Chương 1: Trọng Sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-----------------Chương 1: Trọng Sinh-------------------

Từ lấy lại được hồn phách của Tinh Trần, Tống Lam lưng cõng hai kiếm, hông đeo khóa linh túi, đã lang thang rất lâu, lâu đến chính y cũng không nhớ chính mình rốt cuộc đã đi bao lâu, chỉ nhớ rằng y đã đi qua rất nhiều nơi, gặp rất nhiều người, làm rất nhiều chuyện, y sống mơ mơ hồ hồ, cũng không cảm giác được thời gian. Tống Lam nghỉ tạm dưới một gốc cây cổ thụ to lớn, tựa lưng vào thân cây, ngẩng đầu nhìn trời cao quang huy lấp lánh, khẽ thở dài một hơi. Trăng tròn vành vạnh, ngàn sao lấp lánh, gió nhè nhẹ thổi phất tóc dài, cảnh đẹp như họa lại cô đơn lẻ bóng, bên người cố nhân không còn, cảnh lại đẹp cũng vô tâm tình.

- Tinh Trần, ta mệt mỏi.

- .....

- Khả năng không thể tiếp tục bồi ngươi, ngươi nhiều năm như vậy vẫn không muốn tỉnh lại, thôi , thôi, ta liền theo ý ngươi đi. Chỉ là bồi ngươi nhìn thế gian lâu như vậy, ta cũng mệt mỏi.

- ...

- Không biết khi xưa Ôn Ninh là như thế nào vượt qua này nhân gian nhạt nhẽo, quá mức phồn hoa, quá mức phức tạp, lòng người thiện biến, khói lửa cay mắt, ân nghĩa nhạt nhòa, ta thật sự mệt mỏi, không muốn tiếp tục chút nào. Cho nên , tối nay, ta muốn cáo biệt ngươi. Nếu là còn có kiếp sau, nguyện cùng ngươi kết làm tri kỷ, mong ngươi không cần tức giận ta.

Tống Lam đem khóa linh túi chứa Hiểu Tinh Trần hồn phách đặt dưới trăng, gỡ xuống phất trần cùng hai thanh linh kiếm. Âu yếm vuốt ve Phất Tuyết lần cuối, sau đó chôn tất cả dưới một hố đất, quay đầu rời đi. Giữa hai ngón tay kẹp một lá bùa màu vàng có phù văn bí ẩn, y thúc giục linh lực, phù văn chậm rãi phát sáng, quanh thân quang mang bao phủ, phút chốc đem y nuốt trọn. Thân thể cao lớn tan thành từng điểm sáng hòa vào gió biến mất vô tung.

" Ngươi nếu có một ngày không nghĩ tiếp tục làm hung thi thì dùng phù triện này, nó sẽ hóa giải nguyền rủa trên người ngươi, để ngươi có thể rời nhân gian, tiến vào minh phủ, tái một vòng luân hồi mới."

Năm đó, Tống Lam mang theo Hiểu Tinh Trần đi qua một sơn thôn là lúc gặp được người kia, hắn một thân màu lục trúc cẩm y, cả người tản ra tiên khí phiêu nhiên, hắn cái gì cũng không nói, cũng không hỏi, chỉ ném cho y một lá phù triện, lúc quay đầu đi còn khẽ cười một cái, ý tứ không rõ nói:

- Tái kiến.

---------++++-----------

Lần nữa mở mắt tỉnh lại, đầu óc mơ hồ dần dần thanh tỉnh. Tống Lam kinh ngạc nhận ra bản thân về tới năm 15 tuổi, trên người một bộ huyền bào , bên cạnh đặt Phất Tuyết cùng phất trần. Y đầu tiên là ngơ ngác, sau đó là sửng sốt. Tống Lam đã chết, y bởi vì không muốn tiếp tục cô độc tồn tại nên đã dùng một tấm phù triện để giải thoát cho bản thân, hỏi Tống Lam có tin không, khẳng định không tin. Người kia bất quá một vị giang hồ không quen không biết nhân sĩ, đối phương nói tự nhiên không thể tin, nhưng y lúc đó cái gì cũng không màng, thật cũng được, giả cũng chẳng sao, y chết qua một lần, bị người ràng buột, chế thành hung thi, nhiều năm bị khống chế, còn cái khổ nào chưa nếm qua? Có gì phải sợ? Cho nên y dùng, vốn dĩ cũng không mong chờ, không nghĩ đến thật sự đem Tống Lam đốt thành tro bụi, cứ nghĩ hồn phách sau khi rời nhân gian có thể đến âm phủ, tái nhập luân hồi, bắt đầu tân vận mệnh, nào ngờ một tỉnh lại, ngơ ngác phát hiện chính mình về tới năm 15 tuổi. Đây chẳng lẽ là trọng sinh sống lại như giang hồ truyền lưu Di Lăng Ngụy Vô Tiện, nhưng đợi y hồi hộp soi qua mặt nước, phát hiện này thân thể thuộc về chính mình, chính là tuổi tác rút lại, trở về thuở nhỏ thiếu niên vừa mới sơ nhập Giang hồ, cũng không phải đoạt xá sống lại, càng không phải thay ai hoàn thành tâm nguyện, vì y cũng không phải được người hiến xá.

Tống Lam nhìn chằm chằm chính mình trong mặt nước, từ mặt nước trong vắt của thau đồng, y nhìn đến một trương còn thực non nớt mặt, ngũ quan như đao khắc lạnh lùng, hẹp dài mắt, tế nguyệt mi, thanh lãnh mày, mũi thẳng, môi mỏng, giữa mày tràn đầy lạnh lùng, đôi mắt đen láy tựa như hồ băng, lãnh tĩnh, không buồn không vui, vô hỉ vô nhạc. Tống Lam có chút không thể tin tưởng, đưa tay kéo nhẹ một bên má, đau đến muốn rớt nước mắt khiến y rốt cuộc tin, đây là thật, thân thể này là thật, chính y trọng sinh là thật. Tống Lam vui mừng quá đỗi, nếu y trở về quá khứ, nói vậy Bạch Tuyết Quan vẫn còn, sư tôn sư thúc, các vị sư huynh đệ còn sống, Tinh Trần hẳn cũng còn sống, lấy thời điểm này y cùng Tinh Trần còn chưa hội ngộ, bất quá không quan hệ, trước y muốn chạy về Bạch Tuyết Quan trước, y gấp không chờ được muốn đoàn tụ sư phụ cùng các sư huynh đệ của mình.

Tống Lam thu thập chỉnh tề y phục, đeo kiếm cùng phất trần, sau đó bước xuống tầng, dự định rời đi nhà trọ, gấp trở về Quan gặp mặt các sư huynh đệ mình. Lại không ngờ, lúc đi xuống, y nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng ngứa mắt.

Trên đất một tiểu khất cái cả người rách rưới bẩn thỉu bị ném trên đất, ngã bên một bàn ăn, một vị thực khách ăn mặc giàu sang khinh thường nhìn nó, hắn còn hung ác đá mấy cái vào bụng đứa trẻ, mặc cho đứa nhỏ ho lên sặc sụa đau đớn, hắn hừ lạnh:

- Nói bậy bạ gì đó, tiểu khất cái từ đâu chui ra, muốn dựa vào bổn đại gia ăn chực còn muốn vu cáo ta hãm hại ta, ta khi nào sai ngươi đi gây sự, còn muốn thưởng? Tiểu nhị đâu còn không lôi thằng nhãi này ra ngoài, bẩn thỉu mất cả hứng ăn.

- Vâng, vâng, xin lỗi khách quan, xin lỗi khách quan, tiểu nhân lập tức giải quyết, ngài đại nhân đại lượng xin ngài bớt giận a!

Tiểu nhị vừa định nắm tiểu khất cái ném ra ngoài, một cánh tay lạnh lùng đã ngăn lại, thiếu niên mặt mày lạnh lùng, không giận tự uy, quanh thân lãnh khí bao trùm khiến tiểu nhị bất giác cả người rét run, hô hấp đình trệ, theo bản năng lùi lại một bước. Thiếu niên đôi mắt như dao, lạnh lùng nhìn về phía tên thực khách, lại cúi người ôn nhu đỡ tiểu khất cái đứng dậy, nhẹ dùng tay phủi đi lớp bụi đất trên người nó, quan tâm hỏi:

- Ngươi có sao không?

Vốn dĩ ngữ khí lạnh lùng, lại hiện non nớt, một trương đẹo như tiên quân dung mạo làm người hít thở không thông, bất giác cũng hiện kính cẩn.

- Không sao. Nhưng là hắn, vừa nãy hắn rõ ràng gọi ta, bảo ta đi phòng trên tìm một tên đại hán gây sự, hắn hứa với ta xong việc sẽ chiêu đãi ta ăn một bữa ngon, hiện tại lật lọng còn đánh ta, mắng ta còn muốn ném ta ra ngoài. Người lớn các ngươi đều lừa gạt trẻ con như vậy sao?

Tiểu khất cái bất mãn, nó nhìn về phía tên thực khách tràn đầy phẫn uất, tên kia liền đập bàn mắng:

- Ăn nói hàm hồ, ta vì sao phải làm chuyện vô nghĩa như vậy, huống hồ tên đại hán ngươi nói tròn méo ra sao ta còn không biết, làm sao có thể sai sử ngươi như vậy?

Tống Lam nhìn thấy ánh mắt đứa nhỏ tràn đầy sát ý, đôi mắt híp lại nguy hiểm, nắm tay nhỏ siết chặt, cái bộ mặt nham hiểm này không hiểu sao khiến trong lòng y run lên, y càng nhìn càng cảm thấy khuôn mặt đứa trẻ này quen thuộc, nhưng rốt cuộc giống ai, nhất thời Tống Lam chưa nhớ ra, y đè lại vai đứa trẻ, lạnh lùng nhìn về tên thực khách kia, cất giọng hỏi:

- Ngươi xác thật ngươi không làm?

- Công tử, tại hạ Thường gia gia chủ Thường Bình, tại nơi này cũng là nhà giàu số một số hai, vì cái gì phải ăn quỵt một bàn ăn? Huống hồ bọn khất cái giang hồ giảo hoạt, quen trò vu khống, ăn vạ, này cũng là chuyện thường, sao ngài có thể tin bọn chúng chứ?

- Ồ, nếu đã như vậy, ta nơi này có một loại phù triện, gọi là chân ngôn phù, bị trúng phù này ngươi chỉ có thể nói lời thật lòng, nửa chữ cũng không thể trá, ngươi nếu dám dùng, ta đây liền tin ngươi. Nếu không, ngươi không những xin lỗi còn phải để tiểu khất cái trừng phạt ngươi, ngươi dám sao?

Xung quanh thực khách cũng đang chú ý bên này, ngay cả tên đại hán trong câu chuyện cũng ở, Thường Bình mặt mày tái mét, khóe miệng run rẩy, hắn bất quá một giới phàm phu, nào dám đắc tội trước mắt vị này tu sĩ, lại thấy đối phương ánh mắt như hai đốm lửa lạnh lùng nhìn mình, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, hắn nhận cũng không phải không thừa nhận chỉ sợ sẽ bị trước mắt vị này đạo trưởng xử lý đương trường. Nhận, hắn thanh danh nhất định bôi đen, còn chịu tên khốn kia trả đũa, không nhận trước mắt vị này có hay không tha hắn toàn mạng vẫn là chưa biết đâu.

- Ta...cái kia...ta...thật sự...

- Nói, là thật hay giả?

Tiểu khất cái híp mắt nhìn hắn, khuôn mặt vốn dĩ non nớt đáng yêu, cho dù bẩn thỉu cũng không che giấu được dung mạo yêu nghiệt, hiện tại tràn đầy ác ý, khóe môi nhẹ câu, nở thành một nụ cười ác liệt, tựa như kẻ săn mồi, nhấm nháp từng tấc da thịt cùng hứng khởi xem con mồi giãy dụa . Thường Bình bị hai người áp đến tay chân mềm nhũn, đầu óc rối loạn, vội vàng quỳ xuống xin tha:

- Công tử, cầu ngài, tha thứ ta. Ta thừa nhận, ta thừa nhận sai sử tên tiểu ăn mày này đi trêu tức tên đại hán, thừa nhận chiêu đãi cơm. Công tử, cầu ngài tha thứ ta.

Tống Lam nhìn cũng không nhìn, quay đầu đi, đứa nhỏ tại y quay đầu đi, dùng chân giẫm mạnh đôi tay của hắn, nó giẫm lực đến mức mười ngón tay có thể nghe được tiếng xướng kêu lên gãy nát, mười ngón đều phế. Nó ngồi xuống, khuôn mặt không có lấy một chút thơ ngây, biểu tình nham hiểm ác độc, đôi mắt tràn đầy khát máu, cười toe toét lộ ra hàm răng trắng:

- Coi như hôm nay tha thứ ngươi, ngày sau, nhớ kỹ, giữ lấy chính mình.

Nói xong liền đứng dậy, theo sau Tống Lam. Vừa rồi, tại sau lưng vang lên tiếng xương gãy "răng rắc" , cũng là dội vào tận óc Tống Lam nhưng y kiên trì không xen vào. Tại nghe được người trước mắt tên Thường Bình, y trong lòng đã có suy đoán. Kiếp trước Tiết Dương diệt sát Thường gia, tuy rằng y không biết ngọn nguồn nhưng nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy, y chắc đến tám chín phần mười đứa trẻ này khẳng định là Tiết Dương. Thường gia họa diệt môn suy cho cùng là do tên Thường Bình ngu xuẩn này gây ra, nếu là để Tiết Dương hành hạ hắn giải oán hận trong lòng, tương lai không đi diệt môn Thường gia không đụng phải Hiểu Tinh Trần cùng chính mình bất bình Thường gia diệt môn mà cùng hắn kết thù, chính mình cùng Tinh Trần sau này hẳn là có thể bình yên mà sóng vai du Giang hồ. Bạch Tuyết Quan cũng sẽ không vì đắc tội Tiết Dương bị diệt. Nghĩ đến đây, Tống Lam kìm nén khó chịu, nhíu chặt chân mày, cũng không hề xen vào. Có lẽ là giải quyết ổn thỏa, đứa trẻ liền đến sau lưng y. Tống Lam nhìn trên đất không chút tiền đồ ôm tay lăn lộn, gào khóc như heo bị chọc tiết cũng không buồn để ý, xung quanh đám người tự nhìn thấy Thường Bình bị xử lý đã sợ đến mất mật, không dám hó hé nửa chữ, chỉ sợ liên lụy đến mình. Tiểu nhị run rẩy đến gần Tống Lam, nhút nhát hỏi:

- Công ....công tử, ngài cần...cần gì?

- Chuẩn bị một thùng nước tắm, lại mang một ít điểm tâm ngon lên phòng ta.

Dứt lời đi thẳng lên phòng, lại như nhó ra cái gì, quay đầu dặn dò:

- Đứa hắn đi đại phu.

Tiểu khất cái cũng đi theo Tống Lam, đám người thấy vậy mới thở phào nhẹ nhàng một hơi, thầm vuốt ngực, thầm hô may mắn. Mà Thường Bình đã là ngất xỉu, bị tiểu nhị sai gia đinh mang đi đại phu, chính mình chạy ra nhà sau phân phó nhà bếp chuẩn bị điểm tâm cùng nước tắm.

----------++++----------

Tống Lam đẩy cửa vào phòng, tiểu khất cái cũng đi theo. Tống Lam nhìn nó, hỏi:

- Ngươi theo ta làm gì?

- Ca ca là người tốt, ngươi bảo vệ ta, chắc chắn sẽ không bỏ rơi ta. Huống hồ ta đói bụng.

Vừa nói đứa trẻ vừa ngước đôi mắt sũng nước lên nhìn y, đôi mắt to tròn lóng lánh tựa như có một màn nước bên trong, màu đen sẫm đến mức tựa như màn đêm phủ qua đôi mắt nó. Tống Lam âm thầm thở dài một hơi, lại nghĩ, cho dù kiếp trước Tiết Dương lại độc ác lại tàn nhẫn, y lại hận lại căm ghét, rốt cuộc vô pháp phát tiết tại bất hạnh hài đồng trên người. Huống hồ, đứa trẻ này cái gì cũng chưa làm, chuyện gì cũng không biết, bảo y như thế nào tính sổ?

Trẻ con vốn ngây thơ, trong sáng như một trang giấy trắng, tính cách hình thành do bản nhân một phần, chín phần lại do người lớn giáo dưỡng, môi trường tác động, đủ loại trải qua mà thành. Tiết Dương kiếp trước ác nhân không sai nhưng bây giờ trước mắt bất quá chưa tới sáu tuổi hài tử, Tống Lam là bất lực, không biết phải đối phố như thế nào mới được.

- Ta....ta không phải người tốt. Chỉ là không đành lòng nhìn ngươi bị đánh, ngươi ăn no rồi thì có thể đi.

- Ca, ngươi thu nhận ta được không, ta không cha không mẹ, không nhà không tiền, gì cũng không có, ngươi là người tốt nhất định sẽ không đối xử tệ bạc với ta, ngươi thu dưỡng ta được không, ăn cái gì đều có thể, ở đâu cũng đều có thể, chỉ cần ngươi chịu thu nhận ta.

- Ta..cái này...

Nhìn thấy Tống Lam do dự, trước mặt hài tử liền òa khóc, từng giọt nước mắt nóng hổi nối nhau rơi xuống, Tống Lam nhìn thấy hoàn toàn luống cuống, cho dù đã đổi một linh hồn, y vẫn như cũ sợ hài tử khóc, khi xưa y chăm sóc một đám sư đệ, đều là hỉ mũi chưa sạch mao đầu tiểu tử, cùng Tiết Dương như vậy tuổi tác, rốt cuộc thói quen, không thể nhìn hài tử khóc. Tình thương của cha tràn đầy, Tống Lam cúi thân, ôm lấy thân thể nhỏ bé của Tiết Dương, khe khẽ vỗ về:

- Được, được, thu nhận ngươi. Đừng khóc, nhưng ta có chuyện phải nói ngươi trước, ta cũng không phải rất có tiền, ngươi đi theo ta chỉ có thể húp cháo trắng ngủ miếu hoang, ngươi nếu không ngại muốn theo liền theo đi.

- Thật sao, ngươi thật tốt bụng, ca ca.

- Ta tên Tống Lam, tự Tử Sâm. Ngươi có thể gọi ta là Tử Sâm ca ca. Tiểu tử, tên ngươi là gì?

- Ta có thể gọi Lam ca ca sao,ta họ Tiết, tên Dương. Dương trong dương quang, ấm áp rạng rỡ. Lam ca ca có thể gọi ta Tiểu Dương.

- Hảo danh tự, Tiểu Dương.

Nhìn hài tử ngây thơ tươi cười rạng rỡ, một đôi mắt to rực rỡ ánh sáng, Tống Lam trong lòng thở dài thật sâu. Vốn dĩ là một đứa trẻ tốt, sau này chỉ vì lầm đường lạc lối mà rơi vào kết cục như vậy. Đáng tiếc !

Tại Tống Lam nhìn không thấy góc độ, Tiết Dương khóe môi hạ xuống, nụ cười lạnh đi phân nửa, ánh mắt cũng hiện lên âm hiểm , ác độc.

------------Hết chương------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro