[283.284.285] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[283] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không - Lý Hiểu Nghệ Ra Tay

****

Nhìn dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Hoàng Dao Tư, Lý Hiểu Nghệ nhịn không được phì cười, kỳ thực cô vẫn luôn chú ý tình huống phát triển, trước đó tâm tư của Hoàng Dao Tư cùng Trịnh Tư Duyệt quá đơn thuần, không hề nghĩ tới chuyện sau khi Vương Hưng Trung trở thành nhân vật bị giới báo chí quan tâm thì hắn sẽ làm ra chuyện gì, bọn họ chỉ muốn hắn nhận quả đắng mà thôi, không biết rằng có vài kẻ khi nhận phải quả đắng sẽ không thức tỉnh, chỉ muốn trả thù.

"Nữ thần, nếu chị giúp bọn em giết chết hắn thì có hại gì cho chị không?" Trong tiểu thuyết mà Hoàng Dao Tư đọc trước kia có nói, quỷ không thể giết người, giết người rồi sẽ không thể luân hồi.

Con ngươi lạnh như băng của Lý Hiểu Nghệ lóe lên tâm tình khác thường, tùy tiện nói: "Sẽ không, em yên tâm!" Đã đi tới nước này, cô sớm đã không quay lại được rồi, với lại...

Không biết nghĩ tới điều gì, biểu cảm Lý Hiểu Nghệ trở nên lạnh như băng, con ngươi lóe hồng quang, trên mặt cũng lộ ra những đường huyết vân.

Hoàng Dao Tư kinh ngạc bụm miệng, chỉ cảm thấy nữ thần ở trước mặt nháy mắt từ thanh thuần biến thành yêu nghiệt quỷ dị.

Chú ý tới phản ứng của Hoàng Dao Tư, Lý Hiểu Nghệ nhanh chóng khôi phục dáng vẻ cũ, huyết vân trên mặt biến mất, lộ ra gương mặt thanh thuần trắng nõn cùng nụ cười dịu dàng thường thấy: "Được rồi, tôi đi trước đây, không bao lâu nữa em sẽ thấy được điều mình muốn. Cùng với...." Cô chuyển ánh mắt về phía Trịnh Tư Duyệt đang ngủ say: "Chẳng mấy chốc nữa tôi sẽ tới lấy thù lao."

Không biết vì sao, Hoàng Dao Tư có chút khẩn trương bóp bóp tay mình, gật đầu: "Vâng, em sẽ nói với Duyệt Duyệt."

Lý Hiểu Nghệ thỏa mãn gật đầu, lập tức biến mất ở trước mặt cô.

Hoàng Dao Tư quay trở lại giường, đắp chăn, không biết bởi vì đã biết Vương Hưng Trung sắp chết, sẽ không còn ai uy hiếp bọn họ mà kích động không ngủ được, hay là vì đứa nhỏ trong bụng Duyệt Duyệt sẽ phải rời khỏi bọn họ mà không ngủ được.

Đứa bé này vốn không được bọn họ hoan nghênh, cô không nên nghĩ nhiều.

Hoàng Dao Tư ép chính mình nhắm mắt lại, cố gắng ngủ.

Trong cục cảnh sát, Vương Hưng Trung bị lập biên bản, lại bị cảnh sát giáo dục một phen rồi mới được thả ra.

Lúc ra khỏi cục đã là nửa đêm.

Hắn cầm nón cùng khẩu trang trong tay nhưng không mang vào, còn mang cái gì nữa, mặt của hắn sớm đã bị cảnh sát thấy hết rồi. Đừng tưởng hắn không biết, lúc hắn lập biên bản có không ít cảnh sát tìm đủ lý do tới xem hắn, cứ như hắn là khỉ trong sở thú vậy.

Cảm giác này làm Vương Hưng Trung muốn nổi điên. Nội tâm hắn có một đoàn lửa chỉ chực chờ bùng nổ.

Hắn biết mình nháo lớn như vậy, Hoàng Dao Tư cùng Trịnh Tư Duyệt nhất định sẽ rời đi, bọn họ mới không ngu ngốc mà tiếp tục ở lại đó. Thay vì lại tìm thám tử tư tiếp tục truy tìm tung tích, không bằng trực tiếp tìm phóng viên tung ra tin tức về bọn họ.

Khi đó, nói không chừng hắn sẽ kiếm được một số tiền. Mà hai con khốn kia, không cần hắn tìm, cư dân mạng sẽ giúp hắn lôi chúng ra.

Chúng bất nhân thì đừng có trách hắn bất nghĩa. Muốn cho chút mặt mũi mà lại không cần, thật sự tưởng hắn tốt tính vậy sao?

Vương Hưng Trung cười nhạt, nếu thanh danh của hắn đã bị hủy, hắn cũng không việc gì để ý bị chỉ trỏ. Thế nhưng hai con khốn kia, nhất định Trịnh Tư Duyệt, đang có đứa nhỏ như vậy, hắn xem xem nó làm sao chịu đựng được áp lực dư luận.

Nghĩ tới đây, Vương Hưng Trung cực kỳ hưng phấn, hắn phà ra một ngụm uất khí, cảm thấy thực thoải mái, tựa hồ thấy được dáng vẻ khóc lóc tuyệt vọng đau khổ của hai cô gái.

Thật con mẹ nó thoải mái mà.

Lúc nửa đêm, trên đường phố không có người, chỉ có mèo hoang chó hoang vẫn còn đang lang thang đánh dấu địa bàn hoạt động của mình.

Dưới ánh đèn tối âm u, bóng của hắn kéo ra thật dài.

Nơi này cách chỗ ở của hắn quá xa, không có tuyến xe bus để đi. Mà giờ này thì taxi cũng không thấy bóng dáng. Vương Hưng Trung không thể làm gì khác hơn là lấy di động ra hẹn tài xế DD.

Nghĩ tới đây, hắn nhịn không được mắng mỏ nhóm Hoàng Tư Dao vài câu.

Lúc hắn mở khóa màn hình thì một chiếc taxi đột nhiên xuất hiện rồi dừng lại trước mặt hắn, là một nữ tài xế, dáng dấp rất xinh đẹp, dò hỏi hắn có muốn đi xe hay không.

Vương Hưng Trung cất di động: "Có có có."

Hắn lên xe, báo ra một địa điểm, sau đó mới nhớ ra mình vẫn chưa đội nón đeo khẩu trang, hắn sợ tài xế phát hiện, thế nhưng chỉ thấy tài xế thực nghiêm túc lái xe, hoàn toàn không chú ý tới mặt hắn. Hoặc có lẽ là căn bản không chú ý hắn có dáng dấp thế nào.

Điều này lại làm Vương Hưng Trung khá hứng thú quan sát nữ tài xế này, người này quả thực rất xinh đẹp, giống như đại minh tinh vậy, giá trị nhan sắc cực cao!

Hắn đeo khẩu trang vào, cố ý sáp tới gần hỏi: "Mỹ nữ, sao nửa đêm rồi vẫn chưa nghỉ ngơi vậy?"

Nữ tài xế vừa lái xe vừa nói: "Muốn kiếm tiền! Bằng không ai lại lái xe lúc nửa đêm thế này. Đúng rồi, còn anh? Sao hơn nửa đêm rồi còn lang thang ngoài phố? Nơi này bình thường rất ít xe."

Nhắc tới chuyện này, Vương Hưng Trung lại tức giận, hắn nhíu mày không muốn nói, định bụng chuyển sang chủ đề khác thì lại nghe nữ tài xế nói: "Đúng rồi, tôi cảm thấy anh khá giống một người."

Vương Hưng Trung giật thót, lập tức nói: "Tôi đương nhiên giống người rồi, không thì... chẳng lẽ lại giống quỷ?"

Nữ tài xế bị hắn chọc cười, quay lại nhìn hắn một cái rồi cười rộ lên, trông lại càng xinh đẹp hơn, rất giống một nữ minh tinh.

Vương Hưng Trung nói: "Tôi thấy cô cũng giống một người."

Nữ tài xế cười mà không cười nhìn hắn: "Giống ai?"

Vương Hưng Trung cẩn thận suy nghĩ, rốt cuộc mới nhớ ra: "Cô rất giống nữ minh tinh Lý Hiểu Nghệ đã nhảy lầu tự sát, cô có biết nữ minh tinh đó không?"

Nữ tài xế cười sáng lạn: "Biết, tôi đương nhiên biết."

"Cô rất giống nữ minh tinh đó." Đường nét gương mặt, cực kỳ giống. Nhưng Vương Hưng Trung không nghĩ ngợi nhiều, dù sao con gái bây giờ có vài người giống như phát điên vậy, thích phẫu thuật thành dáng vẻ của minh tinh, đi ra ngoài cũng không biết ai là đồ dỏm ai là đồ thật.

Nói chung là, rất loạn.

Nữ tài xế giống như cảm thấy đó là một lời khen nên vẫn luôn mỉm cười: "Anh biết anh trông giống ai không?"

Vương Hưng Trung sờ sờ khẩu trang, do dự nói: "Giống ai?"

Nữ tài xế lại quay lại nhìn hắn, lộ ra nụ cười quỷ dị làm Vương Hưng Trung vô thức nổi gai ốc: "Giống nam chính trong clip sex bị lộ khoảng thời gian trước, gã đàn ông thô bỉ làm người ta nhìn mà phát tởm."

Lửa giận trong lòng Vương Hưng Trung phừng lên, nhịn không được siết chặt nắm tay, cười khô khốc: "Phải không? Có thể là vì gương mặt tôi khá phổ biến!"

Nữ tài xế không tiếp lời hắn, ngược lại lẩm bẩm: "Thật không biết gã Vương Hưng Trung nghĩ thế nào, sao lại luẩn quẩn trong lòng quay loại video như vậy chứ? Tôi cảm thấy có lẽ là hắn muốn dùng video để uy hiếp đàng gái, kết quả IQ không đủ nên bị đàng gái đấm ngược, rơi vào kết cục bị người người tởm lợm. Chuyện này cho chúng ta thấy đạo lý gì? Là khi đối nhân xử thế, tuyệt đối không thể có tâm tư xấu xa."

Cả gương mặt Vương Hưng Trung cứng đờ, bởi vì hết thảy đều bị nữ tài xế nói trúng.

Thế nhưng hắn vẫn nhịn không được phản bác: "Ai nói nhất định phải là như vậy? Biết đâu là do nữ chính trong clip quá đê tiện, cố ý muốn hủy danh tiếng người đàn ông kia thì sao?"

Nữ tài xế đột nhiên thắng gấp, dừng xe lại, Vương Hưng Trung không kịp phản ứng theo quán tính nhào tới trước, ngực bị đập đau nhức. Hắn tức giận ngẩng đầu lên lại nhìn thấy một gương mặt hoàn toàn biến dạng đang chảy máu ròng ròng, hai mắt lồi ra nhìn hắn: "Bởi vì tao cũng là người bị hại, cho nên mày không cần cãi chày cãi cối."

"A a a a a a...." Vương Hưng Trung sợ tới tè ra quần, trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hắn cố gắng mở cửa xe nhưng làm thế nào cũng không mở cửa được.

Nữ tài xế nhìn bộ dáng kinh hoảng của hắn mà cười khanh khách không ngừng, phối hợp với gương mặt đáng sợ kia, Vương Hưng Trung nghe mà muốn tắc nghẽn cơ tim.

"Không phải mày nói tao giống nữ minh tinh à?" Nữ tài xế vuốt mặt, huyết lệ ồ ồ chảy xuống: "Có giống không?"

Vương Hưng Trung hoảng sợ mở to mắt, nghĩ tới trong tin tức trước kia nói là Lý Hiểu Nghệ nhảy lầu tự sát, dáng vẻ trước khi chết không được công bố, thế nhưng nhìn tình huống trước mắt, hắn còn không hiểu sao?

Người trước mắt hắn chính là Lý Hiểu Nghệ! ! !

"Đừng giết tôi, đừng giết tôi, không phải tôi hại cô, không phải tôi làm hại cô mà!" Vương Hưng Trung khóc ròng, hạ thân ẩm ướt, mùi khai rình lan tỏa trong không gian bị bịt kín.

Lý Hiểu Nghệ chán ghét quay đầu đi: "Lúc khi dễ mấy cô gái, không phải mày rất lợi hại à? Sao bây giờ lại chết nhát như vậy?"

Vương Hưng Trung hoảng sợ lắc đầu: "Không có, tôi thật sự không khi dễ ai cả. Là, là bọn Hoàng Dao Tư đối phó tôi. Là bọn họ công bố video ra ngoài, tôi không hề làm gì cả. Tôi mới là người bị hại!"

Lý Hiểu Nghệ nhìn gương mặt xạo sự của hắn, cảm thấy quá tởm lợm, cũng mất đi tâm tư đùa giỡn, cô đưa tay, cánh tay đột nhiên dài ngoằn ra, dễ dàng bóp cổ Vương Hưng Trung.

Vương Hưng Trung tuyệt vọng mở to mắt, hắn liều mạng giãy giụa, thế nhưng cánh tay của Lý Hiểu Nghệ lạnh như băng, giống như thân thể của rắn độc mà quấn lấy cổ hắn, từng chút từng chút siết chặt làm hắn không hít thở được.

'Rắc' tiếng vang giòn rụm vang lên trong xe, Lý Hiểu Nghệ thu tay lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn thân thể Vương Hưng Trung nằm xụi lơ.

Âm hồn của hắn vừa mới xuất hiện, còn chưa kịp phản ứng đã bị Lý Hiểu Nghệ há miệng nuốt trọn.

Thoải mái!

Lý Hiểu Nghệ cười thỏa mãn, cô không ngừng cắn nuốt âm hồn, không ngừng lớn mạnh bản thân, cảm giác mình là chúa tể thế giới thật sự tốt quá!

Ngày hôm sau, cảnh sát giao thông trong lúc làm việc đã nhìn thấy chiếc taxi này đậu trên quốc lộ, không có người lái, tới gần xuyên qua cửa sổ xe có thể nhìn thấy chỗ ngồi phía sau hình như có người. Cảnh sát lập tức gọi cho bệnh viện, đồng thời nhanh chóng đập cửa sổ xe, mở cửa sau.

Cửa xe vừa mở ra, thi thể tái nhợt của Vương Hưng Trung liền xuất hiện trước mặt mọi người.

Quần chúng vây xem sợ tới hét chói tai, người lớn gan nhìn vài lần rồi đột nhiên hô: "Người này không phải là Vương Hưng Trung sao?"

"Ôi chao, đúng vậy, sao lại là hắn chứ? Hắn tự sát à?"

"Không lẽ là không chịu nổi áp lực dư luận?"

"Không có khả năng, có tự sát cũng không nên ở trong xe như vậy! Chắc là mưu sát rồi!"

"Ôi má ơi, dọa chết người!"

...

[end 283]

[284] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không - Cảnh Sát Tới Cửa

****

"...hôm nay một cảnh sát giao thông phải hiện một thi thể trên xe taxi ở đường XX, danh tính người chết chính là Vương Hưng Trung, nam chính trong clip tình ái bị phát tán trên mạng khoảng thời gian trước..."

Hoàng Dao Tư không ngờ mình chỉ tùy tiện mở TV xem tin tức buổi sáng lại phát hiện một bất ngờ lớn như vậy.

"Duyệt Duyệt, Duyệt Duyệt, bồ mau tới xem nè, Vương Hưng Trung chết rồi!" Hoàng Dao Tư kích động, tên cặn bã đó rốt cuộc cũng chết rồi sao? Sau này cô cùng Duyệt Duyệt rốt cuộc không còn bị hắn uy hiếp, không còn lo lắng hãi hùng nữa rồi!

Trịnh Tư Duyệt đang ở bên kia uống sữa bò, nghe thấy lời Hoàng Dao Tư nói thì kinh ngạc vội vàng đi tới, tin tức vẫn còn đang chiếu, thi thể Vương Hưng Trung bị đánh gạch men, không để lộ ra, thế nhưng tin tức đã được công bố chứng tỏ hắn thật sự đã chết rồi.

"Sao lại đột nhiên như vậy chứ?" Buổi sáng Trịnh Tư Duyệt vẫn còn lo lắng không biết nên làm sao, hôm qua Vương Hưng Trung ở ngoài cửa mắng chửi bọn họ rất nhiều, còn uy hiếp nếu bọn họ không chịu ra ngoài thì hắn sẽ nói với phóng viên, bọn họ chính là nữ chính trong clip.

Trịnh Tư Duyệt sợ muốn chết, tâm tình quá nặng nề làm hôm nay khi thức dậy bụng của cô ẩn ẩn đau đớn.

Hoàng Dao Tư cũng không giấu cô: "Là mình nhờ nữ thần giúp."

Trịnh Tư Duyệt quay phắt qua nhìn Hoàng Dao Tư, có chút khó tiếp nhận: "Dao Dao, sao bồ có thể..."

Hoàng Dao Tư thô lỗ ngắt lời bạn mình: "Vì sao không thể? Duyệt Duyệt, so với mình bồ còn hiểu rõ tên Vương Hưng Trung kia là người thế nào. Bộ nghĩ chúng ta làm như vậy thì hắn sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Những lời hắn uy hiếp ngày hôm qua không phải đùa đâu, hắn thật sự muốn kéo chúng ta xuống nước."

Sắc mặt Hoàng Dao Tư trở nên nghiêm nghị: "Quen hắn nhiều năm như vậy, mình cũng biết tính cách của hắn, nếu không kéo chúng ta chết cùng hắn sẽ không chịu thôi đâu. Là mình đã đi sai bước quan trọng nhất, ngay từ lúc hắn mới nổi tiếng, chúng ta nên nhờ nữ thần giết chết hắn. Như vậy sẽ không phải lo lắng hãi hùng như bây giờ."

Trịnh Tư Duyệt hốt hoảng, không biết vì sao Dao Dao lại trở nên tàn nhẫn như vậy? Chính là, Trịnh Tư Duyệt không thể không thừa nhận cô ấy nói đúng, nếu như Vương Hưng Trung không chết, bọn họ sẽ sống thế nào đây? Nếu không có Lý Hiểu Nghệ, bọn họ bây giờ sẽ ra sao?

Hết thảy những gì Vương Hưng Trung trải qua chính là những gì cô sẽ phải trải qua, đời này cô sẽ sống trong địa ngục. Không chết trong im lặng thì cũng sẽ phát điên trong im lặng.

Có lẽ cô sẽ héo rũ như đóa hoa tươi, cũng có lẽ cô sẽ phát điên mà đồng quy vu tận với Vương Hưng Trung, không có con đường nào tốt đẹp cả.

Chỉ như hiện tại cô mới không cần lo lắng bị đe dọa, không cần lo video bị lộ ra ngoài, lại càng không cần lo Vương Hưng Trung sẽ tới quấy rầy bọn họ.

Bởi vì hắn đã chết rồi, hắn sẽ không xuất hiện trước mặt bọn họ nữa.

Thế giới an tĩnh!

Không ai biết cô đã trải qua chuyện gì, không ai biết cô từng có con, mọi thứ sẽ bắt đầu lại từ đầu, bọn họ vẫn còn có ngày mai, vẫn còn có tương lai, bọn họ sẽ không để cuộc đời của mình khô héo trong vũng nước bẩn.

Trịnh Tư Duyệt buông ly sữa trong tay xuống, ôm lấy Hoàng Dao Tư, vành mắt đỏ ửng nói: "Dao Dao, cám ơn bồ!"

Hoàng Dao Tư ngẩn người, ôm lấy người bạn: "Ngốc quá, cám ơn gì chứ, bọn mình là khuê mật tốt mà!" Cô xoa xoa đầu Trịnh Tư Duyệt, thầm thở dài.

"Duyệt Duyệt, sau này đừng mềm yếu như vậy, phải cứng rắn như mình này."

Trịnh Tư Duyệt buông tay, lau nước mắt: "Chính là mình học theo không được, mình quá ngu ngốc!"

Hoàng Dao Tư chỉa chỉa trán Trịnh Tư Duyệt: "Ngốc quá, mình sẽ dạy cho bồ! Có mình ở đây, bồ khẳng định sẽ học được."

Trịnh Tư Duyệt nín khóc mỉm cười, thực an tâm ôm lấy cánh tay bạn mình.

Hoàng Dao Tư xem tin tức, im lặng một hồi mới nói: "Ngày mai nữ thần sẽ tới lấy đứa nhỏ của bồ!"

Trịnh Tư Duyệt theo bản năng ôm chặt tay Hoàng Dao Tư hơn, thân thể thả lỏng, ánh mắt xa xăm: "Ừm, mình biết rồi, phải cám ơn chị ấy. Không có chị ấy thì chúng ta cũng không có được cuộc sống như bây giờ."

Hoàng Dao Tư ừ một tiếng không nói thêm gì, chuyện tới nước này kỳ thực không còn gì để nói nữa, kết cục sớm đã định rồi, đây là điều bọn họ đã biết ngay từ ban đầu.

Buổi tối hôm sau, Trịnh Tư Duyệt cùng Hoàng Dao Tư ngồi trên giường khách sạn, lẳng lặng chờ Lý Hiểu Nghệ tới.

Bụng Trịnh Tư Duyệt hơi nhô lên, tựa hồ biết mẹ không cần mình nữa nên cả ngày nay bụng Trịnh Tư Duyệt không quá thoải mái, đứa bé vẫn luôn nháo ầm ĩ. Thế nhưng vào thời gian này không nên máy thai kịch liệt như vậy mới đúng.

Trịnh Tư Duyệt cảm thấy có lẽ mình đã nghĩ quá nhiều.

Tám giờ tối, Lý Hiểu Nghệ xuất hiện.

Trịnh Tư Duyệt theo bản năng ôm lấy tay Hoàng Dao Tư, có chút khẩn trương.

Hôm nay Lý Hiểu Nghệ mặc một chiếc váy đỏ sậm, màu sắc đặc biệt rực rỡ chói mắt, khí thế cả người rất mạnh mẽ.

Hoàng Dao Tư mơ hồ cảm thấy nữ thần của mình hình như đang lột xác, chỉ là không rõ điều đó là tốt hay xấu.

"Hẳn là hai em đã thấy tin tức rồi, Vương Hưng Trung đã chết, sẽ không còn ai uy hiếp hai em được nữa." Lý Hiểu Nghệ nói.

Hoàng Dao Tư gật đầu: "Đã thấy ạ, cám ơn nữ thần! Đứa nhỏ...." Cô nhìn Trịnh Tư Duyệt, Trịnh Tư Duyệt hít sâu một hơi, tiến tới trước nói: "Chị lấy đứa nhỏ đi!"

Lý Hiểu Nghệ gật đầu, hài lòng mỉm cười: "Em yên tâm, sẽ không khó chịu, chỉ đau như người bị sảy thai thôi. Ngay bây giờ gọi điện cho xe cứu thương tới, nói là mình bị sảy thai."

Hoàng Dao Tư gọi điện, mà bên này Lý Hiểu Nghệ nhanh chóng lấy đứa nhỏ của Trịnh Tư Duyệt đi.

Trịnh Tư Duyệt nằm trên giường nhắm chặt mắt không dám nhìn, cô không biết Lý Hiểu Nghệ làm thế nào lấy đứa nhỏ của mình đi, cô chỉ cảm thấy bụng đau đớn, ngay sau đó tựa hồ có thứ gì đó bị lấy ra khỏi thân thể.

Quanh mũi là mùi máu tươi.

"Được rồi!"

Âm thanh của Lý Hiểu Nghệ giống như từ xa xôi truyền tới, Trịnh Tư Duyệt yếu ớt mở mắt, có cảm giác hạ thân mình đang chảy máu, bụng ẩn ẩn đau như thật sự bị sảy thai.

Cô không nhìn thấy đứa nhỏ không có duyên với mình, chỉ thấy gương mặt trở nên càng yêu dị hơn của Lý Hiểu Nghệ: "Giao dịch của chúng ta kết thúc, tạm biệt!"

Hoàng Dao Tư gọi điện thoại xong chạy trở lại thì Lý Hiểu Nghệ đã rời đi. Chỉ còn ở lại Trịnh Tư Duyệt sắc mặt tái nhợt ôm bụng co rúc thành một đoàn ở trên giường.

Trên giường toàn là máu, nhìn mà giật mình.

"Duyệt Duyệt, Duyệt Duyệt, bồ đừng sợ, sẽ không sao đâu, mình đã gọi cấp cứu rồi."

Hoàng Dao Tư nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Trịnh Tư Duyệt, không ngừng an ủi, thế nhưng trong lòng lại đang phát run. Đáng lý ra cô nên đưa Duyệt Duyệt tới bệnh viện rồi hãy để nữ thần lấy đứa nhỏ đi, như vậy... Duyệt Duyệt có thể được trị liệu kịp lúc.

Lỡ như, lỡ như nữ thần lừa bọn họ thì sao?

Lỡ như lấy đứa nhỏ đi sẽ tạo thành tổn thương rất lớn cho thân thể Duyệt Duyệt thì sao?

Hoàng Dao Tư hối tiếc không thôi, cảm giác mình quá ngu ngốc.

May mắn là xe cứu thương tới rất nhanh, Hoàng Dao Tư khẩn trương theo Trịnh Tư Duyệt lên xe cứu thương, không ngừng an ủi.

Sự thật chứng minh Lý Hiểu Nghệ không lừa bọn họ, bác sĩ cho ra kết luận là sinh non tự nhiên, đứa bé không giữ được, cơ thể thai phụ không có gì đáng ngại, chỉ là mất máu quá nhiều nên cần phải bồi bổ.

Trên giường bệnh, Trịnh Tư Duyệt đang được truyền nước, sắc mặt cô tái nhợt, thân thể suy yếu, nhắm mắt ngủ. Hoàng Dao Tư ngồi ở bên cạnh, cầm khăn giúp cô lau mồ hôi trên trán.

Cứ vậy vượt qua một buổi tối, hôm sau Hoàng Dao Tư thức dậy từ rất sớm, Trịnh Tư Duyệt thì vẫn còn đang ngủ.

Đúng lúc này cửa phòng bệnh bị người mở ra, hai người đàn ông đi vào. Hoàng Dao Tư nhíu mày: "Hai người là?"

Hai người đưa ra thẻ cảnh sát: "Chào cô, chúng tôi là cảnh sát."

Trong lòng Hoàng Dao Tư khẽ run, biểu cảm lại tự nhiên lộ ra hoang mang: "Cảnh sát? ! Xin hỏi cảnh sát tới có chuyện gì không?"

"Là như vầy, chúng tôi tới để hỏi một chút về chuyện của Vương Hưng Trung."

Hoàng Dao Tư liếc nhìn Trịnh Tư Duyệt, sau đó thấp giọng nói: "Bạn tôi vẫn còn khó chịu, chúng ta ra ngoài rồi nói."

Hai vị cảnh sát dò xét nhìn Trịnh Tư Duyệt, lúc tới bọn họ đã điều tra qua, Trịnh Tư Duyệt vừa mới sinh non: "Được!"

Bên ngoài phòng bệnh, Hoàng Dao Tư cẩn thận đóng cửa lại, sau đó đi tới vị trí gần cửa sổ, đảm bảo sẽ không ồn tới Trịnh Tư Duyệt mới mở miệng nói: "Tên cặn bã đó bây giờ không có quan hệ gì với tôi hết, tôi cảm thấy mình không có gì hay ho để nói cả."

Hai vị cảnh sát nhìn nhau, một người nói: "Ngày hôm qua cô đã báo cảnh sát là Vương Hưng Trung gây rối ở cửa nhà mình, đúng không?"

Hoàng Dao Tư gật đầu: "Không sai, tôi nghĩ hai người cũng biết tên khốn Vương Hưng Trung kia chính là nam chính trong clip tình ái hot trước đó. Anh cảm thấy sau khi biết chuyện như vậy tôi còn tiếp tục quen với hắn à? Cũng vì không tiếp nhận chuyện chia tay nên hắn mới tới gây rối."

"Người phụ nữ trong clip là ai, cô có biết không?"

Hoàng Dao Tư cười lạnh: "Hắn ta quan hệ với nhiều người như vậy, ai biết là ai chứ. Hắn lén làm nhiều chuyện như vậy ở sau lưng tôi, biết đâu vì xích mích với cô gái nào đó nên mới bị phát tán video. Nếu nói thì tôi chỉ có thể nói hắn đáng đời lắm! Tôi mù rồi mới quen hắn lâu như vậy, giờ nghĩ lại chỉ thấy buồn nôn!"

"Chính là, căn cứ theo lời hàng xóm của cô thì lúc tới căn hộ, Vương Hưng Trung có uy hiếp sẽ tung ra video của hai người, đây là ý gì?"

Nói tới chuyện này, Hoàng Dao Tư biết có vài chuyện không thể giấu được, cô cố ý đỏ vành mắt nói: "Trước đó tôi không biết hắn là người như vậy nên mới quay những video đó. Sau khi sự tình tuôn ra, hắn giống như phát điên nói là muốn tung luôn video của tôi và hắn. Điên à, tôi mới không phải kẻ ngu, việc gì lại phải bôi đen mình như vậy? Dựa vào cái gì mà nói xấu tôi như vậy chứ? Lẽ nào bởi vì tôi là bạn gái của hắn? Hơn nữa tôi cũng xem tin tức mới biết hắn từng quen nhiều cô gái như vậy, thật sự kinh tởm."

"Có nghĩa là nữ chính trong video là cô?"

Điểm này Hoàng Dao Tư phủ nhận, thực tế thì người trong clip quả thật không phải là cô: "Không phải, ngoại trừ ở nhà, tôi không quay video ở nơi khác."

Hai vị cảnh sát nhìn nhau một cái, tiếp tục hỏi: "Xin hỏi vào lúc mười hai giờ đến một giờ đêm qua, cô ở nơi nào?"

Hoàng Dao Tư hít hít mũi: "Ở khách sạn, muộn như vậy thì khẳng định là đang ngủ. Anh tới khách sạn xem camera giám sát là biết. Tôi không có ra ngoài! Hai người không nghĩ là tôi giết hắn đi? Nói đùa gì vậy, tôi không có ngu như vậy, vì một tên cặn bã mà tự hủy chính mình. Đừng có nói đùa!"

[end 284]

[285] Tiên Sinh, Đoán Mệnh Không - Phòng Trọ Của Trịnh Tư Duyệt

****

Sau khi biết tình huống căn bản, hai vị cảnh sát liền rời đi, trước khi đi còn nói với Hoàng Dao Tư nếu nhớ ra gì đó thì có thể liên hệ với bọn họ.

Hoàng Dao Tư cầm danh thiếp gật đầu, nhìn cảnh sát rời đi, cô lạnh lùng lau nước mắt. Cô không sợ chút nào cả, mặc kệ cảnh sát điều tra thế nào cũng không thể tra ra. Chuyện video không phải cô làm, cô cũng không up lên đâu, lúc Vương Hưng Trung chết, cô cùng Trịnh Tư Duyệt đang ở khách sạn, tiếp tân có thể chứng minh.

Vì thế cho dù bọn họ có nghi ngờ cũng không thể tra được bất kỳ chứng cứ nào.

Cô không tin trên đời này còn người tin tưởng quỷ hồn tồn tại.

Hoàng Dao Tư quay trở lại phòng bệnh, Trịnh Tư Duyệt suy yếu mở mắt: "Bồ đi đâu vậy?"

Hoàng Dao Tư mỉm cười chỉnh lại chăn: "Không có gì, có hai vị cảnh sát tới hỏi chuyện Vương Hưng Trung."

Trịnh Tư Duyệt nghe vậy thì nhịn không được khẩn trương, cô muốn ngồi dậy nhưng động tác ảnh hưởng tới phần bụng nên đau đớn ngã trở xuống, Hoàng Dao Tư thấy vậy vội hỏi: "Bồ đừng lộn xộn, bồ còn đang khó chịu đấy!" Cô điều chỉnh lại vị trí giúp Trịnh Tư Duyệt rồi nói: "Đừng suy nghĩ nhiều quá, cảnh sát không tra được gì đâu. Chúng ta không hề làm gì cả, mọi chuyện đều là nữ thần giúp chúng ta. Bồ ngẫm lại mà xem, chúng ta có chứng cớ vắng mặt rõ ràng, chúng ta cũng không up video lên, bọn họ không tìm được chứng cớ."

Trịnh Tư Duyệt ngẫm nghĩ lại cũng cảm thấy như vậy, bọn họ không hề đụng tới video, lúc Vương Hưng Trung chết bọn họ cũng không biết rõ tình huống, vì thế căn bản không thể nào điều tra tới chỗ bọn họ được.

Cô thở dài một hơi, mặt tái nhợt cầm tay Hoàng Dao Tư: "Dao Dao, cám ơn bồ, nếu không phải bồ...."

Hoàng Dao Tư trừng mắt: "Hai chúng ta mà còn nói cám ơn cái gì! Mau nhắm mắt lại nghỉ ngơi thật tốt đi!"

Trịnh Tư Duyệt mỉm cười ừ một tiếng, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, cô rất cảm kích khi có một người bạn tốt như vậy. Nhìn dáng dấp suy yếu của Trịnh Tư Duyệt, trong lòng Hoàng Dao Tư vẫn có chút hổ thẹn, nếu không phải vì cô thì Trịnh Tư Duyệt cũng không trải qua những chuyện này. Mỗi khi nghĩ tới đây Hoàng Dao Tư liền nhịn không được muốn chặt tên Vương Hưng Trung kia thành tám khúc.

Trong cục cảnh sát....

Lưu Nhất Minh ngậm một điếu thuốc, hỏi hai cấp dưới vừa trở lại: "Thế nào? Hỏi được gì không?"

Cấp dưới nói: "Theo Hoàng Dao Tư nói, sau khi video xuất hiện cô ta mới chia tay với Vương Hưng Trung, thế nhưng Vương Hưng Trung không đồng ý nên mới không ngừng dây dưa. Đêm qua Vương Hưng Trung tìm được chỗ ở mới của Hoàng Dao Tư, Hoàng Dao Tư báo cảnh sát để đồng sự của chúng ta bắt người đi. Khoảng chừng mười một giờ đêm, sau khi làm biên bản xong thì thả hắn đi. Sau đó hắn bị mưu sát trong xe taxi. Bởi vì nơi đó không có camera cộng thêm đã là nửa đêm nên không có người chứng kiến, không có tin tức gì hữu dụng."

Lưu Nhất Minh đã qua bên pháp y, dựa theo lời pháp y thì nguyên nhân tử vong là bị vặn gãy cổ. Không sai, chính là bị vặn gãy cổ mà chết. Hơn nữa còn là một lần là thành công, thủ đoạn gọn gàng đẹp đẽ.

Pháp y suy đoán, hung thủ là một người đàn ông có khí lực rất lớn, hơn nữa rất có thể đã từng học võ. Bằng không, một người trưởng thành bình thường, không có trụ cột võ thuật thì không có khả năng hành động dứt khoát gọn gàng như vậy, cứ hệt như giết gà mà vặn gãy cổ một người đàn ông trưởng thành.

"Đã điều tra xem hắn có kẻ thù gì chưa?"

"Vấn đề này thì bọn em có tới công ty của hắn, đồng nghiệp công ty nói bình thường hắn làm việc nghiêm túc, hiền lành, nếu không có vụ video Vigo bị tuôn ra, bọn họ căn bản không biết thì ra hắn là người như vậy. Hắn cùng đồng nghiệp quả thực cũng có mâu thuẫn nhỏ, thế nhưng không lớn tới mức muốn giết hắn. Hơn nữa bọn em cũng điều tra số đồng nghiệp có mâu thuẫn kia, đều không có thời gian gây án."

Lưu Nhất Minh dụi tắt điếu thuốc: "Có tìm được cô gái trong video không?"

Cấp dưới nói: "Vẫn chưa, cư dân mạng nói là video được quay lại bằng điện thoại chứ không phải video gốc, dùng kỹ thuật cũng không thể khôi phục."

Lưu Nhất Minh đứng dậy: "Xem ra phải tới khách sạn Vương Hưng Trung ở trước đó hỏi một chút rồi."

Anh giật giật thân mình dẫn theo hai cấp dưới rời khỏi phòng làm việc, vừa vặn gặp Dương Lâm Tây vừa từ bên ngoài trở về: "U, về rồi à?"

Lưu Nhất Minh biết dạo này Dương Lâm Tây cùng Tống Triết ra ngoài, vụ án bà nội giết cháu ruột oanh động gần đây chính là do Dương Lâm Tây phụ trách.

Mấy ngày nay Dương Lâm Tây bận rộn tới mệt lử, râu ria xồm xoàm, nhìn thấy Lưu Nhất Minh thì nhịn không được ngáp một cái, đã mấy ngày rồi anh không được nghỉ ngơi tốt: "Vâng, cuối cùng cũng kết thúc, em phải chuẩn bị báo cáo một chút rồi về ngủ nghỉ cho đã. Còn anh?"

Lưu Nhất Minh giơ tư liệu trong tay: "Nam chính trong video Vigo hot trước đó đã chết rồi, anh đang điều tra!"

Dương Lâm Tây có chút kinh ngạc, chuyện đó anh cũng biết, khi đó tin tức này hot rần rần, mỗi ngày tin tức điện thoại đều có tin về hắn, không ngờ người này thế mà lại chết.

"Mưu sát à?"

Lưu Nhất Minh gật đầu, làm động tác vặn cổ: "Bị người ta gọn gàng vặn gãy cổ."

Dương Lâm Tây nhíu mày: "Hung thủ có luyện võ à?"

"Có khả năng, bây giờ vẫn chưa rõ lắm!" Lưu Nhất Minh nhún vai, thế nhưng cơ bản thì anh cũng cho rằng hung thủ có luyện võ, ngay cả anh cũng không có cách nào gọn gàng vặn gãy cổ một người như vậy, bộ tưởng là đang đóng phim sao?

"Vậy anh đi đi, em về phòng làm việc đây, mệt sắp chết rồi!"

Lưu Nhất Minh gật đầu, cười cười nhìn Dương Lâm Tây xoay người đi, đột nhiên nghĩ tới gì đó lại gọi lại hỏi: "Ôi chao, Tống Triết đâu? Cậu ta về rồi à?"

Dương Lâm Tây ngáp một cái, lau nước mắt rồi không quá để tâm nói: "Vâng, chuyện này quá khiêu chiến tam quan, em thấy Tống Triết rất khó chịu. Nếu không phải có Tiêu Thiên ở bên cạnh, em cũng không biết làm sao an ủi cậu ấy. Mấy ngày nay cậu ấy cùng em bận rộn lo xử lý chuyện này, khó lắm mới kết thúc, em nói cậu ấy trở về nghỉ ngơi rồi. Làm sao vậy? Anh tìm cậu ấy có việc à?"

Lưu Nhất Minh cười nói: "Không có gì, chỉ thuận miệng hỏi thôi, cậu đi làm việc đi, anh đi trước đây!"

Dương Lâm Tây đưa lưng về phía anh quơ quơ tay, có cảm giác hữu khí vô lực: "Bye!"

Lưu Nhất Minh xoay người, ý cười biến mất, anh nhìn qua hai cấp dưới: "Đi thôi!"

Ba người lái xe tới huyện lân cận, tới khách sạn mà Vương Hưng Trung đã ở khi đó.

Lưu Nhất Minh tìm tới quản lý, hỏi chuyện khi đó.

Bởi vì Vương Hưng Trung chính là nam chính của clip Vigo đang hot, hắn chết đi thì truyền thông liền nhao nhao đưa tin, một lần nữa trở thành tin hot. Vì vậy mà quản lý khách sạn cũng biết Vương Hưng Trung chết.

Cho nên khi cảnh sát tới điều tra, ông cũng không quá kinh ngạc, nói rõ đầu đuôi chuyện khi đó: "Hôm đó chắc khoảng tám giờ tối, tôi nhận được khiếu nại của Vương Hưng Trung, hắn nói TV của khách sạn chúng tôi có vấn đề. Tôi xuống phòng thì phát hiện trên TV đang chiếu đoạn video trên Vigo. Chúng tôi cũng rất kinh ngạc, nguyên do là kênh TV không phải do khách sạn chúng tôi điều khiển. Vương Hưng Trung yêu cầu chúng tôi cắt bỏ, khi đó tôi cũng thật khó hiểu, chỉ vâng vâng có lệ rồi tới khỏi nhóm nhân viên kỹ thuật của khách sạn. Bên kỹ thuật cũng không biết là tại sao, còn chưa kịp tra xét thì tiết mục TV đã khôi phục bình thường. Nhân viên kỹ thuật kiểm tra lại thì không phát hiện có vấn đề gì. Video đó ù ù cạc cạc đột nhiên xuất hiện rồi lại ù ù cạc cạc biến mất."

"Sau đó tôi tới phòng Vương Hưng Trung báo cho hắn biết chuyện này, hắn có vẻ rất cáu kỉnh, rất tức giận, tựa hồ vừa cãi nhau với ai đó nên đập đổ vỡ hết mọi thứ trong phòng. Hắn yêu cầu khách sạn chúng tôi bồi thường, thế nhưng yêu cầu này rõ ràng là cố tình sinh sự, bởi vì sự cố không phải do khách sạn chúng tôi, lúc đang tranh chấp thì khách trọ ở các phòng khác cũng đi ra xem. Có vài người phát hiện hắn là Vương Hưng Trung liền lén quay video lại, Vương Hưng Trung phát hiện thì xảy ra xung đột đánh nhau. Không còn cách nào, tôi chỉ đành báo cảnh sát. Sau đó Vương Hưng Trung trả phòng, rời đi."

Lưu Nhất Minh gật đầu: "Video đó ở chỗ các ông không có bản gốc à?"

Quản lý khách sạn cười khổ nói: "Làm sao chúng tôi có được chứ, là nó tự dưng xuất hiện trên kênh TV. Cũng vì thế mà trước đó khách sạn chúng tôi còn bị khách hàng khiếu nại. Mới đầu cứ tưởng là có hacker công kích mạng internet của khách sạn, thế nhưng bên kỹ thuật kiểm tra thì không phát hiện có virus gì cả. Vì thế tới tận bây giờ chúng tôi vẫn không biết là tại vì sao." Quản lý cảm thấy chuyện này rõ là xui tận mạng.

Không có bản gốc thì có chút khó giải quyết!

"Ngoại trừ chuyện này, ông còn tin tức nào khác không?"

Quản lý khách sạn suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Không có, sau khi từ cục cảnh sát quay lại, Vương Hưng Trung không nói năng gì, ngày hôm sau thì trả phòng rời đi."

"Được rồi, cám ơn nhiều!"

Rời khỏi khách sạn, cấp dưới có chút thất vọng nói: "Không có video gốc thì phải làm thế nào đây?"

Lưu Nhất Minh hút thuốc, suy nghĩ một chút rồi nói: "Video không phải chỉ có nhân vật nữ bị đánh gạch men thôi sao? Cậu bảo bên kỹ thuật so sánh căn phòng đó một chút, xem có phải quay ở khách sạn nào đó hay không."

Ánh mắt cấp dưới sáng lên, lập tức gọi điện thoại.

Sau vài tiếng, trên đường nhóm Lưu Nhất Minh lái xe quay trở về thì cấp dưới nhận được điện thoại của bên kỹ thuật, báo là đã tìm được căn phòng đó.

Không phải khách sạn mà là nhà thuê. Vừa vặn trên trang web có đăng hình, bên kỹ thuật so sánh bức hình cùng đoạn clip, phát hiện là giống như đúc.

Cấp dưới cúp máy, vẻ mặt hưng phấn: "Lão đại, anh biết người thuê phòng là ai không?"

Lưu Nhất Minh ngáp một cái: "Ai?"

"Là Trịnh Tư Duyệt!" Cấp dưới lớn tiếng nói.

Lưu Nhất Minh đang ngáp thì khựng lại: "Trịnh Tư Duyệt?" Tên này nghe rất quen! Chờ đã: "Đó không phải chính là khuê mật của Hoàng Dao Tư à?" Trong tư liệu có nói, Hoàng Dao Tư cùng Trịnh Tư Duyệt là bạn cùng phòng thời đại học, sau khi đi làm vẫn giữ liên lạc, tình cảm rất tốt.

"Không sai, chính là cô ta, là bạn tốt của Hoàng Dao Tư."

[end 285]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro