Tiết Tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cận hương tình khiếp.*

Khi Ngụy Anh đứng ở trước cửa Liên Hoa Ổ xa cách mười mấy năm, cái từ này chợt lóe lên trong đầu hắn.

Từ biệt quanh năm, trừ bỏ Vân Mộng sơn cùng thủy, lớn đến Liên Hoa Ổ, nhỏ đến ven đường người bán bánh thay đổi một chuyến lại một chuyến, không có gì là nhất thành bất biến.

Hồi không đến qua đi, nhưng còn có thể một lần nữa bắt đầu.

“Như thế nào, không dám đi vào?” Một thân áo tím, hắn lại đã không còn là thiếu niên trong trí nhớ. Tế mi nhất thiêu, ánh mắt lạnh lẽo, trừ bỏ âm lãnh nghiêm túc không có biểu tình dư thừa, Vân Mộng Giang tông chủ tựa như đối đãi mỗi một cái môn sinh mà đối đãi Ngụy Vô Tiện.

Nhưng hắn trong mắt thực sinh động, những việc đã qua, có oán hận, có nghi hoặc, còn có…… mong đợi.

Giang Trừng đợi trong chốc lát, xem Ngụy Anh đứng nửa ngày lại trước sau không dám bước qua ngạch cửa Liên Hoa Ổ, không kiên nhẫn mà cười lạnh nói: “Nguyên lai trên đời này còn có nơi ngươi không dám đến, nguyên lai ngươi còn nhớ rõ thực có lỗi Liên Hoa Ổ, thực có lỗi Vân Mộng Giang gia.”

Ngụy Anh nhìn thẳng hắn đôi mắt nói: “Ta không dám, thật sự không dám.”

Không biết là không dám vào, vẫn là không dám quên.

Giang Trừng không muốn nhiều lời, nhấc chân liền đi. Ngụy Anh giật mình, ngốc tại tại chỗ.

“Không phải nói phải làm cấp dưới của ta? Như thế nào, còn muốn ta thỉnh ngươi mới bằng lòng tiến vào?” Tiếng Giang Trừng không kiên nhẫn truyền đến.

Ngụy Anh đột nhiên ngẩng đầu, ba bước làm một bước bước vào Liên Hoa Ổ, chạy chậm đuổi theo Giang Trừng, lại ở phía sau hắn dừng lại.

“Gia chủ!” Ngụy Anh này một tiếng rất là vui sướng, Giang Trừng bước chân cũng bị hắn kêu đến chậm lại.

“Gia chủ.” Tiếng thứ hai trầm thấp rất nhiều, bình tĩnh rất nhiều, lại mang theo nghẹn ngào.

“…… Đi quỳ từ đường.”

(* Cận hương tình khiếp: càng đến gần quê hương lòng càng kinh hãi)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro