tiếng dương cầm trong làn mưa ngâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

sang đông rồi, em ạ.

thời tiết dần chuyển sang cái se lạnh của buổi sáng sớm ban mai, bụi hoa trước cửa với lời nhắn nhủ chẳng thấy đâu trong tấm thư cũ rích, và cả bầu trời ngân vang khúc ca dạo đầu cho một mùa lạnh giá tuyết rơi. lòng tôi lại nao nức đến lạ, tưởng chừng cả thế giới đọng lại trong tôi chỉ là tấm thảm nhỏ, để em cùng tôi ngồi trước thềm mà tặng nhau cái hôn cuối thu. là khi đóa hồng tôi thấy tẩm một màu đỏ thẫm tanh tưởi, dường như thời gian tôi gặp em chỉ là giấc mơ mộng đầy huyền ảo, chỉ để khắc họa lại nỗi sầu thảm nhớ nhung cả khoảng trời trầm lắng.

em có nhớ, về buổi cuối thu nắng ươm vàng đồi gió, khúc ca vẫn ngân vang khắp màu thung lũng và lời hát đâu đấy vang dội cả vũng trời xanh tươi? có lẽ mây chiều là điều em ghi thầm, chứ chẳng phải đóa hoa nhài mang mùi thương nhớ của tôi, hoặc chỉ là thứ tình cảm bẩn bụi dưới hàng ngàn lớp sương mù mỏng tanh. còn tôi, tôi sẽ khắc sâu trong lòng cái hôn nơi gò má, về cái nụ cười cũ kĩ ẩn hiện trong màn mưa rươi, cùng mái tóc màu nắng ôn tồn hương gió mây như thể minh chứng rằng tôi yêu em biết bao.

có khi em biết, hoàng hôn buồn, thì tôi cũng buồn.

giống như em vậy đó, nỗi niềm của tôi ngày một nhào nặn thành thứ rác rưởi chẳng ai muốn nắm, và nó đơn giản là cảm xúc lệch lạc cùng suy nghĩ vặn vẹo trong tôi kể từ hôm trời đổ cơn mưa rầm rầm trở gió. nếu tình yêu của tôi đến được em, thì em hỡi hãy cứ bước tiếp đi, cớ sao lại dừng chân ở một trạm xá không người?

ôi em ạ, tôi sợ lắm, khi cái cách em rơi xuống đầy nhẹ nhàng tựa lông vũ. em quay lưng với tôi, và cảm giác u sầu lại giết chết cõi lòng tôi một ít, như về cái đau mà tôi gìn giữ bấy lâu nay lại một lần ấn rõ lại trên màu giấy. rồi tôi lại cứ thế mà ôm em vào lòng cho dù máu lại lấm lem bên hai gò má hồng của em.

mưa lại đổ, tôi lại buồn thêm một chút, thưa em. ba mùa nắng hạ trôi qua lại làm tôi xao xuyến mái tóc năm nào, rồi lòng tôi lại trĩu nặng biết bao khi cơn bão vấy bẩn cả tiểm thức trong tôi. như thể, tôi chợt nhận ra rằng buổi giông hôm ấy chỉ để nói rằng em đã ôm tử thần và trao cho tôi một khúc dương cầm buồn ngặt nghẽo.

ôi em ạ, tiếng dương cầm ấy đã dần chìm trong khói mù của mưa ngâu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#random