Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong cung Lăng Tiêu, Ngọc Hoàng đang ban chiếu chỉ.

"...Nhị Lang Thần có công lớn trong việc thúc đẩy Thiên điều mới, khôi phục chức quan, đảm nhiệm chức giám quản Thiên điều mới. Hao Thiên Khuyển không sợ sống chết, trung thành bảo vệ chủ, cũng có công lớn trong việc thúc đẩy Thiên điều mới, sắc phong làm Khuyển trung Chi vương trong tam giới. Lý Tịnh, Na Tra, Thái bạch Kim tinh, Hằng nga, Bách hoa tiên tử và những người khác, tất cả đều dựa vào công tích mọi người mà khen thưởng..."

Với kết quả vui mừng như vậy, tất cả các vị tiên trên thiên đình đều rất hài lòng và hô lớn "Bệ hạ Thánh minh".

Tam thánh mẫu cùng gia đình được đoàn tụ, Dương Tiễn giải quyết được nỗi lo lắng trong lòng nhiều năm, trong lòng bỗng nhiên thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng bây giờ, điều duy nhất anh nghĩ tới chính là Hằng Nga.

Dương Tiễn không khỏi lén nhìn cô qua khóe mắt và khi nhìn thấy dáng vẻ ôn hòa dịu dàng đó của cô, trái tim anh nhảy lên liên tục...

Anh không khỏi nghĩ đến đêm đó... nó là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời anh.

Khi đó, Hằng Nga đã ​​ôm anh vào lòng, đôi mắt sáng ngời vì anh, thậm chí còn khóc vì anh.

Có lẽ nào cô cũng có anh trong lòng?

Dương Kiên nghĩ thầm: Hiện tại cuối cùng anh cũng có thể công khai theo đuổi người mình yêu, không biết cô ấy có đồng ý hay không?

Anh vốn tưởng sẽ không có ai chú ý đến việc anh đang lén nhìn cô, nhưng ánh mắt anh lại quá nóng bỏng!

Hằng Nga không thể làm lơ trước ánh mắt nóng rực bên trái mình, vì vậy mà cô không dám quay đầu nhìn sang và luôn cố gắng hít một hơi thật sâu.

Đây chính là Lăng Tiêu Cung!

Hơn nữa, còn có rất nhiều vị thần ở đây!

Hằng Nga cảm thấy một luồng hơi nóng bốc lên từ sau lưng, ập vào mặt cô khiến nguyên gương mặt cô nóng và đỏ bừng. Cô nhanh chóng cúi đầu xuống, điều chỉnh lại nhịp thở bản thân

Bây giờ cô không còn có thể đối mặt với Dương Tiễn dễ dàng như trước nữa.

Cuộc họp này sẽ kéo dài bao lâu? Nếu Dương Tiễn không có việc gì khác để làm thì tại sao anh lại liên tục nhìn chằm chằm vào cô như vậy? Cảm giác thực sự rất ngượng ngùng!

Cuối cùng, khi đã tan triều, Hằng Nga vội vàng bước ra khỏi cung điện. Cô cần ra ngoài hít thở không khí trong lành và xoa dịu tâm trạng bất an của mình.

"Hằng Nga!"

Vừa đến cửa cung điện, cô đã nghe thấy giọng nói của Dương Tiễn từ phía sau.

Hằng Nga nghe thấy tiếng động, theo phản xạ nhanh chóng tiến về phía trước hai bước rồi dừng lại.

Khoan đã

Trước đây anh luôn gọi cô là "Tiên tử", nhưng bây giờ anh đột nhiên thay đổi cách gọi thành "Hằng Nga"

Như thể hai người đều rất thân thiết với nhau.

"Hằng Nga," Dương tiễn nhanh chóng đuổi kịp.

"Có chuyện gì không, Chân quân?"

Dương tiễn nghe xong lời này sửng sốt, không khỏi nhếch lên khóe miệng, cười nói: "Trước đây, hoặc là ngươi gọi ta là Nhị Lang Thần, hoặc là khi tức giận sẽ gọi ta là Dương Tiễn. Hôm nay ngươi lại gọi ta là Chân Quân?"

"...Thật ra là có chuyện gì?"

Hằng Nga đổi chủ đề, Dương Tiễn cũng không kiên trì hỏi tiếp, vừa lén lút quan sát biểu tình của Hằng Nga, vừa ngập ngừng nói: "Chúng ta đều sống ở Nguyệt Cung và Chân quân điện tại tầng trời thứ 9. Việc giữ mối quan hệ thân thiết còn tốt hơn là xa lạ, chi bằng, kể từ hôm nay, chúng ta cùng nhau tới triều và cùng nhau rời đi..."

Hao Thiên Khuyển đang đợi ở một bên, nghe vậy liền tiến tới, bối rối xen vào: "Chủ nhân, vậy ta phải làm sao?"

Ngàn năm nay đều là hắn cùng chủ nhân ra triều và rời triều!

Con chó mà anh nuôi thực sự rất ngốc nghếch, Dương Tiễn tức giận nói với hắn: "Hiện tại, ngươi đã là Khuyển trung Chi vương của Tam giới, sau này cũng nên tự chăm sóc bản thân!"

"A..." Hao Thiên Khuyển nghe vậy lo lắng, đang định nói cái gì, lại bị Dương Tiễn liếc một cái, bất đắc dĩ nói: "Vậy... Ta về trước... "

Không có con chó phiền toái cản đường, Dương Tiễn tâm tình rất tốt, nhẹ nhàng hỏi: "Hằng Nga, ngươi thấy thế nào?"

Hằng Nga tự nghĩ: Anh đã gửi Hao Thiên Khuyển đến Chân Quân Điện trước. Cô còn có thể từ chối sao?

Thế nên cô gật đầu. Dù sao thì bọn cô cũng chỉ đi cùng nhau, không làm gì khác.

"Ha..." Dương Tiễn không khỏi cúi đầu cười nhẹ.

Rất hạnh phúc sao? Hằng Nga không khỏi bí mật liếc nhìn anh.

Bên cạnh cô, Dương Tiễn cao lớn uy nghiêm, trên người mặc áo giáp bạc, đầu đội Vương miện, có một vẻ ngoài cương nghị, tuấn tú. Bình thường, tuy không tức giận nhưng khí thế oai nghiêm của anh cũng đủ khiến cho người ta nể sợ

Nhưng bây giờ hàng lông mày anh đã mềm mại hơn và đôi môi anh đang mỉm cười. Không có gì giống như vị Tư pháp Thiên thần uy dũng, oai phong trước mặt những vị thần khác

Hai má Hằng Nga lại nóng bừng, cô vội vã cúi đầu xuống.

Khi cả hai tới chỗ ngã rẽ thì chia tay, mỗi người một hướng, duy chỉ có Dương tiễn vẫn đứng đó, ánh mắt lưu luyến dõi theo hình dáng cô tới tận khi cô vào hẳn cung điện mới quay người trở về Chân vương điện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro