Hài tử thiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam Vong Cơ phát hiện có hỉ là khi Ngụy Vô Tiện bế quan hơn một tháng, do nhận thấy thân thể dễ mệt mỏi nên tìm y sư. Nghe y sư nói Lam Vong Cơ kinh ngạc không được, tại ngoài dễ mệt mỏi ra hắn không có dấu hiệu gì khác, đứa bé này ngoan thực, không biết Ngụy Anh xuất quan biết tin tức sẽ vui sướng như nào, ân, giờ hắn đã biết, Ngụy Anh đều kinh hách.

Ngụy Vô Tiện đã kết kim đan, nên gánh vác trách nhiệm Lam Khải Nhân giao, kế thừa chức vị trưởng lão phụ trách đêm săn, Ngụy Vô Tiện mới biết mình lên chức phụ thân, không muốn cùng Lam Vong Cơ tách ra, nhưng Lam Trạm có thai, hắn phải giúp Lam Trạm giảm bớt công việc để người nghỉ ngơi.

Mỗi tháng sẽ có bảy ngày Nguy Vô Tiện phải rời Vân Thâm dẫn dắt môn sinh đi giải quyết tà ám xung quanh địa giới Cô Tô, còn lại thời gian, hắn có thể làm pháp khí đưa xuống Duyệt Lam Các cho Nhiếp Hoài Tang hoặc dính lấy Lam Vong Cơ, sợ người phê duyệt sự vụ mệt mỏi.

Lam Vong Cơ hỉ ngọt, đây là về sau cùng Lam Vong Cơ xác định quan hệ sau, Ngụy Vô Tiện chú ý thấy, bình thường người này cũng thực khắc chế, sẽ không dùng quá nhiều đồ ngọt, nhưng có hài tử sau, đã có chút khắc chế không được. Y sư dặn dò không để người sử dụng quá nhiều đường, Ngụy Vô Tiện mỗi ngày đối mặt với ánh mắt lên án của Lam Vong Cơ, đem đồ ngọt đều cắt giảm ở mức an toàn. Dù có tạm rời Vân Thâm, hắn cũng không quên nhờ Lam Hi Thần chú ý Lam Vong Cơ.

Trừ những thứ sẽ ảnh hưởng không tốt đến thân thể Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện vẫn thực sủng đạo lữ, Lam Vong Cơ có lần muốn ăn loại quả ở thật xa địa giới khác, hôm sau loại quả này cũng đã xuất hiện trên bàn.

Hài tử lần đầu tiên động là lúc Ngụy Vô Tiện đưa Lam Vong Cơ đi thả đèn, hắn ở bên cạnh nhìn Lam Vong Cơ đôi mắt tỏa sáng hướng bầu trời pháo hoa, bỗng nhiên người cau mày ôm bụng, đem hắn dọa muốn chết, là hài tử động, Lam Vong Cơ đem tay hắn đặt lên bụng, có thể cảm giác được bụng Lam Vong Cơ nổi lên mụt nhỏ, khả năng là do tiếng pháo hoa dọa tới rồi.

.....

Ngày hài tử chào đời Ngụy Vô Tiện sắc mặt trắng bệch đi đi lại lại bên ngoài phòng, hắn chợt nhận ra Lam Vong Cơ vẫn chưa nói cho hắn biết song tính rốt cuộc sinh hài tử kiểu gì, càng nghĩ mặt càng bạch, lo lắng bắt tay Lam Hi Thần hỏi, Lam Hi Thần nói: Rạch bụng.

Ngụy Vô Tiện: "....." trực tiếp hôn mê.

Lam Hi Thần kêu y sư, y sư cho hắn một châm, Ngụy Vô Tiện giật mình nhảy bắn lên, ngồi ngoài phòng sinh run rẩy gọi tên Lam Vong Cơ, nhưng hắn không nghe thấy tiếng Lam Vong Cơ kêu bên trong, Ngụy Vô Tiện nhịn không được ngồi ngoài khóc nức nở.

Lam Vong Cơ lúc nửa tỉnh nửa mê nghe thấy Ngụy Vô Tiện khóc bên ngoài cảm thấy vô ngữ cực kỳ, hắn biết Ngụy Anh từng mổ kim đan, nên nhiều lần Ngụy Vô Tiện hỏi, hắn đều nói sinh như thường lệ, không dám nói cho hắn song tính sinh hài tử cần rạch bụng, dù thực tế song tính mổ bụng sinh so với nữ nhân sinh dễ dàng hơn một chút, dù sao lúc mổ là có gây tê, tỉnh dậy mới thấy đau, Lam gia lại có rất nhiều y sư lợi hại, càng không đáng lo.

Lam Vong Cơ bị đau tỉnh, thuốc tê đã hết hiệu lực, nhìn thấy Ngụy Vô Tiện đang ôm hài tử, trước khi hôn mê, Lam Vong Cơ nghe được y sư nói là cái tiểu nam hài, rất chắc nịch.

Lam Vong Cơ đưa tay ra muốn ôm hài tử, Ngụy Vô Tiện hiểu lầm liền đem hài tử đặt một bên, tiến đến chui vào ngực Lam Vong Cơ khóc.

Lam Vong Cơ: "....." chỉ phải ôm dỗ hắn, hài tử một bên thấy không ai ôm liền khóc lên.

Lam Vong Cơ thở dài vỗ vỗ Ngụy Vô Tiện: "Ngụy Anh, hài tử khóc"

.....

Hài tử năm nay một tuổi, khuôn mặt tròn tròn mềm mại, lông mi cong vút, một đôi lưu li tỏa sáng lấp lánh làm người tâm mềm nhũn, hài tử tên Ngụy Vĩ hiện đang được Ngụy Vô Tiệc bế trên tay giúp mặc một bộ y phục đỏ để chuẩn bị cho chọn đồ vật đoán tương lai, Ân, Vĩ là tên một loại ngọc quý, do Lam Hi Thần đặt, tự của hài tử là Quân Hạo, do Ngụy Vô Tiện đặt, chờ đến khi hài tử cập quan sẽ ban tự.

Ngụy Vĩ dung mạo giống Ngụy Vô Tiện chín phần, một phần còn lại cũng là đôi mắt giống Lam Vong Cơ, tính cách lại giống hệt thúc phụ Lam Hi Thần, ôn ôn nhu nhu, trêu chọc hắn cũng không khóc, chỉ ngoan ngoãn cười.

Tại trên tấm thảm, là các loại đồ vật quý giá, ngọc hiếm, pháp khí, kỳ trân dị bảo, hài tử được Ngụy Vô Tiện đặt tại trên thảm, Lam gia người đứng xung quanh nhìn hắn, hắn cũng không sợ đông người, quay đầu mềm mềm hướng Lam Vong Cơ cười rồi bò đi chọn thứ mình thích, là kim châm.

Hài tử bắt được kim châm liền quay đầu nhìn Ngụy Vô Tiện cười, tay giơ ra đưa cho hắn kim châm, phát âm không rõ nói: "Cho, cho phụ phụ châm" Ngụy Vô Tiện hai mắt tối sầm, là ai bỏ kim châm cứu lên, đời này hắn sợ nhất một là cẩu, hai là kim châm.

.....

Tối đến, Lam Vong Cơ sửa sang lại bút ký đêm săn của môn sinh, quay qua thấy Ngụy Vô Tiện tay trống không bước vào cửa: "Ngụy Anh, hài tử đâu?"

Ngụy Vô Tiện mày giơ lên, cười nhìn Lam Vong Cơ nói: "Hài tử muốn thúc phụ hắn dỗ ngủ"

Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện ý mặt đầy ý xấu, nói: "Hiện còn sớm, ta còn chưa tắm rửa"

Đương nhiên, Ngụy Vô Tiện hiện đã không nghe vào lời Lam Vong Cơ nói, hắn đã nhịn một thời gian rồi, tùy tay đánh một đạo khí đem cửa đóng lại, Ngụy Vô Tiện đem người ôm lên, vừa tiến lại giường vừa đem quần áo Lam Vong Cơ thoát, hắn ghé vào tai Lam Vong Cơ hôn hôn, nói khẽ: "Nay chúng ta chơi cái mới"

Lam Vong Cơ chợt có dự cảm bất tường, oán khí từ trong người Ngụy Vô Tiện bùng nổ, từng đoạn súc tua quấn quanh thân thể Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện cúi dầu dùng môi chắn lại tiếng phản kháng của y, một đoạn xúc tua từ cổ chân dần quấn lên đem chân y nhấc lên không trung.

Lam Vong Cơ: "......" người đói lâu lắm chính là dễ thành biến thái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro