tiendoneral

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn nhà tranh không lớn, chỉ có thể che gió che mưa, mà Khổng Trác không nghĩ tới bản thân phải ở đây vài ngày, sống trong tình trạng không mong đợi.

Theo lương tâm mà nói, Mạc Hưu chọn nơi cha mẹ mình táng thân cũng không sai, về phong thuỷ, cũng là miễn cưỡng hưng thịnh, cách mặt đông không xa, là hạp cốc mọi người bị giết, mà trong này là chỗ mai táng, được vây quanh bởi sườn núi thoai thoải.

So với La Phù Sơn núi này không lớn lắm, chỉ có thể xem như một ngọn đồi nhỏ, nhưng mà cây cối tốt tươi, phía đối diện, xa xa có thể nhìn thấy một tiểu thôn, vào lúc hoàng hôn bắt đầu, từ phía đó có khói bay lên, giữa không trung trở thành từng làn sương trắng tinh tế vô cùng, ánh lên trong trời chiều bảng lảng.

Bên dưới, cảnh sắc ưu mĩ như mộng như ảo.

Phía tây, là một con sông lớn, sông Nghi Thủy

Nghi Thuỷ sóng cồn mạnh liệt, dòng nước phát ra những tiếng gầm gào đinh tai, nhưng đến khúc sông này, bị sườn đồi ngăn trở, cũng đành nhỏ giọng, hoà vào cùng tiếng gió, phát ra thanh âm nghe như tiếng hát xa, chẳng những không ồn ào, mà đượm vẻ thanh nhã u tịch.

Khổng Trác ở đây nửa tháng, trong khoảng thời gian này ngoại trừ mỗi ngày trước mắt cha mẹ cố gắng luyện hai thức kiếm, còn lại phần lớn thời gian là ở trong nước luyện tập, lấy lực sóng cồn vô cùng mãnh liệt kia để rèn luyện sức ổn định của lực đạo kiếm pháp.

Lúc tập kiếm xong, lại trở về căn nhà tranh, nghiền ngẫm công pháp vu tộc, cái mà bản thân nhận từ lão thái thái thần bí kia.

Quả thật, so với hết thẩy chi thức về phương pháp tu luyện của hắn hoàn toàn khác biệt, môn công pháp này có tên là Đại Nhật Lưu Li Công, nguyên văn là trực tiếp dẫn động thái dương lực trên bầu trời vào thân thể mình, khiến Khổng Trác kinh ngạc không thôi, chính là đây là cách tu luyện vô cùng hung mãnh.

Pháp môn này, đừng nói là gặp, nghe cũng còn chưa tới, nếu muốn bàn về tốc độ tu luyện pháp môn chính đạo đương nhiên chậm hơn ma đạo, nhưng Khổng Trác có thể khẳng định, cách tu ma đạo tốc độ nhanh nhất, hung hiểm nhất, cũng không bằng bộ Đại Nhật Lưu Li Kim Thân Quyết này.

Trong thiên hạ cũng có phương pháp hấp thu trực tiếp chân hoả của thái dương vào cơ thể mình, không phải muốn tự sát sao?

Theo tri thức luận của Khổng Trác, dù là loại pháp môn tu luyện loại nào, đầu tiên phải dẫn khí nhập thể, trong Đại khí của trời đất tìm ra một sợi Vô khí, hay còn gọi là Nguyên khí, thu nạp chúng vào cơ thể, luyện hoá, thu phóng, đây là pháp môn trần trụi nhất, đồng thời cũng là nghệ thuật nhất, chính đạo tu như vậy, ma đạo gì cũng thế, nhưng pháp môn vu tộc cũng thật biến thái.

Dựa theo kết luận đầu tiên này, là không thể thừa nhận được, ta phân tích khả năng khác xem sao, tốc độ tu hành của nó vô cùng nhanh, chỉ cần có mặt trời. Dựa vào cái gì lão thái thái cho rằng pháp quyết Vu tộc không phải là pháp môn ma đạo?

Khổng Trác tin ông ta nói đúng, mà sách này từ trên xuống dưới cũng không có gì sai, như vậy, là dựa vào cái gì?

Để trả lời câu hỏi dạng này, Khổng Trác đã suy nghĩ ba ngày liên tục, ngừng cả luyện kiếm, thức trắng ba đêm, hắn muốn thông suốt hết các khía cạnh trong đó, nói tới cùng, cũng vì quán tinh tư duy đưa đẩy mà thôi.

Vu môn công pháp cùng phương pháp tu luyện của hắn căn bản là hai hệ thống hoàn toàn khác nhau, năng lượng của mặt trời đúng thật là vô cùng lớn, cơ hồ là có thể chạm đến được, nhưng ngươi có khả năng tiếp nhận hay không a, ví dụ như, thân thể Khổng Trác hiện tại

Theo đánh giá về chính mình, hắn mỗi ngày nhiều nhất chỉ có thể tuy luyện Lưu li kim thân quyết nửa canh giờ mà thôi, nếu tiếp cơ thể sẽ không chịu nổi, cho nên, năng lượng mặt trời rất lớn, ngươi cũng đành mở to mắt mà nhìn, không thể lấy, giống hệt kiểu miếng ngon sắp bỏ vào bụng thì phải dừng lại.

Chính là bầy ngay trước mặt là của ngon vật lạ, sơn hào hải vị, mà hắn không có khả năng cử động. Pháp quyết vu tộc này, vĩnh viễn không cần lo thiếu ăn, vấn đề là bụng của ngươi thế nào mà thôi, mà trước khi Khổng Trác biết về phương pháp tu luyện này, như người bị bỏ đói lâu ngày,

Đang tìm đồ ăn khắp nơi, nhưng tìm cả nửa ngày, cũng chỉ có thể thấy được nửa cái bánh mỳ, có cảm giác ăn vĩnh viễn không đủ, mà tu luyện ma đạo có thể hình dung là khát nước mà uống thuốc độc, biết rõ là thế, nhưng vẫn chuốc hết vào mình. Ăn cái gì, cuối cùng cũng là thức ăn nhiễm độc.

Nghĩ thấu triệt khoản này, xác định đây tuyệt đối không phải là công pháp tu ma, Khổng Trác cũng yên lòng, nhắc đến công pháp Vu tộc, nói hắn không tò mò là gạt người, nhục thân trở thành bất diệt, chỉ nhờ mười trang giấy lá màu bạc này, nghe có vẻ hơi phóng đại, nhưng có thật là như vậy không?

Kiểu gì cũng chiếm tiện nghi lại không có tác hại gì, Khổng Trác bắt đầu thử luyện tập, mà kết quả sau một ngày, hắn thấy chính mình đã sai lầm lớn, hắn đoán mình có thể chịu được thái dương chân hoả rèn giũa trong nửa canh giờ, nhưng sự thật, một phần tư canh giờ cũng không được.

Dưới tình trạng kiên trì được một lúc, hắn cũng hiểu ra lời lão thái thái, tu luyện công pháp này chỉ có một từ, Thong Thả!!!!

Nhưng cũng có những ưu đãi, với pháp môn tu hành của bản thân cũng không xung đột, bởi vì đây chỉ là rèn luyện thân thể mà thôi, loại cường hóa bên trong này người khác không nhận ra được gì, nếu mình luyện đến trình độ nhất định, một khi cùng người khác cận chiến.

Cho dù là hộ thân nguyên khí, cũng có thể một kích xuyên thủng, mà luyện đến cực điểm, chính mình cũng không cần đến kiếm tiên hay một pháp bảo nào khác nữa, thân thể chính là vũ khí sắc bén giết người khủng bố nhất, song không có năm mươi năm khổ luyện chắc chắn không vươn tới được.

Cũng chỉ có nửa thế kỷ, cái mình có nhiều nhất chính là thời gian!

Nghĩ vậy, Khổng Trác hưng phấn hẳn lên, cấm lấy mười tờ giấy lá ghi pháp quyết, xem cả đêm, sau khi máy móc nhớ hết thì đem chúng huỷ đi.

Hắn sợ bị người khác bắt được, thì ưu thế của mình cũng không còn.

Dù sao hắn cũng không phủ nhận mình là kẻ tự tư tự lợi, một mình cất giấu công pháp, bất quá, hắn cũng tự an ủi, làm như vậy phòng ngừa kẻ ác lấy được, nguy hại cho thiên hạ.

Đương nhiên bảo vệ không cho rơi vào tay ma đạo, chẳng phải là việc một nhân sĩ chính đạo nên làm sao?

Trong tâm Khổng Trác cười xấu, vươn ma trảo đến ba viên thiết châu.

Hắn không biết nó là gì, nhưng đi cùng với công pháp Vu tộc, thiết châu này hẳn không tệ, nhưng không tệ ở chỗ nào đây?

Lại nói, một khi là pháp bảo vô chủ, mình cũng không cần khách khí, cho nên hắn mở hộp, đem ba vật lớn nhỏ giống như trứng bồ câu đen xì ra, thật cẩn thận kiểm tra, Vạch một đường nhỏ trên ngón tay mình, thật nhẹ nhàng, đem một giọt máu nhỏ xuống một viên thiết châu, sau đó lấy tay lau máu còn thừa lên những hạt còn lại, rồi tay trái nâng hạt châu lên, nắm chặt tay lại,

Cả cơ thể cũng ngồi xuống xếp bằng, vận hành Tiên Thiên Tử Khí, bắt đầu luyện hoá ba hạt châu.

Rồi hắn phải hối hận, hiển nhiên, hắn lại lần nữa xem nhẹ ba hạt châu này.

Một cỗ lực lượng to lớn mênh mông từ hạt châu toả ra, đó là Tiên thiên mệnh thổ chi lực khiến người ta lạnh người, chính xác tính Thổ trong ngũ hành, trầm ổn, trang nghiêm, tựa như một toà núi lớn, đè lên người Khổng Trác, Tiên Thiên Tử Khí đang vận hành trong chớp mắt trở lên đình trệ,

Giống như một con ốc sên leo núi vậy, bò rất là chậm.

May mắn, đây là vật vô chủ, may mắn, Khổng Trác không có ác ý gì, chỉ muốn thu phục chúng mà thôi, nếu không hắn còn lâu mới kháng cự nổi áp lực ngàn quân này.

Tiên Thiên Tử Khí chạy như rùa bò, chậm rãi hấp thụ Tiên Thiên Mệnh Thổ Chi Lực, tay Khổng Trác cũng từ từ lơi lỏng, vết máu trên hạt châu cũng từ từ mờ đi,

Rồi ba hạt châu hiện lên vằn vện tinh oánh như máu trong suốt như ngọc điêu khắc mà hình thành mạch máu phập phồng, nó rung động theo tiết tấu trái tim của Khổng Trác, cảm giác huyết mạch tương liên dần đần xuất hiện,

Sau đó, ba hạt châu bay lên khỏi lòng bàn tay, vết máu cũng biến mất hoàn toàn, vốn lúc đầu màu đen xì, bây giờ được thay thế bằng màu trắng sáng, chói mắt vô cùng, rốt cục không còn hình dạng hắc thiết nữa, mà là hạt châu được mài giũa vô cùng chơn láng.

"Thật may mắn!" trong lòng Khổng Trác thầm kêu, cánh tay đang nâng lên cũng hạ xuống, thở ra một hơi trọc khí, nhưng trên mặt lại đeo nụ cười vui mừng như điên.

Lúc này đây, đúng là nhặt được bảo vật, có lẽ lão thái thái kia không nghĩa đến, ba hạt châu kia có thể so ra về giá trị thấp hơn pháp môn luyện Thánh Vu tộTiên Thiên Tử Khí, trong nhận thức của Khổng Trác coi nó như một pháp bảo kém cỏi bình thường, chỉ mang tính Thổ.

Thực ra mỗi hạt châu chứa đựng Địa Tâm Nguyên Lực tinh thuần, nặng hơn cả thái sơn, mặc kệ là ai tiếp lấy, dù là tiền bối cao nhân trong truyền thuyết, cũng không tránh được thịt nát xương tan, tu vi yếu một chút sẽ bị đánh cho thành đống tương thịt,

Như là người cùng thế hệ với Khổng Trác, đại sư huynh của hắn Thường Nguyệt, nếu bị đánh trúng một cái, sợ lành ít dữ nhiều, càng thêm âm hiểm đó là, vật quỷ quái này giống như Đại Nhật Lưu Li Chân quyết, bằng vào người có thực lực cao, chỉ dựa vào mắt thường và cảm giác, cũng không thể biết uy lực chân chính đằng sau.

Bởi mặt trên được phủ đầy nguyên lực mệnh thổ, che dấu cực kì hữu hiệu.

Cho nên nói, về sau nếu có ai nói người thuộc tính mệnh thổ là người trung hậu, Khổng Trác sẽ nói nhanh, những kẻ như thế, là giả vờ giả vịt, kỳ thật rất là âm hiểm, chờ chút,theo như sư phụ từng nói, ta là người Tính Thổ tiên thiên mà!!!

Chẳng lẽ ta âm hiểm?

Không, sao có khả năng, ta trung hậu thật thà như vậy sao có thể nham hiểm được, ngươi xem người mập có thể là kẻ ác được không?

Không có, khẳng định là không có mà!

Ta là người trung hậu!

Ngày tháng trôi nhanh, Khổng Trác một mặt luyện kiếm, một mặt luyện công, thỉnh thoảng nghiên cứu ba hạt châu mới thu được kia, nhoáng một cái nửa năm trôi qua.

Nửa năm nay sống trong căn lều cỏ, tĩnh tâm mà tu luyện, giúp cho Khổng Trác có bước tiến bộ rất lớn

Hơn nữa, thường xuyên luyện kiếm trong dòng Nghi Thủy, chẳng những kiếm thuật được tăng cường, mà còn giúp tu vi Tiên Thiên Tử Khí đột phá tầng thứ tư, bước vào giai đoạn cuối cùng và cũng là khó khăn nhất của dẫn khí nhập thể, luyện khí hóa thần.

Luyện Khí Hoá Thần, hoá thần gì? Nguyên Thần.

Hiện tại Khổng Trác có thể dùng chính nguyên thần của mình ngự kiếm, chính là tốc độ mặc dù nhanh, nhưng thời gian duy trì không được lâu, hắn cũng không dám dùng lâu, nguyên thân của mình còn xa mới tới trạng thái ổn định, nhiều nhất chỉ là tạm được, hắn không hi vọng bản thân có thể ngự kiếm phi hành trở về La Phù.

Mà khiến hắn hưng phấn không phải là ngự kiếm phi hành, cũng không phải những ưu thế cực lớn mà Thái Nhật Lưu Li Kim Thân quyết mang lại, mà là ba hạt châu cùng Đại Nhật Lưu Li Kim Thân quyết đem lại cho hắn chuỗi phản ứng dây chuyền, khiến hắn cảm thấy rất hài lòng. Thực lực của hắn bây giờ chưa thể phát huy toàn bộ uy lực của ba hạt châu, nhưng hiện tại đối với hắn thế đã đủ lắm rồi, quan trọng nhất chính là ba hạt châu này là thượng phẩm pháp bảo thuần chất mệnh thổ, mà Khổng Trác cũng là hệ thổ, cả hai tương trợ lẫn nhau, giúp cho việc năm giữ ba hạt châu này dễ dàng hơn rất nhiều.

Mặt khác, trong quá trình tu luyện Đại Nhật Lưu Li Kim Thân Quyết, hắn cũng thu hoạch được một điểm cực tốt ngoài ý muốn, tương lại tác dụng không thể tưởng, hắn phát hiện, thân thể mình đang dần phát triển thành Thổ hệ thể chất.

Thổ hệ thể chất là gì ?

Người bình thường, hầu hết thuộc tính cơ thể đều nghiêng theo một hướng nào đó, ví dụ như thiên hướng mệnh Kim, thiên hướng mệnh Mộc, Khổng Trác có thiên hướng mệnh thổ, nhưng đó là thiên hướng, ngoại trừ mệnh thổ ở ngoài, tạp chất trong cơ thể vẫn còn khá nhiều, nhưng Đại Nhật Lưu Li Kim Thân quyết lợi dụng Thái Dương Chân Hoả trực tiếp thanh lọc cơ thể, mà ngũ hành tương sinh tương khắc, hỏa sinh thổ, tu luyện được mấy tháng, Khổng Trác vui mừng phát hiện, dưới tác dụng của Đại Nhật Lưu Li hoả cùng ba hạt châu mệnh thổ, tạp chất trong cơ thể được chuyển hoá sạch sẽ trở thành tính thổ, cơ hồ là Thổ hệ thệ chất

Phản ứng dây chuyền diễn ra, điểm tốt tuyệt không chỉ dừng lại ở đây, sau khi chuyển hết thành mệnh thổ, Khổng Trác còn có thuộc tính phụ, hay còn gọi là năng lực, khống chế Địa Tâm Nguyên Lực.

Địa Tâm Nguyên lực, chính là Trọng Lực, chính là lực lượng hút mọi vật xuống đất.

Cho nên hiện tại, cho dù là không dùng nguyên thần để ngự kiếm, cũng không dùng khinh thân công pháp, Khổng Trác cũng có thể làm cho bản thân tự do bay lên, tuy chỉ cách mặt đất ba tấc, nhưng đã khiến hắn thỏa mãn lắm rồi, mà ba hạt châu kia, Khổng Trác cũng rất muốn biết lai lịch của chúng. Tại lúc thực lực hắn đột phá tầng thứ tư, nhờ tác dụng của chân nguyên, một trong ba viên châu hiện lên ba chữ: Ngưng Nhạc Châu (Nhạc ở đây là Núi Lớn)

Ba viên Ngưng Nhạc châu đang lơ lửng trên vai trái của hắn, giống như những vì sao ban đêm vận hành trong những không gian nho nhỏ trên bầu trời, mà khi không cần thiết hắn có thể cho vào nguyên thần cẩn thận chăm sóc, đồng thời dùng nguyên lực thổ hệ cải tạo thân thể mình, chậm rãi củng cố liên hệ giữa mình và chúng nó.

Nói chung, nửa năm này Khổng Trác thực lực tăng cực nhanh, đạt được không ít chỗ tốt, cho nên hắn không nghĩ đến việc rời đi.

Dù sao, căn lều này cũng do tự hắn xây, sau này chưởng giáo có hỏi, cũng không cần nhiều lời, đơn giản chỉ nói là vì thủ hiểu với cha mẹ.

Bởi vậy, dù nửa năm đã trôi qua, hắn vẫn ở lại thêm hơn nửa tháng nữa, cho đến một buổi sáng, sau khi luyện xong một bộ kiếm pháp trước mộ cha mẹ, lúc hắn đang đón ánh sáng mặt trời để luyện khí thì phát hiện ra một sự việc kỳ quái.

Dưới chân núi kia vốn có một thôn trang nhỏ, lúc này dường như rất không bình thường. Như trước kia, đây là thời điểm nhàn hạ của nhà nông, nhà nhà đều thấy khói bếp bốc lên, nửa năm nay, ngày nào cũng lặp đi lặp lại, không gián đoạn, nhưng là hôm nay, không hề thấy khói bếp, nhà nhà đóng chặt cửa, không trung tựa hồ hết sức khẩn trương.

Mà xa hơn, ở ngọn núi đối diện, ẩn hiện lộ ra một cỗ khí tức khiến Khổng Trác cực kì không thoải mái.

Mà ngọn núi đó, không giống như cái đồi mình đang ở, mà thật sự là một ngọn núi rất lớn, có tên Ngũ Lĩnh Sơn.

Loại khí tức cực không thoải mái này cho tới bây giờ hắn chưa từng gặp qua, nhưng vẫn có thể xác định, nó không có chút tốt đẹp gì, bên trong lộ ra âm tà chi khí khiến người ta cảm thấy ngạt thở.

Khổng Trác nhíu mày, hắn vốn không thích xen vào việc của người khác, nhưng dù sao nơi này, cũng là nơi an táng hài cốt cha mẹ hắn, hắn không hy vọng xuất hiện yêu ma quỷ quái lai vãng quấy nhiễu sự an nghỉ của cha mẹ.

Thôn trang hiện giờ rất yên tĩnh, ít nhất vẻ ngoài là như thế, chính là càng lại gần, cũng là càng gần Ngũ Lĩnh Sơn, Khổng Trác càng cảm nhận thấy phía sâu trong ngọn núi kia tản mát ra âm tà chi khí càng đậm, đậm đến nỗi khiến hắn cảm thấy rét run.

Chẳng qua, nửa năm nay thực lực được đề cao, lá gan của hắn cũng lớn lên không ít, nên mới dám tiến vào.

Mặc dù trời đã sáng, nhưng cả thôn trang vẫn không thấy một bóng người, chung quanh sương mờ bao phủ, im ắng quỷ dị. Chân dẫm lên đất mềm, mùi cỏ thoáng bốc lên ngát mũi, nhưng tim hắn thì lại đập bùm bụp, trực giác mách bảo, có lẽ hôm nay sẽ phát sinh một việc rất lớn.

Ngay sau đó, một tiếng thét sắc nhọn thảm thiết phá tan bầu không khí quỷ dị này.

Cuối cùng mọi thức trở lại bình thường.

Vừa nghe tiếng người, ý niệm của Khổng Trác là muốn chạy trốn, nhưng thân thể lại như tên bắn hướng đến nơi phát ra âm thanh phóng tới.

Nơi đây giống như một cái từ đường

Đại môn khép chặt, dưới ánh mặt trời hôn ám, có đôi phần cao lớn, lại có nét cổ quái, cùng vẻ thống thiết, đau buồn.

Thống thiết, chẳng biết vì cái gì, mà Khổng Trác sinh ra cảm giác như vậy.

Cửa từ đường rất đóng rất chặt, nhưng phía sau cánh cửa nặng nè đó, Khổng Trác lại nghe được một mớ âm thanh hỗn độn, mà âm thanh chói tai vừa rồi khiến hắn chú ý, lúc này phát hiện ra, đó là tiếng quát lớn của một trung niên nữ nhân.

Khổng Trác nhìn lại đại môn đang đóng chặt, lại liếc qua bờ tường cao một cái, thân hình khẽ nhích động, tấm thân phì nộn bay lên, nhẹ nhàng như bông đáp xuống trên bờ tường, từ đó nhìn xuống, bao quát được toàn cảnh bên trong.

Tựa hồ nam nhân già trẻ lớn bé trong thôn đều tập trung ở đây, mà ngoài họ ra, chỉ có hai cô gái, một người đã phát ra tiếng kêu thảm kia, người kia chỉ độ sáu bẩy tuổi, ngồi trên một cái bàn nhỏ, trên đầu quấn một cái đai xanh biếc bát bảo thuỳ châu, trên người mặc áo tơ tằm nền đỏ viền vàng, bên ngoài mặc áo choàng xa tanh màu lục; dưới eo mặc một cái váy lụa thêu hình hoa hồng, dưới chân đi hài tơ hình con tôm màu hồng nhạt, mặc một cái quần vàng kim dài đến đầu gối, khuôn mặt trắng trong, đánh lên một lớp phấn hồng, trông rất xinh đẹp, một đôi mắt linh động chớp chớp, nhìn thấy nữ tử đang khóc thảm kia, tựa hồ không biết mẹ mình sao lại khóc như vậy, chẳng nhẽ hôm nay mình không hấp dẫn sao?

"Loạn rồi!" Ai đó hét, theo đó là tiếng quải trượng đập mạnh xuống đất, "Cửu Ngọc Nhi, còn không đem con gái ngươi trở về, ở đây khóc lóc còn ra thể thống gì nữa?

Một lão nhân hơn sáu mươi tuổi, sắc mặt giận dữ,

Ở bên cạnh nữ nhân đang khóc, là một hán tử tầm hai mươi tám tuổi, cũng rất đau khổ, bị nữ nhân túm lấy ống tay áo, nghe thấy lời lão nhân, cắn chặt răng, tàn nhẫn kéo cô gái kia kéo dựng lên,cùng lúc đó theo cái đánh mắt của lão nhân, xung quanh mấy gã trai tráng trẻ tuổi, bất chấp quy tắc nam nữ, cùng nam tử lúc đầu muốn đem nàng ta ra phía thiên môn, nàng cơ thể yếu nhược, làm sao địch nổi mấy gã nam tử như lang như hổ, ngoài kêu lên mấy tiếng, thì cũng là có ý nhưng vô lực, mà cô bé ngồi trên bàn kia, thấy mẹ mình giống như bị người ta khi dễ, cũng oà lên khóc, trong một khoảng thời gian ngắn, tiếng khóc tiếng la của hai nữ nhân hoà vào nhau, khiến cả Khổng Trác đang ở bờ tường bên này phải nhíu mày.

"Con của taaaa..."

"Mẹ ....."

"Mẹ ơi ......."

"Con của ta, ô ô ......!"

Cuối cùng, miệng của nàng ta bị nhét đầy vải, sau đó bị đem vào mặt sau từ đường."

Giữa từ đường lúc này, chỉ còn lại tiếng khóc của cô bé dễ thương kia.

Chầm chậm hít một hơi, lão nhân đưa mắt nhìn cô bé.

"Hài tử ơi, ngươi đừng khóc, khóc cũng vô dụng, muốn trách, hãy trách ngươi từ khi sinh ra đã là một sai lầm, bị ném đến nơi đây, hi vọng kiếp sau ngươi đầu thai vào một nơi phú quý thái bình!" Nói xong, vung tay lên, "Nâng lên"

Theo sự chỉ đạo của hắn, bốn gã mặc lễ phục màu đỏ từ đám đông đi ra, trong tay cầm hai cái quang gánh, luồn xuống dưới cái bàn rồi nhấc lên, phía bên này sớm đã có người mở cánh cửa từ đường nặng nề, rồi khiêng bàn đi ra ngoài.

Chính là, khi nhóm khiêng bàn ra đến cửa, mà Khổng Trác đang ở góc tướng bên kia, chẳng biết từ khi nào, ngoài cửa xuất hiện một nữ tử bạch y.

Một cô gái rất đẹp, vì sao có thể nói như vây?

Bởi vì Khổng Trác có thể thấy được, dáng người của nàng cực tuyệt, vô cùng duyên dáng, làm người ta trông thấy trở nên thèm khát, khuôn mặt được che đi bởi một tấm lụa trắng, giúp giảm bớt sự ham muốn của mọi người.

Khổng Trác đã mười tám mười chín tuổi đầu, đối với quan hệ nam nữ cũng hiểu, đương nhiên cái "Hiểu" này cũng có giới hạn. Ở La Phù con trai chiếm tuyệt đại đa số, hiểu ở đây giống như việc Phương Thiếu Bạch có ý tứ với Chu Tuyết mà thôi, mà Khổng Trác cũng chỉ là người ngoài đứng xem.

Nhưng bây giờ, đối với nữ tử kia, nhìn dáng điệu mê người đó, một cỗ xúc động nguyên thuỷ trực tiếp công kích đại não hắn.

"Thật xấu hổ!" mặt Khổng Trác nóng lên, vận hành Tiên Thiên Tử Khí áp chế sự ham muốn.

Cô gái này cũng là người tu hành, hơn nữa tu vi không thấp, nàng vô thanh vô tức đứng bên cánh cửa Từ đường mà mình không phát hiện ra, điều đó cho thấy, công lực chân nguyên của nữ nhân này tuyệt không dưới mình.

"Người là ai, sao lại ngăn đường cản lối!" Tuy trong cả Từ đường đều là đại nam nhân, nhưng cô gái này xuất hiện quá đột ngột, thứ hai, nàng ta mang theo kiếm, bởi vậy cũng chưa có ai dám coi thường làm liều.

"Các người muốn đem người đi đâu?" Nàng ta hỏi, nâng đầu lên một chút, quyét ánh mắt lạnh lùng mà sắc sảo về phía lão già.

"Đây là việc của thôn ta, không quan hệ tới người!" Lão già còn chưa trả lời, đã có kẻ chen vào.

Nàng không nói gì, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn về lão nhân, hắn dưới tính huống đó, con người dần dần ảm đạm, "Chinh nữ này dùng để hiến lên sơn thần trên núi!"

"Sơn thần?" Hàng mi thanh tú lộ ra ngoài của nàng khẽ nhíu lại, "Ta vừa mới qua đây, phát hiện yêu khí nồng đậm, đoán rằng có yêu vật xuất hiện, mới đến đây xem xét!" Thanh âm ngừng một chút, "Không thể tưởng được, các người vì an nguy bản thân đem nữ hài này dâng lên miệng quỷ!'

Lời nói trách mắng, cũng là khinh thường, tuy toàn bộ nam nhân trong Từ đường đối với nữ nhân thần bí này rất kiêng kị, nhưng trào phúng trắng trợn như thế, cuối cùng hai gã hán tử không chịu được vọt tới trước mặt nàng, trong đó một tên vươn tay ra, đánh về phía chóp mũi nữ tử, "Ngươi là cái quái gì, chẳng qua là một đứa con gái, có tư cách gì quản lý đàn ông chúng ta!"

Nói càng phẫn nộ, tay càng tiến đến gần hơn, mắt thấy sẽ chạm được vào cánh mũi ẩn sau tấm lụa, đột nhiên bắn bật ra ngoài, chân cẳng trong không trung vung loạn cả lên, kêu thảm một tiếng, hạ xuống bậc thang Từ đường với cái mũi chảy máu cùng khuôn mặt sưng vù.

Chung quanh láo loạn, có kẻ không phục đút tay vào áo muốn động thủ, có người thông minh lặng lẽ đi về phía mặt sau từ đường, mà lại có rất nhiều người đứng yên tại chỗ, bàn to nói nhỏ đều nhìn nàng với ánh mắt phẫn hận.

Nhẹ phất tay, Từ đường từ từ im ắng trở lại.

Mặt lão già không đổi, đi xuống từng bậc thang từ đường, "Nữ hiệp nói rất đúng, chúng ta đại nam nhân vì mạng sống chính mình, phải hi sinh mạng sống của một đứa trẻ, thật đáng xấu hổ, nhưng, chúng ta không có biện pháp nào khác!" Nói tới đây, hắn nhìn nàng, "Trần Gia thôn này, đời đời đều sinh ra dưới chân núi Ngũ Lĩnh, sống ở đây, chết cũng là đây, đã nhiều thế hệ như vậy rồi, sống một cuộc sống yên ả vô tư vô lự, nhưng sơn thần không muốn như thế mà!" Nói tới đây, biểu tình trên mặt lão già hiện lên nét đau khổ, nước mắt cũng trực trào ra, cơ thể bắt đầu run lẩy bẩy.

"Ài......!" Thở dài một tiếng, lão già chậm rãi ngồi lên những bậc thang, vùi đầu mà khóc, nội đường thật lớn nhất thời yên tĩnh vô cùng, chỉ còn tiếng nấc nghẹn thống khổ của ông già.

Khăn che mặt của cô gái cũng khẽ rung động, cảm thông một chút với bi ai của ông, muốn nói gì, nhưng lão nhân đã tiếp tục, "Chúng ta cũng biết sơn thân kia kỳ thật là một yêu vật, cũng từng tìm cao nhân tìm kiếm tiên, mời bọn họ giúp đỡ, nhưng kẻ lên núi là một đi không trở lại, sau đó sơn thần kia yêu cầu càng cao hơn, bắt đi gia súc, họa hại con người, thành ra ý niệm mời người đến giúp cũng buông lơi."

"Vậy, vậy sao không rời khỏi nơi này?" Nàng hỏi.

"Rời khỏi!" khuôn mặt lão nhân trở nên chua sót, "Rời là rời đi đâu? Tổ tiên chúng ta vì tránh họa mới phải lưu lạc đến tận chốn này, ba trăm năm trôi qua, căn cơ đã ổn định, chân núi Ngũ Lĩnh đất đai mầu mỡ, sản vật phong phú, lại không có ai tìm đến gây phiền hà, mọi người đều thảnh thơi, trừ việc hằng năm hiến tế một chinh nữ, đều rất thoải mái, bởi vậy - ài --!" Lại một tiếng thở dài, mọi người đều không nói gì, xấu hổ đỏ mặt, ánh mắt mơ hồ, như có như không.

Nàng than nhẹ một tiếng, không có lòng dạ nào mà nói chuyện với những người trong Từ đường nữa, xoay người muốn đi ra. Đúng lúc đó thân thể lão nhân bật lên từ bậc thang, bổ nhào về phía trước người nàng, "Nữ hiệp, sơn thần pháp lực cao cường thần thông quảng đại, đã hơn năm mươi võ lâm cao thủ lên núi hàng yêu mà không trở về, mỗi lần như thế người trong thôn đều gặp phải tao kiếp!" Nói đến đây, nấc không ra tiếng, một lúc sau, mới mở miệng, "Lão... lão già nhỏ này xin nữ hiệp nghĩ cho bản thân, cũng là nghĩ cho mọi người, không cần trêu vào sơn thần trên núi !"

"ư ---!"

"Xin nữ hiệp bỏ qua!" Lão khóc rống lên, vái phục ra đất, theo đó tất cả nam nhân trong Từ đường "Bịch bịch bịch bịch" quỳ hết cả xuống, đồng thanh niệm "Xin nữ hiệp bỏ qua!" Thật là hoành tráng.

Nàng ta cũng là kiếm tiên tiên hiệp, nhưng cũng chưa từng gặp qua loại tình huống cổ quái thế này, ai cũng muốn hàng yêu trừ ma, làm gì có người từ chối, mà ở đây cả một đám người quỳ gối kêu khóc thảm thiết, làm nàng do dự.

Ở góc tường bên kia, Khổng Trác cũng cười khổ, bọn nam nhân kia cũng thật hèn mọn, mà nữ tử kia cũng thật phiền toái, muốn đi hàng yêu trừ ma vậy thì cứ làm, nghĩ nhiều làm gì, nghĩ thế, ngón tay Khổng Trác cong lên, búng ra một chỉ phong đập ngay vào tay tiểu cô nương đang ngồi trên bàn, nó sao có thể nhẫn nhịn mở miệng khóc oà lên.

Tiếng khóc này, kéo nữ tử đang do dự kia tỉnh lại, liếc qua nó một cái, mặc kệ lời cầu xin của đám người, thân hình chớp lên thành một đạo bạch quang bay thẳng lên Ngũ Linh Sơn.

Khổng Trác đang ở trên tường hé miệng cười, đang muốn rời đi bỗng nghĩ ra việc bất thường, đình trệ thân hình ánh mắt rõi vào bên trong từ đường.

"Ta còn muốn xem, các người có phải rẻ tiền như vậy hay không!"

Rất nhanh Khổng Trác thấy được cảnh tượng hắn đã tiên liệu, lũ khốn vừa đó ngăn cản bạch y nữ tử lên núi, đem cơn tức cùng trách nhiệm đặt lên hết những tiếng khóc kỳ quái vừa rồi, bây giờ vẫn vây quanh cô bé đang khóc.

"Đều tại con nhóc bẩn thỉu này, thôn dân chúng ta phải gặp một trận hạo kiếp!" Không biết là ai nói, lập tức tác động đến những cái đầu ti tiện đang ở đây, chúng liền lại gần chiếc bàn, mà Cửu Ngọc Nhi là phụ thân tiểu cô nương sắc mặt xám như tro, đứng đó không nói một lời.

Hôm nay Tiểu cô nương chịu nhiều sợ hãi vẫn còn nghẹn ngào, chợt thấy nhiều người đi về phía mình, ai ai cũng hung ác, lại càng sợ đến lấc cục, đôi mắt to trong veo bất lực nhìn mọi người, không biết phải làm sao.

"Đều tại mầm mống tại họa mày mà ra, đánh chết nó!" Có kẻ rống lên đánh động cảm xúc cả nhóm, nhưng hôm nay tuyệt đối không phải ngày may mắn của chúng.

Mỗi một bước tiến tới, thân thể chúng lại nặng nề hơn, mà lúc đến gần cái bàn nhất, liền tê liệt ngã quỵ xuống đất, xương cốt trên người cơ hồ bị nghiền nát, những kẻ càng ở xa tình huống cũng tốt hơn, chính là chúng không thể tiến một bước nào nữa. Mặt đất có lực hút bất thường, gắt gao hút lấy chúng, cả Từ đường tràn ngập tiếng kêu thê thảm.

"Đứa nhỏ này có phúc duyên và tiên duyên, tương lai không thể hạn lượng, ngươi phải đối xử tốt với nó, đợi khi lớn lên, tự nhiên có người đến giúp nàng thành tiên, cho đến lúc đó nếu phải chịu điểm uỷ khuất nào, thiên hình sẽ giáng--!"

Thanh âm già nua uy nghiêm, xa xăm cổ kính vang vọng chín tầng mây, trầm trọng như sấm, sau khi hết câu áp lực cũng giảm xuống, Từ đường lại khôi phục yên lặng. Thân hình Khổng Trác hoá thành một làn khói xanh, bay về hướng bạch y nữ tử biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#eraltiker