II. 1921 - 1928

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ranfơ

3.3

     Lạ thật, không hiểu sao có rất nhiều thầy tu đẹp như Ađônix (1) và có sức cám dỗ không thể cưỡng lại nổi đối với phụ nữ như Đôn Joăng (2). Có thể họ thề không lấy vợ vì sợ rằng sức hấp dẫn như thế của họ có thể gây nên tai họa chăng?

(1) Theo thần thoại Hy Lạp, Ađônix là chàng trai đẹp tuyệt vời đã khiến nữ thần ái tình Afrôđit say mê (N.D)

(2) Don Juan, nhân vật truyền thuyết, gốc Tây Ban Nha, cực kỳ đẹp trai, đa tình, hay quyến rũ phụ nữ (N.D)

     - Vì lẽ gì cha cam chịu ở Jilênbôun? - Bà ta hỏi. - Thà bỏ chức thánh chẳng hơn là chịu như thế sao? Với tài năng như thế, cha có thể vừa trở nên giàu có vừa đạt được quyền thế trong bất cứ lĩnh vực nào, và đừng có cam kết với tôi rằng cha không hám quyền lực, ít ra là hám quyền lực.

     Cha nhướng cao lông mày trái.

     - Mixxix Cacxôn quí mến, bà là người công giáo. Bà biết lời thề của tôi là không thể phá bỏ được. Tôi sẽ là linh mục cho đến lúc chết. Tôi không thể phản bội lời thề.

     Bà ta phì một tiếng khinh bỉ:

     - Này thôi đi! Chẳng lẽ cha thật sự tin rằng nếu cha từ bỏ chức thánh thì cha sẽ bị sét đánh chết hay sẽ bị kẻ nào dùng chó và súng săn đuổi cha ư?

     - Tất nhiên là không. Cũng như tôi không tin bà kém thông minh đến nỗi tưởng đâu tôi không dám rời bỏ nhà thờ là vì sợ trừng phạt.

     - Ô hô! Cha thật là ác khẩu, cha đờ Brikaxxa! Thế thì cái gì trói buộc cha? Vì lẽ gì cha vui lòng chịu đựng bụi bậm, nóng rực và ruồi ở đây? Biết đâu cái nạn khổ sai của cha ở Jinli lại chẳng là khổ sai chung thân.

     Trong giây lát cặp mắt xanh của cha sầm tối, nhưng cha mỉm cười và nhìn người đối thoại với mình bằng cái nhìn thương hại.

     - Bà thực là một người an ủi đại tài! - Cha ngước mắt lên trần, thở dài. - Tôi đã được chuẩn bị cho việc phụng thờ Chúa từ lúc còn trong nôi, nhưng không phải chỉ có thế mà thôi. Tôi là cái bình, Mixxix Cacxôn ạ, và có những giờ tôi tràn đầy Chúa. Nếu tôi là người nô bộc tận tụy nhất của nhà thờ, tôi sẽ không bao giờ trống rỗng. Sự tràn đầy ấy, sự hợp nhất với Chúa không tùy thuộc vào việc tôi ở đâu. Nó đến với tôi bất kể tôi ở Jilênbôun hay ở trong cung điện của Đức giám mục. Nhưng diễn giải tình cảm đó bằng lời khó vô cùng, bởi vì ngay cả với người tu hành, nó cũng là một bí mật vĩ đại. Quà của Chúa ban cho, không mấy người được nếm. Thế đấy. Từ bỏ cái đó ư? Tôi không thể làm như thế được.

     - Như vậy đó là quyền uy, phải không? Nhưng tại sao nó lại được trao cho chính các linh mục? Theo cha, con người có được quyền uy chỉ vì trong thời gian làm lễ hết sức mỏi mệt và dài dằng dặc, người đó được xức dầu thánh ư? Vì lẽ gì cha tưởng như thế?

     Cha lắc đầu.

     - Bà ạ, trước khi phong chức thánh là nhiều năm chuẩn bị cẩn thận linh hồn mình để có thể trở thành cái bình của Chúa. Cần phải xứng đáng với ân huệ! Đấy là sự khó từng ngày, từng giờ. Đây là ý nghĩa lời thề của tu sĩ, bà không hiểu sao? Sao cho không một cái gì trần tục có thể đứng giữa người phụng sự nhà thờ và trạng thái linh hồn của người đó, - dù là tình yêu phụ nữ, lòng ham tiền hay không muốn khuất lụy người khác. Nghèo không có gì mới đối với tôi. Tôi sinh ra trong một gia đình không giàu có. Giữ mình thanh sạch chẳng có gì là khó đối với tôi. Còn sự khuất lụy? Đối với tôi đó là một trong ba nhiệm vụ khó nhất. Nhưng tôi làm được, vì nếu tôi đặt cao hơn bổn phận làm cái bình của Chúa thì tôi hỏng rồi. Tôi khuất lụy. Nếu cần, tôi sẵn lòng chịu đựng Jilênbôun cho đến những ngày cuối đời.

     - Thế thì cha thật ngốc nghếch. - Bà ta nói - Tôi cũng cho rằng có những cái quan trọng hơn các ả nhân tình, nhưng vai trò cái bình của Chúa không nằm trong số đó. Kỳ lạ thật. Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng cha sốt mến đạo đến như thế. Tôi có cảm giác rằng những nghi ngờ cũng không xa lạ với cha.

     - Những cái đó cũng không xa lạ với tôi. Người nào có suy nghĩ mà lại không biết nghi ngờ? Vì thế đôi khi tôi cũng cảm thấy trống rỗng. - Cha phóng tầm mắt qua phía trên đầu bà ta, nhìn một cái gì mà mắt bà ta không thấu tới được. - Bà có biết rằng tôi sẽ từ bỏ mọi ham muốn của mình, mọi dự định háo danh miễn là trở thành một linh mục thật sự hoàn hảo không?

     - Sự hoàn hảo về bất cứ điều gì cũng chán chết đi được! - Meri Cacxôn nói. - Còn về tôi thì thiếu hoàn hảo một chút tôi lại thích hơn.

     Cha bật cười, nhìn bà ta với vẻ thán phục và không chút ghen tị. Khỏi phải nói, Meri Cacxôn là một phụ nữ xuất chúng!

    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro