Văn Án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Là ai cố chấp điên cuồng ?

Là ai một lòng mê muội ?

Là ai đến chết không buông giữ người mai táng ?

Nơi nghĩa trang lạnh lẽo bên quan tài

Là ai dịu dàng lau khuôn mặt người ?

Là ai từng nghiêng nghiêng ngả ngả hoảng loạn gian nan kiếm tìm một Toả Linh Nang ?

Là ai nhìn lên trăng sáng gió mát phía sau làn sương mờ dần tan ?

Là ai ?

. . .

Cười hắn ảo mộng viển vông

Cười hắn cả tim cả mắt đều mù

Cười hắn gieo gió gặt bão không chốn nương thân

Thế mà ai âm thầm hoe đỏ vành mắt với hắn dần buông xuống những đề phòng ?

Là ai vung lên giữa mắt thấy một đường kiếm quang ?

Là ai mờ mịt hỗn loạn mất mát ?

Là ai điên cuồng nhỏ giọng nỉ non gọi cái tên trong lòng ?

Là ai ?

. . .

Là ai nhẹ cười đem kẹo đường phát bỗng xót lòng chỉ vì cậu thiếu niên vô danh ?

Là ai lặng im cân nhắc mãi không rõ lòng mình, tình cảm nơi tăm tối bắt đầu nảy nở, chìm đắm vào ảo ảnh ngọt ngào giả tạo ?

Là ai ?

. . .

Vì ai mà uống say ngàn chén ?

Vì ai mà cố thủ thành hoang ?

Vì ai mà cố học dáng điệu dơ tay nhấc chân của người ?

Vì ai mà đem một viên kẹo đường nâng niu cất kỹ ?

Vì ai mà cô độc ngồi suốt đêm dài đến khi ló ánh mặt trời ?

Vì ai mà trăm phương ngàn kế kiếm tìm ?

Vì ai mà không rời Toả Linh Nang bên người ?

Vì ai mà điên cuồng bất chấp gào thét chém giết ?

Vì ai ?

. . .

Cũng từng là thiếu niên

Cũng từng có vẻ mặt vui vẻ trẻ con

Cũng từng được đắm mình trong ánh sáng chan hoà

Cũng chưa từng nghĩ tai hoạ giáng xuống nghiền nát tất cả thiện lương của thiếu niên ngây thơ

Cũng chưa từng nghĩ khi gặp lại lại là lúc trọng thương

Quỷ kế ẩn dấu bọc bên ngoài một lớp nguỵ trang khát khao chút ánh sáng như thiêu thân lao vào lửa, lưu luyến mà cuồng si

Chẳng sợ sống chết cùng tổn thương

Chẳng sợ yêu hận đến lụi tàn

Chẳng sợ cầu không được khó mà nhớ tên

Chẳng sợ cỏ cây vô tâm như tượng đá cũng có thể đem sương sớm hoá thành lệ lặng lẽ tình trường

Một đời cứ cố chấp ngang ngược để chờ một người giữ lại trái tim

Chỉ nguyện kiếp sau số phận người vui vẻ an khang

. . .

Gắng gượng hơi tàn, chấp niệm không tha.

Cánh tay đứt lìa cũng không rời viên kẹo đường nát.

Máu tanh mù mịt ngạo mạn thoi thóp gào khàn cả giọng.

Có hay không nghe thấy giọng người khẽ ngâm

Tươi cười ấm áp gọi một tiếng " A Dương "

Thù sâu tựa biển toàn bộ biến thành tinh quang

Đều là hão huyền

. . .

Chỉ vì chưa từng có được nên mới giữ chặt không buông

Chỉ vì một chút ánh sáng nhỏ nhoi trong nửa đời khổ mộng

Tỉnh giấc rồi chẳng qua đều là giả

. . .

" Nếu có một ngày có thể để ngươi lựa chọn nhân sinh quay lại hay tiếp tục ? Ngươi sẽ chọn điều gì ? Ta không biết đáp án cuối cùng của ngươi sẽ là chân tình hay giả dối. Ta hi vọng từ trời xanh đến danh lợi tất cả những điều ngươi muốn đều sẽ không trôi theo gió. Nói cho ta biết đi, đừng lặng im như mê nữa. Thoải mái họp rồi tan giống như một chuyện cõi trần. "

" Nói cho ngươi biết, đáp án của ta chính là ngươi. "

Kiếp trước ta không phụ ai chỉ phụ mình ngươi. Kiếp này ta nguyện toàn tâm toàn ý, thật lòng thật dạ bù đắp cho ngươi.

P/s : Truyện được lấy cảm xúc cùng ý tưởng từ bài hát Thảo Mộc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro