Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trấn nhỏ Đào Hoa ở gữa vùng núi xa xôi phía đông, người ở rấtthưa thớt, dân số trong trấn chỉhơn trăm người, cuộc sống nông thôn gần như đều là tự cấp tự túc. Nhưng mà trấn nhỏ đã có tên là Đào Hoa, tên như ý nghĩa, trong trấn nhỏ đủ loại hoa đào, vừa đến mùa hoa đào tháng ba liền có từng đóa hoa màu trắng hồng nở rộ, làm cho trấn nhỏ gần như là được hoa đào bao phủ, giống như biến thành cõi bồng lai, đẹp không sao tả xiết.
Trấn trưởng hiện nay nhìn gốc hoa đào dày đặc, nhạy bén dứt khoát mở một mùa hoa đào, thông qua tuyên truyền rộng rãi, trấn nhỏ giản dị hoa đào xinh đẹp, không khí tươi mát đương nhiên hấp dẫn rất nhiều người đến đây, cũng cực kỳ thành công tạo nên danh tiếng cho trấn nhỏ Đào Hoa.
Thậm chí người dân trong trấn còn làm ra bánh hoa đào, rượu hoa đào, để cho quan khách nếm thử sản phẩm nổi tiếng của trấn Đào Hoa, cũng kiếm tiền chật cứng ví. Nhưng loại cảnh tượng náo nhiệt này chỉ giới hạn ở mùa hoa đào, hoađào vừa rụng, đám đông cũng gần như tản ra, trấn nhỏ cũng khôi phục yên tĩnh ngày xưa.
Người dân trong trấn cũng quenvới loại cảnh tượng, lúc bình thường cuộc sống an nhàn, sáng sớm ngắt hái cánh hoa đào để vào chai ủ rượu, chờ đợi mùa hoa đào kế tiếp sẽ buôn bán.
Trấn nhỏ Đào Hoa liền giữa ngày tháng yên tĩnh như vậy vượt qua từng ngày từng ngày yên ổn, nhưng mà trong trấn không thiếu kẻ nhiều chuyện, cóchuyện xôn xao nhỏ gì, không đến một phút đồng hồ lập tức có thể truyền khắp trấn nhỏ.
Giống như ngày hôm nay, theo thường lệ vào lúc bảy giờ thì nhà họ Quan sẽ truyền ra tiếng rống to vang dội.
"Quan Hướng Lam! Đã mấy giờ rồi con còn ngủ? Con không cầnlên lớp có phải không?" Thái Thượng Hoàng nhà họ Quan hắng giọng gào thét trước cửa phòng con gái.
"Ầm ĩ muốn chết! Cũng mới bảy giờ mà thôi, cha khẩn trương cái gì? Mấy đứa nhóc kia sẽ không đến sớm như vậy!" Quan Hướng Lam mệt mỏi nhắm mắt lại, đau khổ rống lại.
Xin nhờ! Tiểu học trong trấn gần như vậy, không cần một phút đồng hồ liền đến, cho dù cô ngủ đến bảy giờ mười lăm phút, tùy tiện rửa mặt chải đầu một chút, cũng có thể vào cổng trường lúc bảy giờ rưỡi. Cho dù lão già này lo lắng và khẩn trương, mỗi ngày đúng bảy giờ rống với cô, tiếng của lão già giống như chuông vang dội cả trấn.
Giọng nói, tiếng rống vừa ra thì người trong trấn đã biết bảy giờ, đứa nhỏ trong nhà cũng nên rời giường chuẩn bị đến trường.
"Quan Hướng Lam, con còn không xuống, có tin ông đây tự đi lên lầu 'mời' con hay không?" Dưới lầu truyền đến tiếng uy hiếp của lão cha.
Tin! Đương nhiên là cô tin!
Quan Hướng Lam miễn cưỡng mở mắt mệt mỏi ra, kinh nghiệm 28 năm qua nói cho cô biết, ngàn vạn đừng đối nghịch với lão cha, cô đã hai mươi tám tuổi là cô gái trưởng thành, cũng không muốn bị lão cha đuổi giết giống như lúc trung học, để người trong trấn chế giễu.
Hơn nữa nghề nghiệp bây giờ của cô cũng không cho phép bị chế giễu, mấy đứa nhóc đều rất nghịch ngợm, cô là cô giáo nên cố giữ quyền uy.
Đúng, đừng nghi ngờ, lúc trước là chị hai bây giờ biến thành bậc thầy thiêng liêng, không cần nói mọi người rớt mắt kính, ngay cả chính cô cũng không thể tin được. Lúc trước tốt nghiệp trung học, cô tùy tiện thi được vào trường đại học tồi tệ, dù sao chỉ cần có trường họclà tốt rồi, hơn nữa đến nơi khác học còn có thể rời xa phạm vi thế lực của lão cha, thật tốt!Vừa nghĩ đến bốn năm đại học này cô sẽ rất vui vẻ, vui đến quên cả trời đất! Trời cao hoàngđế xa, lão cha sẽ không quản đến cô, cô có thể vui mừng rồi!Nhưng mà vui vẻ không được bao lâu thì nhận một cuộc điện thoại của lão cha, muốn cô đi bồi dưỡng học phần giáo dục gì đó, lão già thối! Cũng chỉ biết uyhiếp con gái của mình, mà cô không thể phản kháng chỉ có thể ngoan ngoãn đi bồi dưỡng học phần, sau đó lại làm theo mệnh lệnh lão cha đi thực tập, nhàn nhã thi được bằng giáo viên.
Nói thật, xem thành tích của cô,trường học kia nhất định sẽ tuyển cô sao? Cô đã tính xong từ lâu, thi liền thi, dù sao thi được cũng không nhất định phải làm giáo viên, cô có thể giảăn chờ chết như thường, lão giàcũng bó tay với cô, hắc hắc! Cô đã tính toán rất kỹ càng rồi.
Nhưng mà đạo cao một thước ma cao một trượng, cô tính toán kỹ càng, lão cha nhà cô càng tính kỹ hơn.
Có, có trường tiểu học muốn tuyển cô, chính là tiểu học Đào Hoa - quê hương của cô, về phần tại sao nhất định sẽ tuyển cô? Ừ... Bởi vì lão cha nhà cô là hiệu trưởng. Đáng chết! ! Đây là âm mưu của lão cha, lão cha đã tính kế cô từ lâu rồi! Cô không chịu, lão cha không mắng cũng không rống, chỉ đưa vợ của ông ra,  khuôn mặt nước mắt nước mũi nói, bà già đi, cũng không sống thêm được mấy năm, chỉ muốn lúc còn sống có con gái bên cạnh làm bạn mà thôi, chẳng lẽ yêu cầu như vậy cũng rất khó sao? Số mạng của bà thật sự khổ như vậy sao?
Xin nhờ, Quan Trần thị năm ấy không vượt qúa 50 tuổi, sáng sớm mỗi ngày đi dạo bộ với hàng sớm, sắc mặt hồng hào, làn da trắng sáng căng mềm như trẻ nhỏ, ở trong trấn nhỏ cũng có danh là người mẹ không già, nhìn lão cha mỗi lần đi ra cửa phòng đều tươi cười đầy mặt, đã biết có bao nhiêu"tính" phúc rồi.
Dựa theo quan sát của cô, QuanTrần thị có thể sống thêm ít nhất là hơn ba mươi năm, nhưng bộ dáng cúng tế lúc còn sống này là ngâm cho ai?
Trước mắt nói rõ là cạm bẫy, chỉcó ngu ngốc mới có thể nhảy xuống...Mà cố tình cô chính là cái kẻ ngu ngốc ấy!
Quan Hướng Lam không sợ trời không sợ đất, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, nhưng mà không đỡ nổi tấn công nước mắt của lão mẹ. Biết rõ lão mẹ là vì lão cha đến"ngâm", biết rõ trước mắt là cạm bẫy làm cô hối hận cả đời ― thời gian tồn tại của lão mẹ sẽ hơn nửa đời của cô.
A! Nhưng mà... Nhìn ánh mắt đỏrực của lão mẹ, từ 'không' trongmiệng cũng nói không nên lời, hai mẹ con giằng co một ngày một đêm, cô thất bại.
Nhấm nháp thảm bại giả đau thương, cô yên lặng sửa sang hành lý chuyển về trấn nhỏ, bắt đầu kiếp sống giáo viên gian khổ của mình.
Trên có Diêm La Vương, dưới gặp nạn dạy quỷ nhỏ, cô có thể không khổ sao?Vài năm nay, cuộc sống của cô chính là nước sôi lửa bỏng! Mỗi ngày bị lão cha tra tấn, cô cảm thấy căn bản là mình không phải kẻ thù của lão cha, mà là nô lệ!
Vài năm nay, cuộc sống của cô chính là nước sôi lửa bỏng! Mỗi ngày bị lão cha tra tấn, cô cảm thấy căn bản là mình không phải kẻ thù của lão cha, mà là nô lệ!
"Quan Hướng Lam ― "
"Thức dậy rồi !" Nô lệ có đường sống phản kháng sao?
Quan Hướng Lam đau khổ bò xuống giường, cào cào tóc dài hỗn loạn, chậm rãi đi vào phòngtắm, nhanh chóng rửa mặt chải đầu thay quần áo xong, lập tức đi ra cửa phòng.
"Mẹ, con đói bụng." Cô đi tới trước phòng bếp ôm lấy mẹ Quan, vô cùng thân thiết hôn mặt lão mẹ.
"Oa! Hôm nay ăn cháo gà, con thích." Ở nhà hạnh phúc nhất chính là có thể ăn thức ăn mẹ ruột nấu, đây là điều duy nhất khiến cô cảm động.
"Ha ha!" Me Quan cười nhìn con gái."Đi đi, ngồi yên trước đi, mẹ đã đặt cháo lên bàn rồi, chắc là không nóng như vậy, mẹ xào rau xanh xong là có thể xong con ăn trước đi sắp bảy giờ rưỡi rồi."
"Được." Hôn mẹ thêm một cái, Quan Hướng Lam lập tức bước ra khỏi phòng bếp, vừa đi đến trước bàn ăn, nhìn lão cha đang xem báo, lập tức thu hồi tươi cười trên mặt lại, giọng nói cũng biến lười "Lão cha, chào buổi sáng!"
Cha Quan buông báo xuống, vừa thấy quần áo con gái mặc lại giận dữ."Quan Hướng Lam, con lại mặc như vậy! Con như vậy giống một giáo viên sao?
"Nhìn cô xem, quần đùi ngắn đếnmức chỉ có thể che khuất cái mông, áo lại là một loại thiếu vải, lộ ra bả vai cánh tay, ngay cả bộ ngực cũng sắp lộ ra, giống cái gì đây?
Quan Hướng Lam đã quen từ lâu, dù sao cô mặc cái gì thì  lão cha đều có ý kiến, cô miễn cưỡng ngồi vào trên ghế, bưng lên cháo húp một ngụm."Lão cha, ngày nào đó con phải đónggói quá chặt liền đại biểu cho một chuyện." Ừ, lão mẹ nấu cháo giỏi quá, canh gà thơm nồng đến từng hạt gạo.
Quan Hướng Lam đã quen từ lâu, dù sao cô mặc cái gì thì  lão cha đều có ý kiến, cô miễn cưỡng ngồi vào trên ghế, bưng lên cháo húp một ngụm."Lão cha, ngày nào đó con phải đónggói quá chặt liền đại biểu cho một chuyện." Ừ, lão mẹ nấu cháo giỏi quá, canh gà thơm nồng đến từng hạt gạo.
"Chuyện gì?" Cha Quan nhíu mày.
"Bạo lực gia đình! Cho nên mới phải che che giấu giấu." Cô nói có ý khác, liếc mắt nhìn ông một cái, ám chỉ lão cha là người bạo lực.
Cha Quan sửng sốt một chút, một hồi lâu mới hiểu rõ con gái ám chỉ gì, đôi mắt lập tức trừng trừng."Quan Hướng Lam! Con đứa con gái ác nghiệt này nói bậy bạ gì đó? Bạo lực gia đình? Được, ông đây liền bạo lực cho con xem!" Nói xong, một bàn tay liền chìa tới véo lỗ tai con gái.
Được rồi, ăn bữa sáng mà hai cha con các người cũng có thể ầm ĩ." Mẹ Quan bưng rau xanh xào đi ra từ phòng bếp, đặt rau xanh xuống bàn, đẩy tay chồng ra, "Anh nha, tuổi cũng không nhỏ nỮa, còn luôn tranh hơn thua với con gái, cẩn thận huyếtáp tăng cao."
"Hừ! Ngày nào đó anh bị tăng chính là bị đứa con gái này làm tức chết." Cha Quan hừ lạnh, có vợ ở đây,  miễn cưỡngrút bàn tay muốn đánh người lại.
"Yên tâm, con thấy sức thở của cha lớn như vậy, ngày bị con làm tức chết còn cực kỳ xa!" Ăn cháo, Quan Hướng Lam lành lạnh đáp lời.
"A Lam, được rồi." Mẹ Quan trừng mắt liếc con gái một cái."Đừng có sáng sớm liền chọc cha con tức giận." Thật là! Mỗi ngày đều  ầm ĩ như vậy, hai cha con cũng không ngán chút nào.
Thái hậu mở miệng, Quan Hướng Lam nhún nhún vai, ngoan ngoãn ăn cháo, chỉ là ánhmắt đắc ý luôn luôn liếc nhìn lãocha.
Hắc hắc, trận chiến hôm nay cô thắng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro