Lư hương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo, 3p, Song tính, lư hương bách phượng sơn.

Tương lại Tiện vì Ngụy Vô Tiện.
Lão tổ tiện vì Ngụy Anh.


Ngụy Vô  Tiện vừa mới mở mắt, hắn còn chưa kịp định thần vì sao lại như vậy tối thì đã bị người đẩy ngã, theo sau là một cái mềm mại môi áp lên chính mình môi, Ngụy Vô Tiện trong lòng một cái chớp mắt tâm nở hoa, hắn trở tay đem người ôm chặt, mà người kia vừa bị hắn ôm thân thể bỗng cứng đờ, lại dãy dụa muốn trốn. Bất quá Ngụy Vô Tiện tất nhiên sẽ không thể nào buông tha người, hắn ôm chặt lại hôn đi lên. Môi lưỡi dây dưa khiến người phía trên nghẹt thở, Ngụy Vô Tiện lúc này mới không cam lòng mà buông ra người nọ môi.

Nghe người nọ thở dốc thanh âm Ngụy Vô Tiện hạ thân một nóng, kì thật trong lúc ôm mềm mại thân mình kia hôn môi hắn đã là lửa nóng đi, chỉ là hiện tại càng trầm trọng chút, tiểu huynh đệ đã là đứng thẳng. Hiển nhiên là hắn lại cảm nhận được người trên thân mình lại cứng đờ.

Ngụy Vô Tiện bất chấp, hắn trầm thấp mà ghé sát vào tai người nọ nói một câu.

" Lam Trạm... là ngươi trước trêu chọc ta."

Đúng vậy, người kia chính là Lam Vong Cơ, chỉ là theo lời nói của Ngụy Vô Tiện khiến Lam Vong Cơ trợn to hai mắt, y nghĩ là hắn không biết, kì thật khi bị hắn hôn trong lòng y vừa vui vẻ vừa chua xót, y nghĩ là hắn hẳn là không nhận ra mình, hiện tại nghe hắn gọi mình tên khi Lam Vong Cơ trong lòng không cấm tăng thêm cho mình hi vọng.

Mà còn chưa đợi Lam Vong Cơ trả lời, Ngụy Vô Tiện đã ôm người đứng lên, hắn kéo xuống chính mình che khuất hai mắt vải đen, nhìn thấy dung nhan thời niên thiếu của chính mình đạo lữ, Ngụy Vô Tiện câu môi cười. Không để cho Lam Vong Cơ kịp phản ứng hắn đã đè người xuống thảm cỏ mềm mại, cúi người hôn lên.

Lam Vong Cơ thật sự bị hắn hành động làm cho ngốc, sau khiếp sợ chính là trái tim bang bang nhảy, mà Ngụy Vô Tiện hôn y môi lại chầm chậm mà buông ra, nhẹ nhàng cắn y hầu kết, điêu luyện mà liếm mút, Lam Vong Cơ cơ thể rất nhạy cảm, càng đừng nói là y chưa bao giờ như thế cùng người thân mật qua, bị hắn một kích thích khẽ rên rỉ một tiếng.

" A... ưm..."

Nhận ra được mình vừa phát ra cái gì thanh âm Lam Vong Cơ cắn chặt môi, lỗ tai y cũng đỏ bừng, thật sự là rất xấu hổ, mà Ngụy Vô Tiện ánh mắt càng là thêm nguy hiểm, thật sự thanh âm của đạo lữ nhà hắn quá câu nhân. Hắn nhẹ nhàng liếm Lam Vong Cơ vành tai, phà hơi thở khiến Lam Vong Cơ rùng mình, Lam Vong Cơ hai mắt mê mang, y không hiểu tại sao lại phát triển đến này một bước, lại nhận thấy Ngụy Vô Tiện muốn tháo ra mình đai lưng khi lại tràn ngập hoảng sợ mà đẩy ra hắn.

Ngụy Vô Tiện cũng là ngốc, hắn bỗng nhiên phản ứng lại đây, nhìn Lam Vong Cơ như vậy hoảng sợ hắn bỗng nhiên ý thức được đạo lữ nhà mình không có kí ức. Đúng vậy, hai người lại vào Lư Hương cảnh trong mơ, mà này mộng cũng là hắn đã từng nghĩ đến, nên hắn trong lòng còn đang chờ mong phía sau việc đâu.

" Ngụy Anh, ngươi vì sao..."

Vì sao cái gì, vì sao phải như vậy khinh bạc ta... Lam Vong Cơ nói không ra lời, Ngụy Vô Tiện có chút đau lòng, hắn biết Lam Vong Cơ lúc này thật sợ hãi, dục vọng bỗng nhiên bị dập tắt. Hắn vội vàng ôm lấy Lam Vong Cơ nhẹ giọng nói.

" Lam Trạm, ta tâm duyệt ngươi..."

Lam Vong Cơ mở lớn hai mắt, y mới vừa nghe thấy gì, Ngụy Anh nói tâm duyệt chính mình. Y trước nay vẫn luôn cho rằng hắn thích tiểu cô nương. Hơn nữa thân thể y cũng không giống nam nhân bình thường, y thật sự là có chút tự ti cùng sợ hãi, sợ hãi Ngụy Vô Tiện khi nhìn thấy thân thể mình sẽ sinh ra khiếp sợ cùng ghê tởm.

Ngụy Vô Tiện sống bên Lam Vong Cơ lâu như vậy, đến nhi tử cũng đã là hai cái thiếu niên anh tuấn, hắn làm sao mà không hiểu y đang nghĩ cái gì, bất quá hắn không muốn để y thêm suy nghĩ nữa. Hắn nhẹ nhàng hôn lên, liếm mút qua từng tấc từng tấc mềm nhẹ môi lưỡi của y, lại trầm thấp nói.

" Ta thích ngươi, thật lâu thật lâu sự... Huyền Vũ động năm ấy vốn nghĩ khi gặp lại sẽ cùng ngươi nói, chỉ là không ngờ thế sự vô thường... ta đi lên con đường tà đạo, ta sợ hãi ngươi chán ghét ta, lại sợ hãi ngươi ghê tởm ta, nên ta chỉ có thể đẩy ngươi ra xa, Lam Trạm... ta tâm duyệt ngươi, dưới ánh trăng năm ấy gặp ngươi vừa lúc, ta chẳng biết bản thân mình từ khi nào đôi mắt đã không thể dời đi."

Lam Vong Cơ nghe hắn từng câu thâm tình trong lòng nổi trống, nhưng lại nghĩ đến cơ thể mình không giống người bình thường, y có chút sợ hãi.

" Ngụy Anh, nếu như... nếu như ta không giống với... không giống nam nhân bình thường, ngươi... ngươi..."

Ngụy Vô Tiện không đợi y nói xong, hắn dùng miệng lấp đi lời y muốn nói, hắn thật sự không muốn nhìn thấy nhà mình đạo lữ như vậy tự ti, hơn nữa... không bình thường hắn mới càng thích đâu.

" Ta thích ngươi, đơn giản vì đó là ngươi, cùng cơ thể ngươi không quan hệ..."

Cũng không thèm chờ y phản ứng, hắn nhẹ nhàng liếm mút nơi sau gáy trắng ngần của y, nơi đây của y rất mẫn cảm, Lam Vong Cơ rùng mình, y cũng không kịp suy nghĩ là câu kia cùng cơ thể mình không quan hệ của Ngụy Vô Tiện là có gì không ổn, cả cơ thể y có cảm giác rất lạ, nơi khó nói của y dường như lại chảy nước, giống như năm ấy y làm mộng xuân một mộng.

Lam Vong Cơ bị Ngụy Vô Tiện hôn đến động tình, hắn vừa hôn vừa đưa tay tháo ra đai lưng của y, từng lớp từng lớp y phục bị mở ra, trước ngực Lam Vong Cơ có một khoản vải trắng băng lại, Ngụy Vô Tiện trong lòng ám ám, hắn nhẹ nhàng liếm mút xương quai xanh y, lại đưa tay kéo lấy kia chướng mắt ở trước ngực y dải lụa, theo dải lụa tháo xuống chính là hai khỏa ngực no căng mở bung ra, Lam Vong Cơ còn không kịp bối rối, Ngụy Vô Tiện đã đưa miệng ngậm lấy một bên đầu ti, một tay xoa nắn kia khoa ngực còn lại.

" Ưm...ưm...a...a..."

Khoái cảm khiến Lam Vong Cơ không ngăn được chính mình lại rên ra tiếng, lại xấu hổ vội cắn chặt lại miệng mình. Ngụy Vô Tiện đầu lưỡi thuần thục mà liếm mút kia hai khỏa ngực, nhìn thấy Lam Vong Cơ ẩn nhẩn động tình hắn nở nụ cười đầy mị hoặc.

" Kêu đi... ta muốn nghe..."

Lam Vong Cơ bị tiếng nói cùng nụ cười của hắn làm cho mê muội, thêm nơi hạ thân càng lúc càng ngứa ngáy khiến y vặn vẹo thân mình. Ngụy Vô Tiện buông tha ngực y, tìm môi y lại hôn đi lên, tay trái nhào nặn hai khỏa ngực trắng ngần, tay phải đem quần y kéo xuống, Lam Vong Cơ cả cơ thể trần trụi triển khai trước mắt hắn, nhìn Lam Vong Cơ động tình bộ dáng, hạ thân Ngụy Vô Tiện lại càng trướng lên một vòng.

Đôi tay Ngụy Vô Tiện nhanh chóng sờ xuống nơi tiểu huyệt đang khép mở đầy dâm thủy của y hắn ánh mắt càng thêm nguy hiểm, mà Lam Vong Cơ bị hắn một sờ trong lòng vừa khẩn trương lại vừa thích, y cố gắng nhìn hắn có hay không ghét bỏ khi nhìn thấy cơ thể mình, nhưng Ngụy Vô Tiện chẳng những không ghét bỏ mà còn nhếch môi cười, tay hắn linh hoạt chen vào kia huyệt đạo một ngón tay, ẩm ướt huyệt đạo co bóp như đang mời gọi, hắn nuốt một ngụm nước miếng, đây là lần đầu tiên của y hắn muốn để y phải sẳn sàng mới có thể tiến vào.

" Đừng sợ, ta thật thích..."

Lam Vong Cơ theo tiếng nói của hắn cũng bắt đầu thả lỏng, y buông tay để hắn muốn làm thế nào thì làm, Ngụy Vô Tiện cười càng thêm lưu manh. Hắn rất thích cái cách y toàn tâm toàn ý giao cho mình như vậy.

Ngụy Vô Tiện đưa tay kéo xuống y mạt ngạch, hắn trói lại hai tay y, lại dùng dải lụa đen của mình bịt lại hai mắt y, đây với Ngụy Vô Tiện mà nói chính là cái gọi là tình thú đi.

Một loạt động tác không dung người phản kháng, Lam Vong Cơ mất đi ánh sáng một cái chớp mắt bỗng nhiên bất an, bất quá Ngụy Vô Tiện không cho y bất an lâu lắm, y cảm nhận được một cái ấm áp bao bọc lấy y tiểu Lam Trạm, một cái tay ngón tay lại linh hoạt chen vào y huyệt động.

Tính khí cùng âm đạo chưa từng bị người sờ qua phá lệ mẫn cảm, tiếng rên rỉ cũng bắt đầu tràn ra khóe miệng.

" Ngụy... a...ha... Ngụy Anh, không... a... ưm... không cần... a.... ưm...a.."

Lam Vong Cơ vốn là không muốn Ngụy Vô Tiện như vậy hạ thấp đi hầu hạ phân thân của mình, bất quá hắn thật sự là quá thuần thục, vậy mà liếm mút phân thân của y đến khiến y phải bắn tinh ra tới. Lam Vong Cơ còn đang ngơ ngác, đã cảm nhận được đầu lưỡi của Ngụy Vô Tiện trượt vào âm đạo của mình mà đâm rút, khoái cảm liên tiếp ập đến khiến y không còn ý thức để tự hỏi. Tiếng rên rỉ cũng đi theo tăng lên, mà Ngụy Vô Tiện theo tiếng y rên rỉ càng là không thể nhẫn, hắn rút ra đầu lưỡi mình, nhanh chóng kéo xuống quần, phân thân to lớn đặt tại miệng huyệt, Lam Vong Cơ còn chưa kịp mất mát vì hắn ngừng động tác, đã bị dị vật xấm lấn nơi huyệt động đau đớn đánh úp.

" A... ha... ha... Ngụy... đau... a... Ngụy Anh... đau..."

Ngụy Vô Tiện thật sự bất đắc dĩ, hắn quả thật là nhìn không nổi, hắn biết đây là lần đầu tiên của y, phân thân mới vào một nửa đã dừng lại. Hắn hôn hôn môi y lại nhẹ hóng.

" Bảo bối, ngoan... thả lỏng... một hồi sẽ không đau..."

Hắn nhẹ nhàng liếm mút ngực y, khiến cho y động tình thả lỏng thân mình, phân thân to lớn của hắn một đường chạm vào một cái màng chắn mỏng, Ngụy Vô Tiện không chút do dự đâm mạnh, phân thân hắn cứ thế chôn hết vào cơ thể y, theo tiếng rên rỉ của Lam Vong Cơ là tiếng cười đầy thỏa mãn của hắn, người này là của hắn. Mà hắn cũng là của y.

Đau đớn xen lẫn khoái cảm khiến y có chút mơ hồ, nước mắt sinh lí cũng theo đó mà rơi ra thấm ướt dải lụa đen một mảnh, Ngụy Vô Tiện có chút đau lòng, hắn lần đầu tiên phá thân y cũng thế, nhưng mà hắn lại rất hạnh phúc, bởi vì Lam Vong Cơ từ đầu đến cuối chỉ là của một mình hắn.

Ngụy Vô Tiện đợi cho y thích ứng một chút lại bắt đầu luân động, tay hắn cũng không an phận mà nhào nặng ngực y, miếng hắn liếm mút từng tấc từng tấc da của y để lại từng ngấn hôn đỏ chói mắt.

" Ngụy.... a... ha... ha... chậm... chậm chút... ưm.... mmmmm....aaaa..."

Theo tiếng cầu xin của y là từng đợt ra vào mãnh liệt, Ngụy Vô Tiện đối với y nhiều năm cùng chung chăn gối như vậy dục vọng chỉ có ngày càng tăng chứ không có giảm.

" Thích không..."

Lam Vong Cơ bị hắn làm cho không phân được hôm nay là hôm nào, y ngây ngốc mà rên rỉ trả lời.

" Ân...a.... thích... ưm....aaa... thực thích..."

Ngụy Vô Tiện theo câu trả lời của y tính khí hắn lại tăng thêm một vòng, nhiều năm như vậy cái miệng nhỏ này vẫn là làm hắn dục tiên dục tử, hận không thể ngày ngày đè y ra mà làm, hắn càng điên cuồng đâm rút. Bất chợt nơi cánh rừng hoang vắng có tiếng bước chân, Lam Vong Cơ bị hắn dày vò trong khoái cảm chẳng thể nhận ra, nhưng Ngụy Vô Tiện lại khác, hắn nhếch miệng cười, không quan tâm tiếp tục đâm rút, trong lòng hắn khẽ nói một cái tự.

" Đến..."

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Ngụy Vô Tiện cũng càng đâm rút điên cuồng, miệng hắn không ngừng liếm mút bầu ngực của y.

" Ngụy.... Ngụy Anh... aaha... chậm... đừng... ha... ha... Ngụy... Ngụy Anh..."

Theo tiếng rên nhỏ vụn của Lam Vong Cơ, tiếng bước chân người kia càng lúc càng gấp gáp. Người đến chính là Di Lăng Lão Tổ Ngụy Anh Ngụy Vô Tiện. Hắn đã lạc ở này khu rừng thật lâu, lại trong lòng buồn bực khi không được nhìn thấy Lam Vong Cơ, hắn thật nhớ thật nhớ y, hắn lúc rời khỏi võ đài đã cảm nhận được y đi theo mình, chỉ là đến lúc hắn định thần lại xung quanh hắn đã không còn ai, Lam Vong Cơ cũng không còn đi theo hắn.

Cứ đi cứ đi lại nghe được âm thanh kì quái, hắn có chút hiếu kì muốn nhìn tìm hiểu xem, lại chợt nghe được Lam Vong Cơ thanh âm, càng làm hắn bất an chính là Lam Vong Cơ gọi tên hắn, mà giọng nói y cũng rất kì lạ, cho đến khi hắn nhìn thấy một tên nam nhân hắc y, đang đè một cái trắng nõn người dưới thân ra sức luân động, hắn gần như chết lặng, kẻ nằm dưới thân người kia tay bị mạt ngạch trói chặt, hai mắt bị bịt kín, miệng lại không ngừng rên rỉ mà niệm tên hắn.

Ngụy Anh đỏ mắt, oán khí bất chợt không kịp phòng ngừa bộc phát, Trần Tình đặt lên môi, tiếng sáo bén nhọn cất lên, bất quá Ngụy Vô Tiện hắn không sợ, hắn hiện tại đã là oán linh song tu, Ngụy Anh không phải đối thủ của hắn, một cái phất tay, oán khí của Ngụy Anh bị triệt phá, mà Lam Vong Cơ giây phút này cũng là kinh hoảng.

" Ngụy Anh..."

" Bảo bối, không có việc gì..."

Lam Vong Cơ hiển nhiên không tin, y rõ ràng Ngụy Vô Tiện vừa rồi còn cắn mút ngực mình, vậy tiếng sáo kia là của ai, trong lòng y không hiểu được sợ hãi.

Mà Ngụy Anh hiển nhiên là nhìn ra Lam Vong Cơ không đúng, hắn nhìn Ngụy Vô Tiện dung mạo giống hệt mình, trong lòng hắn càng thêm điên cuồng, hắn muốn hét lên chất vấn, bất quá hắn chưa kịp nói đã bị Ngụy Vô Tiện cấm ngôn, cùng lúc đó Ngụy Vô Tiện thỏa mãn đâm thọc thêm vài lần bắn hết toàn bộ tinh nguyên sâu vào tử cung cung của Lam Vong Cơ, phân thân hắn cũng đi theo mềm xuống, theo phân thân hắn rút ra Ngụy Anh càng thêm ngơ ngẩn, hắn thấy cái gì, Lam Vong Cơ có tới hai bộ phận sinh dục, âm hộ của y vì Ngụy Vô Tiện rút ra mà kéo theo một cái đỏ tươi vệt máu, này chính là âm huyệt nữ tử, kia vệt máu chứng minh người này vừa bị phá thân.

Ngụy Anh giờ phút này không quan tâm cơ thể Lam Vong Cơ khác thường, hắn hiện tại tâm giết người đều có, bất quá hắn làm không được, kẻ này mạnh hơn hắn rất nhiều.

Mà Lam Vong Cơ giờ này đã là sụi lơ mềm mại, từ lúc Ngụy Vô Tiện dày vò y đã xuất tinh lần này là lần thứ ba. Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ hắn nhẹ hôn y một cái, lại xoay y về phía Ngụy Anh, bày ra bộ dáng dâm đãng cho hắn xem. Hủy bỏ cấm ngôn, theo sau khiêu khích nói.

" Thế nào, muốn thử không..."

Ngụy Anh đỏ mắt, Lam Vong Cơ với hắn mà nói là trời quang trăng sáng, hiện tại nhìn y bị người làm nhục trước mắt mình hắn có thể nào không hận.

" Khốn kiếp, ngươi là ai, dám giả mạo ta hại Lam Trạm..."

Ngụy Vô Tiện nhìn Ngụy Anh tạc mao mà cười mỉa, hắn tự biết chính mình là cái gì đức hạnh, cũng biết Lam Vong Cơ trong lòng mình là như thế nào quan trọng người, nhận ra Lam Vong Cơ ở run, hắn nhẹ ôm lấy y trấn an.

" Bảo bối, đừng sợ..."

" Ngươi nghĩ ta là ai, ta đương nhiên là ngươi, bất quá ta là đến từ tương lai, ta cùng Lam Trạm kết làm đạo lữ cũng đã hai mươi năm, thế nào... muốn thử không..."

Theo tiếng nói của Ngụy Vô Tiện khiến Ngụy Anh cùng Lam Vong Cơ đều chấn động, Ngụy Anh cũng không biết bản thân mình đã đi đến Lam Vong Cơ trước người từ bao giờ, tay hắn mới lạ mà chạm vào ngực y, lại bỗng nhiên cứng đờ mà ngừng lại.

Ngụy Vô Tiện trong lòng buồn cười, hắn nhớ đến năm ấy hắn cũng là lần đầu tiên nhìn đến Lam Vong Cơ bộ ngực bị sững sờ, mà Lam Vong Cơ lúc đó cũng vì hắn động tác mà rượu tỉnh, y lúc đó rất kinh hoảng mà đẩy ra hắn kéo chăn che chắn thân mình, lúc đó hắn cũng không nhớ được hắn bằng cách nào rời khỏi Lam Vong Cơ phòng, hắn khi đó chỉ nghĩ được một điều là Lam Vong Cơ sẽ không bao giờ tha thứ hắn, mọi chuyện về sau hắn mới biết được mình khi đó đáng chết đến mức nào, Lam Vong Cơ khi đó ắt hẳn là rất thương tâm.

Thu hồi suy nghĩ, Ngụy Vô Tiện để Lam Vong Cơ dựa vào người mình, bày ra bộ dáng mời gọi của y hướng về Ngụy Anh, ánh mắt khiêu khích như muốn nói ngươi có dám hay không chạm vào y.

Ngụy Anh bị ánh mắt của hắn làm cho sinh khí, hắn hung tợn mà trừng Ngụy Vô Tiện, bất quá nhìn Lam Vong Cơ bộ dáng tiểu huynh đệ của hắn đã ngo ngoe rục rịch ngóc đầu, hắn đưa mắt nhìn tiểu huyệt đóng mở của y nuốt một ngụm nước miếng. Dục vọng trong lòng bị khơi dậy, nghĩ đến Lam Vong Cơ bị kẻ này hưởng dụng nhiều năm như vậy hắn có chút khí, đưa tay ôm lấy Lam Vong Cơ dựa vào người mình.

" Lam Trạm..."

Lam Vong Cơ cứng đờ, y còn có gì không hiểu, ngay lúc này bên cạnh y có hai cái Ngụy Anh, mà cái tới sau mới là này thời gian Ngụy Anh.

Ngụy Vô Tiện cười, hắn vươn tay tháo xuống mảnh lụa che mắt y, lại tháo xuống tay y mạt ngạch, Lam Vong Cơ ngơ ngác mà nhìn trước sau hai người. Y có chút gian nan không biết mình nên làm cái gì bây giờ, bất quá Ngụy Anh nhìn thấy ánh mắt mờ mịt cùng cơ thể y tràn đầy dấu hôn, hắn trong lòng phiếm toan.

" Lam Trạm, ta muốn ngươi..."

Không để cho Lam Vong Cơ phản ứng, Ngụy Anh đẩy Lam Vong Cơ dựa vào Ngụy Vô Tiện, hắn tìm môi y hôn đi lên, tay không thảnh thơi mà nhào nặn ngực y, Lam Vong Cơ bị hắn hành động có chút lo sợ, bất quá nghĩ đi nghĩ lại hai người này đều là Ngụy Anh, y cũng buông thả, dù sao câu kia của Ngụy Vô Tiện về sau họ còn kết đạo lữ đâu.

Mà Ngụy Vô Tiện nhìn Ngụy Anh như con sói nhỏ tranh giành mồi ngon mà buồn cười, hắn cũng không biết bản thân mình ghen lên như vậy mãnh liệt a. Ngụy Anh hung ác hôn lên khắp người Lam Vong Cơ, nơi nào Ngụy Vô Tiện để lại hôn ngấn hắn cũng đi theo mà hôn lên tạo ra một dấu ấn đỏ hơn.

Lam Vong Cơ bị Ngụy Anh khơi gợi lên dục vọng một lần nữa, tiểu Lam Trạm cũng ngo ngoe rục rịch đứng lên, âm huyệt cũng tuôn ra dâm dịch, Ngụy Anh ánh mắt càng thêm hung ác, hắn kéo xuống chính mình quần, không chút do dự đưa cự vật nóng bỏng vào người Lam Vong Cơ. Mị thịt ấm nóng bao vây lấy côn thịt khiến Ngụy Anh tê dại, hắn nhìn Đông Cung Đồ nhiều lần tự nghĩ ra Lam Vong Cơ bộ dáng mà tự xử, nhiều lần trong mộng đè Lam Vong Cơ ra thao làm, hiện tại hắn cư nhiên là thật thật mà làm, cảm giác này thật sự là quá sung sướng.

Cơ thể lại một lần bị lấp đầy, Lam Vong Cơ tiếng rên rỉ càng lớn, Ngụy Anh đem Lam Vong Cơ ôm về phía mình, hắn hung ác mà đâm rút, lại ngã người nằm xuống để Lam Vong Cơ ngồi lên người mình, tư thế này côn thịt của hắn chui vào cơ thể y càng sâu.

" Ân.... ưm.... quá... ưmm...aa... ha... quá sâu..."

Ngụy Anh nhìn Lam Vong Cơ động tình bộ dáng hận không thể đem y ăn nhập bụng, hắn nắm lấy eo y, mạnh mẽ mà đỉnh làm, Lam Vong Cơ nước mắt rơi xuống, thật sự là quá thỏa mái. Mà Ngụy Vô Tiện nhìn này một màn hắn ánh mắt đi theo nguy hiểm lên, khi xưa hắn vì sợ Lam Vong Cơ là lần đầu tiên nên cũng không dám làm quá hung ác, nhưng hiện tại cái này Ngụy Anh là bị hắn khích tướng, như là con sói nhỏ xù lông, Ngụy Vô Tiện tiểu huynh đệ theo hai người đưa đẩy mà có xu thế ngẩn đầu.

Hắn mặc kệ, thật sự là này bức Đông Cung sống quá dâm mĩ, hắn đến Lam Vong Cơ phía sau, nhẹ cắn tai y, tìm môi y mà hôn, tay không an phận mà nhào nặn bầu ngực đã bị chà đạp đến sưng lên của y, Ngụy Anh nhìn thấy động tác của Ngụy Vô Tiện hắn càng thêm ra sức mà đỉnh làm, Lam Vong Cơ càng là bị hai người quấn đến phân không rõ đông tây nam bắc.

Khoái cảm tuôn trào, tiểu huyệt co rút, tính khí của y cũng đi theo xuất tinh, tiểu huyệt co rút bóp đến Ngụy Anh cũng đi theo xuất tinh, bất quá hắn cũng không thèm lui ra khỏi tiểu huyệt y, nhìn thấy Lam Vong Cơ vì xuất tinh mà mê mang, Ngụy Anh ôm eo y ngồi dậy, phân thân vẫn chôn trong cơ thể y, Ngụy Vô Tiện một bên hôn môi Lam Vong Cơ một tay đưa xuống hậu huyệt y tìm kiếm, dâm dịch từ âm huyệt y xuất ra cũng khiến hậu huyệt y đi theo ướt dầm dề, một ngón tay của hắn rất dễ dàng trượt vào.

" Ân... a.... Ngụy Anh..."

Lam Vong Cơ hai mắt mê ly, y có chút khó chịu khi cảm thấy dị vật xâm lấn nơi không nên xâm lấn, mà Ngụy Anh bị hành động của Ngụy Vô Tiện làm cho hắn trừng lớn hai mắt, mà Lam Vong Cơ khó chịu vẹn vẹo thân mình lại khiến cho tiểu Ngụy Anh trong cơ thể y ngóc đầu dậy.

Ngụy Vô Tiện ánh mắt sâu kín nhìn Ngụy Anh, hai người như ngầm hiểu ý nhau, Nguy Anh bất chấp, hắn mẹ nó thật là hôm nay muốn đem Lam Vong Cơ ăn nhập bụng. Hắn ôm lấy Lam Vong Cơ đứng lên, hai chân Lam Vong quấn chặt eo hắn, Ngụy Anh chuyên tâm hôn y, dưới thân không ngừng va chạm, mà Ngụy Vô Tiện cùng là chen thêm hai ngón tay vào hậu huyệt Lam Vong Cơ, hắn thừa biết điểm mẫn cảm của y ở đâu nên là ngón tay linh hoạt tìm kiếm điểm ấy mà mài sát, Lam Vong Cơ thật sự là bị kích thích đến kẹp chặt hai chân vào eo Ngụy Anh.

Ngụy Vô Tiện chuyên tâm nới lỏng y hậu huyệt, nơi này của y cũng rất mẫn cảm, hắn khuếch trương cảm thấy đủ, cũng rút ra ba căn ngón tay của mình thay vào đó là phân thân nóng bỏng, Lam Vong Cơ cả cơ thể đau nhứt, y đau đớn mà thét lên.

" A....aaaaa.... đau... đi ra... không muốn..."

Ngụy Vô Tiện bất đắc dĩ, hắn thật sự là nhịn không được, Ngụy Anh nhìn Lam Vong Cơ đau đớn như thế cũng không dám động, hắn ôn nhu mà hôn mắt y. Ngụy Vô Tiện liếm nhẹ vành tai y dụ hóng.

" Bảo bối, không đau, ngươi thả lỏng, thật là kẹp chết ngươi phu quân."

Lam Vong Cơ bị hai người ôn nhu như thế cũng thả lỏng thân mình, lại nghe được một tiếng phu quân khiến y càng thêm xấu hổ, bất quá hai người không đợi y xấu hổ thêm nữa, thật sự là cả hai nhẫn hơi bị lâu rồi. Hai người kẻ xướng người họa thay phiên ra ra vào vào, cả hai cái miệng nhỏ đều bị phân thân to lớn chăm sóc Lam Vong Cơ bị dục vọng tra tấn đến nức nở.

" Ân.... chậm.... ha.... hảo trướng.... Ngụy.... Anh.... ngô.... ưm....aaa...ha... chậm...."

Ngụy Anh cũng là bị này khoái cảm làm cho muốn thăng thiên, hắn thật sự là chưa bao giờ cảm thấy như thế sung sướng, nhẹ nhàng đến bên tai Lam Vong Cơ nói nhỏ.

" Lam Trạm, gọi phu quân."

Lam Vong Cơ càng là bị tình dục luân hãm, y theo tiếng của Ngụy Anh mà rên rỉ gọi.

" Ân... Phu... ưmmmm... ha... quân... aaaa"

Ngụy Anh cùng Ngụy Vô Tiện thật sự là muốn điên, hai người mềm nhẹ mà dụ hóng Lam Vong Cơ nói ra những câu dâm đãng, mà Lam Vong Cơ cũng là nhất nhất mà nghe theo.

" Aaaaa... phu quân... aaahaha.... ưm... thao chết ta....aaaa"

" Ân.... aaa... nhanh.... nhanh lên.... ưh...ư... a.... thật thích..."

" Ưmmmm.... aaaa haha.... ha... Ngụy Anh... A Anh...ưm..."

Ngụy Anh cùng Ngụy Vô Tiện thật điên cuồng mà thao lộng, hai phân thân thay phiên ra vào, lại hai người trước sau thay đổi vị trí cho nhau, Lam Vong Cơ bị tra tấn đến không biết ai là ai, y không còn phân biệt được nữa ai là Ngụy Vô Tiện, ai là Ngụy Anh.

Mảnh rừng hoang vắng vang lên tiếng trầm thấp rên rỉ hoan ái của ba người, y phục vươn vải khắp nơi, bạch trọc tanh nồng cũng là. Chỉ có Ngụy Vô Tiện trong lòng âm thầm nghĩ, không biết tiểu đạo lữ nhà mình sau khi thoát khỏi cái này mộng cảnh sẽ có biểu hiện gì, mà hắn cũng là tìm thêm được một cái chuyện thú vị, hắn biết ngày sau nên như thế nào thao làm cho tiểu đạo lữ nhà mình dục tiên dục tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro