Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Trước khi hoàn thiện hình hài, hai trái tim đã kề sát bên nhau, cùng chung một nhịp đập; một sự gắn kết vô hình mãnh liệt - song bào thai. Ôm ấp, quấn lấy nhau, tiếp xúc cận kề nơi da thịt từ trong bụng mẹ, hai sinh mạng dần được hình thành, lớn dần cùng mối tương liên ấy.

     Một đêm mưa giông, gió bão ập tới, cuồng loạn thét gào, át đi cả tiếng khóc của hai đứa trẻ vừa chào đời. Tiếng khóc nhỏ bé, mỏng manh yếu ớt ấy giữa bão tố vừa báo hiệu sự bắt đầu của sinh mệnh, nhưng cũng lại như đặt một dấu chấm hết cho cuộc đời hai đứa trẻ ngay khi sự sống của chúng chỉ vừa chớm nở.

     Thực hiện qua loa thứ nghĩa vụ của từ "mẹ", hai đứa trẻ được người phụ nữ ấy ban cho sự sống, ban cho đoạn thời gian được sống, nhưng chẳng tình yêu, không chăm lo, chỉ là sự qua quýt song chuyện, cùng sự ghẻ lạnh tệ bạc vô cảm. Trong mớ kí ức nhạt nhòa của hai đứa trẻ ấn tượng duy nhất về người phụ nữ đã sinh ra chúng là hình ảnh bóng lưng thực xa cách, lạnh lùng, vô tâm, sẵn sàng ném bỏ chúng lại rời đi mà không để lại lấy một cái liếc mắt, chưa một lần cảm nhận vòng tay người mẹ vỗ về. Cha không thương, mẹ không dưỡng; hai sinh mạng ấy héo hon, mỏng manh như ngọn cỏ dại nhỏ bé bám rễ vào lòng đất, ôm ấp nhau chống đỡ sự sống kéo dài ra mãi, cái sự sống mà chẳng nhớ bắt đầu, chẳng biết kết thúc. Vô tình được sinh ra, hai sinh mạng vô tình chạm vào dòng chảy của sự sống, bị nó quấn lấy, vùi dập, nhấn chìm, lạc lõng không lối thoát.

     Nơi căn hầm tối tăm u ám, rộng lớn và lạnh lẽo; bao trùm bởi thứ mùi ẩm mốc, hôi hám cùng lũ côn trùng chuột bọ và rác rưởi; không ánh sáng, không cây cối, chỉ có cỏ dại rêu mốc, không gì cả ngoài đống vật dụng đổ nát bị bỏ đi. Đó cũng chính là nơi hai đứa trẻ bị thẳng tay ném vào, nơi hai sinh mạng bị quên lãng mà chìm dần vào bóng tối. Qua một hốc nhỏ trên tường đồ ăn thừa được ném vào cùng nước bên góc phòng mục nát nhỏ xuống; những thứ ít ỏi, thừa thãi, dơ dáy ấy nuôi sống hai đứa trẻ. Khi lớn thêm một chút cũng đồng nghĩa với những cơn đói cồn cào đến xé ruột gan thường xuyên đến hơn như gặm nhấm vào cả linh hồn thì buộc theo bản năng chúng ăn cả côn trùng, cỏ dại, rác rưởi,... mọi thứ chúng mò mẫn thấy mà có thể nhai được để phần nào dịu đi cái sự đói khát đang muốn xé toặc cả cơ thể và nhận thức.

     Lần đầu tiên khi ánh sáng chiếu tới căn phòng, cánh cửa hầm được hé mở cũng là lời chào của cơn ác mộng bắt đầu. Qua thứ ánh sáng mà đã rất lâu không được chạm đến, lần đầu hai đứa trẻ được nhìn thấy một người đàn ông trưởng thành, thực to lớn so với chúng quá, một người mang chút gì đó ngờ ngợ quen thuộc nhưng lại sa lạ đáng sợ vạn phần. Phải... Đó chính là kẻ mà đáng lẽ giờ đây hai đứa trẻ phải được vui vẻ gọi bằng "cha"- nếu chúng biết; nhưng giờ đây thứ duy nhất chúng cảm nhận được là sự nguy hiểm tột cùng, một nỗi sợ hãi cuồng loạn tỏa ra từ cả hơi thở của kẻ trước mặt. CHA...hay một con quoái vật đội lốt người, đưa đến cho cuộc sống đã nát bấy của hai đứa trẻ thêm những cơn ác mộng kinh hoàng mà khi nghĩ đến chúng phải run sợ từ tận đáy linh hồn. Hắn mang theo ánh sáng đến căn hầm tối tăm, theo từng bước chân tiến lại gần của hắn, hai đứa trẻ không ngừng lùi lại đến chân tường ôm chặt lấy nhau, ánh nhìn hoài nghi, đề phòng đối đầu với kẻ lạ mặt ấy. Hắn nhìn hai đứa trẻ với ánh mắt của dã thú nhìn con mồi nhỏ đang sợ hãi với đầy sự khinh bỉ, soi mói; rồi bật ra tiếng cười ghê tởm, những câu châm chọc phỉ báng giễu cợt không ngừng tuôn ra mà lũ trẻ chẳng hiểu vì từ lâu chúng đã chẳng còn biết thứ gì là ngôn từ nữa. Cơn ác mộng bắt đầu khi hắn bắt đầu vung sợi roi lên càn quét căn hầm, tiếng vun vút phát ra mang theo mùi máu cùng tiếng thét chói tai của trẻ nhỏ vang vọng khắp căn phòng. Hai đứa trẻ nắm tay nhau chạy chốn điên cuồng khỏi chiếc roi, bị đánh ngã rồi lại bò dậy trong tiếng thét của chính bản thân và tiếng chửi rủa hay cười sặc sụa mà với chúng như là tiếng rít gào của con quái vật đang điên dại; lấy nỗi đau thể xác của chúng làm trò tiêu khiển, thỏa mãn sự man rợ của mình. Nương theo ánh sáng, con quái vật hiện lên rõ ràng với ánh mắt sắc lạnh điên dại, miệng không ngừng gào rú, hung hăng quất roi rồi liếm láp những giọt máu tanh nồng trên roi mà thưởng thức nỗi đau, gieo rắc nỗi kinh hoàng. Giọng đã khản đặc không phát ra được tiếng, đau rát đến xé cổ vì hét lên như muốn khạc ra máu; khắp thân thể từ đầu đến chân giường như không còn mảnh lành lặn, nước da trắng bệch như được nhuộm màu máu, những vết roi cứa sâu vào da thịt bỏng rát, xanh tím bầm dập do ngã; tất cả nỗi đau thể xác ấy đốn gục hai đứa trẻ để chúng chìm vào hôn mê. Không còn vui thú thì cơn ác mộng cùng qua đi, ánh sáng nơi cánh cửa hầm vụt tắt theo dấu chân bỏ đi của con quái vật.

      Trong bóng đêm đã từ khi nào quen thuộc đến thế, bóng tối để lại cho hai sinh mệnh cảm giác an toàn, như một sự giải thoát; đã không còn cơn ác mộng, không còn thứ ánh sáng khiếp sợ ấy nữa nhưng để lại cho chúng là những vết thương thể xác- đau đớn tận xương tủy. Tiếng thở yếu ớt, thoi thóp như trực biến mất bất cứ lúc nào; cái chết như đến cận kề nhưng lại lởn vởn mãi bên ranh giới mỏng manh ấy mà không chịu giải thoát, tặng cái kết cho hai sinh mạng ấy. Mùi tanh tưởi của máu vẫn đang rỉ ra từ những vết thương xé rách da thịt non nớt, cùng mùi hôi hám từ căn hầm xộc vào khứu giác cùng cơn đau xác thịt đánh thức hai đứa trẻ. Tỉnh lại trong đau đớn đến dại đi và sợ hãi, sợ con quái thú ấy vẫn đang quanh quẩn ngoài khia nơi phào sau cánh cửa đóng chặt. Trong bóng tối u ám, cả hai cơ thể không ngừng run lên vì đau, vì sợ, vì hàng trăm thứ hỗn loạn trong đầu,... Hình ảnh hai đứa trẻ kín đầy vết thương, ôm chặt nhau như để bảo vệ, chở che, da thịt kề sát da thịt, máu me dính nhớp mà cảm nhận nhau đang run rẩy, cảm nhận độ ấm nơi cơ thể như để chắc rằng đối phương còn sống; thứ áo quần nhàu nát, rách bươm, cứng lại đen đi từng mảng vì nhuốm máu đã khô lại, gầy gò đau đớn thực phi thường đáng thương, tưởng như đã không còn kéo dài được sự sống mỏng manh ấy nữa, như chỉ một cái chạm nhẹ, cả hai sẽ vỡ nát. Níu chặt lấy nhau như muốn hòa vào làm một, khảm chặt da thịt vào nhau, như bản năng bảo vệ chúng vẫn luôn quấn lấy nhau, ôm ghì nhau kể cả trong lúc mất đi ý thức cho đến khi hoàn toàn tỉnh lại như để níu giữ đối phương, trao đổi cho nhau sự sống. Và rồi khi con đói kéo đến chúng lại bắt đầu lê lết thân xác gầy còm tàn tạ nhừ loạn, mò mẫm trong bóng tối theo bản năng đi tìm kiếm thức ăn mà chẳng hề hay biết lấp đầy cơn đói khát chúng sẽ lại sống, lại phải đón nhận nhiều thứ khác, lại tiếp tục bám víu cái sự sống vặn vẹo, kinh khủng, gớm ghiếc thay vì một cái chết- một sự giải thoát....cả hai đứa trẻ chẳng biết đến điều đó cũng như ngoài đối phương là cà thế giới, cả tính mạng của mình ra thì chúng chẳng biết gì cả, không một chút gì. Như hai mà một chẳng thể tách rời.

      Như một kì tích, hai đứa trẻ trong căm hầm tối tăm vẫn sống sau những cơn ác mộng về ánh sáng và con quái vật kinh hoàng mà rất lâu, lâu đến tưởng chừng như nỗi ám ảnh dần nguôi đi theo những vết thương khép miệng thì nó lại xuất hiện rồi biến mất, để lại nơi tăm tối nó đi qua hai cái xác thoi thóp cách cái chết vài giọt máu, nửa nhịp thở. Nhưng chúng vẫn sống cùng mớ kí ức chỉ đầy màu máu tiếng la hét chói tai, tiếng roi vọt và những vết thương thể xác đã liền lại nhưng những vết thương tinh thần, hạt mầm của nỗi sợ bị gieo rắc đã mọc rễ, ăn sâu tới tận linh hồn. Sau những cơn ác mộng là chuỗi ngày mò mẫm trong bóng tối đã quen thuộc, hai đứa trẻ quấn lấy nhau như hai con thú nhỏ, vuốt ve từng tấc da thịt, liếm láp những vết thương cho nhau; cảm nhận cả những đau đớn nơi thể xác, ấm áp của miệng lưỡi nơi vết thương, mùi vị tanh nồng của máu tươi nơi miệng lưỡi. Chuỗi ngày bên cái sự sống vật vờ ấy cứ dài mãi đến khi đủ để chúng hiểu hoàn cảnh sống của mình, ghim nó vào tận xương tủy.

     Hoàn cảnh thống khổ nơi căn hầm u tối đầy ác mộng với những ngày hè bốc mùi ẩm mốc, bụi bặm, côn trùng chuột bọ bò loạn khắp nơi phát ra tiếng kêu inh ỏi, mùi hôi thối của sẵn căn hầm, mùi máu tanh nồng nặc, mùi những vết thương gớm ghiếc đã nhiễm chùng, bưng mủ muốn thối rữa; tất cả cùng xộc thẳng vào khứu giác thật khiến người ta gai óc, ghê tởm, chúng đau âm ỉ đến mức phải dùng những mảnh vỡ thủy tinh để cắt đi phần da thịt đã hỏng và băng bó qua loa bằng thứ bị bỏ lại trong hầm tối- có lẽ chúng đã chẳng còn được gọi là vải vóc. Còn mùa đông lạnh giá ghé qua thì nơi đây chẳng khác gì hầm băng, hai thân thể nhỏ gầy đến khó tin, khiến người ta phải đỏ thương xót ấy ôm ấp nhau, da thịt kề sát, chui rúc vào những chiếc rương chật chội bỏ không để tránh gió rét thét gào đang cố lùa vào qua từng khe hở. Ủ ấm cho nhau trong cái giá lạng; nhưng có lẽ chính cái sự giá rét đến tê dại ấy lại khiến những vết thương rỉ máu chẳng còn quá đau đớn nữa. Có lẽ mùa đông cũng không quá tệ đến vậy. Thời gian cứ thế trôi đi theo những vết thương chồng chất lên nhau, mà cứ khỏi hay đôi khi chỉ mới đóng vảy đã lại bị xé rách toặc ra, đau xót, bưng mủ, nhiễm trùng, rồi lại lành lại như có kì tích để rồi lại đón nhận những vết thương mới nhiều thêm nữa, thêm nữa... Cứ thế những vết thương, chúng theo hai sinh mạng nơi hầm tối lớn dần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro