nọ cứ như vậy theo sát tại phía sau Triệu Thụy, đi tới gần chiếc cầu vượt thì khoảng cách của hai người càng gần, người nọ chỉ cần động thân có thể dễ dàng va chạm vào túi tiền của Triệu Thụy.

Người đội mũ lưỡi chai đại khái tưởng rằng Triệu Thụy không có phát hiện, vì vậy bắt đầu hành động.

Hắn từ trong túi lấy ra một loại dao gần như dao tem vô cùng sắc bén , kẹp tại hai ngón ta, sau đó hướng túi tiền Triệu Thụy vạch tới.

Động tác của hắn sạch sẽ lưu loát, tuyệt đối không lộn xộn, vừa nhìn đã biết hắn là một tên lão luyện.

Nếu như gặp gỡ những người khác, hắn có lẽ có thể đắc thủ, đáng tiếc hắn gặp phải chính là Triệu Thụy.

Mắt thấy hắn dùng dao rạch lên túi quần phải của Triệu Thụy, cổ tay vừa lộn Triệu Thụy đã bắt được bàn tay của tên tiểu thâu này.

Tên tiểu thâu không khỏi kinh hãi, hắn hoàn toàn không ngờ hành động của mình không những bị người ta nhìn thấu, mà còn dăng bẫy cho chính mình chui vào.

Hắn hoảng hốt dùng hết toàn bộ khí lực, liều mạng giãy dụa, muốn thoát khỏi bàn tay của Triệu Thụy.

Nhưng tay hắn giống như đã bị kìm sắt kẹp chặt, vô pháp thoát ra.

Trong lúc dãy dụa , mũ của tiểu thâu này rơi xuống đất lộ ra một khuôn mặt cực kì thanh tú, một mái tóc dài óng mượt.

Tiểu thâu lại chính là một tiểu cô nương xinh đẹp!( chết với ông !!! - A Tò)

Cô gái tuổi không lớn, cũng chỉ mười bốn, mười lăm tuổi. Ngũ quan tú lệ, da tay trắng nõn mịn màng, đôi mắt đen nhánh sáng ngời, đôi mắt to đen không ngừng linh động.

- Đừng có dãy dụa, ngươi không thoát được đâu. - Triệu Thụy cười cười.

- Chỉ có thể trách ngươi rất xui xẻo khi ra tay với ta. Hay là giao ngươi cho cảnh sát.

Cô gái vừa nghe Triệu Thụy muốn giao nàng cho cảnh sát lại càng bối rối, lo lắng, nóng nảy sợ hãi bất chấp tất cả dùng sức cắn mạnh lên tay của Triệu Thụy.

Nàng vẫn tưởng rằng với khí lực như thế có thể đem một khối thịt lớn trên tay Triệu Thụy bóc ra, còn nàng còn có thể nhân lúc Triệu Thụy đau đớn mà chạy trốn .

Nhưng đã ngoài ý muốn của nàng, mặc dù làn da trên tay Triệu Thụy cũng bình thường nhưng mà nơi nàng cắn một dấu răng cũng không lưu lại!

- Đây là chuyện gì xảy ra?

Cô gái như thấy quỷ, cái miệng mở to qua một hồi lâu, nàng mới hồi phục tinh thần lại.

Nàng lúc này biết mình không có biện pháp để thoát khỏi Triệu Thụy bằng cách giãy dụa, vì vậy nàng liên thay đổi chiến thuật.

- Đại ca, cầu xin ngài bỏ qua cho ta đi. Ta đây là lần đầu tiên trộm đồ, ta thật sự là đói bụng lắm, ta không có tiền, ta cũng là bất đắc dĩ a! - Tiểu cô nương vẻ mặt thương cảm cầu khẩn, hai mắt lập tức ngân ngấn một tầng nước mắt trong suốt.

- Phải không? Ta như thế nào lại cảm giác được ngươi rất lão luyện đấy chứ? Không giống như là lần đầu tiên a! - Triệu Thụy có chút buồn cười nói.

- Ta thật là lần đầu tiên! Đại ca, ta không dám lừa gạt ngài, ngài hãy bỏ qua ta đi! Ta lần sau cũng không dám nữa! - Cô gái cầu khẩn, đột nhiên ngồi xuống đất ô ô khóc lên, tiếng khóc thê uyển bi thương giống như khuê phòng oán phụ.

May là nơi đây lúc này không có người nào, nếu không khẳng định sẽ có người tưởng rằng Triệu Thụy khi dễ tiểu cô nương này.

Cô gái vừa khóc, Triệu Thụy đem linh thức tản ra chung quanh.

Hắn kì thật cũng không muốn đem cô gái này giao cho cảnh sát, bất quá là hù dọa nàng mà thôi, hiện tại cô gái khóc nháo lên, hắn thật đúng là cảm giác được có chút đau đầu.

- Được rồi, được rồi! Ngươi đừng khóc, mau mau đứng lên, ta bỏ qua ngươi là được! - Triệu Thụy nhẹ nhàng lắc đầu, buông thả cánh tay của cô gái ra.

- Cám ơn! Cám ơn! Đại ca, ngài thật sự là người tốt!

Cô gái vưa nghe được, lập tức gạt nước mắt mỉm cười, vẻ mặt đầy nước mắt trong phút chốc toàn bộ không thấy tung tích.

Nàng từ trên mặt đất đứng dậy, nhanh như chớp hướng về phía trước chạy đi.

Chạy đến chiếc cầu vượt cách xa Triệu Thụy một chút, cô gái nghĩ tới cảnh vừa rồi mình bị người ta tóm gọn mà một bụng oàn khí. Vì vậy dùng sức đem một cục kẹo cao su nhổ ra thật mạnh để phát tiết buồn bực trong lòng.

Bã kẹo cao su bắn vào không trung vẽ lên một hình vòng cung, sau đó cực kỳ chuẩn xác rơi trúng đầu một nữ cảnh sát đi ngang qua.

Nữ cảnh sát cảm giác được tựa hồ có cái gì đo rơi trên đầu mình, có chút kì quái đưa tay lên sờ sờ.

Nàng nhất thời phát nhiện trên tóc mình xuất hiện một khối mềm mềm mát mát!

Nữ cảnh vội vàng dùng tay lôi thứ đó xuống, ai ngờ cái thứ quỷ quái kết dính rất chặt, khi nàng lấy xuống thì kèm theo đó là một ít tóc.

Khi nàng lấy được vật đó xuống mới biết đó chính là bã kẹo cao su!

Gặp phải tai họa kiểu này làm cho nữ cảnh sát nhất thời khó chịu!

- Là ai không có ý thức như vậy? Nhổ bã kẹo cao su bừa bãi!

Nàng ngẩng đầu lên, hướng phía trên cầu vượt muốn tìm ra hung thủ. Cô gái le lưỡi, trong lòng thầm kêu một tiếng bất hảo, biết chính mình lại gây ra một tai họa.

Nư cảnh sát phía dưới kia đang rất phẫn nộ, nếu mà biết được cái này do mình làm chắc chắn phiền toái không nhỏ a.

Nàng chính là kẻ trộm, đối với cảnh sát luôn luôn có cảm giác sợ hãi.

Cô gái với hai đạo lông mày kẻ đen nổi lên tinh tế, đang đau khổ tự hỏi làm như thế nào thoát thân.

Triệu Thụy vừa mới ở phía sau chuyển thân tới gần.

Cô gái linh cơ máy động đã tìm ra đối sách, nàng xoay người, trợn tròn con mắt nhìn Triệu Thụy, vẻ mặt có vẻ giật mình lại có chút khinh bỉ, phảng phất Triệu Thụy đã làm cái gì đó thật trơ trẽn, vẻ mặt nàng sinh động cực kì.

Triệu Thụy mặc dù luôn luôn linh mẫn nhưng trong lúc nhất thời bị hành vi của cô gái làm cho khó hiểu.

Đang ở trong tình trạng buồn bực, dưới cầu đột nhiên truyền đến một tiếng phẫn nộ mà vừa lại thanh thúy:

- Này! Ngươi có ý thức hay không vậy! Như thế nào lại nhổ kẹo cao su bừa bãi thế!

Triệu Thụy cúi xuống nhìn, thấy một nữ cảnh sát xinh đẹp mắt hạnh mày liễu, da tay trắng nõn nhẵn nhụi, dáng đứng thẳng ở dưới cầu, sắc mặt giận dữ trừng mắt nhìn hắn, trên tay vẫn cầm một khối bã kẹo cao su!

Chương 343: Tân thủ trưởng

Triệu Thụy lúc này mới hiểu được hắn đá trở thành người chịu tội thay cho cô gái, sắc mặt nhất thời có chút cổ quái.

Hắn kinh qua sóng gió không ít, từng dùng Minh Linh mặt nạ lừa Xích Hỏa Lão Yêu, không nghĩ tới hôm nay lại bị rơi vào bẫy của tiểu cô nương kia.

Thật sự là lật thuyền trong mương mà.

Hắn có chút dở khóc dở cười, trừng mắt nhìn cô gái nọ, sau đó vội vàng quay đầu hướng nữ cảnh sát giải thích:

- Kẹo cao su nọ không phải là ta nhổ, là cô ta.

Vừa nói hướng cô gái chỉ chỉ.

- Này, ngươi là một nam nhân, nhổ một miếng kẹo cao su xong còn đổ tội lên người một tiểu cô nương như ta, ngươi đến cùng có phải là một nam nhân nữa haykhông? - Tiểu cô nương vẻ mặt ủy khuất, trong mắt long lanh lệ quang.

Triệu Thụy vừa thấy bộ dạng này của nàng thầm kêu một tiếng bất hảo. Tiểu cô nương này xướng lên một hồi, dường như biết có thể làm người khác chịu tội thay, kiên quyết không chịu buông tha.

Quả nhiên nữ cảnh sát xinh đẹp nọ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hướng về hắn manh theo vài phần khinh thường:

- Ngươi khạc nhổ bậy bạ còn không dám nhận, đổ tội cho một tiểu cô nương.

- Bởi vì đây căn bản không phải ta làm. - Triệu Thụy tiếp tục phản biện.

- Trừ ngươi ra còn ai vào đây?

Tiểu cô nương dung mạo thanh tú vội vàng trả đũa, không cho Triệu Thụy cơ hội lên tiếng:

- Chẳng lẽ là ta sao?

Triệu Thụy nhìn tên đầu sỏ gây ra việc này, có trăm miệng cũng khó giải bày, chỉ có thể chống đỡ.

Tiểu cô nương thấy quỷ kế của chính mình đã đạt được, khuôn mặt thanh tú nhất thời tươi cười rạng rỡ, tựa hồ mới vừa rồi đã trả được mối thù bị Triệu Thụy bắt được.

Nàng hướng Triệu Thụy làm một cái mặt quỷ, sau đó dang hai cái chân nhỏ nhanh chóng hướng cái cầu vượt chạy xuống, lẫn vào dòng người, muốn thừa dịp lúc loạn mà trốn đi.

Triệu Thụy cũng không có tức giận.

Cô nàng đầu tiên là trộm tiền của hắn sau đó là vu oan cho hắn, hiện tại lại muốn trốn đi. Trên đời có chuyện tốt như vậy sao?

Lấy nhan sắc của nàng, không biết là bao nhiêu người bị nàng lừa đây.

Triệu Thụy bất động thanh sắc, bí mật điều động chân khí ngưng tụ đến nơi bàn tay. Sau đó cổ tay khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng vung lên, vô hình chân khí ngưng tụ thành một cái bàn tay cực đại hướng cô gái đánh ra.

"Ba" Một âm thanh thâm thúy vang lên, Triệu Thụy lòng bàn tay nặng nề vỗ lên cái mông của cô gái nọ.

- Ai u!

Tiểu cô nương còn đang đắc ý vì mới hãm hại được Triệu Thụy mà không hề đề phòng. Bị cấp cho một cái vỗ mông, tức khắc kêu lên một tiếng sợ hãi, bưng lấy tiểu kiều đồn, nhảy một cái cao tới ba thước.

Nàng phẫn nộ trợn to mắt, cái đầu quay như máy xay gió, nhìn trái xem phải để tìm ra kẻ đã vỗ mông nàng. Song, tìm hồi lâu cũng không có tìm ra người hiềm nghi.

Tiểu cô nương trong lòng vừa tức giận, điểm đắc ý vừa rồi đã không cánh mà bay.

Nàng đang định buông tha tiếp tục rời đi, nhưng Triệu Thụy lại nhẹ nhành vung tay, một bàn tay đã vỗ lên cái mông nàng lần thứ hai.

Triệu Thụy lực đạo lần này còn muốn mạnh hơn vài phần.

- Đau quá! - Tiểu cô nương "Oa" một tiếng kêu lớn, trên mông như bị hỏa thiêu, vô cùng đau.

- Đến tột cùng là ai vỗ cái mông ta? - Tiểu cô nương không thể kìm được hô lớn.

Nhưng bốn phía người đi đường đều dùng vẻ mặt cổ quái nhìn nàng, không biết tại sao nàng đang đi trên đường hô lớn như vậy.

Liên tục trúng hai cái đánh, lại tìm không được hung thủ. Cô gái vừa đau vừa tức, thiếu chút nữa khóc thành tiếng.

- Bại hoại! Hỗn đản! Nếu để ta tìm ra là ai, ta nhất định không để cho hắn yên.

Cô gái tức giận nguyền rủa, cũng không dám ở lại lâu, vội vàng dùng tay bưng lấy cái mông, bối rối chạy đi.

Triệu Thụy thấy bộ dạng bối rối của cô gái, cảm giác được trừng phạt như vậy đối với nàng đã đủ, vì vậy nhẹ nhàng cười rồi bỏ qua cho nàng.

Bất quá vẻ tươi cười của hắn lọt vào trong mắt nữ cảnh sát xinh đẹp, lại làm nàng càng thêm tức giận. Nàng cảm giác được cái tên thanh niên trước mắt đem bã kẹo cao su nhổ bậy còn đổ tội cho người khác, không những không thèm để ý chuyện này chút nào, dĩ nhiên còn tươi cười, đối với nàng quả thực là một sự xem thường.

Hai đạo lông màu kẻ nhíu lại, căm tức nhìn Triệu Thụy:

- Có cái gì buồn cười? Ngươi cho rằng ngươi không có làm gì sai sao?

- Ta cái gì cũng không có làm thì làm sai chỗ nào?

Triệu Thụy hai tay giơ lên, thần tình vô tội:

- Ta hỏi ngươi có hay không chứng khiến ta nhổ bã kẹo cao su bừa bãi?

Nữ cảnh sát trong lòng cưỡng chế tức giận:

- Không có! Nhưng vừa rồi trên cầu vượt chỉ có ngươi cùng cô gái kia!

Triệu Thụy cắt đứt lời nàng, hỏi ngược lại:

- Nếu không nhìn thấy ngươi như thế nào xác định là ta? Chỉ bằng lời nói nọ của cô gái? Tại sao không thể là nàng? Bắt phạm nhân còn phải có chứng cớ, càng huống chi ngươi chỉ hoài nghi.

Nữ cảnh sát xinh đẹp nhất thời nghẹn lời, mặt dù nàng cảm thấy bã kẹo cao su chín phần là do tên thanh niên này nhổ ra, nhưng không thể không thừa nhận hắn nói rất có đạo lý.

Triệu Thụy thấy chính mình đã đem nữ cảnh sát xinh đẹp làm cho cứng họng, vì vậy nhún vai, nói:

- Nếu như không có gì, ta đi trước. Hẹn gặp lại.

Nói xong cất bước rời đi.

Nữ cảnh sát xinh đẹp thấy Triệu Thụy phảng phất tươi cười vô sự rời đi thì không khỏi tức giận đến la lên. Thanh niên này đem bã kẹo cao su nhổ lên đầu nàng, hết lần này đến lần khác biểu hiện như cây ngay không sợ chết đứng, hoàn tòan không để nữ cảnh sát như nàng trong mắt.

Nàng hận không thể xông lên đem tên thanh niên này đánh một trận.

Bộ ngực sữa cao vút cấp tốc phập phồng vài cái, hít một hơi thật sâu, thật vất vả mới kiềm chế được xúc động.

Nhìn bóng lưng Triệu Thụy ngày càng xa, gương mặt băng sương oán hận nói một câu:

- Ngươi tốt nhất đừng nên rơi vào tay ta, nếu không ta cho ngươi đẹp mặt!

Thanh âm của nàng tuy nhỏ nhưng với thính giác nhạy bén của Triệu Thụy thì nghe rõ từng chữ. Triệu Thụy cũng không để trong lòng, chỉ cười cười bước đi.

Kế tiếp vài ngày, Triệu Thụy ở luôn trong phòng, một bên tu luyện một bên chờ đợi tin tức Thạch thư ký.

Ba ngày sau, Thạch thư ký gọi điện cho hắn nói rằng mọi việc đã thu xếp ổn thỏa, tạm thời hắn làm trong đội hình cảnh.

Đội trưởng đội hình cảnh là một trung niên nhân họ Tôn, hơi béo, nhìn qua tương đối nghiêm túc.

Bất quá đối với Triệu Thụy tương đối hòa khí, dù sao Triệu Thụy cũng là Thạch thư kí trực tiếp đưa vào cảnh đội, rất dễ dàng làm cho người ta liên tưởng.

Tôn Bằng cùng Triệu Thụy gặp mặt, đem hắn phân phối đến trung đội 2, cũng tự mình đưa hắn đi giới thiệu với trung đội trưởng.

Hai người tới phòng làm việc của trung đội 2, đây là một cái phòng rộng bằng một cái phòng học lớn, hơn mười cái bàn công tác cùng hơn bảy, tám thành viên mặc thường phục đang bận rôn.

Phòng làm việc bên góc phía nam dùng thủy tinh tách thành một gian nhỏ, rèm treo che khuất không thấy được tình huống bên trong.

Tôn Bằng mang theo Triệu Thụy trực tiếp tới trước căn phòng đó, gõ gõ cửa, sau đó trực tiếp đi vào.

Một nữ cảnh sát tóc ngắn yểu điệu đang cúi đầu làm việc, thấy có người tiến vào phòng vì vậy ngẩn đầu lên lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp, băng tuyết.

- Tôn đội trưởng, sao ngươi lại tới đây...- Nữ cảnh sát nọ lễ tiết có vấn đề, hỏi bình thường nhưng song nhãn nhìn Triệu Thụy đang đứng sau lưng Tôn Bằng.

Triệu Thụy lúc này cũng thấy rõ dung mạo tân thủ trưởng, không khỏi cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Thủ trưởng của hắn cư nhiên là nữ cảnh sát ba ngày trước bị nhã bã kẹo cao su lên đầu.

Trong nháy mắt giật mình trôi qua, Triệu Thụy phục hồi tinh thần, không ngừng cười khổ, oan gia ngõ hẹp quả thật không sai.

Như vậy cũng có thể gặp nhau, thế giới này đúng là nhỏ bé, vận mệnh quả thật trêu người.

Tôn Bằng cũng không có nhận thấy thần sắc quái dị của hai người, trực tiếp giới thiệu.

- Tiểu Triệu, đây là thủ trưởng của ngươi, Đinh Linh, là Tân Dương đệ nhất mỹ nữ, ngoại trừ xinh đẹp, năng lực tại cảnh đội cũng nổi tiếng. Nàng từ cảnh giáo đi ra không bao lâu đã lên tới vị trí trung đội trưởng, đó là hòan tòan nhờ vào năng lực của chính mình. Ngươi đi theo Đinh Linh học hỏi kinh nghiệm đi."

Tôn Bằng giới thiệu Đinh Linh, tiếp theo bất đầu giới thiệu Triệu Thụy.

- Tiểu Đinh, đây là cảnh viên mới tới, Triệu Thụy. Ta đem hắn đến làm cấp dưới của ngươi, ngươi hảo tâm chiếu cô cho hắn một chút.

- Cái gì? Để cho ta chiếu cố hắn? - Đinh Linh trên mặt thần sắc không vui.

- Ta có thể từ chối hay không?

- Tại sao? - Tôn Bằng có chút kì quái hỏi ngược lại.

- Bởi vì ta không thích hắn. - Đinh Linh liếc mắt nhìn Triệu Thụy một cái, trả lời.

- Các ngươi trước kia có quen nhau? Quan hệ không tốt lắm? - Tôn đội trưởng có chút ngoài ý muốn hỏi.

- Cũng không có quen biết, chỉ là một lần gặp mặt có chút hiểu lầm.

Triệu Thụy cười nói, vẻ mặt hòa khí:

- Kì thật cũng không có vấn đề lớn.

- Phải không? - Tôn đội trưởng quay đầu nhìn Đinh Linh.

Đinh Linh mâm mê cái môi mỏng, không biết mình nên gật đầu hay nên lắc đầu.

Nàng cùng Triệu Thụy xung đột đó cũng không tính là cái gì to tát.

Nhưng chuyện lần trước phát sinh làm cho nàng ấn tượng đối với Triệu Thụy trở nên vô cùng ác liệt. Muốn cho nàng cùng Triệu Thụy hợp tác, trong lòng thật sự là không nguyện ý.

Tôn đội trưởng nhìn thấy vẻ mặt của nàng, vì vậy cười nói:

- Nếu như chỉ là hiểu nhầm, vậy thì không có gì đáng lo. Đây là cơ hội đem hiểu nhầm giữa hai người hóa giải. Tốt lắm, mọi chuyện cứ như vậy.

Chuyện đã đến nước này, Đinh Linh cũng thể làm gì khác hơn là lĩnh mệnh.

Chương 344: Không cẩn thận

Mấy ngày kế tiếp, Triệu Thụy đã có một chỗ nhỏ trong văn phòng làm việc của trung đội 2. Đinh Linh đối với Triệu Thụy vẫn lạnh băng, không có gì là hòa nhã, bất quá bởi vì quan hệ với Thạch thư ký, nàng cũng không có làm khó hắn.

Nhưng khỏang thời gian ngắn ngủi yên bình tại ngày thứ năm đã bị đánh vỡ.

Giữa trưa hôm nay Triệu Thụy cơm nước xong, vừa mới chuẩn bị cùng với mấy đồng sự quay về phòng làm việc thì bị đại đội trưởng Tôn Bằng cấp tốc gọi trở lại.

- Tiểu Triệu, ngươi tới khu nhà thành viên gọi Đinh Linh, nói ta có việc tìm nàng.

Triệu Thụy hỏi ngược lại:

- Tôn đội trưởng, sao người không trực tiếp gọi di động cho nàng?

- Điện thoại di động có thể gọi được, còn cần ngươi đi gọi sao? Ngươi tới nơi ở của thành viên xem một chút. Nga, nàng ở phòng 212. Ngươi đi nhanh một chút.

Triệu Thụy đám ứng một câu sau đó đi tới khu nhà của thành viên.

Tới phòng 212, đầu tiên hắn gõ cửa nhưng không có ai trả lời, khi hắn gõ thì cửa phòng đã hé mở ra một khoảng cỡ nắm tay.

Nguyên lai là khép hờ.

Do là căn phòng của nữ nhân, không được cho phép vào nên Triệu Thụy cũng không có dám cứ như vậy đi vào. Hắn lại không biết Đinh Linh có ở trong phòng hay không, vì vậy nhìn qua khe cửa nhìn vào.

Trong phòng không có ai, trên giường bề bộn vài món quần áo cùng một cái nội khố màu hồng. Triệu Thụy nao nao, lập tức hiểu ra rằng Đinh Linh khẳng định là đang tắm rửa trong phòng tắm.

Hắn cũng không có ý tiếp tục xem thêm, đang chuẩn bị rời khỏi. Vừa đúng lúc này cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, Đinh Linh trần truồng từ trong đó đi ra.( Á á )

Đinh Linh da trắng nõn, vòng eo thon nhỏ, song phong cao vút, hai cái mông tròn trịa. Đại khái vì thường xuyên rèn luyện nên trên người không có một chút khuyết điểm. Từng giọt nước tinh tế theo những sợi tóc đen mượt chảy xuống làn da mịn màng, nhỏ từng giọt trên mặt đất.

Triệu Thụy không ngờ mình cư nhiên được chứng kiến một màn hương diễm, không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ, vì vậy vội vàng dời ánh mắt, nhanh chóng lui ra sau hai bước, tránh trở thành một tên sắc lang.

Song, Đinh Linh đã phát hiện cửa phòng mở ra một khe hở, bên ngoài hình như có kẻ nhìn trộm. Nàng không khỏi thất kinh, vội vàng tìm khăn tắm che thân thể, sau đó lớn tiếng quát:

- Ai? Ai ở bên ngoài?

- Là ta. - Triệu Thụy đáp một câu.

Đinh Linh một tay khéo chặt khăn tắm, tay kia đem cánh của mở ra.

Đã thấy Triệu Thụy đứng bên ngoài, trên mặt tức giận.

- Ngươi tới làm gì? - Nàng lạnh lùng hỏi.

- Tôn đội trưởng tìm ngươi có việc gấp. - Triệu Thụy trả lời.

Đinh Linh cũng không có để ý đến lệnh của Tôn đội trưởng, mà tiếp tục hỏi:

- Ngươi mới vừa rồi nhìn thấy gì?

- Ta? Cái gì cũng không có thấy." Triệu Thụy nhún vai.

Hắn đương nhiên sẽ không ngốc đến mức đàng hòang thừa nhận hắn vừa rồi thấy cái gì, như vậy sẽ chỉ làm sự tình đơn giản trở nên phức tạp.

- Thật sự cái gì cũng không có thấy? Mới vừa rồi ngươi không có ghé vào coi? - Đinh Linh săc mặt băng lãnh, ngữ khí lạnh lùng.

Ấn tượng của nàng đối với Triệu Thụy là phi thường khó chịu nên đối với lời Triệu Thụy cũng không có tin tưởng.

Triệu Thụy trong lúc vô ý thấy cảnh hương diễm của Đinh Linh, nguyên bổn trong lòng có chút day dứt. Nhưng hiện tại bị khí thế Đinh Linh ép sát, một chút day dứt đó liền tan biến, trong lòng dâng lên một cỗ phản cảm. Hơn nữa sự kiện lần trước, hành động của Đinh Linh làm hắn có chút tức giận.

Vì vậy hắn làm ra bộ dạng ba lăng, phản kích nói:

- Ngươi mói không sai, ta mới vừa rồi toàn bộ đều thấy. Bất quá trên người ngươi, không làm cho ta nổi lên hứng thú gì.

Đinh Linh nghe vậy thiếu chút nữa ngất ngay tại chỗ. Nàng bất luận là hình dạng hay vóc người đều được xưng là đẹp nhất trong ngành, mà ở trong mắt Triệu Thụy dĩ nhiên không đáng một đồng.

Càng tức giận hơn là Triệu Thụy đã nhìn hết tòan thân nàng, nhưng lại biểu hiện như không có gì cả. Đinh Linh hận không thể tả, chỉ muốn đi lên đem hắn đánh cho tơi tả, bất quá trên người nàng cuốn một cái khắn tắm mỏng, cản trở hành động của nàng.

- Ngươi... Ngươi...Lưu manh! Cút ra ngoài cho ta! - Đinh Linh thuận tay đem cái đồng hồ trên bàn dùng sức hướng Triệu Thụy ném đi, đồng thời não nề thất vọng la lớn.

- Ta sẽ đi ra ngoài nhưng là không phải là cút.

Triệu Thụy một bên sửa lời của Đinh Linh, đồng thời né người cái, làm đồng hồ bay qua dập vào tường phát ra một tiếng "Đông". Sau đó từng mảnh nhỏ linh kiện văng khắp nơi.

Đinh Linh trửng trừng nhìn Triệu Thụy, sau đó hung hăng đem cửa đóng lại.

Điều này làm cho Triệu Thụy không khỏi tự giác nhớ đến Tây Phương kỳ huyễn tiểu thuyết, Ngân Long xinh đẹp phun lửa.

Đinh Linh mặc quần áo vào, lại mở của định tìm Triệu Thụy gây phiền toái. Nhưng Triệu Thụy đã không thấy tung tích.

- Xú vô lại, chợt đến chợt đi, bất quá ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. - Đinh Linh nghiêm mặt, xiết chặt nắm tay, gương mặt oán hận lẩm bẩm.

Nguyên bổn nàng có vài phần cố kỵ đối với Triệu Thụy vì hắn có quan hệ cùng Thạch thư ký. Nhưng hiện tại xảy ra chuyện như vậy, nhẫn nại của nàng đã tới cực hạn, toàn bộ cố kỵ đã bị nàng vất ra khỏi đầu.

Đi một chuyến gặp đậi đội trưởng Tôn Bằng, Đinh Linh một mình lẳng lặng ngồi căn nhắc biện pháp trừng phạt Triệu Thụy.

Sau đại khái gần mười phút, nàng mở của đem Triệu Thụy gọi đến.

- Triệu Thụy, ta giao cho ngươi một nhiệm vụ. - Đinh Linh hai tay linh họat chuyển động một cây bút chì, thản nhiên nói.

- Giao cho ta một nhiệm vụ? Nhiêm vụ gì? - Triệu Thụy đối thái độ thản nhiên của Đinh Linh có phần kì quái.

Hắn lúc đầu nghĩ rằng, Đinh Linh kêu mình vào phòng làm việc chính là muốn trừng trị mình một trận. Không nghĩ tới là Đinh Linh hoàn toàn không có nhắc tới chuyện hồi trưa, ngược lại còn muốn giao cho hắn một nhiệm vụ.

- Có một nghi phạm giết người, trước mắt đang lẩn trốn sự đuổi bắt của cảnh sát. Ngươi tới nhà của đối tượng canh phòng, vạn nhất hắn trở về thì đem hắn bắt lại.

Đinh Linh chỉ một bức ảnh trên bàn:

- Đây là ảnh của hắn, ngươi lấy xem một chút.

- Được!

Triệu Thụy không suy nghĩ nhiều, gật đầu đáp ứng, sau đó lấy bức ảnh rời khỏi phòng làm việc của Đinh Linh.

Ngay lúc Triệu Thụy đóng của phòng lại, Đinh Linh trên vẻ mặt lộ một tia thắng lợi.

- Đừng tưởng rằng có Thạch thư ký làm chỗ dựa thì có thể muốn làm gì thì làm. Ta vẫn có biện pháp trừng trị ngươi như thường.

Đinh Ling cuối đầu lẩm bẩm, trên tay dùng sức, "Ba" một tiếng, cây bút chì đã bị đứt thành hai đoạn.

Triệu Thụy cầm bức ảnh về bàn làm việc, sau đó mở ra cẩn thận đọc. Tuy hắn tiến vào ngành cảnh sát chỉ vì tìm kiếm đầu mối Phong Thần Chi Thư, nhưng công việc được giao hắn vẫn sẽ hoàn thành.

Đối tượng hắn vây bắt là Chung Diệu Quang, phần tử hắc bang, từng là đầu lĩnh một tổ chức xã hội đen.

Mặc dù hắc bang Chung Diệu Quang lãnh đạo quy mô không phải lớn, nhưng bởi vì có quan hệ với một trong hai hắc bang lớn nhất Tân Dương thành, Long Hổ Hội. Bởi vậy đường làm ăn cũng khá được.

Đại khái bởi vì làm chuyện thương thiên hại lý quá nhiều, mà hắn lại mê tín, nên thích cầu thần bái phật. Bất quá thần phật cũng không có phù hộ cho kẻ ác như hắn.

Cảnh sát điều tra ra, hắn tham gia nhiều vụ án hình sự nghiêm trọng, giết chết hai người, làm bị thương bảy người, vì vậy cảnh sát mới đem hắn truy bắt. Không nghĩ tới Chung Diệu Quang nghe được phong thanh đã bỏ trốn, hiện nay không rõ nơi nào.

Cảnh sát phát ra lệnh truy nã nhưng lại không có bất cứ đầu mối nào.

Triệu Thụy đang xem bức ảnh, một cảnh sát tên Đường Lỗi đã đi tới, hỏi:

- Triệu Thụy nhìn cái gì vậy?

Đường Lỗi năm nay hai mươi lăm tuổi, gia nhập cảnh đội cũng có mấy năm thời gian, tướng mạo không có gì nổi bật. Bất quá là người tương đối sáng sủa, vài ngày thời gian đã thân quen với Triệu Thụy.

- Đang xem thông tin về Chung Diệu Quang.

Triệu Thụy quay đầu nhìn qua Đường Lỗi:

- Đinh đội trưởng muốn ta đi canh ở nhà hắn.

- Ai phái ngươi đi canh giữ ở nhà Chung Quang Diệu? - Đường Lỗi cảm thấy phi thường ngoài ý muốn.

- Vụ án này đã từ năm sáu năm trước, cơ hồ không ai điều tra ra, như thế nào đột nhiên đi canh giữ nhà của hắn?

- Chung Diệu Quang kia sớm không biết đã chạy đi nơi nào, ngươi đi canh ở nhà hắn tới ngày tháng năm nào? - Một cảnh sát ở bên cạnh cũng tiếp lời.

- Vụ án này chính là một người căn bản không có khả năng hoàn thành! Chúng ta lúc đầu vì muốn tìm gã đã điều động đại lượng cảnh sát, còn ở nhà hắn canh giữ suốt hai năm, cuối cùng cũng không đạt được cái gì. Một mình ngươi như thế nào có thể hòan thành.

Đường Lỗi đột nhiên cười ha hả:

- Không phải ngươi đắc tội với Đinh lão đaị, cho nên phải đi thử cảm giác canh giữ nọ dễ chịu thế nào.

Triệu Thụy trong lòng cười khổ, Đinh Linh quả thật là muốn trả thù hắn mà.

Triệu Thụy không khỏi cảm thấy có chút đâu đầu, hắn phải đi tìm Phong Thần Chi Thư, làm gì có nhiều thời gian như thế mà lại băt gã đi ngồi đốt thời gian chứ.

Bất quá nhiệm vụ lại không thể từ chối được, nếu không càng cấp cho Đinh Linh cơ hội. Đến lúc đó cuộc sống hắn càng thêm khổ sở.

Triệu Thụy không khỏi thở dài, nói:

- Nhiệm vụ đã nhận cho dù khó khắn cũng phải hòan thành.

Đường Lỗi dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn:

- Vậy ta cũng chỉ có thể chúc ngươi may mắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tien