Chap 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tháng mười một. Cả thành phố khoác lên mình chiếc áo bông to xụ. Từng cơn gió lạnh quét lê trên những con đường, nâng gót người ta đi tìm một nơi bình yên cho con tim. Những ngày đầu đông, không hiểu sao, lòng Vy bỗng mơ hồ cái cảm giác trống vắng hiu quạnh. Cô xoa xoa hai bàn tay vào nhau tìm hơi ấm, tiện bước ghé vào quán cà phê nhỏ gọi một ly cacao. Quán mới mở, tên chỉ một chữ "Gió" mà sao gợi trong lòng người bao xúc cảm khác nhau.

Chiều lạnh. Quán vắng. Lác đác dăm ba cô cậu học sinh chăm chú làm bài, và một vài người ăn mặc kiểu công sở mải miết với chiếc laptop. Vy lơ đãng nhìn ra ngoài sau khi nhấp một ngụm cacao và cảm nhận thứ chất lỏng đặc sệt ngọt ngào ngấm vào tim. Ngoài phố, từng đôi nắm tay nhau bước đi. Cô nhìn lại mình.

Một cô gái bé nhỏ tự do và cô đơn.

Cô đơn hay độc lập?

Có sao đâu!

Vì cô yêu biết bao cảm giác tự do yên bình ấy!

Dòng suy nghĩ miên man khiến Vy không nhận ra, từ sân khấu nhỏ của quán, nơi đặt một cây dương cầm thanh nhã, giai điệu du dương của bản nhạc Endless Love tự bao giờ khẽ ngân vang. Những vang âm trầm trầm làm lòng người xuyến xao, đôi khi da diết như một câu chuyện buồn, khiến người nghe bất giác muốn đưa tay chạm khẽ vào trái tim vô hình của người nghệ sĩ. Vy đưa mắt kiếm tìm dáng người đang say đắm với bản nhạc. Ai mà chơi đàn hay thế nhỉ? Thì ra là một người con trai với khuôn mặt bảnh bao, sống mũi cao và mái tóc chải lệch một bên lịch lãm. Đôi mắt anh khép hờ, những ngón tay thon dài lả lướt trên từng phím piano, như cơn gió đông mơ màng lướt qua, thổi tóc Vy bay bay khe khẽ. Cô ngạc nhiên nhận ra anh. Có phải cái người từng đánh trượt cô một không thương tiếc trong kì thi tuyển ấy không? Là duyên... hay oan gia ngõ hẹp! Một thoáng, những giai điệu nhẹ nhàng quyện với hương thơm nồng nàn của ly cacao bện vào tóc Vy. Nụ cười bất chợt nở trên môi. Cứ thế, cô để mặc cho tiếng đàn sưởi ấm trái tim mình trong yên lặng.

Từ đó, những chiều rảnh, sau một hồi lang thang phố vắng, Vy lại ghé quán, tình cờ chọn một bàn bên cửa sổ, tình cờ gọi một ly cacao, và tình cờ thưởng thức tiếng đàn của anh. Anh hay đến quán chơi đàn. Mỗi lúc bế tắc với đống bài vở, chỉ cần thả lòng trôi theo những giai điệu kia, trái tim Vy bỗng vui tươi trở lại. Bình yên, đôi khi đến một cách mơ hồ và dịu dàng như thế.

Chiều ấy, đang say sưa với giai điệu nhẹ nhàng của của bản When the love falls, những ngón tay anh bỗng gồng lên, giáng mạnh xuống phím đàn, làm dội tới một luồng âm thanh chối tai. Khách trong quán kinh ngạc. Cứ thế, anh bước đi, những bước dài và gấp, như đi mà cũng như chạy, lao ra khỏi quán, lướt qua ánh nhìn sững sờ của Vy. Cô lấy túi xách, thanh toán mau lẹ rồi đuổi theo anh. Cô mải miết chạy. Qua hai dãy phố. Cái bóng gầy gầy của anh đổ nghiêng trên mặt đường, tấm lưng rộng để lại đằng sau cả một khoảng trống mênh mông hoang hoải. Trong khoảnh khắc, Vy bỗng thấy bóng dáng ấy sao mà đơn độc thế.

Trời bắt đầu mưa, cơn mưa hiếm hoi ngày cuối đông. Từng tiếng sấm rền vang. Mưa ào ào như dòng thác. Anh dừng lại, đứng bất động trong mưa. Còn Vy, bước chân cô nhanh hơn, cô chạy đến kéo tay anh, cứ thế lôi anh vào một mái hiên gần đó. Đầu óc Vy khi ấy hoàn toàn trống rỗng. Nhìn cái dáng hao gầy hư ảo trong mưa của anh, điều duy nhất nhói lên trong cô là nỗi nhớ xưa cũ, bao lâu đã bị thời gian phủ bụi.


Dưới mái hiên, người con trai quay sang nhìn Vy. Ánh mắt ngập tràn sự khó hiểu.Khuôn mặt anh trắng xanh. Từng giọt mưa rỏ xuống gò má qua những ngọn tóc chảilệch. Dường như nhận ra cô, anh cất lời hỏi:

- Sao lại kéo tôi vào đây?

- Anh không thấy trời đang mưa sao? - Vy ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh.

Giọng cô trong veo lạc vào làn mưa trắng xóa.

Anh không trả lời. Đôi mắt xa xăm đau đáu nhìn vào làn mưa đang xối xả tuôn.Anh tìm gì trong đó? Vy im lặng, ngẩn ngơ nhìn mưa. Dưới mái hiên, hai con người,một khoảng trống. Họ đứng như vậy thật lâu, đến khi cơn mưa vơi dần. Vy khônghiểu người con trai cạnh mình đang nghĩ gì mà trầm mặc đến thế. Cái người xa lạđó, cô chẳng hiểu những gì đang dằn vặt trong anh. Cô chợt nhớ lại mớ triết lívề tình yêu của anh, bỗng nghe anh thở dài:

- Chuyện lần ấy...cho tôi xin lỗi nhé! Tôi vốn là người nhạy cảm khi nói về nhữngbản nhạc.

- Không sao. - Vy mỉm cười xua tay - Anh nói đúng mà!

Họ đứng đó, trò chuyện và cùng ngắm nhìn những giọt ngọc long lanh cuối cùng rớtlại bên hiên. Câu chuyện không đầu không cuối, chỉ là những câu hỏi vu vơ xengiữa chuỗi im lặng kéo dài. Vậy mà cả hai vẫn ở đó, có vẻ như anh không muốn cấtbước đi, và Vy cũng chẳng muốn về. Bầu trời mùa đông vốn xám xịt, trận mưa vừarồi càng khiến trời mau tối hơn. Vy đưa đôi bàn tay bé nhỏ áp lên má và cảm nhậnlàn hơi lạnh buốt ngấm qua da lan tỏa đến tận tim. Có những người, tự bên tronghọ, là những khoảng trống. Và họ bỏ quên nó ở đó, vì nửa muốn, nửa sợ, sẽ cóngười vô tình đánh thức những miền xưa cũ.

Phố lên đèn. Vy tạm biệt anh. Dọc đường đi, cô cứ nghĩ mãi về chàng trai tênPhong. Anh là một nhà báo trẻ, và là bạn thân của chủ quán cà phê. Vy chẳng thểhiểu được những tâm sự chất chứa bên trong khuôn mặt trầm tư của anh. Có lẽ,cũng không ai có thể chạm vào trái tim lạnh lẽo ấy.

Vy yêu những điều cũ. Thói quen cũ. Góc quán cũ. Cuốn sách đọc dở. Và giây phút lặng lẽ nghe Phong chơi đàn. Thật bình yên! Những chiều cuối đông lạnh, rồi những sáng mùa xuân có nắng mong manh. Anh hay dành thời gian trò chuyện cùng Vy. Anh kêu phục vụ mang cho cô những đồ uống thật ngon: khi là tách cappuccino, lúc là ly mocha caramel ngọt ngào. Vy thấy tâm trạng của Phong khi ấy khá tốt. Dù đôi lúc anh im lặng, tách cà phê trong tay khẽ xoay, và ánh mắt đi lạc vào miền riêng, nhưng anh không còn hành động giống cái lần anh bỏ đi, cũng thôi không còn đứng lặng dưới mưa nữa. Anh, đối với Vy, luôn là một dấu hỏi to đùng. Cô tuyệt nhiên không hỏi tại sao. Vì cô biết, trong lòng mỗi người luôn có khoảng lặng chất đầy nỗi niềm riêng. Người ta chỉ muốn giữ nó cho riêng mình, không cần và cũng chẳng mong ai chạm tới. Đó là nơi mềm yếu nhất, một khi vỡ tan sẽ khó lòng hàn gắn được. Vy nghĩ thế và chẳng bao giờ hỏi anh, điều gì khiến anh nhạy cảm với những bản đàn đến vậy.

Mùa xuân, Phong nói muốn dẫn Vy tới một chỗ rất thú vị. Nhìn nụ cười tươi ít khi xuất hiện trên môi anh, Vy lập tức đồng ý. Cô theo anh tới một cánh đồng mênh mông lộng gió. Cánh đồng nằm riêng biệt bên ngoài thành phố, không có tiếng xe cộ ồn ào, chỉ có những bông cúc trải vàng dưới chân, những bông hoa tím với những cánh mỏng manh, khẽ lay động vô tư trong gió nhẹ. Những ngôi nhà gần đó khoác lên mình vẻ rêu phong cổ kính. Vy thích thú hét lên và dang tay chạy ngược chiều gió. Anh mỉm cười nhìn cô chạy nhảy, vạt áo tung bay và mái tóc bồng bềnh - - Tuổi thơ của anh lớn lên ở đây. - Phong nói trong khi kéo Vy ngồi xuống một thảm cỏ xanh. -Bây giờ, những lúc cần có không gian riêng, anh lại về đây...

- Cảm giác được về nhà sau một chuyến đi xa rất bình yên phải không anh? - Vy cười tươi - Chỉ muốn ngủ một giấc thật dài, khi tỉnh dậy, mọi muộn phiền đều tan biến hết.

Phong xoa đầu cô. Vy chưa bao giờ thấy anh vui như thế. Cảm giác của người ta khi trở về nhà đúng là khác hẳn những lúc một mình đơn độc ngoài kia.

Về nhà, người ta tìm về với yêu thương.

Về nhà, người ta sống giữa yên bình...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro