[202.203.204] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[202] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không – Lớp Da (2)

*****

Vị trí xích đu vừa vặn hướng về phía cửa sổ phòng Lý Duyệt Minh, cửa sổ đóng kín, không có động tĩnh.

Tôn Lan Khê hà vào lòng bàn tay sưởi ấm ngón tay cứng ngắc, cô nhớ trước kia mẹ có đan một cặp bao tay cho cô, bi thương trong mắt cũng sắp tràn ra.

Lúc bà vú Thái tới gọi vào ăn sáng, tay Tôn Lan Khê đã lạnh tới sắp mất cảm giác, cô leo xuống xích đu, quay trở vào nhà.

Lò sưởi làm tế bào toàn thân Tôn Lan Khê một lần nữa sống lại.

Lý Duyệt Minh từ cầu thang lầu hai chậm rãi ngáp dài đi xuống, tư thái lắc lư lắc lư hoàn toàn không giống thai phụ lớn tuổi.

Tôn Lan Khê thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi tới trước.

Lý Duyệt Minh ngáp xong, thấy Tôn Lan Khê thì lập tức chỉnh tư thái, lộ ra nụ cười ôn nhu: "Lan Khê, dậy sớm vậy?"

Tôn Lan Khê làm như vừa phát hiện bà ta, mặt mày vui vẻ ngẩng đầu mỉm cười: "Dạ mẹ, sao mẹ không ngủ thêm một chút? Mẹ còn đang có em trai, nhất định rất thèm ngủ."

Lý Duyệt Minh khoát tay cười nói: "Mỗi ngày mẹ đều dành thời gian ngủ trưa. Bà vú Thái làm gì ngon vậy con?"

Tôn Lan Khê tiến tới đỡ Lý Duyệt Minh: "Có rất nhiều món ngon."

Mùi thơm xộc vào mũi Tôn Lan Khê, cũng giống như mùi ngửi thấy trên người Lý Duyệt Minh hôm qua, thế nhưng hôm qua nó không nồng đến như vậy, hôm nay mùi vị tựa hồ nồng đậm hơn rất nhiều.

Ánh mắt Tôn Lan Khê hơi lóe sáng, nụ cười vẫn thuần khiết đáng yêu như cũ.

Giải quyết xong bữa sáng, Tôn Lan Khê vùi trên ghế sô pha vọc di động, Lý Duyệt Minh ở bên cạnh xem TV.

Tôn Lan Khê gửi tin nhắn hỏi Dương Lâm Tây bao giờ tới.

Dương Lâm Tây nhanh chóng đáp lại là sắp rồi, chỉ còn vài phút lộ trình.

Tôn Lan Khê không khỏi vui sướng, cô cất di động nhìn về phía Lý Duyệt Minh đang hào hứng xem TV, mỉm cười nói: "Mẹ, con muốn ăn trái cây, mẹ ăn không?"

Ánh mắt Lý Duyệt Minh không rời khỏi TV, dáng vẻ si mê nhìn nữ diễn viên dung mạo xinh đẹp da thịt trắng nõn: "Ăn, con mang tới cho mẹ đi."

Tôn Lan Khê nói: "Dạ!"

Tôn Lan Khê phát hiện con quỷ họa bì này tựa hồ rất để ý người phụ nữ xinh đẹp, ánh mắt vừa nãy bà ta cũng từng dùng nó nhìn cô.

Ngay lúc Tôn Lan Khê bưng khay trái cây đi ra thì có người nhấn chuông cửa, bà vú Thái từ phòng bếp đi ra mở cửa.

Tôn Lan Khê siết chặt khay trái cây, hít sâu một hơi, lộ ra nụ cười thật lòng.

"Bà chủ, vị cảnh sát hôm qua lại tới rồi!" Lúc bà vú Thái nói chuyện, Tôn Lan Khê vừa gặm trái cây vừa nói: "Bà vú Thái, bà ra ngoài mua giúp con chút bánh ngọt đi ạ, buổi trưa con muốn ăn."

Bà vú Thái nhíu chặt mày, đồng ý: "Vâng, tôi biết rồi!"

Lý Duyệt Minh nhíu mày: "Cảnh sát kia lại tới làm gì?"

Tôn Lan Khê đứng dậy, đi tới cửa nghênh đón: "Không biết nữa, chắc là có chuyện. Để con ra xem một chút!"

Lý Duyệt Minh cảm thấy may mắn khi tối qua không ra tay, bằng không bây giờ tên cảnh sát kia tới thì đúng là phiền phức không nhỏ.

"Dương cảnh quan, Tống... Tống Triết, hai người tới rồi!" Để tránh bại lộ thân phận của Tống Triết, Tôn Lan Khê nhanh chóng sửa lại xưng hô.

Dương Lâm Tây nói: "Ừm, chào buổi sáng!"

Tống Triết khẽ mỉm cười, phát hiện trên người Tôn Lan Khê có không ít tử khí, chờ giải quyết quỷ họa bì xong sẽ giúp cô gái tẩy trừ.

"Hôm nay Dương cảnh quan tới có chuyện gì không?" Lý Duyệt Minh xoa xoa bụng mỉm cười ôn nhu đi tới. Lúc nhìn thấy Tống Triết, ánh mắt Lý Duyệt Minh chợt lóe tia tham lam, đẹp, thật đẹp, sao lại có một gương mặt tinh xảo đến như vậy chứ? Muốn, nó muốn đến phát điên.

Đó là gương mặt hoàn mỹ nhất mà nó từng gặp.

Tống Triết hơi nhíu mi tâm, rõ ràng nhìn thấy biểu hiện tham lam của người phụ nữ trước mặt.

Quỷ họa bì yêu thích nhất là cái xác hoàn mỹ. Chỉ là không ngờ con quỷ họa bì này lại chú ý tới cậu, đúng là không biết sống chết mà.

Tống Triết yên lặng nhìn mi tâm Lý Duyệt Minh, cậu nhìn thấy hình ảnh bà ta cùng Trương Nghệ tiến vào biệt thự này, quả nhiên quỷ họa bì cùng Trương Nghệ là chung một nhóm.

Thấy Tống Triết yên lặng nhìn mình, Lý Duyệt Minh giả vờ có chút ngượng ngùng, thế nhưng bà ta đã hoàn toàn quên mất thân phận của mình lúc này là một thai phụ hơn nữa còn là người phụ nữ trung nhiên đã sắp bốn mươi.

Tôn Lan Khê nhìn mà ánh mắt sắp tóe lửa, con quỷ họa bì này thế mà dùng xác của mẹ cô làm ra dáng vẻ vô liêm sỉ như vậy, nếu để người khác nhìn thấy thì sẽ nghĩ mẹ cô là người lẳng lơ mất.

Tống Triết không biểu cảm nháy mắt với Dương Lâm Tây, Dương Lâm Tây lập tức nói với Tôn Lan Khê: "Tới đây tới đây, hôm qua còn chuyện quên hỏi, chúng ta qua bên này nói chuyện."

Tôn Lang Khê bị Dương Lâm Tây mang đi, trước khi đi còn liếc nhìn về phía Tống Triết.

Lý Duyệt Minh chỉ mong hai người chướng mắt này nhanh nhanh rời đi, bây giờ trong lòng nó chỉ có dáng vẻ của Tống Triết, thậm chí còn ảo tưởng sau khi mình phủ lớp da của cậu lên người thì sẽ phong hoa tuyệt đại thế nào.

Ngay lúc ánh mắt Lý Duyệt Minh ngày càng cuồng nhiệt thì Tống Triết đột nhiên ra tay, bùa chú xoạt một tiếng từ tay cậu bay ra vòng quanh người Lý Duyệt Minh.

Lý Duyệt Minh sửng sốt, sau đó biểu cảm dữ tợn: "Mày là thuật sĩ?" Làm sao có thể? Nó hoàn toàn không cảm giác được Tống Triết là thuật sĩ!

Tống Triết lui về sau vài bước, mặc niệm đọc chú ngữ điều khiển bùa chú, Lý Duyệt Minh che mặt kêu to: "Mặt, mặt ta, xác của ta, xác của ta..."

Quỷ họa bì kêu la thảm thiết kinh động Tôn Lan Khê cùng Dương Lâm Tây trong phòng khách, hai người chạy tới từ xa xa nhìn lại. Tôn Lan Khê cắn răng, tâm tình rất kích động, muốn bước tới nhưng bị Dương Lâm Tây túm lại, ra hiệu cho cô tĩnh táo lại.

Xác quỷ họa bì bị kim quang chiếu rọi nhanh chóng bị hòa tan, lộ ra thân thể hôi tanh thối rữa. Rất nhanh sau đó, căn nhà vốn sạch sẽ thơm tho bị mùi thối lan tràn.

Tống Triết có chút khó chịu nhíu mày, mẹ ôi này cũng thúi quá đi!

Dáng vẻ chán ghét của Tống Triết quá rõ ràng, quỷ họa bì tan vỡ gào thét: "Tao muốn giết mày, tao muốn giết mày, mày dám phá mặt tao, dám phá hỏng mặt tao!"

Tống Triết bĩu môi nhìn quỷ họa bì chỉ có thể la hét trong trận pháp nhưng không thể làm được gì: "Tiết kiệm khí lực đi, mới từ trong đất bò ra, bà có bản lĩnh gì chứ?"

Lời nói châm chọc làm quỷ họa bì tức tới thở hổn hển, giống như Tống Triết nói, nó vừa mới từ trong đất tỉnh lại, ngoại trừ đối phó người bình thường, khi gặp phải thuật sĩ thì nó căn bản chỉ có phần bị treo lên chịu đánh.

Quỷ họa bì không cam lòng, nó ngủ say dưới đất lâu như vậy, tỉnh lại không được mấy ngày, xác xinh đẹp còn chưa mặc đủ, sao có thể vấp ngã như vậy chứ?

"Tôi không làm chuyện gì xấu cả, cậu bỏ qua cho tôi đi được không?" Quỷ họa bì điềm đạm đáng yêu nhìn Tống Triết khẩn cầu nói, thức thời là trang tuấn kiệt, nó hiển nhiên không đánh lại Tống Triết.

Chỉ là túi da quá thúi làm người ta chán ghét, lúc làm ra vẻ đáng thương chỉ càng làm người ta cảm thấy càng xấu xí hơn, tởm lợm hơn mà thôi.

"Trước tiên, bà nói xem cái xác của Lý Duyệt Minh từ đâu mà có?" Tống Triết hỏi, đồng thời ngoắc tay gọi Dương Lâm Tây cùng Tôn Lan Khê đi tới, để bọn họ cũng nghe một chút.

Nhìn thấy ánh mắt căm ghét oán hận không hề che lấp của Tôn Lan Khê, quỷ họa bì liền hiểu được, có lẽ nó đã sớm bại lộ. Bằng không Tôn Lan Khê sẽ không lộ ra vẻ mặt như vậy!

Quỷ họa bì không cam lòng nói: "Sao cô biết tôi không phải mẹ cô?"

Tôn Lan Khê lạnh lùng nói: "Mẹ tôi là người thân nhất trên thế giới này của tôi, thói quen của bà ấy thế nào tôi có thể không rõ sao? Chỉ cần tùy tiện thử một lần là phát hiện điểm không đúng."

Quỷ họa bì hối tiếc không thôi, mặc dù có xác của Lý Duyệt Minh nhưng ký ức lúc còn sống thì nó chỉ biết một phần chứ không phải tất cả. Sau khi so sánh với tư liệu Trương Nghệ gửi tới, thấy tỷ lệ chuẩn xác lên tới tám phần mười nên nó cũng không quá để ý.

Nào ngờ đâu lại lật thuyền trong mương!

Xem ra nhân loại bây giờ thật sự không dễ lừa! Nhớ năm đó nó chỉ cần có dáng vẻ xinh đẹp là có thể dễ dàng lừa gạt tên thư sinh háo sắc kia, vốn cho rằng ăn tim hắn rồi thì có thể giữ được sự xinh đẹp vĩnh cửu. Nào ngờ đâu người vợ của hắn lại si tình đến vậy, thế mà tìm một đạo sĩ tới hại nó bị tổn thương nặng nề, bị chôn sâu dưới đất nhiều năm như vậy, sau khi tỉnh lại thì đạo hạnh lại càng rác rưởi hơn.

Tống Triết nói: "Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Quỷ họa bì xảo quyệt nói: "Tôi có thể nói, thế nhưng nói rồi thì cậu phải thả tôi đi."

Tống Triết mỉm cười bấm pháp quyết phóng ra một cỗ linh khí bắn về phía lá bùa, những lá bùa kia nhanh chóng phát sáng chiếu thẳng vào người quỷ họa bì. Ánh sáng này khác với trước kia, nó có thể xuyên thủng phần xác hôi tanh của quỷ họa bì, làm toàn thân nó đau đớn như bị hỏa thiêu, đau tới lăn lộn.

Quỷ họa bì hết la hét lại mắng chửi, mùi thối bốc ra nồng nặc, khó lắm mới dành ra một hơi nói: "Tôi nói, tôi nói!"

Dương Lâm Tây bội phục nhìn Tống Triết, nếu anh cũng có thủ đoạn này thì đám tội phạm chán ghét không thể cạy miệng kia đã phải quỳ kêu ba ba rồi!

Toàn thân quỷ họa bì đều đau đớn, mỗi tấc da thịt đều giống như bị thiêu đốt, nó căm hận cắn răng, nếu thoát được, nó nhất định phải lột da Tống Triết.

Nhìn cặp mắt quỷ họa bì, Tống Triết liền biết nó lại đang có tâm tư xấu xa, vì thế liền không khách sáo tiếp tục phóng linh khí, lần này quỷ họa bì đau tới mức nói không nên lời, ngay cả tâm tư xấu xa cũng không nghĩ nổi!

"Đại sư, đại sư tha mạng a đại sư! Tôi nói, tôi lập tức nói, cầu đại sư dừng lại đi!"

Quỷ họa bì ủy khuất không thôi, tính ra ở trong quỷ giới nó cũng là quỷ có tuổi, sao vừa thức dậy đã bị một tên tiểu bối khi dễ như vậy chứ? Còn để quỷ có đường sống không!

Thấy quỷ họa bì đã chịu đàng hoàng, lúc này Tống Triết mới ngừng lại. Chỉ là trong nhà vẫn còn mùi hôi thối làm người ta cảm thấy khó thở.

Dương Lâm Tây nhíu chặt mày, mặc dù biểu cảm lộ rõ khó chịu nhưng vì phá án thì chuyện gì cũng phải nhịn xuống. Mà Tôn Lan Khê thì sớm đã bị lòng thù hận che mờ, hoàn toàn không để tâm tới mùi thối này, ánh mắt lom lom nhìn chằm chằm quỷ họa bì, muốn từ miệng đối phương nghe thấy tin tức liên quan tới mẹ mình.

Tống Triết không muốn ngược đãi mũi mình nên lôi bùa ra đốt, rất nhanh trong phòng đều là mùi bùa giấy bị đốt, mặc dù cũng chẳng dễ ngửi nhưng so với mùi thúi kia vẫn đỡ hơn.

Quỷ họa bì biết Tống Triết chê mình, nói ra thì bản thân nó cũng chán ghét mùi thúi của chính mình.

"Được rồi, bắt đầu nói đi."

Tống Triết đã lên tiếng, quỷ họa bì không dám giở trò nữa, ngoan ngoãn mở miệng nói: "Chuyện này phải nói từ rất lâu trước kia, từ ngàn năm trước, khi đó trên người tôi có cái xác hoàn mỹ nhất, tôi dụ dỗ một tên thư sinh, moi tim hắn để bảo tồn xác, để mình vĩnh viễn xinh đẹp như vậy. Thế nhưng không ngờ vợ của tên thư sinh kia lại lợi hại như vậy, thế mà mời một tên đạo sĩ tới đánh tôi trọng thương. Tôi khó khăn lắm mới chạy được, thế nhưng vì trọng thương quá độ nên chỉ có thể ngủ say dưới đất. Vài ngày trước đó có một tên đàn ông đào đất ở ngay bên cạnh rồi ném một người phụ nữ xuống, vì thế mà đánh thức tôi."

Tôn Lan Khê nghe vậy, ánh mắt lập tức trợn to, đàn ông? !

Quỷ họa bì tiếp tục nói: "Đàn ông kia đánh thức tôi, tôi liền từ trong đất bò dậy. Khi đó thân thể tôi thúi rữa tới không chịu nổi, vừa vặn trong hố có một xác chết phụ nữ, mặc dù trán bị vỡ một chút, trên mặt đầy vết máu, thế nhưng vẫn tốt hơn thân xác của tôi khi đó, vì thế tôi đã lấy dùng ngay. Chờ mặc vào xong thì phát hiện phía sau đại thụ có một người phụ nữ lén lén lút lút nhìn trộm."

Tống Triết nhướng mày: "Người phụ nữ đó là Trương Nghệ!"

Quỷ họa bì gật đầu, trong lòng thầm lẩm bẩm, vị đại sư này thoạt nhìn cái gì cũng biết, còn bảo nó nói gì chứ: "Không sai, chính là Trương Nghệ ! Tôi thấy bà ta gọn gàng xinh đẹp, so với cái xác trên người còn tốt hơn nhiều nên muốn lột da bà ta. Bà ta đương nhiên rất sợ, thế nhưng vì muốn tôi thả bà ta đi, bà ta nói mình đã tìm được một cái xác vừa trẻ tuổi lại vừa đẹp cho tôi. Nói ra thì không quản là cái xác tôi đang mặc trên người hay Trương Nghệ thì mặc dù bảo dưỡng rất tốt nhưng đều có tuổi cả rồi. Có xác đẹp mắt, tôi đương nhiên cầu mà không được."

.202.

[203] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không – Lớp Da (3)

*****

Tống Triết nhìn qua Tôn Lan Khê, cô gái lúc này đang siết chặt nắm tay, cả người phát run: "Cái xác đẹp mắt mà Trương Nghệ nói chính là cô gái này à?" Tống Triết chỉ Tôn Lan Khê.

Quỷ họa bì không cam lòng gật đầu, người này sao cái gì cũng biết a: "Không sai, chính là cô ta! Trương Nghệ nói Tôn Lan Khê vẫn luôn đòi tìm mẹ mình, sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện trước mặt tôi. Đến khi đó chỉ cần tôi không để lộ, lưu giữ cô ta lại vài ngày, chờ chuyện Lý Duyệt Minh sóng êm gió lặng thì cái xác này sẽ là của tôi!"

Tôn Lan Khê giận đỏ mắt, nghe quỷ họa bì hời hợt nói về cái chết của mẹ lại còn cùng Trương Nghệ âm mưu hại mình, cô chỉ hận không thể xé toạt quỷ họa bì. Thế nhưng quỷ họa bì không phải hung thủ, nó chỉ phá hư xác mẹ cô mà thôi, hung thủ thực sự chính là người đàn ông mà cô gọi là ba kia!

"Bà nói đi, đàn ông đã hại chết mẹ tôi là ai?" Tôn Lan Khê nghiêm nghị chất vấn, thế nhưng trong lòng sớm đã có suy đoán.

Quỷ họa bì bĩu môi, nó bây giờ đã hoàn toàn thay đổi, làm ra hành động như vậy lại càng làm người ta buồn nôn hơn: "Cái này còn phải hỏi à? Không phải lão cha tốt kia của cô thì còn ai nữa chứ?"

Quả nhiên là ông ta!

Nước mắt trong hốc mắt cuối cùng cũng rơi xuống, mặc dù trong lòng vẫn hiểu rõ nếu mẹ cô xảy ra chuyện thì Tôn Chí Lâm khẳng định không thoát khỏi liên quan, thế nhưng tận tai nghe thấy chính Tôn Chí Lâm đã sát hại mẹ mình, trong lòng Tôn Lan Khê vẫn đau đớn không thôi. Nói cho cùng thì Tôn Chí Lâm cũng chính là cha cô, người cha đã yêu thương cô nhiều năm như vậy.

Dương Lâm Tây vỗ vai Tôn Lan Khê, đưa khăn giấy cho cô: "Nén bi thương!"

Tôn Lan Khê lặng lẽ nhận lấy khăn giấy, chỉ một chốc lát khăn giấy đã bị nước mắt thấm ướt.

"Đại sư, tôi đã nói xong rồi, có thể thả tôi đi được chưa vậy?" Quỷ họa bì lấy lòng nói.

Tống Triết: "Thi thể Lý Duyệt Minh đâu? Da đã bị lột, phần thân còn lại đâu?"

Quỷ họa bì lập tức đáp: "Vẫn để ở chỗ đó! Khi đó tôi một lòng nghĩ tới cái xác mới mà Trương Nghệ nói, Trương Nghệ thì quá sợ hãi, không ai nghĩ tới chuyện xử lý cả." Quỷ họa bì miêu tả cụ thể địa điểm một phen, thấy Tống Triết gật đầu thì còn tưởng là mình được thả ra, còn chưa kịp cao hứng đã thấy Tống Triết vung tay, một trận trời đất quay cuồng ập tới, sau đó không biết bị rơi vào nơi nào, kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay.

Sau khi Tống Triết nhốt quỷ họa bì vào túi càn khôn thì biểu cảm lộ rõ chán ghét, sợ quỷ họa bì sẽ làm thúi mất bảo bối của mình.

"Đi thôi, chúng ta tới nơi quỷ họa bì nói kiểm tra một chút đi, rất có thể di thể mẹ cô còn ở nơi đó."

Tôn Lan Khê khàn khàn đồng ý, chờ không kịp nói: "Được, chúng ta đi ngay."

Hiện giờ đang là mùa đông, trên núi có rất nhiều dã thú, con mồi rất khó tìm, di thể mẹ cô để bên ngoài như vậy, nói không chừng... Tôn Lan Khê căn bản không dám nghĩ tiếp nữa.

Vì cái gì chứ? Tại sao lại đối xử với mẹ cô như vậy? Đang mang thai thì bị chính người mình yêu hại chết, hại chết rồi thì thôi đi, lại còn không được an nghỉ mà bị quỷ họa bì lột da, thi thể bị phá hỏng như vậy.

Tôn Lan Khê ở trên xe lặng lẽ rơi nước mắt, thỉnh thoảng thật sự không nén được mới để lộ ra vài tiếng nấc.

Dương Lâm Tây thở dài, thực đau lòng cho cô gái trẻ này.

Tống Triết cũng cảm thấy thế sự vô thường, cậu không biết Lý Duyệt Minh sao lại bị Tôn Chí Lâm sát hại, thế nhưng rõ ràng bà ta đang mang thai, Tôn Chí Lâm không nên ra tay độc ác như vậy. Có chuyện gì không thể nói chuyện đàng hoàng mà phải ra tay giết người chứ?

Đến nơi, từ xa xa Tống Triết đã nhìn thấy một thi thể nằm trên mặt đất, bên cạnh là đám động vật vây quanh. Tôn Lan Khê vội vàng chạy tới xua đuổi đám thú kia.

"Mẹ...." Nhìn thi thể tàn phá kia, Tôn Lan Khê bi thương vô hạn, thậm chí đụng cũng không dám. Tận mắt nhìn thấy mẹ mình giày vò như vậy, Tôn Lan Khê cảm giác như trời sắp sập xuống, cô quỳ rạp bên cạnh thi thể Lý Duyệt Minh mà khóc tới tan vỡ, ngón tay bấu sâu vào bùn đất, vừa căm giận lại oán hận.

Một người đàn ông như Dương Lâm Tây cũng không đành lòng nhìn cổ thi thể tàn phá kia huống chi là một cô gái như Tôn Lan Khê, anh cùng Tống Triết yên lặng đứng chờ Tôn Lan Khê khóc một trận, sau đó Dương Lâm Tây mới tiến tới an ủi: "Đừng khóc, nếu mẹ cô có linh thiên thì cũng không nguyện ý nhìn cô như vậy đâu. Cô phải lấy lại tinh thần, chúng ta phải bắt hung thủ đã hại chết mẹ cô."

Tôn Lan Khê nhìn chằm chằm khối thi thể đã không nhìn ra dáng vẻ ở trước mắt, lòng căm hận trong nội tâm đối với Tôn Chí Lâm cũng đạt tới đỉnh điểm.

Cô đưa tay lau đi nước mắt, bùn đất theo động tác đó mà dính vào trên mặt nhưng Tôn Lan Khê không hề để ý, khàn khàn nói: "Được, chúng ta đi thôi, đi bắt tên hung thủ Tôn Chí Lâm kia."

"Đúng vậy, đi thôi!"

May mắn Tống Triết sớm đã có chuẩn bị, biết chuyến này nhất định sẽ tìm được thi thể Lý Duyệt Minh nên trước đó đã bảo Dương Lâm Tây mang theo trang bị đầy đủ.

Như vậy hai bọn họ mới có thể chuyển thi thể Lý Duyệt Minh lên xe.

Dương Lâm Tây trở lại cục cảnh sát, bảo người chuyển thi thể tới chỗ nhân viên nghiệm xác, sau đó tìm cục trưởng xin giấy phép kiểm tra, nơi cần kiểm tra không phải Tôn gia mà là biệt thự mà Lý Duyệt Minh đã ở trước kia.

Biệt thự đó Tôn Lan Khê có chìa khóa, hơn nữa nó còn do Lý Duyệt Minh đứng tên, là lúc ban đầu Tôn Chí Lâm đưa cho Lý Duyệt Minh.

Vào trong, Tống Triết liền chuyển linh khí vào mắt, từng hình ảnh hiện ra trước mặt cậu.

Trong hình, Lý Duyệt Minh cùng Tôn Chí Lâm xảy ra tranh cãi, Tôn Chí Lâm lỡ tay đẩy Lý Duyệt Minh ngã từ lầu hai xuống. Lý Duyệt Minh chết ngay tại chỗ, máu tươi chảy đầy đất. Tôn Chí Lâm kinh hoảng chạy xuống, lật đật xử lý hiện trường vụ án.

Tất cả mọi thứ vừa liếc mắt liền thấy.

Tống Triết mím môi kéo Dương Lâm Tây tới chỗ Lý Duyệt Minh đã chết, bảo anh chú trọng kiểm tra nơi này.

Dương Lâm Tây lập tức tìm người tới phun thuốc thử, rất nhanh mảng sàn nhà ở đó đã xuất hiện vết máu. Cho dù Tôn Chí Lâm đã cố gắng lau chùi cỡ nào, trước mặt công nghệ cao vẫn không giấu được.

Càng miễn bàn tới chuyện có máy phát hiện hình người Tống Triết ở đây, bao tay, cây lau nhà này nọ bị Tôn Chí Lâm vứt bỏ đều tìm được, không hề bỏ sót thứ gì. Bọn họ còn phát hiện được lông của Tôn Chí Lâm ở trong bao tay, hắn thật sự không thể trốn tội.

Tôn Lan Khê vẫn một mực đứng đó nhìn Tống Triết từng bước từng bước nói cho cảnh sát biết mẹ cô chết ở nơi nào, làm sao chết, còn có Tôn Chí Lâm làm sao xử lý hiện trường, làm sao vứt xác.

Đại sư quả nhiên là đại sư, cái gì cũng biết.

Thế nhưng trong lòng Tôn Lan Khê vẫn không kiềm được oán hận, vì sao lúc ban đầu cô tìm tới đại sư lại từ chối? Nếu không phải ngài ấy đã từ chối thì nói không chừng mẹ cô đã không bị quỷ họa bì lột da, thậm chí sẽ không chết bất minh như vậy!

Lúc Tôn Lan Khê kinh hoảng phát giác ác ý trong nội tâm mình thì nhịn không được che mặt khóc, cô sao có thể xấu xa như vậy? Đại sư giúp bọn họ nhiều như vậy, nếu không có đại sư, cho dù biết rõ người phụ nữ kia có điểm kỳ quái thì chỉ sợ cô cũng không thoát khỏi kết cục bị nó lột da.

Tôn Lan Khê thực khó chịu, cô cảm thấy mình đã biến thành loại người mà mình ghét nhất.

Lúc Tống Triết đi tới bên cạnh, Tôn Lan Khê vẫn còn đang ôm mặt khóc: "Đừng khổ sở, chờ giải quyết xong chuyện tôi sẽ nghĩ cách xem có thể triệu hoán ôn hồn mẹ cô hay không, để cô gặp bà ấy lần cuối."

Tôn Lan Khê ngẩng đầu, nước mắt vẫn còn lởn vởn trong hốc mắt, nhìn gương mặt tinh xảo của Tống Triết, nhớ tới bộ dáng ôn nhu của Tống Triết khi đưa số điện thoại của Dương cảnh quan cô lại càng khổ sở hơn, mình thế mà xấu xa như vậy, thế mà oán hận đại sư!

"Đại sư, cám ơn anh!"

Tống Triết cười nhạt lắc đầu: "Đừng khách sáo, nói ra thì tôi cũng có chút trách nhiệm, nếu ban đầu tôi chịu đi cùng cô thì nói không chừng chuyện đã khác rồi."

Tôn Lan Khê lắc đầu: "Không, đại sư, vẫn như thế thôi!"

Thật ra lúc khóc Tôn Lan Khê vẫn suy nghĩ, vẫn phản bác chính mình, lúc cô còn ở Tôn gia thì mẹ cô đã bị Tôn Chí Lâm sát hại rồi: "Đại sư, lúc tôi tìm tới đại sư thì mẹ tôi đã mất liên hệ vài ngày rồi, khi đó bà ấy đã sớm bị Tôn Chí Lâm giết chết, ngay cả xác cũng bị quỷ họa bì lột da. Cho dù đại sư đồng ý thỉnh cầu của tôi thì tình huống cũng không có gì thay đổi, mẹ tôi vẫn chết, xác vẫn bị quỷ họa bì lột. Điểm khác biệt duy nhất chính là đại sư sẽ nói cho tôi biết hung thủ chính là ba tôi, trong tình huống không hề phát giác gì trước đó tôi sẽ càng tan vỡ tuyệt vọng hơn, nhưng hiện giờ..." Tôn Lan Khê mím môi cười, ánh mắt vẫn còn sưng đỏ, đáy mắt lộ rõ bi thương cùng đau khổ, thế nhưng không còn yếu ớt như trước nữa.

"Bây giờ, tôi chỉ hận ông ta không chết đi mà thôi."

Tôn Chí Lâm chính là hung thủ hại mẹ cô, Trương Nghệ mặc dù không phải đồng lõa nhưng chứng kiến hết thảy mà không báo cảnh sát, thậm chí còn muốn đưa cô tới cho quỷ họa bì.

Có thể phương diện pháp luật không thể ghép tội danh giết người cho Trương Nghệ, thế nhưng biết mà không báo, bà ta không thể nào thoát khỏi trừng phạt tù tội.

Nhưng Tôn Lan Khê không biết, cho dù pháp luật không thể trừng phạt Trương Nghệ nhưng người của huyền học xã sẽ không bỏ qua, người bình thường cấu kết với yêu ma quỷ quái sẽ bị phạt nặng. Vì thế tội của Trương Nghệ lại tăng thêm một bậc.

Lúc Tôn Lan Khê dẫn nhóm Dương Lâm Tây, Tống Triết tiến vào Tôn gia, Tôn Chí Lâm đang bồi Trương Nghệ xem TV.

Nhìn thấy Tôn Lan Khê, mày Tôn Chí Lâm nhíu chặt: "Con về làm gì? Còn dẫn theo nhiều cảnh sát như vậy?"

Tôn Lan Khê mặt không biến sắc nhìn hắn, ánh mắt âm u có chút dọa người, Tôn Chí Lâm vô thức né tránh ánh mắt Tôn Lan Khê, cứ cảm thấy ánh mắt này làm người ta rợn gai ốc.

"Ba hỏi con đấy, thái độ đó của con là sao?" Tôn Chí Lâm kềm chế sợ hãi trong nội tâm hô lớn.

Trương Nghệ cũng nhíu chặt hàng mày vẽ tinh xảo, trong lòng có chút bất an, theo lý thì có con quái vật đáng sợ kia ở trong biệt thự, Tôn Lan Khê không có khả năng rời đi mới đúng!

"Tôn Chí Lâm, thật muốn biết trái tim ông có phải màu đen hay không?" Tôn Lan Khê sâu xa nói.

Tôn Chí Lâm rống giận: "Tôn Lan Khê, ai cho phép cô lớn gan dám gọi thẳng tên ba mình như vậy hả? Gia giáo của cô đâu?"

Tôn Lan Khê cười lạnh: "Ông cảm thấy một đứa con gái có một người cha đã giết chết mẹ mình thì có gia giáo gì tốt chứ?"

Lửa giận vừa phừng lên trong lòng Tôn Chí Lâm nhanh chóng bị câu nói của Tôn Lan Khê dập tắt, biến mất hoàn toàn, thậm chí còn bắt đầu sợ hãi, hắn né tránh ánh mắt Tôn Lan Khê, lắp bắp nói: "Cô... cô nói cái gì vậy? Gì mà giết mẹ? Mẹ cô không phải ở trong biệt thự Tân Lâm tốt lắm sao?"

Tâm Trương Nghệ cũng thót lại, không dám tin nhìn về phía Tôn Lan Khê, con quái vật đó sao có thể thất bại chứ? Đúng là thành sự thì ít bại sự thì nhiều! Uổng phí bà ôm hi vọng với nó lớn như vậy, đúng là phế vật, phế vật!

.203.

[204] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không – Kết Thúc (1)

****

Ánh mắt Tôn Lan Khê rơi vào người Trương Nghệ, cười mà không cười, ý lạnh tỏa ra liên tục: "Nếu muốn hỏi thì cứ hỏi người vợ tốt của ông ấy, bà ta từ đâu làm ra một người giống hệt mẹ tôi như vậy để giúp ông che dấu sự thực?"

Lúc này, Tôn Chí Lâm cùng Trương Nghệ coi như triệt để hiểu được, con quái vật đó đã lộ tẩy, chuyện bại lộ!

Tôn Lan Khê nhìn vẻ mặt ảm đạm của hai người, đột nhiên phì cười thành tiếng.

Tim Tôn Chí Lâm đập rộn lên, thấy Tôn Lan Khê bật cười thì vội vội vàng vàng chạy tới: "Lan Khê, Lan Khê, ba chỉ lỡ tay thôi, ba không cố ý, ba thật sự không cố ý."

Tôn Lan Khê gạt tay Tôn Chí Lâm lùi tới bên cạnh Dương Lâm Tây: "Có phải cố ý hay không, cứ để cảnh sát tới điều tra thì biết."

Trương Nghệ cũng thấp thỏm, chỉ là bà bình tĩnh hơn Tôn Chí Lâm, vốn chỉ cần sống chết không thừa nhận là được, dù sao người cũng không phải bà giết. Không ngờ Tôn Chí Lâm lại ngu xuẩn tới mức tự khai báo như vậy.

Liên tiếp hai ngày tâm linh bị oanh tạc, phòng tuyến trong lòng Tôn Chí Lâm sớm đã cực kỳ yếu ớt, chờ Tôn Lan Khê vạch trần đầu đuôi ngọn ngành hết thảy những thứ này thì hắn đã không còn năng lực tranh cãi nữa rồi.

Dương Lâm Tây đưa ra lệnh bắt giữ cùng chứng cớ tìm được ở biệt thự, còng tay Tôn Chí Lâm cùng Trương Nghệ, muốn dẫn đi.

Trương Nghệ hét lên như một người phụ nữ đanh đá mà mình vẫn luôn chán ghét: "Người là Tôn Chí Lâm giết, dựa vào cái gì mà bắt tôi?"

Dương Lâm Tây mặt không biến sắc nói: "Chỉ bằng bà biết rõ Tôn Chí Lâm giết người nhưng không báo, ngược lại tìm một người phụ nữ tương tự lừa gạt cảnh sát, như vậy đã đủ xử tội bà rồi."

"Người phụ nữ gì? Người phụ nữ cái gì mà người phụ nữ? Đó căn bản không phải người!" Lúc này Trương Nghệ cũng không để ý con quái vật đó đáng sợ cỡ nào nữa, khóc lóc nói: "Nếu cậu đã biết sự thật thì hẳn cũng biết người phụ nữ kia là quái vật! Nếu tôi không đồng ý thì nó sẽ giết tôi."

Dương Lâm Tây khẽ mỉm cười: "Sao có thể nói là quái vật chứ? Trên đời này người giống người vẫn có rất nhiều. Trương Nghệ, bà cũng thực lợi hại, trong khoảng thời gian ngắn như vậy thế mà có thể tìm được người tương tự."

Trương Nghệ hoảng sợ trợn to hai mắt, điên cuồng lắc đầu, không phải, không phải vậy! Nó rõ ràng là quái vật, rõ ràng là quái vật! Vì sao cảnh sát lại nói như vậy chứ? Vì cái gì?

Bọn họ biết Lý Duyệt Minh là giả thì hiển nhiên phải biết đó chính là quái vật. Bọn họ làm sao trốn ra khỏi tay quái vật chứ?

Trương Nghệ nghĩ không ra, làm thế nào cũng nghĩ không ra, thế nhưng từ khi cảnh sát kéo bà ra cửa, trong lúc giãy giụa vô tình nhìn thấy một thanh niên có diện mạo tinh xảo, Trương Nghệ lập tức bừng tỉnh.

Bà biết cậu thanh niên này, đã từng có duyên gặp một lần trong bữa tiệc của Tiêu gia, là đại sư được Tiêu gia mời tới!

Trương Nghệ vô thức nhớ lại trước đó con gái Tôn Dao Y từng nói Tôn Lan Khê không biết xấu hổ tới party của Nghiêm tam thiếu gia, muốn dụ dỗ Tống đại sư.

Bà cho là Tôn Lan Khê đã thất bại, không ngờ lại thành công!

Tôn Lan Khê, sao nó lại may mắn như vậy chứ?

Không quản Trương Nghệ căm hận thế nào, bà cũng Tôn Chí Lâm cuối cùng vẫn giống như chó nhà có tang bị bắt tới cục cảnh sát.

Tôn Chí Lâm giết người có bằng chứng rõ ràng, căn bản không thể nào thuê luật sư biện giải tìm kiếm đường sống. Còn Trương Nghệ mặc dù không phải giết người nhưng lại mắc vào tội đồng lõa, chỉ mỗi tội tìm người giả trang Lý Duyệt Minh lừa gạt cảnh sát đã đủ để bà ta chịu tội rồi.

Ngoài sáng là Trương Nghệ tìm người giả trang Lý Duyệt Minh. Trong tối là Dương Lâm Tây báo cáo chuyện về quỷ họa bì với cục trưởng, bởi vì dính líu tới quỷ quái nên sẽ do nhóm đại sư của huyền học xã phụ trách. Nhưng ngoài sáng vì không muốn dẫn tới khủng hoảng nên vẫn dựa theo lời Dương Lâm Tây, dùng lý do Trương Nghệ tìm người giả trang Lý Duyệt Minh để giải thích.

Vì thế, không quản người Trương gia cố gắng thế nào cũng không thể mò Trương Nghệ ra.

Chị em Tôn Dao Y biết được tin tức cha mình giết người, mẹ mình là đồng lõa thì ngây ngốc, sao? Sao có thể? Bọn họ căn bản không tin!

Hai chị em chạy tới cục cảnh sát, muốn gặp Trương Nghệ nhưng không được duyệt.

Hai người đều là tiểu thư thiếu gia được nâng niu trong lòng bàn tay, chưa từng trải qua sóng to gió lớn, cột trụ trong nhà vừa ngã liền mất hết hồn vía, cái gì cũng không làm. May mà Trương gia kịp thời xuất hiện giúp hai chị em ổn định công ty, không để những thành viên khác của Tôn gia gặm sạch sẽ không chừa lại chút gì cho bọn họ.

Sau khi chuyện kết thúc, tận mắt nhìn Tôn Chí Lâm cùng Trương Nghệ bị pháp luật trừng trị, Tôn Lan Khê hài lòng chảy nước mắt, ôm tro cốt của Lý Duyệt Minh lặng lẽ nói, mẹ, con đã báo thù cho mẹ rồi, mẹ ở trên trời có linh thiêng nhất định sẽ rất vui vẻ.

Trước đó Tống Triết có nói sau khi chuyện kết thúc sẽ thử xem có thể triệu hoán âm hồn Lý Duyệt Minh hay không. Thế nhưng phải xem xem âm hồn Lý Duyệt Minh có phải đã bị Hắc Bạch Vô Thường mang đi hay không.

Tống Triết nói tình huống này cho Tôn Lan Khê biết, Tôn Lan Khê tỏ vẻ mình hiểu, cô biết người chết đi sẽ bị Hắc Bạch Vô Thường mang tới địa ngục đầu thai, vì thế cũng không ôm kỳ vọng quá lớn.

Thế nhưng khi Tống Triết thật sự triệu hoán âm hồn Lý Duyệt Minh tới thì Tôn Lan Khê cảm thấy, thời khắc này cho dù phải chết cũng cam tâm tình nguyện.

Âm hồn Lý Duyệt Minh đã đánh mất trí nhớ lúc còn sống, vẫn luôn trôi giạt bên ngoài, thế nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Tôn Lan Khê thì tình thương của mẹ đã làm bà nhớ lại hết thảy, hai người khóc tỉ tê không thôi.

Tống Triết tri kỷ rời đi để hai mẹ con có không gian riêng.

Lý Duyệt Minh nhìn đứa con gái đã lớn của mình, cười cứ như khóc: "Lan Khê, mẹ phải đi rồi, con phải tự chăm sóc tốt cho mình. Nhớ kĩ lời mẹ, sau này tìm đàn ông, đừng tìm người có nhiều tiền, phải tìm người thật lòng với con. Những tên đàn ông chỉ biết đầu môi chót lưỡi kia, ngàn vạn lần không được tin."

Tôn Lan Khê bật khóc gật đầu: "Mẹ, con biết, con sẽ nhớ kĩ lời mẹ."

"Đứa con ngoan!" Lý Duyệt Minh quyến luyến nhìn Tôn Lan Khê, đáng tiếc sau này không thể nhìn thấy con gái sinh con dưỡng cái, nếu bị ủy khuất bà cũng không có cách nào làm chỗ dựa.

"Mẹ thật sự hối hận, nếu ban đầu biết Tôn Chí Lâm đã có vợ con, cho dù liều cái mạng già này mẹ cũng phải dẫn con thoát khỏi chỗ này. Nếu không phải vì mẹ không cam lòng, nếu không phải vì mẹ oán hận Tôn Chí Lâm để mẹ làm tiểu tam thì mẹ đã không biến cuộc sống hai mẹ con thành như vậy, làm hại con trở thành con gái tiểu tam, còn đeo trên lưng cái danh có một người cha giết vợ. Là mẹ có lỗi với con!"

"Mẹ!" Tôn Lan Khê điên cuồng lắc đầu, nước mắt cũng không ngừng trào ra: "Mẹ, con không trách mẹ, không phải lỗi của mẹ! Mẹ cho con sinh mạng, con đã rất vui vẻ. Mẹ yên tâm, sau này con sẽ chiếu cố mình thật tốt."

Thời gian đã hết, lúc Tống Triết một lần nữa tiến vào phòng thì hai mẹ con vẫn còn đang khóc.

Thế nhưng âm hồn Lý Duyệt Minh đã yếu ớt tới trong suốt, nếu không mau chóng đưa đi đầu thai thì sẽ không còn kịp.

Sau khi biết chuyện, Tôn Lan Khê lặng lẽ gật đầu, ánh mắt đã khóc sưng tới chịu không nổi, chỉ cần chạm nhẹ đã đau nhói. Thế nhưng nhìn mẹ cứ vậy biến mất trước mặt mình, trước khi đi vẫn còn lộ ra nụ cười từ ái, nước mắt Tôn Lan Khê vẫn không ngừng được, cứ ào ào chảy như vòi nước, không có cách nào ngừng lại.

Bởi vì cô biết, từ nay về sau, trên thế giới này cô chỉ còn lại một mình mình mà thôi.

Chuyện nhà Tôn Chí Lâm có thể nói là đề tài bát quái sốt dẻo nhất giới thượng lưu thủ đô. Đám đàn ông có tiền ở thủ đô làm gì có người nào không bao dưỡng tình nhân ở bên ngoài, tiểu tam tiểu tứ tiểu ngũ đứng xếp thành hàng dài, thế nhưng không người nào thảm bằng Tôn Chí Lâm. Lỡ tay giết chết chết tình nhân cũng thôi đi, lại còn bị chính con gái riêng báo cảnh sát tới bắt, đúng là kịch hay, kịch hay!

Nhóm đàn ông cười nhạo Tôn Chí Lâm là một kẻ rác rưởi, làm chủ một công ty lớn như vậy mà ngay cả một người phụ nữ cũng không có cách giải quyết, chán ghét muốn vứt bỏ thì có thể giải quyết cô ta, thế nhưng cố tình lại động thủ.

Động thủ cũng được đi, lại còn lỡ tay giết người, xem xem, tên Tôn Chí Lâm này có phải bị ngu không?

Ngu cũng được đi, cô vợ Trương Nghệ của hắn cũng thực thâm tình trọng nghĩa, thế mà vì hắn mà tìm ra một người phụ nữ có diện mạo giống hệt cô tình nhân để qua mặt cảnh sát, giờ thì tốt rồi, cả hai đều bị bắt, cổ phần công ty Tôn gia rớt xuống đáy, hai đứa nhỏ của Tôn gia thì cái gì cũng không hiểu, nếu không phải có nhà ngoại hỗ trợ thì sớm đã bị ăn sạch tới xương cũng không còn.

Đàn ông bát quái Tôn Chí Lâm quá ngu, người phụ nữ thì thở dài con quạ quá đen, Tôn Chí Lâm là thế mà đàn ông nhà bọn họ cũng vậy. Chả ông nào kém ông nào, chỉ khác là ông nào có bản lĩnh cao hơn, không bị bọn họ bắt được.

"Nói ra thì trước kia mặc dù Trương Nghệ vẫn luôn làm ra tác phong đại tiểu thư danh môn khuê các, mỗi lần nhắc tới chồng là tỏ ra tự hào, thực không ngờ chồng bả cũng vậy, bao tiểu tam dưỡng tình nhân, lại còn im im lìm lìm mang về một đứa con gái riêng lớn như vậy, đổi thành tôi thì đã sớm hộc máu rồi. Giết người thì ai dám che chở chứ? Chỉ mong hắn sớm bị cảnh sát bắt đi!"

"Chậc, cái này bà không biết! Người phụ nữ chúng ta ngoại trừ giỏ xách đồ trang sức thì chỉ có thể so đấu đàn ông. Tên Tôn Chí Lâm kia quả thực giấu quá sâu, trước kia có thể nói là một người đàn ông tốt giữ mình trong sạch, yêu thương vợ con, Trương Nghệ đương nhiên rất đắc ý. Thế nhưng không ngờ hết thảy tốt đẹp đột nhiên bị đánh vỡ, nghĩ cũng biết Trương Nghệ tan vỡ cỡ nào. Bà ý vốn tâm cao khí ngạo, biết rõ sẽ bị chúng ta cười nhạo nên không cam lòng. Bà không thấy khoảng thời gian đó bả vẫn ru rú trong nhà không chịu ra ngoài cùng chúng ta uống trà dạo phố à? Rõ ràng là sợ bị chúng ta cười nhạo."

"Nói cũng phải, đổi lại là tôi thì tôi cũng chịu không nổi."

"Cho nên Trương Nghệ giúp Tôn Chí Lâm che giấu hết thảy có thể không phải vì tình yêu đâu, là vì mặt mũi! Bà ngẫm lại xem, nếu Trương Nghệ báo cảnh sát thì sau này hai đứa con nhà bọn họ chính là con của tội phạm giết người, phải mang cái danh này, bà nghĩ bả chịu được sao?" Nhóm bọn họ là nhóm phu nhân chơi cùng Trương Nghệ lâu nhất, không thể nói là hiểu rõ, thế nhưng bảy phần mười thì vẫn được.

Người như Trương Nghệ, ỷ mình có thân phận cao quý, xuất thân thế gia mà kiêu ngạo, điểm nhơ duy nhất chính là gả cho một người đàn ông cả người bốc mùi tiền, may mắn người này chuyên tâm, bà liền miễn cưỡng tiếp nhận. Thật không ngờ hết thảy đều là giả, một đại tiểu thư tính tình cao ngạo như Trương Nghệ sao có thể tiếp nhận chứ? Đương nhiên không chịu được.

"Nói ra thì ngoại trừ nguyên nhân bà nói trước đó, còn một nguyên nhân khác nữa. Trương Nghệ nắm được thóp Tôn Chí Lâm giết người, sau này bả nói đi đông, Tôn Chí Lâm cũng không dám đi tây, có thể nắm giữ ông ta cả đời!"

Người quý phu nhân kia phì cười: "Còn không phải sao? Với tính tình của Trương Nghệ thì nhất định sẽ làm vậy. Chỉ là bây giờ đáng thương nhất chính là hai đứa nhỏ của bả, chỉ có thể trở thành trò cười trong giới."

"Aiz, đúng vấy Rõ ràng chúng không làm sai gì cả nhưng sẽ vì Tôn Chí Lâm cùng Trương Nghệ mà bị chỉ chỉ trỏ trỏ. Nghe nói công ty của Tôn gia đã bị Trương gia thu mua rồi, hai đứa nhỏ của Trương Nghệ cũng được nhận về Trương gia."

"Vậy cũng tốt, dù sao cũng chưa trưởng thành, có bên ngoại che chở thì tốt. Ôi chao, còn đứa con gái riêng thì sao? Mẹ nó chết rồi, Tôn Chí Lâm thì vào tù, chẳng phải con bé không có chỗ nương tựa à?"

Quý phu nhân bĩu môi: "Bà quản đứa con gái của tiểu tam làm gì chứ? Dù sao cũng không chết được!"

"Thôi thôi, đừng nói mấy chuyện ấy, thực không có ý nghĩa. Đi, bọn mình đi dạo phố đi! Gần đây tôi để ý một cái túi xách mới ra, bà tới xem xem thế nào đi?"

"Được!"

.204.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro