Ngày nào mới bước chân vào lớp 10, tôi cứ bỡ ngỡ rằng ôi ba năm học sao mà nặng nề quá. Mong cho nó trôi qua thật nhanh để được đến ngày ra trường như mấy anh chị lớp 12, còn gì sung sướng cho bằng. Năm lớp 10 rồi cũng qua nhanh chóng, lên lớp 11 tôi cũng chưa quan tâm lắm đến trường lớp, bè bạn. Mặc ai làm gì thì làm, tôi cứ mãi thu mình vào vỏ ốc, chỉ học và học. Đôi khi thấy lũ bạn đi ăn kem vui quá, học nhóm vui quá, tham gia văn nghệ vui quá tôi cũng chẳng màng quan tâm đến. Làm chi mấy việc không công ấy, học thôi!
Rồi năm 11 cũng qua, thằng con trai ngày nào còn chưa biết yêu là gì giờ đã bước qua tuổi 18. Tuổi 18 với bao bâng khuâng, cái đỏ mặt của thằng con trai mới lớn. Biết mắc cỡ khi “ấy” khẽ chạm tay vào mình rồi chợt cười vu vơ. Thương quá tuổi 18 ơi!
Và năm 12 cũng đến. Mải mê với lịch học dày đặc của năm cuối cấp, tôi cũng chẳng mấy để ý đến những quyển lưu bút khẽ chuyền tay nhau của bọn con gái. Cứ nghĩ rằng sao bọn bây “sến” thế không biết, còn học chung một năm nữa cơ mà…
Nhưng… Thời gian ơi! Sao mi cứ vô tình trôi thế… Ngày Trại Xuân rồi cũng đến. Lớp tôi đặc biệt lắm, toàn là con gái. Các bạn đâu ngại khó, cũng tự tin không kém khi lao vào tham gia các trò chơi dành cho con trai. Vì “màu cờ sắc áo” của lớp mà. Nhìn lớp người ta đông đúc con trai, lớp mình chỉ lèo tèo vài thằng để con gái tham gia những trò vận động mà tôi muốn ứa nước mắt. Tối hôm Trại Xuân ấy nhỏ lớp trưởng đã khóc, nó kể lể đủ thứ, điều mà lần đầu tiên trong đời tôi thấy ở nó, không biết vì lí do gì lúc đó nước mắt tôi cũng chực trào ra. Thương. Nhớ. Giận. Hờn. Yêu quá tuổi 18 ơi!
Trại Xuân qua cũng là lúc thời gian trôi nhanh vô cùng. Và, còn một tháng nữa, những quyển lưu bút đã bắt đầu đầy kín những trang viết, những dòng tâm sự. Nhỏ lớp phó rỉ rai: ”Nhớ cho tao hình à nha! Ra trường sẽ nhớ tụi bây lắm!”. Tôi thoáng thấy mắt nó long lanh, sắp khóc hay sao ấy.
Sau kỳ thi học kỳ 2, còn một tuần nữa là chúng tôi phải giã từ năm lớp 12. Mấy đứa trong lớp đứa nào cũng nói nhiều hẳn ra, dường như bọn tôi tranh thủ nói vì sẽ chẳng bao giờ còn có cơ hội nói với nhau nữa. Ngày nào vào lớp cũng có đủ thứ thức ăn, bánh kẹo bày la liệt. Cứ hết tiết năm là có đứa khóc. Những giờ học cũng từ từ bớt rộn ràng mà thay vào đó là sự im lặng. Nhỏ Vân ngồi trước bàn tôi chốc chốc lại quay xuống: ”Sao tao buồn quá mày ơi!”. Uhm… thì ai mà không buồn, tao còn buồn hơn mày gấp trăm lần. Giã từ năm 12 cũng sẽ là lúc tôi không còn bao giờ được mặc lên người bộ đồng phục thân thương nữa, chỉ nghĩ đến đấy thôi nước mắt đã chực trào ra.
Ôm nhau và khóc trong ngày chia tay tuổi học trò (Ảnh: VnExpress, chụp tại trường THPT Việt Đức - Hà Nội).
Tiết học cuối cùng rồi cũng đến. 48 con mắt nhìn nhau hứa rằng sẽ không khóc, sẽ cố gắng thi đậu tốt nghiệp nhưng chỉ trong vòng chưa đầy một phút, khi nhỏ lớp trưởng vừa cầm mic lên nói một câu: "Mình sắp phải xa nhau rồi!”, cả lớp đã chìm trong mưa nước mắt. Nhỏ Dương, nhỏ Mi ngày ngày vẫn ghét nhau ra mặt ấy vậy mà hôm nay hai đứa ôm nhau khóc ngon lành. Thằng Giang tay đang cầm bịch bánh tráng muối tôm cũng quẳng xuống bàn rồi mắt đỏ hoe.
Còn tôi lúc ấy, chẳng biết thế nào nữa, cứ ngồi khóc ngon lành như chưa được khóc bao giờ. Nhiều đứa cứ ôm nhau mãi, dường như cái ôm này là cái ôm cuối cùng, rồi chúng tôi mỗi đứa sẽ một phương, sẽ không còn bao giờ được gặp nhau nữa. Cô chủ nhiệm cứ bồi hồi trong dòng cảm xúc, thương quá lũ học trò, chỉ còn một tiết học cuối cùng. Sao mi trôi qua nhanh thế!
Nhỏ lớp phó văn nghệ khó khăn lắm mới cất lên được câu hát trong tiếng nấc: "Ngồi lại bên nhau này bạn thân ơi!”. Lúc ấy mọi kỉ niệm chợt ùa về, ba năm, không phải là quá dài nhưng cũng đủ để chúng tôi phải cảm thấy luyến tiếc khi giờ đây phải chia xa. Tiết học kết thúc, dường như chẳng đứa nào muốn về. Mắt đứa nào cũng đỏ hoe, tôi đứng lặng lẽ nhìn xuống khỏang săn vắng đến lặng cả người. Mọi người về gần hết, chỉ còn lại lớp tôi. Hàng phượng vĩ nở hoa rực rỡ nhưng phượng ơi, mày nở hoa làm chi để bây giờ chúng tao phải chia tay nhau trong nước mắt hả phượng?
Cổng trường khép lại, tôi dắt xe ra nhưng khó khăn lắm mới có thể chạy đi sau khi đứng lặng một lúc lâu nhìn vào khỏang sân vắng lặng. Vậy là từ nay tôi sẽ không còn được trở về với những năm tháng học trò, vậy là chia tay rồi sao, vậy là hằng ngày tao không còn gặp 47 gương mặt đáng ghét của tụi bây nữa sao? Tôi cố phóng xe thật nhanh, ngăn dòng nước mắt lại chực tuôn ra trên mi mắt…
Con đường cũ vẫn trải đầy nắng ấm
Tà áo dài cùng chiếc nón em nghiêng
Mắt ai ướt cho lòng ai chan chứa
Đã một thời giờ thành chuyện khó quên
Giờ ra chơi nhóm bạn cùng hàn thuyên
Đùa tinh nghịnh chuyện tình yêu vụng dại
Hoa chưa thắm tội tình chi vội hái
Hồn theo mây trong trẻo chẳng âu lo
Hè đã về sao ai nấy buồn xo
Giờ đã lớn sao tiếc chi môi thắm
Có giọt lệ chưa rơi trông thật nặng
Rồi ngày mai sẽ gặp lại nơi này
*********************************
Tình bạn
Bạn và tôi học chung cùng một lớp
Tôi với bạn chẳng cùng lớp trường nào
Ta là bạn chẳng phân chia giai cấp
Một sức mạnh vô hình sâu thẳm trong tim
Chỉ mới đây thôi gặp chẳng chào
Ấy vậy mà giờ thân biết bao
Tình bạn gắn kết bao người lại
Có nhiều bạn tốt đáng tự hào!
Có những buồn vui cùng sẻ chia
Bao nhiêu kỉ niệm mãi khắc ghi
Tình bạn trên đời như sao sáng
Sáng mãi như là mặt trời kia
Ngẫm nghĩ rằng…
Nếu sống trên đời không có bạn
Ai sẽ cùng tôi đi suốt quãng đường dài
Là con người chúng ta cần đoàn kết
Tô điểm cho đời thêm rạng ngời
Vì vậy bạn ơi, này bạn ơi
Đừng có bao giờ xa cách tôi
Không phải anh em nhưng tình như ruột thịt
Tôi có thêm bạn đời thêm tươi
Này những người bạn bên cạnh tôi
Tôi người hạnh phúc nhất trên đời
Bạn đã cho tôi niềm tin mãnh liệt
Biết nói sao đây, chẳng thành lời!
Tôi gửi đến bạn lời cảm ơn
Hãy bỏ qua đi lúc giận hờn
Tình bạn chúng ta mãi gắn bó
Càng giận ta càng thân nhau hơn
Rồi cũng có ngày ta chia tay
Chỉ còn lại tôi ngồi nơi đây
Luôn chúc cho bạn gặp may mắn
Một ngày không xa lại sum vầy
Tôi ở phương nam, bạn phương tây
Dù ở đâu trên trái đất này
Nhưng lòng chúng ta luôn gắn bó
Thì tình bạn này mãi đắp xây
.............................................
Mười hai năm tuổi học trò ngắn ngủi
[Tình thầy trò]
Cả cuộc đời chỉ chiếm một phần thôi
Nhưng để lại trong tôi nhiều kỉ niệm
Với mái trường, cùng bạn bè, thầy cô
Bao lứa học sinh như bao đợt sóng xô
Dạt vào bờ mãi không bao giờ nghĩ
Thầy cô vẫn làm việc chăm chỉ
Tất cả vì học sinh thân yêu
Và từng chiều, từng chiều, từng chiều…
Bên cửa sổ soạn từng trang giáo án
Để ngày mai thầy còn phải lên lớp
Dạy kiến thức cho học sinh vào đời
Chúng em luôn biết ơn thầy, thầy ơi
Luôn ghi khắc hình bóng thầy mãi mãi
Từ đáy lòng chúng em xin được nói
Thầy là thầy, là bố của chúng em
Sao tóc thầy cứ ngày càng bạc thêm
Vì bụi phấn, vì thời gian trôi mãi
Nghĩ đến thầy chúng em thầm hứa mãi
Phải thật chăm cố gắng học hành
Để mai này đất nước mãi thêm xanh
Một cường quốc vừa thật giàu và mạnh
Ôi tình thầy trò không có gì so sánh
Thật thiêng liêng, bao xúc động dâng trào
Tình cảm đó cứ ngày một dâng cao
Tạo sức mạnh cho chúng em bước tiếp
Những dòng thơ mà chúng em viết
Là những điều sâu thẳm trong tim…
Suốt đời này chúng em mãi đi tìm
Ôi kiến thức như một vùng cát trắng
Dù khó khăn nhưng vẫn luôn cố gắng
Không phụ lòng thầy kì vọng năm xưa
Thầy đang dạy_ngoài trời vẫn đang mưa
Mưa mỗi lúc, càng ngày càng nặng hạt
Và thầy cô, và chúng em vẫn hát
Vì một niềm tin, hy vọng vào tương lai
Cả con đường phía trước đang còn dài
Lời dặn dò của thầy luôn đọng mãi
Hình bóng thầy luôn ghi khắc không phai …..
Học trò
Ngày xưa nhớ tuổi học trò
Những chiều tan học mình chờ đợi nhau
Nhớ gì trong gió lao xao
Em cười trong mắt mà sao ngượng ngùng
Sao em tôi cũng ngượng ngùng
Từng màu hoa phượng thẹn thùng rụng rơi
Bài thơ đã viết hết lời
Muốn trao rồi ngại , ngại rồi không trao
Để mùa hạ ấy qua mau
Để rồi kỉ niệm đi vào tháng năm
Để giờ tôi đã xa xăm
Còn đâu trong gió tiếng thẹn thùng xưa..
.................................................. ...........
Tà Áo Trắng
Trong trẳng thay tuổi học trò
Giữ dùm màu trắng thời ta đến trường
Tà áo nhỏ lượn muôn phương
Cùng ta đi đến con đường công danh
Nay ta khôn lớn trưởng thành
Lòng ta nghĩ chuyện mong manh xa vời
Dù mai xa cách muôn nơi
Đừng quên bạn nhé thuở thời ấu thơ
Thế gian đẹp nhất mặt trời
Đời người đẹp nhất là thời học sinh
.................................................. ......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro