[250.251.252] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[250] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không - Đàn Ông Đều Là Móng Heo Bự (1)

****

Ngày hôm sau, Cao Khiết tỉnh lại khỏi giấc mơ, cả người vẫn còn chút ngơ ngác. Tối hôm qua cô cứ trằn trọc, có lẽ bởi vì kích động, vì ngượng ngùng nên mãi mà không ngủ được, thẳng tới tận hừng đông mới mơ mơ màng màng ngủ.

Lúc này thức dậy, mắt vẫn còn rất chua xót.

Lúc xốc chăn lên, tay Cao Khiết đụng trúng chai rượu, lúc này mới nhớ ra tối qua mình ôm nó ngủ.

Nghĩ tới hôm nay có thể cùng anh trai xúc tiến chuyện tốt, tim Cao Khiết lại bắt đầu kích động, buồn ngủ gì đó, mắt chua xót gì đó đều không thành vấn đề.

Lúc Cao Khiết xuống lầu ăn sáng thì đã gần mười một giờ, cha Cao đã đi làm, mẹ Cao đang làm bữa trưa xong liền cùng nhóm chị em dạo phố chơi mạt chược. Trong nhà chỉ còn lại hai người là Cao Phàm Nghĩa cùng Cao Khiết.

"Rốt cuộc cũng dậy rồi hả! giống như heo lười vậy, có thể ăn cơm trưa luôn rồi!"

Cao Phàm Nghĩa đang múc cơm, thấy Cao Khiết xuống lầu liền tiện tay múc cho em gái một chén.

Cao Khiết thừa dịp Cao Phàm Nghĩa không chú ý đặt rượu lên bàn, cạnh mấy chai trên bàn.

"Cám ơn anh trai!"

"Khách sáo gì chứ?" Cao Phàm Nghĩa cười cười: "Ăn cơm đi!"

Trong lòng Cao Khiết có chuyện nên ăn cơm cũng chỉ ăn từng hạt từng hạt, Cao Phàm Nghĩa thì vẫn ăn uống rất tốt, thấy dáng vẻ gà con mổ thóc của Cao Khiết liền nói: "Em đã gầy như vậy rồi sao lại còn không chịu ăn cơm đàng hoàng?"

Cao Khiết u buồn nói: "Nghĩ tới chuyện của anh trai liền cảm thấy khó chịu, khó chịu nên ăn không ngon." Cô đặt đũa xuống, từ trong đống chai rượu lấy ra chai rượu mình để vào, mở nắp lấy ly rượu, rót cho mình một ly, Cao Phàm Nghĩa một ly.

"Anh, nhất túy giải thiên sầu!"

Bàn tay cầm ly rượu của Cao Khiết có chút run run, nét mặt vẫn thực lo âu nhìn Cao Phàm Nghĩa.

Cao Phàm Nghĩa dở khóc dở cười: "Chuyện của anh em bận tâm gì chứ? Anh không khổ sở thì thôi, em khổ sở cái gì?" Nói không khổ sở là giả, chỉ là anh là đàn ông, sao có thể để em gái bận tâm vì mình được chứ.

"Anh, em ngốc như vậy, không thể làm gì giúp anh, chỉ có thể bồi anh uống rượu giải buồn mà thôi, anh đồng ý nha!"

Nhìn dáng vẻ như sắp khóc tới nơi của Cao Khiết, Cao Phàm Nghĩa một hơi uống cạn ly, sau đó lắc lắc ly rượu rỗng nói: "Như vầy được rồi đi?"

Cao Khiết nín khóc mỉm cười, cũng uống cạn ly rượu trong tay.

Mùi bia rượu có chút quái quái, Cao Khiết không thích uống bia, cũng không thích rượu, cô chỉ thích nước sôi để nguội đơn giản.

Cao Phàm Nghĩa liếm liếm môi, ngoài ý muốn cảm thấy loại rượu này uống rất ngon, anh liếc nhìn chai rượu, hiếu kỳ hỏi: "Là rượu hiệu mới mà ba mua hả?"

"Chắc là vậy ạ!" Cao Khiết tiếp tục rót rượu, một lọ rượu nhỏ, chỉ mới ba lần đã cạn, Cao Khiết ném chai rỗng qua một bên, sau đó khui chai khác, rót vào ly mình.

"Anh, cụng ly!"

Nói xong, cô liền uống trước.

Cao Phàm Nghĩa có chút giật mình, bởi vì lúc ở nhà Cao Khiết rất ít khi đụng tới rượu, tửu lượng cũng không tốt, hôm nay khó có dịp nổi hứng như vậy.

Cao Phàm Nghĩa vừa uống rượu trong ly của mình vừa đưa tay cầm lấy chai rượu Cao Khiết vừa khui: "Em làm sao vậy? Tâm tình không tốt à?" Tư thế uống rượu này không giống như đang khổ vì anh, ngược lại giống như mình mới là người khổ sở vậy.

Cao Khiết nhìn thấy Cao Phàm Nghĩa thành công uống hết số rượu, cô thỏa mãn mỉm cười, không để ý tới việc anh lấy đi chai rượu trong tay mình.

Tửu lượng của cô rất kém, rất nhanh hơi cồn đã xộc lên mặt, người cũng có chút choáng váng.

Cao Phàm Nghĩa dở khóc dở cười đỡ Cao Khiết lên lầu, đồng thời quở trách: "Đã nói tửu lượng của em không được tốt rồi, còn uống rượu cái gì! Chờ chốc nữa mẹ về lại la anh."

Cao Khiết tựa trong lòng Cao Phàm Nghĩa, mơ mơ màng màng cười ngây ngô, cô muốn giơ tay lên lại phát hiện mình có làm thế nào cũng không nhấc lên nổi, lúc Cao Khiết đang hốt hoảng thì lại nhìn thấy tay mình không theo ý nguyện của mình ôm lấy hông Cao Phàm Nghĩa.

Này là sao? Lẽ nào sau khi say rượu, cô trở nên to gan như vậy sao?

Thế nhưng rất nhanh, Cao Khiết liền phát hiện không đúng.

Bởi vì không chỉ tay, ngay cả đầu, miệng, hết thảy thân thể đều không làm theo ý cô nữa.

Cao Khiết đột nhiên trở nên dính người, cọ cọ sờ soạng lung tung, Cao Phàm Nghĩa chỉ nghĩ là do em gái uống say. Chờ đến khi đặt Cao Khiết xuống giường, Cao Phàm Nghĩa đột nhiên choáng đầu, ngay sau đó lảo đảo ngã xuống nằm trên người Cao Khiết.

Cao Khiết nhẹ nhàng vuốt tóc anh, bàn tay lưu luyến không rời trên mặt anh, đôi môi hé mở, mắt lộ ra mị thái: "Anh, làm sao vậy? Uống say rồi sao?"

Cao Phàm Nghĩa có chút mê man, cảm thấy cả người mềm nhũn không có lực, có một mùi hương thơm ngát vờn quanh bên chóp mũi. Trong lúc mông lung, có một đôi tay ôm lấy cánh tay anh, đôi môi đỏ mọng áp bên miệng, thân thể phụ nữ mềm mại làm tim anh giống như sắp bốc cháy tới nơi.

Khô nóng tỏa ra, Cao Phàm Nghĩa dựa theo bản năng xé toạt quần áo, nghe thấy tiếng kinh hô của đối phương, Cao Phàm Nghĩa cái gì cũng không nghĩ nữa, chỉ làm theo trực giác của mình.

A a a a a! Không phải như thế! Không phải như thế!

Cao Khiết điên cuồng hò hét, rít rào, muốn anh mình dừng lại, không phải, không phải, người đó không phải cô, không phải cô! ! !

Sao có thể như vậy? Tại sao lại như vậy? Anh, em ở đây! Em ở đây cơ mà!

Lòng Cao Khiết đau như dao cắt, đau tới sắp chết lặng, căn bản không thể nào tiếp thu được sự thật này.

Cao Khiết giống như bị vây trong một mét vuông, làm thế nào cũng không thoát ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhân cách thứ hai chiếm cứ thân thể, cùng người anh trai cô yêu mến nhất ân ái triền miên.

Cô ở trong thân thể rào rống la to, điên cuồng đến phát điên, chính là không ai nghe thấy cả. Hai người ở trong phòng đang triền miên quần quýt, Cao Phàm Nghĩa chìm đắm trong đó, hoàn toàn không hề hay biết em gái mình đau khổ cũng tuyệt vọng thế nào.

Sau khi chuyện kết thúc, Cao Khiết đã sức cùng lực kiệt, ngây ngốc ôm đầu gối, nhìn Cao Phàm Nghĩa ngủ mê mang, mà nhân cách thứ hai của mình đang dịu ngoan tựa trong lòng Cao Phàm Nghĩa, vẻ mặt ướt át sau khi được yêu thương.

Cao Khiết càng nhìn càng cảm thấy tức giận, càng căm tức mắng chửi.

Đột nhiên, cô nghe thấy âm thanh kiều mỵ của nhân cách thứ hai: "Chậc, tức giận như vậy làm cái gì? Không phải cô muốn anh trai à? Tôi giúp cô có được rồi đấy thôi."

Cao Khiết sửng sốt, lập tức nổi trận lôi đình: "Không phải như thế, không phải! Là cô gạt tôi, cô gạt tôi! Mau thả tôi ra ngoài, trả cơ thể lại cho tôi, mau trả lại cho tôi!"

Nhân cách thứ hai giật giật thân thể, ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực Cao Phàm Nghĩa, lười biếng nói: "Giúp cô chẳng lẽ không cần giá à? Đây chính là cái giá! Từ nay về sau, thân thể cô thuộc về tôi, anh trai cô cũng là của tôi!"

"Tiện nhân, mày là tiện nhân!" Cao Khiết tức giận gào khóc: "Rượu kia, là rượu kia có vấn đề đúng không? Có phải không?"

Nhân cách thứ hai bật cười: "Sao cô lại đáng yêu như vậy chứ, rượu đương nhiên là có vấn đề rồi. Lẽ nào cô không biết? Cô đương nhiên biết, chỉ là cô nguyện ý tin tưởng loại rượu này sẽ giúp cô có được anh trai, cho nên cô thuận theo bản năng quên đi chuyện đó mà thôi. Cao Khiết, thiên hạ này không có bữa ăn miễn phí đâu, cũng không có bánh từ trên trời rơi xuống, đối nhân xử thế, đừng có ngu như vậy!"

"Chỉ đáng tiếc, sau này cô không còn cơ hội nữa rồi!"

Cao Khiết đau đớn bật khóc, khừng chửi bới truy hỏi đối phương rốt cuộc là ai.

Năm năm trước người phụ nữ này xuất hiện vào lúc nửa đêm, khi đó bởi vì anh trai chuẩn bị kết hôn với bạn gái mà cô rất buồn phiền, không thể nào ngủ được, cô ngồi trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương.

Đột nhiên cô ở trong gương trở nên rất tươi tắn, rất yêu mị, toàn thân tỏa khí tức dụ người, hoàn toàn khác biệt với cô lúc ngày thường.

Cao Khiết kinh ngạc sờ sờ mặt nhìn trong gương: "Cô là ai?"

Người trong kính nhếch môi lộ ra ý cười: "Tôi chính là cô, Cao Khiết!"

Cao Khiết hoảng sợ lắc đầu: "Không--- không thể nào, gương mặt mặc dù là tôi nhưng tôi không phải như vậy." Rất kỳ quái, cùng một gương mặt nhưng Cao Khiết giống như nhìn thấy một chính mình hoàn toàn khác.

Người trong gương trả lời: "Cô có thể coi tôi là nhân cách thứ hai của cô, một nhân cách có thể giúp cô hoàn thành tâm nguyện."

"Hoàn thành tâm nguyện? !" Vẻ mặt Cao Khiết tuy vẫn còn sợ hãi nhưng ánh mắt không khỏi lại có chút mong đợi: "Cô nói thật sao?"

Người trong gương cười khẽ: "Đương nhiên, sự tồn tại của tôi chính vì hoàn thành tâm nguyện cho cô, đó là sứ mệnh của tôi."

Cao Khiết không biết có nên tin đối phương hay không, thế nhưng cô muốn thử một chút, bằng không.... anh trai sẽ vĩnh viễn rời xa cô.

"Nếu vậy, cô có thể làm anh trai không kết hôn được không? Tôi không muốn anh ấy kết hôn."

Người kia mỉm cười: "Cô thích anh trai mình à?"

Cao Khiết có chút ngượng ngùng gật đầu, thế nhưng không biết nghĩ tới điều gì đó, có chút mất mác nói: "Thế nhưng ảnh chỉ coi tôi là em gái mà thôi, cho dù giữa hai chúng ta không hề có liên hệ máu mủ."

Người kia nhỏ giọng thì thầm, âm thanh có chút đầu độc: "Không sao, sớm muộn gì cũng có ngày anh trai trở thành của cô, việc gấp hiện giờ chính là giải quyết bạn gái của anh trai cô."

"Giải quyết thế nào?" Cao Khiết mong đợi nhìn chính mình khác ở trong gương, đối phương có sự tự tin cùng cao ngạo cùng tà khí đặc biệt mà cô không có.

Người kia mỉm cười quỷ dị: "Tử vong là cách tốt nhất để giải quyết một người."

[end 250]

[251] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không - Đàn Ông Đều Là Móng Heo Bự (2)

****

Cao Khiết hoảng sợ kinh hô, qua thật lâu mới hồi phục lại tinh thần, nhìn người đang tỏ ra hời hợt trong gương, lắp bắp nói: "Giết--- giết người? Không được đâu! Tôi chỉ không muốn cô ta kết hôn với anh trai mà thôi, tôi không muốn giết cô ta."

Người trong gương lạnh lùng nhìn cô, cùng là đôi mắt đó nhưng lại có tâm tình khác biệt: "Nếu cô ta không chết thì phải làm sao mới có thể tách rời hai bọn họ? Chỉ có chết rồi mới đảm bảo."

"Nhưng mà--- nhưng mà---" Cao Khiết hoảng loạn, cho dù cô không thích bạn gái của anh trai nhưng cũng không tới mức giết người.

Người kia nhịn không được ngắt lời: "Nhưng mà cái gì? Không có nhưng nhị gì cả. Cô nghe đây, nếu cô ta không chết, anh trai cô nhất định sẽ kết hôn với cô ta."

Cao Khiết kinh hãi, trái tim nảy lên thình thịch, kinh hoảng nhìn gương mặt trong gương, bàn tay nhỏ bé khẽ run: "Có thể tạo hiểu nhầm mà! Tỷ như để anh trai tin rằng bạn gái mình ngoại tình, như vậy không phải anh trai sẽ không kết hôn với cô ta nữa à?"

Người kia cười lạnh, dùng ngôn từ lạnh lùng quát: "Sao cô lại đơn thuần như vậy chứ? Nếu chỉ là hiểu lầm thì sớm muộn gì cũng có ngày tháo gỡ! Đến khi đó nỗ lực của chúng ta không phải uổng phí à? Nói không chừng đến khi đó bởi vì từng hiểu nhầm mà anh trai cô lại càng yêu thương cô ta hơn. Làm vậy chỉ càng tăng phiền phức cho mình mà thôi!"

Cuối cùng, người kia hạ một liều thuốc cực mạnh: "Cô rốt cuộc có muốn biến anh trai thành người đàn ông của mình hay không? Nếu muốn thì cứ làm theo lời tôi, nếu không muốn thì tôi sẽ biến mất."

"Chờ đã!" Cao Khiết theo bản năng nắm chặt chiếc lược trong tay, giữ người kia lại: "Tôi muốn, tôi muốn!" Có nằm mơ cô cũng muốn.

Người kia hài lòng gật đầu: "Muốn, vậy thì tốt! Vậy bắt đầu từ bây giờ, cô phải nghe lời tôi!"

Cao Khiết gật gật đầu, trong lòng thực hỗn loạn, tuy nhiên cũng rất mong đợi. Cô không biết mình làm vậy là đúng hay sai, thế nhưng cô quá khao khát, khao khát anh trai là của mình, khao khát có một ngày mình trở thành cô dâu của anh trai.

Sau đó, mỗi ngày vào nửa đêm cô sẽ gặp gỡ với người kia, mới đầu Cao Khiết vừa sợ lại vừa do dự, sau đó biến thành không thể chờ được nữa, cô không thể chịu được nữa rồi, anh trai đã cùng cô gái kia đi thử áo cưới, cuộc sống của bọn họ đã định rồi.

Mỗi ngày ba mẹ Cao đều thực vui vẻ, Cao Khiết nhìn mà đau lòng muốn chết.

"Không phải cô nói có cách à? Cách đâu? Cách đâu hả?"

Cao Khiết giận phát điên, không ngừng ném đồ đạc chụp được, cô nhìn chính mình trong gương, lộ ra thần thái sắp hỏng mất.

Cô gái trong gương mỉm cười nhìn cô nổi điên, sau khi xác nhận cô thật sự rất gấp mới chậm rãi nói: "Đừng nói vội, ngày mai bọn họ sẽ đi thử áo cưới. Sau khi cô gái kia rời đi, cô liền gọi điện thoại, dụ cô ta ra ngoài."

Cao Khiết nhíu mày: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó, phần còn lại tự nhiên là để tôi lo!"

Người kia không nói ra kế hoạch hoàn chỉ, chỉ bảo Cao Khiết biết mình cần phải làm gì.

"Cô chỉ có thể xuất hiện lúc nửa đêm, đến khi đó làm sao dụ cô ta ra ngoài được chứ?"

Cao Khiết lo lắng hỏi.

Người kia nói: "Cô vội gì chứ? Ai nói tôi chỉ có thể xuất hiện lúc nửa đêm. Thời điểm khác tôi khá yếu nên không thể tùy tiện xuất hiện thôi."

Cao Khiết có chút suy tư gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu.

Ngày hôm sau tìm cớ gọi cho Cao Phàm Nghĩa, xác nhận anh đã đưa bạn gái về nhà, Cao Khiết dùng sim điện thoại chuẩn bị sẵn gọi cho bạn gái Trần Khả Hân của anh.

"Alo, chị Khả Hân, là em!" Âm thanh của Cao Khiết thực mềm mỏng, hiếm khi cho Trần Khả Hân sắc mặt dễ coi.

Phải biết, bình thường mỗi khi Trần Khả Hân tới nhà, Cao Khiết vẫn luôn tỏ ra lạnh nhạt. Cao Phàm Nghĩa có tâm sự bảo cô bỏ qua, nguyên do là vì cô em gái này từng có quá khứ không tốt nên tính cách mới kỳ quái như vậy, chỉ cần thân thiết là sẽ tốt lên thôi.

Trần Khả Hân thật sự thích Cao Phàm Nghĩa, vì thế mỗi lần gặp mặt tuy Cao Khiết luôn tỏ ra lạnh lùng nhưng cô vẫn dính tới. Chỉ là kết quả vẫn luôn làm cô thất vọng.

Đây là lần đầu tiên Cao Khiết chủ động gọi điện thoại cho Trần Khả Hân, cô cảm thấy rất mừng rỡ, vì thế khi Cao Khiết đưa ra đề nghị gặp mặt vì có đồ muốn tặng mình, Trần Khả Hân liền vui vẻ đồng ý.

Trần Khả Hân đi tới nơi Cao Khiết nói, là một tiệm áo cưới.

Cô đi vào trong, Cao Khiết không ở tiệm, cô liền gọi điện hỏi xem Cao Khiết đang ở đâu.

Cao Khiết nói mình đang bận, bảo Trần Khả Hân chờ một chút, nửa tiếng sau, Cao Khiết gọi điện báo cho Trần Khả Hân biết mình đang ở nơi khác, rất gần tiệm áo cưới, bảo Trần Khả Hân tới.

Trần Khả Hân không chút đề phòng đi tới, đó là một căn hộ ở lầu ba một khu chung cư gần đó, Cao Phàm Nghĩa từng nói, ba mẹ anh có mua phòng ở cho Cao Khiết, thì ra là ở đây.

Lúc vào nhà, Cao Khiết đứng trong phòng khách, bên cạnh treo một chiếc giá y đỏ thẫm rực rỡ, hoa văn thêu trên áo rất sống động, bất cứ cô gái nào cũng yêu thích một chiếc giá y màu đỏ như vậy.

Trần Khả Hân cũng không ngoại lệ, cô mừng như điên cầm lấy chiếc giá y lật xem, yêu thích không muốn buông tay: "Tiểu Khiết, đây là?"

Nhìn gương mặt mừng rỡ của Trần Khả Hân, Cao Khiết có chút lạnh lùng nói: "Là tặng cho chị! Chị Khả Hân, bình thường em không hiểu chuyện, hi vọng chị bỏ qua. Chiếc giá y này coi như em tặng chị làm quà cưới. Chị mặc thử đi, khẳng định rất đẹp."

Trần Khả Hân đương nhiên rất cao hứng, cô vui sướng đi vào phòng tắm, bởi vì giá y quá phức tạp nên Cao Khiết cũng tiến vào hỗ trợ.

Chiếc giá y màu đỏ rực lửa mặc trên người Trần Khả Hân, độ xinh đẹp của cô liền nâng lên một tầm cao mới. Màu đỏ thẫm làm nổi bật da thịt trắng muốt như ngọc, hơn nữa còn có chút thẹn thùng của cô dâu mới, thật sự là mỹ nhân như ngọc.

Thế nhưng hết thảy lại đâm vào mắt Cao Khiết đau nhói.

Lúc cô ép hỏi nhân cách thứ hai nên làm thế nào tiếp theo, Trần Khả Hân đột nhiên phát ra tiếng thét chói tai, ngay sau đó Cao Khiết hoảng sợ phát hiện thân thể Trần Khả Hân đang bị tan chảy.

Đúng vậy, tan chảy, giống như que kem bị ánh mặt trời chiếu rọi mà chảy nhão ra thành một vũng nước vậy.

"Cứu tôi, cứu tôi...." Trần Khả Hân hoảng sợ kêu to, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.

Cao Khiết hoảng sợ lùi về sau, cả người đều bối rối, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Khả Hân ở trước mắt mình hóa thành một vũng máu, sau đó bị giá y màu đỏ hấp thu toàn bộ, màu đỏ lại càng rực rỡ lóa mắt hơn.

Cao Khiết hoảng hốt ngồi bệch xuống đất, chiếc giá y rơi xuống nền men sứ, màu đỏ tươi đẹp cùng màu trắng của gạch men đối lập rõ rệt, đỏ chói mắt, đỏ nóng bỏng, đỏ nhìn mà giật mình.

Qua một lúc lâu, Cao Khiết mới dần hồi phục lại tinh thần khỏi nỗi khiếp sợ: "Chị ta--- chị ta----"

Người kia không chút để ý nói: "Cô sợ à?"

Cao Khiết cắn cắn môi, đáy mắt tràn đầy sợ hãi: "Giá y kia là thứ gì vậy? Sao lại có thể ăn thịt người?" Hơn nữa còn là một chút cũng không lưu lại, một giọt máu cũng không bỏ sót.

Người kia đắc ý nhếch môi: "Đây chính là bảo bối của tôi!"

Cao Khiết hoảng hốt nói: "Cô là nhân cách thứ hai của tôi, vì sao cô có bảo bối mà tôi lại không có?"

Cao Khiết không soi gương nên không biết trên mặt mình lúc này xuất hiện biểu cảm ảo não, người kia lập tức né tránh vấn đề: "Cất giá y đi, bẻ chiếc sim điện thoại kia vứt đi. Sau đó lập tức đón xe quay về nhà, phải tỏ ra không biết gì cả, hiểu không?"

Cao Khiết vốn vẫn còn rất hốt hoảng, nghe người kia nói vậy thì lập tức ném vấn đề vừa hỏi ra sau đầu, nhìn giá y nằm dưới đất, cô có chút sợ, trước đó không biết nên cô còn cầm giá y ướm lên người nhìn thử ở trước gương, bây giờ biết rồi, ngay cả chạm vào thôi cũng cảm thấy nổi da gà.

Người kia hối thúc: "Mau lên nào, cô đang nghĩ gì vậy hả? Đúng rồi, xử lý luôn điện thoại, túi xách cùng quần áo của Trần Khả Hân."

Cao Khiết dùng khăn tay bọc lấy tay rồi cầm lấy một góc giá y, đặt vào trong tủ treo quần áo. Sau đó dựa theo lời người kia đốt rụi quần áo Trần Khả Hân, đập vỡ di động cùng cắt nhỏ túi xách.

Sau khi xác nhận đã hủy đi toàn bộ dấu vết, Cao Khiết xách một túi rác đặt biệt chạy tới thùng rác ở một nơi rất xa để vứt bỏ.

Tiếp đó, cô quay về nhà.

Ba mẹ Cao đều đi ra ngoài bận rộn chuẩn bị chuyện hôn lễ, Cao Phàm Nghĩa cũng không ở nhà, căn bản không ai biết Cao Khiết đi ra ngoài.

Bình thường Cao Khiết vẫn luôn trạch trong nhà, rất ít khi đi ra ngoài, chờ đến khi ba mẹ Cao trở về, gọi Cao Khiết xuống lầu ăn cơm, Cao Khiết liền giả vờ như vừa ngủ dậy, hai ông bà cứ tưởng là cô lại ngủ cả buổi chiều.

Lúc tối, Cao Phàm Nghĩa không liên lạc được với Trần Khả Hân nên có chút cuống cuồng.

Cao Khiết ở bên cạnh, cố ý nói: "Anh, anh nóng ruột như vậy làm gì? Nói không chừng chị Khả Ngân đang tâm sự với nhóm khuê mật. Anh biết đó, con gái có rất nhiều chuyện để nói với nhau."

Cao Phàm Nghĩa có chút kinh ngạc, bởi vì Cao Khiết chưa từng gọi ba chữ chị Khả Hân trước mặt anh, anh chỉ cho rằng Cao Khiết rốt cuộc cũng tiếp nhận Trần Khả Hân nên kinh ngạc nhanh chóng biến mất, chuyển thành mừng rỡ: "Tiểu Khiết nói đúng, đàn ông cũng có đêm thoát độc thân chứ nói chi là phụ nữ."

Cứ vậy, Cao Phàm Nghĩa không gọi điện thoại cho Trần Khả Hân nữa, bắt đầu ở bên cạnh Cao Khiết trò chuyện, vô thức qua vài năm, cô em gái này đã không còn là cô bé khóc nhè vẫn luôn kéo góc áo anh nữa rồi.

Tối hôm đó Cao Khiết vui vẻ ngồi bên cạnh Cao Phàm Nghĩa, sùng bái nhìn anh, nghe anh kể lại chuyện ngày xưa, hoài niệm về quá khứ.

Sang hôm sau, thế giới của Cao Phàm Nghĩa bùng nổ.

[end 251]

[252] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không - Đàn Ông Đều Là Móng Heo Bự (3)

****

Trần Khả Hân mất tích, làm thế nào cũng không tìm được người. Đã báo án nhưng cảnh sát không điều tra được gì hữu dụng, thậm chí còn từng xem Cao Phàm Nghĩa là nghi phạm.

Khi đó Cao Khiết thật sự hoảng sợ, cô không am hiểu tiếp xúc với người khác, càng miễn bàn là có tật giật mình, cô sợ chuyện của mình liên lụy Cao Phàm Nghĩa nên cả đêm không ngủ được, cứ khóc mãi.

Người kia thật sự chịu không nổi dáng vẻ nhút nhát của Cao Khiết, trách cứ nói: "Cô câm miệng lại đi, đừng có khóc nữa! Anh trai cô căn bản không thể nào bị định tội giết người được, anh ta có bằng chứng vắng mặt. Kế hoạch của chúng ta hoàn mỹ như vậy, tìm không được thi thể, cảnh sát căn bản không có cách nào phá giải."

Cao Khiết lo lắng, mặc dù người kia không ngừng thì thầm bên tai là không có việc gì nhưng cô vẫn rất lo.

Không tới vài ngày, Cao Khiết liền trở nên tiều tụy, thế nhưng ba Cao và mẹ Cao, thậm chí là cả Cao Phàm Nghĩa đều thế, tình huống của Cao Khiết hiển nhiên cũng không bị người ta chú ý.

Dù sao cũng là chị dâu mình mất tích, Cao Khiết lo lắng cũng là chuyện đương nhiên.

Nhìn thấy dáng vẻ Cao Khiết như vậy, trong lòng mẹ Cao cảm thấy rất vui, bà vẫn luôn cho rằng Cao Khiết không thích Trần Khả Hân, sợ rằng sau này hai người hai người ở chung không hợp, tuy có khả năng sau khi kết hôn Cao Phàm Nghĩa sẽ dọn ra ngoài ở nhưng dù sao cũng là người một nhà, nếu như quan hệ không tốt, con trai bị kẹp ở giữa cũng rất khó xử.

Bây giờ xem ra, con gái bà cũng rất hiểu chuyện, cũng rất thích người chị dâu Trần Khả Hân này, chỉ là ngoài mặt không biểu lộ mà thôi.

Sự tình quả nhiên giống như người kia nói, cảnh sát không tìm được bất kỳ chứng cứ nào, mà Cao Phàm Nghĩa quả thực có chứng cứ vắng mặt hoàn mỹ, sau khi đưa Trần Khả Hân về thì vẫn luôn bận bịu chuyện hôn sự, có rất nhiều người làm chứng, hoàn toàn có thể loại bỏ hiềm nghi.

Cuộc sống ngày ngày trôi qua vẫn không hề có tin tức của Trần Khả Hân, vụ án này dần dần cũng trở thành vụ án chưa giải quyết.

Cao Khiết cảm thấy rất vui vẻ, chỉ thầm muốn nhảy cẩng lên hoan hô.

Tuy Cao Phàm Nghĩa thương tâm khổ sở làm Cao Khiết cũng rất đau lòng, thế nhưng Trần Khải Hân rời đi làm Cao Khiết càng vui mừng hơn.

Nhưng rồi nửa năm sau, Cao Phàm Nghĩa mua nhà rồi dọn ra ngoài ở. Sau khi biết tin, Cao Khiết trốn ở trong phòng khóc cả đêm.

Người kia thì bị sự nhút nhát yếu đuối của Cao Khiết chọc cho giận điên lên, sớm biết đứa con gái này vô dụng như vậy thì trước đây cô không nên----

Người kia càng nghĩ lại càng giận, có đôi khi muốn giật dây Cao Khiết làm gì đó, Cao Khiết lại nhút nhát từ chối, chọc cô tức tới nghiến răng.

Sau đó, mẹ Cao chịu không nổi dáng vẻ chán nản suy sụp của con trai nên lại kéo Cao Phàm Nghĩa đi xem mắt.

Mới đầu Cao Phàm Nghĩa không muốn đi, mẹ Cao vừa khóc lại vừa gào, Cao Phàm Nghĩa không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là phải đi.

Sau đó lại một lần nữa rơi vào bể tình.

Sau khi biết tin này, Cao Khiết trở về phòng khóc thật lâu.

Người kia cười lạnh nói: "Đàn ông thấy một người yêu một người là chuyện rất bình thường, chẳng lẽ cô thật sự tin rằng trên đời này có loại tình cảm tới chết cũng không đổi sao?"

Cao Khiết khóc rống nói: "Tôi thà rằng trong lòng anh trai vĩnh viễn có Trần Khả Hân tồn tại, không đi yêu người khác nữa, cũng không cần thích người khác."

Thật là chẳng có chút tác dụng gì! Người kia khinh thường nghĩ, nếu không muốn Cao Phàm Nghĩa thích người khác thì cứ tự mình tới đi... làm cho anh ta phải thích mình! Thế nhưng cô ta lại không có lá gan đó, sợ nói ra rồi thì ngay cả anh em cũng không làm được nữa. Thật sự là làm người ta coi thường!

"Tôi phải làm gì bây giờ? Tôi phải làm gì bây giờ?"

Cao Khiết luống cuống tay chân, chỉ biết khóc.

Người kia nhếch khóe môi, cảm thấy cơ hội rốt cuộc, âm thanh của cô ta trầm thấp mà dịu dàng, mang theo hương vị mê hoặc lòng người: "Vậy thì làm một lần nữa! Không phải chúng ta đã có kinh nghiệm rồi sao?"

Cao Khiết ngẩng đầu, ánh mắt vẫn còn đong đầy nước mắt, dáng vẻ của cô ở trong gương vừa mềm yếu chảy nước mắt vừa yêu mị động lòng người.

"Giết--- giết cô ta sao?" Lần này khi nói tới giết người, trong lòng Cao Khiết tuy vẫn còn sợ như trước nhưng càng nhiều hơn chính là kích động.

Người kia nhận ra thay đổi, cười cười ẩn ý: "Không sai, có một.... thì có hai, dù sao cũng không ai tra xét được, không phải à?"

Cao Khiết siết chặt nắm tay, nghĩ tới dáng vẻ của cô gái kia ở trước mặt mình, cô kiên định gật đầu: "Được, lúc nào ra tay?"

Người kia nhướng mày: "Đương nhiên là lúc bọn họ muốn kết hôn, dùng phương pháp tương tự lừa cô ta ra ngoài, để cô ta mặc giá y, thần không biết quỷ không hay biến mất khỏi thế giới này."

Ánh mắt Cao Khiết lóe sáng: "Anh trai sẽ phát hiện bất cứ cô gái nào muốn kết hôn với mình đều không có kết cục tốt, tất cả đều sẽ biến mất, như vậy có lẽ anh trai sẽ không muốn kết hôn nữa."

Người kia nhìn Cao Khiết, sóng mắt lưu chuyển, chậc, ngay cả con thỏ cũng biến thành lòng dạ độc ác rồi!

"Nói rất có lý!"

Đã biết nên làm sao giải quyết cô gái kia, tâm tình Cao Khiết cũng vui vẻ hơn. Mỗi lần Cao Phàm Nghĩa dẫn bạn gái về nhà, Cao Khiếp cũng không lộ ra dáng vẻ không hoan nghênh nữa, dù sao thì trong mắt Cao Khiết, cô ta chính là người chết.

Vì thế Cao Khiết cũng không nổi máu ghen, không khổ sở, bởi vì tính toán với một người sắp chết thực sự quá lãng phí tình cảm.

Cứ vậy, bạn gái Cao Phàm Nghĩa cứ tưởng là Cao Khiết tiếp nhận mình, còn đặc biệt nói chuyện này với Cao Phàm Nghĩa.

Cao Phàm Nghĩa cười nói: "Em gái anh chính là tình cảm có hơi chậm một chút, thời gian lâu dài, thân thiết hơn thì sẽ tốt hơn thôi."

Bạn gái mỉm cười vui vẻ, trong lòng cũng thực cao hứng.

Vì thế, khi cô cùng Cao Phàm Nghĩa quyết định kết hôn, cùng anh đi xem áo cưới xong, lúc nhận được điện thoại của Cao Khiết, cô vui vẻ đồng ý, hoàn toàn quên mất chuyện Cao Khiết dùng số lạ gọi tới.

Mà Cao Khiết thì lấy lý do muốn cho cô một bất ngờ nên hi vọng cô không nói với người nào khác, cô vui vẻ đồng ý, lúc ra ngoài chỉ nói với mẹ là có bạn tới tìm.

Lần này, Cao Khiết lái xe tới.

Cô đã thi bằng lái xe, là người kia yêu cầu, tự mình lái xe thì có một số việc sẽ dễ làm hơn.

Dưới sự chỉ đạo của người kia, Cao Khiết thành công né tránh camera giám sát, sau đó chở bạn gái Cao Phàm Nghĩa rời đi.

Chở cô ta về tới căn hộ ở khu chung cư mà mẹ Cao mua cho mình, Cao Khiết lấy chiếc giá y đưa cho đối phương, ánh mắt của cô ta cũng lóe ra quang mang chói mắt hệt như Trần Khả Hân.

Thế nhưng đáng tiếc, quang mang đó chỉ trong nháy mắt đã biến mất không còn bóng dáng, thậm chí ngay cả chút máu thịt cũng không sót lại.

Giá y hấp thu máu thịt xong thì màu sắc ảm đạm trở nên chói lọi, tựa hồ mỗi lần hấp thu như vậy nó sẽ trở nên đặc biệt mỹ lệ.

Một lần nữa nhìn thấy tình cảnh này, Cao Khiết vẫn có chút không khỏe, thế nhưng so với lần trước thì đã tốt hơn nhiều, cô cũng có thể mặt không biến sắc treo giá y vào tủ quần áo. Sau đó dựa theo chỉ thị của người kia, tiêu hủy mọi thứ sạch sẽ, đảm bảo sẽ không có ai tìm được bất cứ chứng cớ nào.

Làm xong tất cả, Cao Khiết quay trở về nhà.

Vừa vặn gặp mẹ Cao, bà liền hỏi cô ra ngoài làm gì?

Cao Khiết thuận miệng nói là có bạn tìm mình.

Mấy năm nay Cao Khiết đã chậm rãi cởi mở hơn, cũng bắt đầu kết giao bằng hữu, vì thế mẹ Cao cũng không nghi ngờ. Đây là chuyện người kia yêu cầu cô làm, dù sao thì một người quanh năm suốt tháng không ra khỏi cửa đột nhiên lại ra ngoài, nhất định sẽ làm người khác chú ý.

Đối tượng bạn đời một lần nữa mất tích, Cao Phàm Nghĩa thật sự cảm thấy như trời muốn sụp xuống.

Tại sao? Tại sao lại như vậy chứ?

Anh một lần nữa báo cảnh sát, lúc nhìn thấy anh, cảnh sát có chút sửng sốt, hiển nhiên là nhớ tới vụ án mấy năm trước, mà bây giờ chuyện tương tự như vậy lại xảy ra.

Không phải cảnh sát nghĩ quá nhiều mà là quá trùng hợp, hung thủ không phải Cao Phàm Nghĩa thì chính là một người trăm phương ngàn kế muốn hại anh, không thì phải là một người phụ nữ tỏ tình bất thành nên sinh ra lòng thù hận.

Thế nhưng cảnh sát điều tra một vòng vẫn không có bất kỳ đầu mối nào, chỉ biết là bạn gái Cao Phàm Nghĩa sau khi được đưa về nhà thì lại ra ngoài, lên một chiếc xe, sau đó thì không còn tung tích.

Hai người bạn gái cứ vậy đột nhiên biến mất tạo thành bóng ma rất lớn trong lòng Cao Phàm Nghĩa.

Nhất là nhóm hàng xóm gần đó sau khi biết chuyện còn bát quái nói rằng có khi nào Cao Phàm Nghĩa có số khắc vợ hay không, vì thế cả hai người vợ sắp cưới đều biến mất đột ngột như vậy.

Cao Phàm Nghĩa nghe thấy tin này thì lại càng khó chịu hơn, anh cũng nghĩ rằng, có khi nào là mệnh cách của anh có vấn đề hay không? Có phải anh nên cô độc cả quãng đời còn lại chứ không phải cứ lặp đi lặp lại nhiều lần đi xem mắt, yêu đương rồi kết hôn.

Sau khi được giải trừ hiềm nghi nhưng Cao Phàm Nghĩa vẫn buồn khổ thật lâu, lúc về nhà mẹ Cao thì vẫn luôn mặt ủ mày chau, ưu ưu sầu sầu.

Mẹ Cao cũng thường xuyên rơi lệ, không hiểu vì sao con trai mình lại phải đối mặt với những chuyện khổ sở này? Bà ngày ngày thắp nhang lạy Phật, chỉ hi vọng Bồ Tát phù hộ con mình thuận lợi, bình an.

Cao Khiết nhìn thấy hết tất cả, trong lòng vừa khổ sở lại ẩn ẩn vui sướng.

Như vậy chắc chắn anh trai sẽ không nguyện ý đi xem mắt nữa.

Như vậy anh trai chính là của một mình cô rồi.

Cuộc sống như vậy quả thực rất tuyệt vời, mỗi ngày Cao Khiết đều cười híp mắt thức dậy rồi lại cười híp mắt đi ngủ, cố gắng an ủi mẹ Cao, làm ra dáng vẻ người con gái tốt biết săn sóc.

Người kia mắt lạnh nhìn hết thảy, cảm thấy Cao Khiết thật ngu xuẩn, nếu thật sự thích Cao Phàm Nghĩa thì nên nhân cơ hội này chủ động xuất kích. Đừng nói gì mà Cao Phàm Nghĩa chỉ có tình anh em, đàn ông ấy, chỉ cần đổi kiểu tóc, đổi quần áo, vẽ mặt trang điểm, đảm bảo có thể làm anh ta mê mẫn tâm hồn.

Nếu là cô ra tay thì chỉ là chuyện nửa phút mà thôi. Đổi lại là Cao Khiết, người kia lắc đầu, thật đáng thầm mến cả đời.

Thấy Cao Phàm Nghĩa im lặng không còn ý tưởng đi xem mắt có bạn gái nữa, Cao Khiết cảm thấy rất vui sướng, hoàn toàn bỏ lời của người kia ra ngoài tai.

Người kia thờ ơ lạnh nhạt, cũng không tức giận như lần đầu tiên. Bởi vì cô đã biết Cao Khiết là dạng người gì, dạng đức hạnh gì, cô chờ đến khi Cao Khiết quay lại cầu xin mình, đến khi đó, Cao Khiết phải trả cái giá thật lớn.

Người kia nhẫn nhịn chờ đợi mấy năm, quả nhiên, mẹ Cao lại ra tay.

Mấy năm nay bà vẫn luôn thắp nhang lạy Phật, đi đâu cũng niệm Phật, ngày ngày ở trước mặt Bồ Tát cầu xin cho Cao Phàm Nghĩa có một người vợ tốt. Sau đó cuối cùng có một ngày, bà cảm thấy không sai biệt lắm, con trai cũng đã lớn tuổi rồi, là lúc nên tìm một đối tượng mới.

Mà Cao Phàm Nghĩa mới đầu không muốn, sau đó ngẫm lại tuổi của mình quả thực đã lớn, hơn nữa nhiều năm như vậy, vận xui có lẽ không còn theo nữa.

Vì vậy, Cao Phàm Nghĩa đồng ý.

Nhưng, e ngại chuyện xảy ra mấy năm trước quá ầm ĩ, mẹ Cao ngỏ lời muốn con trai xem mắt, thế nhưng không có người môi giới nào tới cửa, đều nói là không có cô gái nào muốn kết hôn.

Mẹ Cao không thể làm gì khác hơn là mặt dày đi tìm, tuy phần lớn mọi người đều tránh xa, thế nhưng cũng có người không biết chuyện nguyện ý gặp Cao Phàm Nghĩa.

Cao Khiết nghe thấy tin này, mới đầu cũng không vội, bởi vì cô biết chuyện hai người bạn gái trước sẽ làm đám phụ nữ tránh xa Cao Phàm Nghĩa.

Thế nhưng chuyện ngoài ý muồn xảy ra, Cao Phàm Nghĩa lại tìm được một người tình đầu ý hợp.

Cao Khiết tức giận đập đồ đạc trong phòng, xé rách cả tai con gấu bông, cô không hiểu, rõ ràng trước đó anh trai còn thương tâm như vậy, sao nhanh như vậy đã tìm được người thích chứ? Nếu là cô, cô căn bản không làm được.

Người kia cười lạnh: "Đã nói với cô rồi, đàn ông đều là móng heo bự, thấy một người liền yêu một người. Bây giờ cô đau khổ như vậy, nếu trước kia cô chịu nghe lời tôi thì có lẽ anh trai đã là của cô rồi!"

Cao Khiết cắn rách cả môi: "Như cũ, lúc bọn họ đi xem áo cưới, tôi sẽ dụ ra rồi giết chết cô ta."

Người kia nhìn ánh mắt âm u của Cao Khiết, có chút kinh ngạc cười cười, thật sự--- thú vị!

Để tránh bi kịch hai lần trước xảy ra, trước khi xác định quan hệ Cao Phàm Nghĩa đã nói rõ chuyện hai người bạn gái mất tích với Phùng Thu Phân.

"Anh cũng không biết tại sao lại như vậy. Cảnh sát không tìm được người hiềm nghi, cũng không có chút tin tức nào. Hai cô ấy giống như bốc hơi khỏi thế gian này vậy. Anh cũng rất khó chịu. Kỳ thực lúc đi coi mắt anh cũng rất lo lắng. Sợ em sẽ trở thành người tiếp theo. Nếu như em sợ thì cứ nói thẳng, chúng ta sớm tụ sớm tan, anh sẽ không trách em."

Cao Phàm Nghĩa nói rất thành khẩn, Phùng Thu Phân không hề cảm thấy sợ hãi. Cô gái bị tình yêu mê muội đầu óc chỉ cảm thấy những chuyện này không phải vấn đề, cô yêu Cao Phàm Nghĩa, những chuyện đó không thể trở ngại bọn họ ở chung với nhau.

Cao Phàm Nghĩa cũng rất vui khi Phùng Thu Phân thông cảm, tình cảm của hai người lại càng sâu sắc hơn, mà Cao Khiết cũng ngày càng im lặng ít nói hơn.

Mẹ Cao chú ý tới Cao Khiết, còn đặc biệt tâm sự với con gái.

Lại nói tiếp, mẹ Cao thật sự rất thương Cao Khiết, coi như con gái ruột của mình, mua nhà mua xe, cơ bản thì thứ gì Cao Phàm Nghĩa có, Cao Khiết cũng có.

Mẹ Cao hỏi Cao Khiết sao lại không vui.

Cao Khiết chỉ nói, cảm thấy anh trai có bạn gái rồi không còn thương em gái nữa.

Mẹ Cao dở khóc dở cười, vợ cùng em gái không giống nhau, anh trai sẽ không vì vợ mà vứt bỏ em gái. Bà bảo Cao Khiết đừng suy nghĩ quá nhiều, lại hỏi lúc nào cô mới chịu kết giao bạn trai, tuổi cũng không còn nhỏ nữa.

Cao Khiết rất phiền lòng, cô không muốn xem mắt, không muốn quen bạn trai, cô chỉ muốn anh trai thôi. Cô ậm ờ vài câu rồi đuổi mẹ Cao đi.

Mẹ Cao thầm lắc đầu, con gái tính tình quái gở như vậy sao có thể tìm được bạn trai đây. Lo cho đứa lớn rồi còn phải lo cho đứa nhỏ, đúng là nợ con cái mà!

Tình cảm của Cao Phàm Nghĩa cùng Phùng Thu Phân vẫn rất ổn định, một năm sau hai người quyết định kết hôn.

Để phòng ngừa vạn nhất, Cao Phàm Nghĩa nhiều lần nhắc nhở Phùng Thu Phân tuyệt đối không được nghe số máy lạ, không được đi cùng người lạ. Có tình huống gì, nhất định phải gọi điện cho anh.

Thậm chí sau khi thử áo cưới xong, Cao Phàm Nghĩa quá lo lắng nên dẫn Phùng Thu Phân về nhà mình, chuẩn bị đêm nay sẽ nhìn cô chằm chằm.

Kết quả Cao Khiết lại gọi điện tới, gọi anh về nhà có việc.

Cao Phàm Nghĩa vốn muốn từ chối, thế nhưng Cao Khiết cứ quấn lấy mãi, Cao Phàm Nghĩa chỉ có thể đồng ý, trước khi đi còn nhiều lần lặp lại dặn dò.

Phùng Thu Phân bị anh làm cho phát hoảng, thế nhưng nghĩ lại thì chỉ cần cô không nghe điện thoại, không đi ra ngoài thì không sao cả. Không nên tự dọa mình.

Cao Phàm Nghĩa lái xe rời đi không lâu thì điện thoại của Phùng Thu Phân đổ chuông.

Là số điện thoại lạ.

Phùng Thu Phân quả thật có chút kinh ngạc, không ngờ chuyện này thật sự xảy ra. Cô tùy ý để điện thoại đổ chuông, không nghe máy.

Rất nhanh chuông ngừng lại, ngay sau đó lại gọi tiếp vài lần nữa, Phùng Thu Phân không bắt máy.

Sau đó, số máy này gửi qua một tin nhắn, nói là có chuyện gấp, hỏi cô vì sao vẫn không chịu nghe điện thoại.

Giọng điệu nghe có vẻ là người quen, Phùng Thu Phân bán tín bán nghi, lúc số điện thoại đó gọi tới lần nữa, cô nghe máy.

"Alo, chị dâu tương lai, sao chị không chịu nghe máy vậy?" Bên kia đầu dây, Cao Khiết có chút oán giận nói.

Phùng Thu Phân vừa nghe thấy âm thanh của Cao Khiết liền cảm thấy áy náy: "Xin lỗi xin lỗi, chị tưởng là số điện thoại của người lạ. Anh em nói, thấy số máy lạ thì không được nghe máy."

Cao Khiết ngồi trong xe, ánh mắt u ám: "Vậy à? Anh trai thật là! Sao lại làm lớn chuyện như vậy chứ?"

Phùng Thu Phân cười cười, cảm thấy có chút không đúng: "Tiểu Khiết, không phải vừa nãy em mới vừa gọi anh em về nhà à? Sao giờ lại gọi cho chị? Số di động của em đổi rồi à?"

Cao Khiết nói: "Vâng, anh ấy chậm quá, tới bây giờ vẫn chưa tới nên em tự chạy đi, điện thoại này em mượn của bạn. Chị dâu tương lai, em có chuẩn bị một bất ngờ cho chị, chị ra ngoài một chút đi."

"Bất ngờ? Bất ngờ gì?" Bởi vì Cao Khiết là em gái của Cao Phàm Nghĩa, tuy hai người không tiếp xúc nhiều, hơn nữa Cao Khiết thoạt nhìn cũng không quá thích cô, thế nhưng Phùng Thu Phân không thể nào ngờ tới việc Cao Khiết muốn hại mình.

Phải nói là người bình thường không ai có thể ngờ được, em gái của bạn trai lại muốn hại chết chị dâu tương lai của mình.

Quan trọng nhất là, tuy mỗi lần tới nhà mẹ Cao, Cao Khiết vẫn luôn tỏ ra lạnh như băng, không có sắc mặt tốt với Cao Phàm Nghĩa, thế nhưng cũng không giống mấy cô nàng trà xanh làm ra mấy chuyện hãm hại Phùng Thu Phân. Cũng không cố ý tỏ ra thân thiết với Cao Phàm Nghĩa trước mặt Phùng Thu Phân, vì thế Phùng Thu Phân căn bản không phát hiện Cao Khiết có tình cảm đặc biệt với Cao Phàm Nghĩa.

Ngay cả mẹ Cao cũng không phát hiện, bà chỉ cho là vì Trần Khả Hân nên Cao Khiết mới không thích chị dâu mới. Dù sao thì lúc lần đầu tiên Cao Phàm Nghĩa chuẩn bị kết hôn, mẹ Cao phát hiện Cao Khiết khá có hảo cảm với Trần Khả Hân. Cô gái sau đó cùng Phùng Thu Phân chưa từng làm Cao Khiết thích như vậy.

Mẹ Cao cảm thấy Cao Khiết vẫn chỉ là một đứa con nít, Cao Khiết không thích Phùng Thu Phân rất có thể bởi vì trong lòng vẫn còn Trần Khả Hân, không thích có cô gái khác chiếm cứ vị trí bên cạnh anh trai mình.

Không thể không nói, trí nhớ của mẹ Cao rất lợi hại.

Phùng Thu Phân chuẩn bị ra cửa thì nhớ tới lời Cao Phàm Nghĩa nói trước đó, vì thế cô định gọi điện báo cho anh biết. Thế nhưng điện thoại của Cao Phàm Nghĩa vẫn luôn biểu hiện là máy bận, không gọi được, Phùng Thu Phân liền từ bỏ, cảm thấy chắc là không sao đâu, Cao Khiết chính là em gái Cao Phàm Nghĩa, có thể xảy ra chuyện gì chứ?

Vì vậy Phùng Thu Phân an tâm thoài mái ra cửa.

[end 252]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro