Chương 59: Tôi có người thích rồi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Uy hiếp này quả nhiên là có sức ảnh hưởng! Trái tim nhỏ bé của Tô Chỉ Hề run lên, đôi tay cứng đờ không có chổ để.

"Anh...... Anh đầu tiên buông tôi ra." Cô cảm thấy ngượng muốn chết mặt đỏ bừng.

Hách Kính Nghiêu cười khẽ, đột nhiên đến gần, gần tới mức tưởng chừng giây tiếp theo có thể hôn lên môi của cô.

Tô Chỉ Hề sợ tới mức liều mạng quay ra sau tránh né, lại bị anh nhanh tay nắm chặt ót ấn xuống, nhẹ nhàng xoay đầu cô trở về.

Nhìn người con trai môi mỏng này gần trong gang tấc, cô cầm lòng không đậu ngừng lại rồi hô hấp, tim đập nhanh như đánh trống.

"Không nói?" Hắn trầm thấp mở miệng, hơi thở phun trên mặt cô.

Tô Chỉ Hề hô hấp càng thêm dồn dập, hormone hương vị mãnh liệt làm nàng đầu váng hoa cả mắt, gương mặt đỏ hồng muốn lấy máu người ta mà.


"Xem ra, em thực sự chờ mong tôi ở chỗ này muốn em, nhỉ?" Biểu tình của anh lúc này thực sung sướng, đáy mắt màu đen càng thêm nồng đậm.

Tô Chỉ Hề kinh hồn táng đảm, liều mạng lắc đầu: "Không phải! Tôi...... tôi chính là không nghĩ nhìn thấy anh!"
Hách Kính Nghiêu ánh mắt trầm xuống: "Vì cái gì?"

"Không có vì cái gì cả." Tô Chỉ Hề quật cường di chuyển ánh mắt, "Hách thiếu gia, tôi chính là một học sinh bình thường, cầu xin anh buông tha cho tôi được không??"

Hách Kính Nghiêu nhìn thật lâu vào cô trong chốc lát, bỗng nhiên khẽ cười lên tiếng: "Tô Chỉ Hề, em có biết hay không, bây giờ em bộ dạng là ở chổ tôi, em có ủy khuất nhưng mà là em là không chịu nói."

Tô Chỉ Hề theo bản năng phản bác: "Tôi không có ủy khuất!"

Hách Kính Nghiêu khóe miệng cười lười biếng, chuẩn xác bàn tay ác ma sờ đến đùi cô, chọc cô một trận run rẩy: "Nếu em không chịu nói, như vậy tôi chỉ có thể thực hiện lời hứa nha."

Thực hiện lời hứa?

Tô Chỉ Hề trợn tròn đôi mắt, sau một lúc lâu mới phản ứng lại ý tứ của anh, tức khắc giống như bị bất động, cả người liều mạng hướng sô pha úp mặt vào, ánh mắt kinh hoảng giống một con nai con: "Hách Kính Nghiêu, anh không được xằng bậy! Nơi này là bệnh viện, tôi muốn kêu người tới!"

Người đàn ông thuận thế cúi xuống, chặt chẽ chế trụ eo cô, mỉm cười: "Em thử xem?"

Tô Chỉ Hề bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, hình như viện trưởng của bệnh viện này là người đàn ông cùng Hách Kính Nghiêu bạn thân. . .

Nếu người đàn ông này thật sự đối với cô làm cái chuyện gì, cô căn bản không thể nào phản kháng lại hắn.

Nhưng mà, cô vẫn như cũ không muốn nói cho người đàn ông này biết hắn có vị hôn thê...... Bởi vì, người đàn ông này vô cùng có khả năng nói rằng bởi vì cô đang ghen!

Hách Kính Nghiêu nhìn cô trong bộ dạng hoảng sợ, liền nhịn không được mà khi dể cảm xúa của cô.

Cô nói hay không, Hách Kính Nghiêu thật sự cũng không để ý, dù sao hắn sớm hay muộn cũng sẽ điều tra đến cùng, bất quá có cái lý do này để khi dễ cô, hắn một chút cũng không ngại.

Nghĩ đến đây, hắn bắt lấy cổ tay của cô, hơi dùng một chút lực, khiến cho thân thể của cô đi về phía trước.

Tô Chỉ Hề hoảng sợ mở to hai mắt, như là bị tra tấn bức cung phạm nhân dường như hô to: "Tôi nói, tôi nói!"
Hách Kính Nghiêu tiếc nuối dừng lại động tác, giọng nói khàn khàn đi vài phần: "Ừ?"

"Bởi vì, bởi vì tôi có thích một người!" Tô Chỉ Hề buột miệng nói ra.

Hách Kính Nghiêu ánh mắt tối sầm lại: "Cái này lý do không được."

"Như thế nào không được?" Tô Chỉ Hề nóng nảy, "Tôi có yêu thích một người, cho nên không thể cùng anh gặp mặt, cái này lý do quá đầy đủ!"

"Ồ, hắn là ai?" Hách Kính Nghiêu nheo đôi mắt lại nguy hiểm nhìn cô.

Tô Chỉ Hề lập tức đứng hình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro