--- I ---

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe 1 tiếng đàn cũ không phải là điều ai cũng thường làm, và cảm hoàn toàn được người đàn nên nó cũng thật sự rất khó''- Điều đó hoàn toàn đúng và cũng hợp với chính tác giả khi sáng tác câu chuyện này

. Vào 1 ngày cuối thu 2012... Lục tìm trong phòng để tìm sách, vô tình 1 cậu bé đã cùng ông tìm được bài cuốn các-xét cũ. Bỏ chúng vào máy nghe người ông lần lượt cho cậu nghe những gì trong chúng. Những đoạn ghi âm, đoạn nhạc trong các cuộn băng cũ cứ dần dần vang lên trong góc phòng quen thuộc. Có lẽ lúc đó cậu bé ấy còn quá nhỏ để nhớ, nghe hiểu và cảm được chúng lẫn những lời mà ông mình nói tới. Nhưng có 1 bài hát mà cậu vẫn nhớ đến tận giờ và tạo ra 1 câu chuyện dựa trên phần nào lời mà mình nghe đc vào lúc đó.... Nhiều năm sau đó, cũng lục tìm 1 thứ gì đó vô định trong nhà kho, vô tình tôi- cậu bé đó của hiện giờ chợt tìm đc chiếc cát- xét cũ ngày trước. Mở nắp máy ra, tôi từ từ lấy những chiếc băng bên trong ra ngoài. Chúng đã quá cũ rồi, phần vỏ nhựa của nhiều cái đã giòn lên và có thêm vài khe nứt hoặc bị bôi bẩn bởi nhiều thứ. Cũng tựa như lớp bụi mờ bị bỏ quên tại nơi này, trong và ngoài nhiều cuộn dường như ngậy hẳn bởi bụi hòa vào mấy vật thể khác- 1 vài trứng của thằng lằn hoặc của con gì đó để lại chưa và cũng chưa bao giờ nở, xác vài con bọ, gỉ sắt chảy từ bộ phận khác của các- xét...quyện trong mấy cuộn băng xưa cổ này. Nếu là 1 người chưa từng biết, nghe và cảm chính câu chuyện bên trong của chúng, khi nhìn thấy chúng thế này có lẽ họ sẽ cho đây là 1 mớ rác không hơn không kém mà quẳng đi chẳng cần nghĩ gì nhiều. Nhưng với tôi- 1 con người vốn đã được những người như trên coi là khác lạ với họ sẽ không làm vậy. Nâng dần máy và những cuốn băng đi, tôi quyết định nghe lại chúng. Từ khá lâu rồi tôi chỉ nghe nhạc mp3, hoặc cần ghi âm thì sài điện thoại chứ chưa bao giờ dùng cát- xét, thì dù gì cái máy này cũng chứa nhiều kỉ niệm hồi nhỏ của tôi. Đến cạnh chỗ có ổ điện ở góc phòng, cắm điện vào máy và để nó cùng những cuộn băng lên ghế, tôi ngồi xuống mở máy. Mặc dù đã có hơn 20 năm tuổi cộng với nhiều chỗ hư trong và ngoài chiếc cát- xét nhưng nó vẫn còn chạy được sau 1 lúc cố gắng mở máy. Vốn chưa từng dùng và biết cách để sài nó trước giờ, mở được máy chỉ bằng vài thao tác gần như vô thức theo những gì mà ông tôi làm trong quá khứ theo trí nhớ vốn mập mờ của mình ít nhiếu cũng tốt lắm rồi. Cứ như cách mà ngày xưa ông làm, tôi lần lượt cho băng vào máy. Từ trong góc phòng nhỏ này, những thanh âm cũ hiện dần ra, quyện vào cùng bóng tối nơi căn vốn bị bỏ quên như chính chúng. Những cuộn băng đã bị hư khá nhiều rồi, gần như chúng đều bị rích hay biến âm cả, 1 vài cuộn chỉ còn nghe được vài phần âm thanh. Sau khi nghe gần hết những cuộn băng trước mắt rồi, chợt tôi thấy 1 cái rất kì lạ và dĩ nhiên rất quen thuộc. Hồi đó, ông của tôi có đánh dấu bằng các mẫu giấy rồi cho vào bên trong mỗi cuộn băng để dễ nhận biết. Tất nhiên là ngay từ lần đầu tôi đến nghe chúng đã phai rồi và cho đến nay đã không còn có thể biết cuộn nào là là cuộn nào, nhưng duy chỉ có cuộn băng này là còn gần như nguyên vẹn. Thời gian đã làm mẫu giấy phía trong chuyển hẳn sang màu đen ô, nhưng hàng chữ thì ít ra cũng còn đọc được. Chính là nó- cuộn băng đã gây nhiều cảm xúc trong tôi hồi đó và cả tận giờ. Tạm dừng cuộn băng đang chạy dở dang trong máy lại, tôi lấy nó ra và cho cuốn băng đang cầm trên tay vào nghe. Chính là nó- là đoạn ghi âm năm cùng bài hát đó không lộn vào đâu được. Dù thời gian đã làm chất lượng của bản thu bên trong giảm đi rất nhiều, nhưng không khó để tôi nhận ra bài hát này. Tuy không thuộc toàn bài nhưng tôi vẫn nhận ra 1 câu hát trong đó. Vẫn câu đó"...Vì tình yêu là vườn hoa đầy mộng tưởng, tôi sợ không đủ sức mình làm đẹp những vần thơ..." cùng tiếng đàn đệm theo cứ chầm chậm vang trong góc căn phòng này tựa như ở góc phòng thân quen kia của nhiều năm trước. Theo nó, những kí ức trong tôi ngày xưa, về ông, về người đàn và hát nó, về vô số câu chuyện và kỉ niệm tuổi thơ cứ ùa về- Dĩ nhiên còn có câu chuyện mà tôi nghĩ ra theo lời bài hát, thực ra nó và người hát trong cuốn băng có lẽ không liên quan gì đến nhau, chính câu chuyện này cũng không có thực. Hơn nữa nó quá dài cũng như không phù hợp và tiện để nói lúc này, nên tôi định sẽ kể trong 1 phần hay trong truyện khác cho các bạn nếu có dịp. Trở lại với căn phòng kho này, tất cả những kỉ niệm, những gì tươi đẹp, êm đềm của tuổi thơ cứ về lại hòa vào dòng cảm xúc trong tôi. Nhưng kỉ niệm đẹp đến mấy thì cũng là quá khứ, không thể níu lại được. Chỉ tiếc lả ông tôi và người hát trong băng, những ai đã cùng tôi trải qua chúng vốn đã không còn như hồi trước...

Đến khi đoạn nhạc đã chạy hết rồi, tôi tắt máy ngắt điện, lấy băng ra rồi để chiếc cát- xét ở đó và đứng lên ra khỏi phòng. Chỉ còn vài tiếng nữa thôi, tôi sắp sửa phải đi xa nơi này 1 thời gian. Dù cho có ai mong đợi hay không đi nữa, sau khoảng thời gian nữa tôi sẽ quay về thôi. Đóng cửa phòng lại, tôi đi dần về phía trước để chuẩn bị cho chuyến đi. 1 chuyến đi dài, rất dài. Tắt máy cũng đâu rồi, nhưng quanh nhà tôi dường như vẫn còn đọng lại những âm thanh từ tiếng đàn đó. Đến giờ rồi, tôi bước ra ngoài khóa cửa và gửi chìa khóa ở nhà ông để đi. Bước ra cổng, trên đường đi dưới màn đêm tôi vẫn nghe tiếng đàn ấy. Hôm nay cũng là ngày cuối cùng của mùa thu rồi, giống như ngày tôi nghe đoạn nhạc cũ này . Tiếng đàn đêm cuối thu năm nay lại vọng về từ quá khứ và hiện tại , lưu vào tâm trí tôi như bài hát mà nó từng đệm năm nào

Tác giả: N.

(...- 9 - 20...)

--- Hết ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro