I. 1915 - 1917

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mecghi

2.14

     Buổi sáng trở dậy thì Frenk đã biến mất, Fia đến đánh thức Mecghi, chị sầu não, nói nhát ngừng. Mecghi chồm dậy khỏi giường như bị bỏng, hấp tấp mặc áo và thậm chí không nhờ mẹ cài giúp vô số chiếc cúc.

Trong bếp, bọn con trai đã ngồi ở bàn, mặt mày cau có, nhưng ghế của Petđi bỏ trống. Ghế của Frenk cũng thế. Ăn sáng xong, Fia bảo tất cả bọn chúng ra khỏi bếp và lúc đã ở sau nhà kho, Bôp nói với Mecghi việc vừa xảy ra.

- Frenk trốn đi rồi. - Nó thì thào.

- Có lẽ anh ấy đi Uekhainơ đấy thôi. - Mecghi đáp.

- Không phải đâu, đồ ngốc! Anh ấy đi lính. Ôi, tiếc rằng tao còn ít tuổi, không thì tao cũng đi theo anh ấy! Anh ấy thật là sung sướng!

- Em lại tiếc là anh ấy đã đi, giá như anh ấy ở nhà thì hơn.

Bôp nhún vai.

- Thế mới là con nhóc, chẳng hiểu gì sất!

Trái lệ thường, Mecghi không nổi nóng về những lời xúc phạm như thế, nó vào nhà, có thể mẹ cần đến nó.

Fia đưa cho nó chiếc bàn là, và Mecghi bắt đầu là những chiếc mùi soa.

- Ba đâu hả mẹ! - Nó hỏi.

- Đi Uekhainơ.

- Ba sẽ đưa anh Frenk về chứ ạ?

- Hãy thử giữ bí mật điều gì ở nhà này xem! - Fia giận dữ cằn nhằn. - Không, ba không thể tìm được Frenk ở Uekhainơ nữa, và ba cũng không hi vọng như thế. Ba sẽ đánh điện về Uekhainơ cho cảnh sát và cấp chỉ huy quân sự. Họ sẽ điệu Frenk về nhà.

- Ôi, mẹ ơi, họ mà tìm được Frenk thì tốt quá! Con không muốn anh Frenk bỏ chúng ta mà đi!

Fia đổ lên bàn khối nguyên liệu trong máy đánh bơ và dùng hai bàn xẻng gỗ đập một cách dữ dội vào cái khối nhỏ màu vàng sện sệt.

- Chẳng ai muốn Frenk bỏ chúng ta mà đi. Vì thế ba mới cố tìm cách đưa anh ấy về. - Môi chị run run, chị bắt đầu đập khối bơ càng mạnh hơn. - Tội nghiệp Frenk, tội nghiệp, tội nghiệp Frenk! - Chị thở dài, quên hẳn Mecghi. - Nhưng tại sao, tại sao con cái lại phải đền bù cho những tội lỗi của chúng ta. Tội nghiệp Frenk của tôi, nó quá cả nghĩ...

     Chợt chị nhận thấy Mecghi ngừng là, chị mím chặt môi, không thốt lên lời nào nữa.

     Ba ngày sau, cảnh sát giải Frenk về nhà. Viên trung sĩ giải cậu đi từ Uekhainơ nói với Pađric rằng Frenk chống cự kịch liệt khi bị bắt giữ.

     - Một chiến binh anh hùng ra trò đấy! Vừa thấy rõ rằng quân đội đã được báo trước về mình, cậu ta bỏ chạy tức thì, lao từ bậc tam cấp ra phố, hai người lính đuổi theo. Tôi đã tưởng cậu ta sẽ chạy biến mất, nhưng cậu ta chẳng may lại đâm ngay vào đội tuần phòng của chúng tôi. Cậu ta đánh đấm như điên, năm người phải xông vào mới tra nổi còng vào tay cậu ta.

     Vừa nói viên trung sĩ vừa tháo cho Frenk sợi xích nặng và đẩy cậu vào cổng rào. Frenk xuýt ngã, xô vào Petđi và lùi phắt lại như bị nọc châm.

     Bọn trẻ nhỏ đứng túm tụm cách đấy khoảng mười bước sau lưng người lớn, từ góc nhà ngó ra và chờ đợi. Bôp, Jêc và Huyghi thấm thỏm hi vọng Frenk lại xông vào ẩu đả; Xtiua vốn tính hiền lành, bình tĩnh nhìn với vẻ thông cảm; Mecghi hai tay ôm má, bóp chặt và vần vò má, sợ thất thần, chỉ lo có kẻ nào lại làm nhục Frenk.

     Frenk quay về phía mẹ trước hết, nhìn thẳng vào mẹ, trong đôi mắt đen của cậu hướng tới đón gặp đôi mắt xám của mẹ biểu lộ một niềm cảm thông u uất, đau xót, sự thân thiết thầm kín chưa bao giờ, chưa lần nào được nói ra thành lời. Cặp mắt xanh của Petđi nung đốt cậu bằng cái nhìn cuồng nộ và khinh miệt, nó nói lên rõ rệt - ta không hề chờ đợi điều gì khác ở mày, - và Frenk gằm mặt xuống như thừa nhận cơn giận ấy là chính đáng. Từ nay Petđi sẽ không ban cho con trai một lời nào, ngoài cái tối cần thiết mà phép lịch sự đòi hỏi. Nhưng khó khăn nhất đối với Frenk là giáp mặt lũ em - con chim rực rỡ đã bị đem trả về nhà một cách hổ nhục, nó vẫn chưa có dịp vút lên trời cao, cánh đã bị cắt cụt và tiếng hót tắc trong họng.

     Mecghi chờ cho mẹ đi tua xong khắp lượt các buồng ngủ trước khi đi ngủ, nó tuồn qua cửa sổ hé mở và chạy ra sân sau. Nó biết Frenk sẽ lánh ra chỗ chứa cỏ khô, tránh xa bố và mọi luồng mắt tò mò.

     - Frenk, anh ở đâu, anh Frenk! - Nó gọi thì thầm, tuy cũng khá to, len lỏi trong bóng tối mịt mù câm lặng của nhà kho, chân đi đất dò dẫm một cách tinh nhạy như con thú nhỏ, để bước đúng chỗ.

     - Anh ở đây, Mecghi. - Một giọng mệt mỏi đáp lại, hoàn toàn không giống tiếng Frenk, tàn lụi, không sức sống.

     Con bé đến chỗ Frenk nằm duỗi dài trên cỏ khô, nằm thu lu bên nách anh, vươn hết tầm tay ôm lấy anh.

     - Ôi anh Frenk, em sung sướng quá vì anh đã trở về!

     Frenk tấm tức rên lên, trườn xuống phía dưới một chút và áp trán vào vai em. Mecghi ghì lấy đầu anh, vuốt ve mái tóc dày duỗi thẳng, lí nhí câu gì âu yếm. Trong bóng tối cậu không nhìn thấy em, nhưng ở nó toát ra sự đầm ấm thông cảm vô hình và Frenk không cầm lòng được. Cậu khóc nức nở, toàn thân co rúm lại - lúc này cậu là cái nút thít chặt của nỗi đau đớn nhức buốt - nước mắt cậu thấm ướt đẫm chiếc áo ngủ của Mecghi. Nhưng Mecghi không khóc. Ở một điểm nào đó, mặc dù còn bé bỏng, nó đã trưởng thành và có đủ nữ tính để cảm thấy một niềm vui sướng sắc bén không sao kìm nén được; nó cần cho người khác. Nó ghì chặt đầu anh vào ngực và khẽ lắc lư như ru anh, cho đến khi anh khóc vợi nỗi lòng và nín lặng, tâm hồn trống rỗng.

Hãy nhấn nhấn sao và bình luận ở  phía dưới để chia sẻ cảm nghĩ của bạn nhé :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro