"Xin lỗi, em đã tước đi thú vui của chị"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 [Nhật ký - Tản văn]

"Xin lỗi, em đã tước đi thú vui của chị". Dù biết lời xin lỗi này đến giờ chẳng còn tác dụng cái mẹ gì nữa nhưng em vẫn muốn đặt cảm xúc của mình vào trong đây. Nếu như có ngày chị đọc được, hiểu ra và nhớ lại những gì chị em mình đã từng trải qua thì cứ việc oán trách em. Em sẽ không can. Em sẽ không cản. Sẽ không chỉ trích chị nữa. Em biết chị đã vất vả rất nhiều để gây dựng lên nơi đó. Em biết chị buồn vì có rất ít người đến thăm chị vào mỗi ngày. Chỉ có cái đó mới làm chị vui mỗi khi đến đây làm việc.


Nhưng chị có hay biết, chị là người có quyền chức cao nhất ở nơi đây, chị có biết là sẽ có rất nhiều người ghen ghét với thú vui mà chị đang có hay không? Chúng em - những người còn lại đang làm việc ở đấy với chị - đã phải vất vả kiếm từng đồng để thực hiện cái thú vui khó kiếm đó. Còn chị, chị lại có thể thay đổi thú vui hàng tuần, hàng ngày, thậm chí hàng giờ.

Lúc đó còn nhỏ, em chưa hiểu, cũng vì cái thú vui kia mà tính bồng bột của em tái phát, quyết định gây chiến với chị. Em biết bản thân mình là một đứa bướng bỉnh và vô cùng khó bảo, luôn tự cho mình là đúng. Sau một ngày gây chiến, đến cuối cùng em vẫn khẳng định ý kiến của em và phủ định ý kiến của chị, chị cạn lời, em cũng cạn lời. Không biết cảm xúc bấy giờ của chị ra sao. Nhưng em cảm thấy rất ức chế, chán nản, em chỉ muốn rời khỏi nơi đó và không bao giờ quay trở lại nữa.

Giờ em mới tự trách bản thân, tại sao lúc đó lại không hỏi cảm xúc của chị? tại sao lúc đó không nghĩ là chị đã buồn biết mấy khi em gây chiến?

Em xin lỗi, cũng là lời xin lỗi đầu tiên em dành cho chị. Từ sau vụ chiến tranh, em rời đi một tuần, tuần sau quay lại thì đã không thấy chị đâu nữa rồi. Chị biết không. Em buồn lắm. Buồn vì Boss nói chị đã tự giáng chức chính mình vì đã không làm tròn bổn phận. Buồn vì một tuần sau không thấy em đi làm, chị đã tự nộp đơn xin nghỉ việc.

Có phải chị đã nghĩ "em vui chưa, em sướng chưa? Chị nghỉ việc rồi, chắc hẳn đó cũng là điều em muốn?". Có nghĩ sao thì em cũng chịu trách nghiệm với tất cả, đó là lỗi của em.

Sau khi chị đi, nơi này buồn chán lắm. Người đến làm giảm dần, khách thì chỉ là ghé qua rồi về. Thiếu chị nơi này như ác mộng. Thiếu chị các khách hàng như không còn đặt chân đến đây. Thiếu chị các bạn đồng nghiệp như muốn đổ xô đi nơi khác. Thiếu chị em như mất đi một người bạn.

Nếu bây giờ, ngày mai, ngày kia hay mai sau chị có đọc được những dòng này thì cũng đừng vội chấp nhận lời xin lỗi, em không muốn mình sẽ phạm thêm sai lầm. Hãy coi đây như một bài học vô giá!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro