Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương này đăng bên tuyến Dao Trừng rồi, nhìn lại thấy ngày xưa mình dịch ngu quá (mặc dù bây giờ vẫn ngu), giờ xách qua đây edit lại, ai đọc rồi có thể bỏ qua.

=====

Cảnh báo ABO sinh tử, CP chính Dao Trừng/Tiện Trừng, có khuynh hướng all Trừng, nếu không thể tiếp nhận được xin đừng đọc, fans Vong Tiện xin đừng đọc. Nếu có bình luận KY, tất cả sẽ bị xóa và kéo đen, không cho phản hồi.

Nếu như nối liền nội dung tình tiết 6-2 cùng 8-1 với nhau, đề mục đại khái chính là "Kim Quang Dao mỉa mai Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện phẫn nộ xé Mạc Huyền Vũ". Mua ha ha ha ha

Thiết lập: Khai Dương =Alpha, Ngọc Hành =Beta, Thiên Tuyền =Omega. Đặt tên dốt cho nên mượn tên thất tinh bắc đẩu.

————————————

Khi chiếc lá khô cuối cùng rụng xuống khỏi cây trong đình viện, Ngụy Anh đã có thể hiện thân bên cạnh Giang Trừng bốn hoặc năm canh giờ mỗi ngày.

Theo đứa con của bọn họ chậm rãi lớn lên, thời gian y hiện thân cũng càng ngày càng dài. Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, y sẽ không biến mất mà không báo trước khi mùa đông năm nay đến.

"Cuối thu trời lạnh, Giang Trừng ngươi phải mặc thêm nhiều chút."

Ngụy Anh cầm lấy một chiếc áo choàng lớn trong nhà, cẩn thận phủ thêm cho Giang Trừng rồi cột chặt dây áo choàng. Sau khi đứa trẻ được bốn tháng, bụng của Giang Trừng đã bắt đầu hơi phồng lên, nhưng không rõ ràng, sau khi mặc áo choàng vào sẽ không nhìn thấy được.

"Mấy ngày nay thân thể của ngươi thế nào? Có chỗ nào không thoải mái?"

Giang Trừng lắc đầu. Kể từ khi thoát khỏi cơn ốm nghén hành hạ, hắn thấy như bình thường, ăn được ngủ được, tinh thần sảng khoái.

"Vậy là tốt rồi." Ngụy Anh yên lặng thở phào nhẹ nhõm, "Nhân lúc ngươi bây giờ đi lại vẫn còn tương đối thuận tiện, cùng ta đi Vân Thâm Bất Tri Xứ một chuyến đi."

"Đến đấy làm gì?"

Giang Trừng cau mày khó chịu, hiển nhiên không có cảm tình với chỗ Lam Trạm.

Ngụy Anh vươn tay ôm lấy bờ vai hắn, khóe miệng gợi lên nụ cười kiêu ngạo, gằn từng chữ nói——

"Đòi, nợ!"

Khi mùa thu đến, Vân Thâm Bất Tri Xứ bị lá phong nhuộm đỏ, phảng phất nét thơ mộng.

Lam Trạm cùng Mạc Huyền Vũ đang ngồi ở trong đình thưởng thức mùa thu, đột nhiên có một môn sinh vội vàng đi tới, vẻ mặt kinh hoàng, liền mở miệng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Hàm Quang Quân, Giang tông chủ cùng... Ngụy, Ngụy công tử tới chơi."

Môn sinh lắp bắp nói, lại sợ Lam Trạm nghe không hiểu, lại bổ sung: "Giang tông chủ cùng Ngụy Vô Tiện công tử tới chơi."

"... Ai đến thăm?"

Lam Trạm sửng sốt, vội vàng quay đầu liếc nhìn Mạc Huyền Vũ ở bên cạnh, cho rằng mình nghe nhầm.

Mạc Huyền Vũ ngồi ở bên cạnh y nghe vậy, cũng tỏ vẻ ngạc nhiên. Hai người đều không nói nên lời, sau khi trơ mắt nhìn môn sinh hành lễ lui ra mới phản ứng được đối phương nói cái gì.

Mạc Huyền Vũ đè nén sự hoảng sợ trong lòng, cười nói với Lam Trạm: "Thật sự là trò cười, Ngụy Vô Tiện bản thân đang ở đây, Giang Trừng mang tới thì là ai?"

Ngụy Anh đã rất lâu không đến Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Khi y cùng Giang Trừng bước vào chính điện, vừa ngước mắt lên đã thấy Lam Trạm và Mạc Huyền Vũ đang ngồi ở giữa chính sảnh. Người trước ngồi nghiêm chỉnh, người sau ngồi như không ngồi, nhưng khó có thể che giấu sự căng thẳng giữa các cử chỉ.

Ngụy Anh lười biếng ôm cánh tay, cùng Lam Trạm bốn mắt nhìn nhau, lông mày hơi nhướng lên, trong mắt lộ ra vẻ khiêu khích.

"Không biết vị này là..."

Lam Trạm mở miệng trước, nhìn chằm chằm Ngụy Anh đang đứng bên cạnh Giang Trừng, trong đôi mắt sáng lóe lên tia sáng mờ mịt không rõ ràng.

"Vân Mộng Giang thị, Ngụy Vô Tiện."

Ngụy Anh bước tới, thoải mái phóng khoáng hướng hai người ôm quyền thi lễ.

Lời này vừa nói ra, Mạc Huyền Vũ ngồi ở bên cạnh Lam Trạm đột nhiên cảm thấy trên mặt mình một hồi nóng bỏng đau rát —— Lời ấy của Ngụy Anh, đối với với hắn tên "Cô Tô Lam thị Ngụy Vô Tiện" mà nói, quả thực như tát hắn một cái thật mạnh.

"Theo ta được biết, Ngụy Anh đã chết mười ba năm trước, sau đó được Mạc Huyền Vũ hiến xá trùng sinh."

Lam Trạm bình tĩnh liếc nhìn người bên cạnh, thản nhiên nói: "Hắn có thể rút ra 'Tùy Tiện' của Ngụy Anh khi còn sống, chẳng lẽ lại là giả sao?"

"Xem ra, kiếm của ta vẫn còn ở trên người của ngươi. Là sau khi Giang Trừng phát hiện mình có thể rút kiếm, liền đem nó trả lại cho ngươi?"

Ngụy Anh đưa mắt nhìn người mặc áo đen bên kia, cười nói: "Mạc công tử, bây giờ ta đã trở về, thanh kiếm này cũng là lúc vật quy nguyên chủ. Tự ý chiếm đồ của người khác cũng không phải là thói quen tốt."

"Đây là kiếm của ta, tại sao ta phải đưa cho ngươi?" Mạc Huyền Vũ thẹn quá hóa giận, "Ta mới là Ngụy Vô Tiện, ngươi là ai?"

"Ngươi thật không biết xấu hổ, Tùy Tiện rõ ràng là kiếm của ta!"

Ngụy Anh giận dữ cười, tiện tay bóp một pháp quyết, thanh kiếm đeo trên người Mạc Huyền Vũ tự động ra khỏi vỏ, vẽ ra cầu vòng bạch hồng chói mắt trên không, nhanh chóng bay về trong tay y.

Mạc Huyền Vũ lòng rối như tơ vò, tức khắc sử dụng tất cả vốn liếng, muốn gọi Tùy Tiện trở lại bên cạnh hắn, không ngờ sau khi thanh kiếm đến trong tay Ngụy Anh lại bất động, không muốn nghe theo lời hắn nữa.

Ngụy Anh một tay cầm bội kiếm, một tay cởi xuống cây sáo màu đen buộc ở bên hông, cười khẩy nói với Mạc Huyền Vũ: "Ngươi xem, ta có Trần Tình, ngươi không có. Tùy Tiện nghe mệnh lệnh của ta, không nghe ngươi. Rõ ràng ta mới thật sự là Ngụy Vô Tiện, ngươi tên giả mạo này liền cùng Hàm Quang Quân song túc song phi đi."

"Không, không thể nào!"

Lam Trạm vốn là tỉnh táo bình tĩnh thấy vậy, trong lòng chợt chấn động, hắn run rẩy hỏi: "Ngươi... ngươi là ai?"

"Nếu ta đoán không nhầm, Mạc công tử quả thực kế thừa ký ức của Ngụy Anh, nhưng hồn phách của hắn không hoàn toàn thuộc về Ngụy Anh." Giang Trừng đứng ở một bên xem kịch vui rốt cục mở miệng, "Có lẽ trong quá trình hiến xá xảy ra sai sót, khiến cho hồn phách Mạc công tử và Ngụy Anh hòa thành một thể. Theo quan điểm này thì hồn phách của Mạc công tử chiếm bảy tám phần trở lên, nếu không cũng không đến nỗi Tùy Tiện không nhận chủ."

Ban đầu tàn phách Ngụy Anh lưu lại ở trên chuông bạc của Giang Trừng bị hài tử huyết mạch của hai người ảnh hưởng, cuối cùng mất vài tháng, cuối cùng hồn thể của Ngụy Anh có thể hiển hiện hoàn chỉnh.

Mạc Huyền Vũ ở trước mặt chỉ có được hai hoặc ba phần hồn phách của Di Lăng lão tổ, Tùy Tiện hiển nhiên sẽ lựa chọn Ngụy Anh hồn phách hoàn chỉnh, đây là một sự thật hiển nhiên.

"Mạc công tử không cần phải hoảng sợ. Lần này ta đến Cô Tô chỉ là đòi lại ngươi bội kiếm của ta, nhân tiện đòi một số nợ."

Ngụy Anh dửng dưng nhìn vẻ mặt kinh hãi của Mạc Huyền Vũ, lại nói thêm: "Đừng lo lắng, Hàm Quang Quân coi ngươi như trân bảo vẫn là của ngươi, ta tuyệt đối sẽ không đoạt với ngươi."

"Lam nhị ca ca..."

Mạc Huyền Vũ co người lại, bất lực nhìn Lam Trạm ở bên cạnh, lại lần đầu hắn không có được sự giúp đỡ và bảo vệ của đối phương.

Sau khi trải qua trò hề vô lý này, sắc mặt của Lam Trạm trở nên rất khó coi, trên người không ngừng phát ra hàn ý khiến người sợ hãi.

"Giang Trừng."

Mạc Huyền Vũ thấy Lam Trạm không muốn nói chuyện với mình, hắn đành phải cầu cứu người khác.

Giang Trừng khoanh tay đứng, không hề quay đầu lại nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Giang mỗ cùng Mạc công tử không quen, xưng hô như vậy sợ là không thích hợp."

"Giang Trừng!" Mạc Huyền Vũ nôn nóng nói, "Chúng ta giao tình nhiều năm như vậy ngươi đều quên sao? Viên kim đan kia ở trong cơ thể ngươi còn là ta cho!"

"Mạc Huyền Vũ, con mẹ nó nếu ngươi còn muốn chút mặt mũi thì câm miệng lại cho ta!"

Ngụy Anh tức giận, lập tức giơ kiếm bảo hộ ở trước người Giang Trừng, sát khí đáng sợ hiện lên giữa hai lông mày.

Y đột nhiên vung kiếm, đâm vào bả vai Mạc Huyền Vũ máu chảy ròng ròng, cao giọng trách mắng: "Nếu như ngươi thật sự còn nhớ rõ giao tình của ngươi với Giang Trừng, thì sẽ không ở từ đường đánh hắn bị thương, trong miếu Quan Âm làm ngơ trước nước mắt của hắn, còn chê hắn làm phiền ngươi cùng Lam Trạm triền miên."

"Bây giờ, lập tức xin lỗi Giang Trừng cho ta. Lam Trạm sẽ không bảo vệ ngươi, cũng không bảo vệ được ngươi —— Cùng lắm thì, ta lại từ âm giới gọi đến ba ngàn quỷ tướng, san bằng Vân Thâm Bất Tri Xứ, để xem còn có ai có thể thu dọn cục diện rối rắm cho ngươi. Ngụy Vô Tiện trước đồ Ôn thị, sau diệt Lam gia, nghĩ đến truyền đi lại sẽ là một đoạn 'giai thoại'."

Ngụy Anh dứt lời thu hồi bội kiếm, chậm rãi xoay chuyển cây sáo trúc trong tay, trên mặt nở nụ cười tươi rói, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia khát máu cùng điên cuồng đáng sợ.

"Dù sao ta cũng là người chết, đầu trọc không sợ nắm tóc."

Dù ai cũng biết, lời này của Ngụy Anh hầu hết đều mang tính chất đe dọa, rất khó thật sự làm được cùng Cô Tô Lam thị cá chết lưới rách.

Tuy nhiên, Mạc Huyền Vũ thấy Lam Trạm từ đầu đến cuối chưa từng tỏ thái độ, lại sợ những thủ đoạn năm đó Ngụy Anh dùng để tra tấn đám người Ôn Triều, cuối cùng đành chấp nhận nhận sai trước.

Hắn nắm chặt vai phải bị thương, cắn chặt môi dưới, nhăn nhăn nhó nhó nói: "... Giang Trừng, xin lỗi."

Không nghĩ tới Giang Trừng lại không muốn hiểu ý, nhướng mày nói: "Mạc công tử, ngươi mới vừa rồi gọi ta cái gì?"

Mạc Huyền Vũ sửng sốt một chút, chỉ có thể cúi đầu, vô cùng khuất nhục kêu lên danh tự mà hắn tưởng sẽ không bao giờ dùng đến.

"Giang, Giang tông chủ, xin lỗi."

Dù thế nào đi nữa, hắn cũng không thể nghĩ tới đời mình, lại có một ngày bị Giang Trừng bưng giá đỡ Tông chủ cậy thế đè người.

"Ừ." Giang Trừng đáp lại với thái độ kiêu ngạo, sau đó giả vờ hét vào mặt Ngụy Anh: "Ngụy Vô Tiện, ngươi còn không mau quay lại đây! Nếu ngươi chậm trễ, trời sẽ tối, ngươi định ở lại ăn cơm sao?"

Ngụy Anh hiện giờ vẫn không thể duy trì trạng thái hiện thân liên tục ở trước mặt mọi người, bây giờ thời gian cũng gần tới, nếu lại chậm trễ nữa, y chỉ sợ sẽ ở trước mặt mọi người hóa thành mây khói tiêu tan.

Ngụy Anh theo lời đi đến sau lưng Giang Trừng, mặt mày hớn hở nói: "Được, giờ chúng ta đi, không quấy rầy Hàm Quang Quân cùng Mạc công tử. Về phần món nợ mà Hàm Quang Quân làm Giang Trừng bị thương, lần sau chúng ta quay lại đòi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro