Chương 1: Tiểu Bạch, cậu nợ tôi...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. Chương I: Tiểu Bạch! Cậu nợ tôi...
- Haizz, mưa gió thế này ko bt Vương nhi đã đỡ chưa?
Ng đàn bà nhìn ra cửa sổ, tiếng mưa lộp độp làm bà lo lắng. Đó là phu nhân Trịnh, mẹ của Trịnh Vương Hào. Sinh ra trong một gia tộc giàu có, Vương Hào mới 3 tuổi đã sở hữu khối tài sản nghìn tỷ do ông nội để lại. So với ng khác thì đó là cả một kiếp tu dài của họ, nhưng vs nhà họ Trịnh thì đó chỉ là một chút tiền bạc làm vốn. Bởi lẽ ba Vương Hào, ông Trịnh Đại Bình chính là cổ đông lớn nhất của ba tập đoàn thời trang nổi tiếng toàn trung hoa đại lục và cả một số nc châu âu. Vương Hào được nuông chiều từ khi còn trong bụng mẹ, đến khi đc thừa kế tsan cậu lại càng đc chăm bẵm nhiều hơn. Cậu bé có đôi mắt to tròn đen mê hoặc, hàng mi cong vút cùng cánh môi đỏ hồng chúm chím. Nhìn cậu ko khác j một cô bé 8 tuổi vs mái tóc tomboy dễ thương. Chính vì được chiều chuộng quá nhiều mà Vương Hào rất yếu, cứ đến khi trời đổi mùa là Vương lại ốm một trận sống chết. Bà Trịnh thương con nên mỗi khi nt bà lại cho Vương Hào ở nhà dưỡng bệnh cả tháng, mặc dù cậu bé rất muốn đi học.
Thấy Vương cựa quậy, bà Trịnh lao đến như cá gặp nc, mắt bà hoen đỏ vì thương con.
- Con thấy trong ng thế nào r? Có đau ko? Lạnh ko? Có đói ko? Để mẹ bảo bếp làm đồ ăn cho con nhé!
- Con ko đói, con khát...
- Đây đây, uống đi con! Từ từ thôi...
Vừa thấy con trai yêu quý mở mắt, bà Trịnh nghẹn ngào hỏi tới tấp. Vương Hào cầm cốc nc uống vội, sau cơn sốt 40 độ cậu đã khô hết cổ r.
- Mai đưa thk bé về quê vs bà ngoại
- Ko đc, tuyệt đối ko đc, ở đây con nó đã ốm thế này, về quê đồng ruộng bát ngát... ko đc, ko đc đâu
Ông Trịnh vừa về liền chạy lên phòng Vương Hào xem xét tình hình. Bà Trịnh nghe vậy giật mình thon thót, lại nghẹn ngào lắc đầu lia lịa.
- Cứ để nó về quê, đàn ông con trai mà yếu đuối nt, sau này lm ăn đc cái j? Ông là ng kinh doanh lm ăn, từ lâu đã muốn hướng cho Vương Hào nối nghiệp mình. Thấy con trai suốt ngày ốm ông cực kì ko yên lòng.
- Nhưng...
- Ko có nhưng j cả, mai đưa nó về quê vs bà ngoại.
Bt chồng là ng dứt khoát, ko thích lằng nhằng nên bà Trịnh đành nuốt nc mắt vào trong, chậm chạp đi sắp hành lý cho con trai.
Ba tiếng đồng hồ trên xe ô tô, Vương Hào ngủ ngon như một chú cún trong vòng tay ấm áp của mẹ. Cuối cùng xe cx đỗ trc cửa một ngôi nhà nhỏ nhưng rất khang trang, so vs vùng quê thì ngôi nhà có vẻ ko đc hợp lắm. Điều đó cũng là đương nhiên, mẹ chồng của một chủ tịch tập đoàn lớn như vậy lsao có thể sống thiếu thốn đc. Dụi dụi đôi mắt, Vương Hào chợt nhận ra mình sắp phải trải qua 5 tháng sống xa ba mẹ ở nơi đồng ruộng mênh mông này.
Bắt đầu từ vc nhặt rau, rửa bát, quét dọn sân vườn, Vương Hào đã dần quen vs vc hoạt động tay chân này, sk cx cải thiện rất nhiều. Đúng là sướng quá cx ko tốt! Tình cảm của Vương vs bà ngoại cx càng yêu thương hơn. Dù 3 tháng nay cậu bé vốn chỉ ăn vs ngủ phải làm những vc ko bh lm nhưng bàn tay búp măng trắng nõn của cậu vẫn giữ nguyên đc vẻ mũm mĩm của nó, mềm mại vô cùng. H đã là tháng thứ 5, còn 1 tuần nx là Vương Hào đc về vs ba mẹ. Cậu bé đã trải qua 1 mùa đổi gió mà ko một chút ốm đau, tự nhiên 1 tuần nay Vương bị mất ngủ. Thôi chết r, có khi nào lại phát bệnh r ko? Bà ngoại cx bt sk của Vương Hào ko đc tốt nên rất lo lắng. Thường những trận ốm của cậu bé đều bắt đầu bằng vc mất ngủ.
- Ngoại lên thị trấn có chút vc, con sang nhà bác Chu chơi nhé! Ko đc ở nhà một mình đâu...
Bà ngoại quá lo lắng nên đã vội vàng lên thị trấn gặp bác sĩ riêng của Vương Hào. Lầm đầu tiên sang nhà hàng xóm, Vương cứ nhìn quanh, đôi mắt đen tròn đảo liên tục. Căn nhà rất bé, ko thể đẹp bằng nhà của ngoại nhưng cực kì sạch sẽ, thực sự là một ngôi nhà chuẩn mực của một ng nông dân.
- Đây là cháu gái bà sao? Trời ơi xinh đáo để, đẹp quá!
Bác Chu từ dưới nhà chạy lên, vừa nhìn thấy Vương Hào là bác đã xuýt xoa, đúng là nhìn rất giống con gái mà.
- Đây là cháu trai tôi đó, tôi đi có chút vc, gửi bác trông cháu một lúc
- cháu chào bác...
- à dạ vâng, xin lỗi bà! Thằng bé xinh xắn quá tôi ko nhận ra. Vào nhà đi cháu, bavs đang dở chút vc dưới nhà, đêt bác gọi ctrai bác lên chơi vs cháu nhé!
Bác Chu có vẻ rất khoái Vương Hào, thằng bé nhìn đến là xinh đáo để. Một lúc sau, một cậu bé tầm 10 tuổi từ dưới nhà đi lên. Làn da ngăm đen, to cao hơn Vương Hào rất nhiều, khuôn mặt nhìn là đã bt rất lì lợm. Nhưng đặc biệt là đôi mắt, nếu như Vương Hào có đôi mắt đen mê hoặc thì cậu bé này lại có đôi mắt màu cafe dịu dàng, phảnh phất chút ấm áp vô tận.
- Ê, thằng bạn, bt thả diều ko? Đi chơi với tôi, tôi dạy...
- ơ... ưm... đc ạ!
- gì vậy? Nam nhi đại trượng phu phải mạnh mẽ lên! Ns lại xem nào, đc hay ko?
- Dạ, đc ạ!
Vương Hào chợt như nhận ra mình là nam nhi nên đã phồng mồm trợn má trả lời cậu bé kia. Cậu ta cười khà khà, dùng bàn tay thô ráp đập bộp bộp vào tấm lưng nhỏ nhắn của Vương Hào. Nói r cậu túm tay Vương hào chayn nhanh ra cánh đồng trc nhà. Thực sự bàn tay ấy rất thô ráp, nhưng Vương Hào lại thấy quen thuộc lạ kì. Gặp lũ trẻ hàng xóm, Vương Hào sợ hãi đứng nép sau lưng cậu bạn ms quen. Bởi cậu chẳng bh gặp nhiều bạn bè vs những gương mặt " hổ báo " thế này.
- đừng có bám tôi như thế! Tôi bt tôi đẹp nhưng đừng sấn lại gần quá như thế! Bỏ ra...
Vì Vương Hào quá sợ mà bấm chặt tay vào bắp tay cậu bé kia, lm cậu bực mình hất mạnh tay Vương ra. Vương Hào lảo đảo ngã cái phịch xuống đất
- yếu đuối quá vậy! Đứng lên coi... há há
Bộp bộp, chưa kịp phản ứng Vương Hào đã bị hai nắm bùn to đùng đáp thẳng mặt. Còn ai vào đây lm trò này nx, tất nhiên là cậu bé tinh nghịch kia rồi. Quên không nói, Vương Hào thật bất hạnh khi kết phải bạn nghịch ngợm và côn đồ như cậu ta. Vương Hào vốn là ng sạch sẽ, dù 5 tháng ở quê làm rất nhiều việc nhưng chẳng bao giờ cậu để tay mình bị bẩn, làm gì cũng cẩn thận đeo găng tay, làm xong thì rửa tay sạch sẽ. H bị cả đống bùn vừa hôi vừa bẩn đập thẳng vào mặt, cậu bé vốn rụt rè, yếu đuối bỗng nổi cáu, lao vào cào cấu cậu bạn "thân". Và kết quả chắc ai cũng biết, cậu trai vùng quê khỏe mạnh đã đấm lại Vương Hào bằng bàn tay thô ráp ấy. Vương choáng váng nằm gục xuống đất
- Muốn đánh nhau sao cậu bạn? Đứng dậy đi, nào... cho tôi thấy nắm đấm của cậu
Ns rồi cậu ta xốc cổ Vương Hào lên, cậu bé yếu đuối chỉ biết khóc nức nở.
- Tôi.... đau bụng...
Trong lúc mơ màng, Vương Hào nắm nhẹ tay cậu bạn, thở ra từng chữ nhọc nhằn. Rồi cậu lịm đi, chỉ cảm nhận được mình đang chạy rất nhanh về nhà bà ngoại.
Ăn xong bát cháo cá, Vương Hào thở nhẹ nhàng đặt lưng xuống giường. Cậu nghe phảng phất bên nhà hàng xóm có tiếng chửi mắng, cả tiếng ghế gãy kêu răng rắc. Còn ai vào đây nữa, chính là tiếng cậu bạn "thân" của Vương Hào phải "trả giá" khi dám đánh con trai ông chủ giàu thứ 3 Trung Hoa đại lục.
- cháu chào bà, bạn thân của cháu ở đâu ạ?
- nó ở trong buồng đó con!
Tiếng đánh đập vừa dứt Vương Hào đã nghe thấy tiếng cậu bạn ngoài cửa. Gì chứ? " Bạn thân của cháu"? Cậu ta đang ảo tưởng sao? Vương hào quá mệt mỏi để để ý đến con ng vô liêm sỉ ấy. Cũng phải thôi, sự đau đớn này là hết sức quá đáng vs một cậu bé 8 tuổi.
- Ê, cậu sao rồi? Đánh có tí đã xỉu, yếu đuối quá vậy! Tôi với lũ bạn còn đánh nhau chảy máu đầu cơ...
Vương hào quay lưng lại với cậu bạn, giả vờ ngủ. Cậu thực sự rất mệt r, muốn về nhà lắm rồi! Cậu chẳng để ý đến mấy lời chọc ghẹp của cậu bạn kia. Thật là tức chết, đã đánh người ta sưng mặt mũi còn sang đây trêu chọc, một lời xin lỗi cũng không có.
- Cậu cứ gọi tôi là A Minh
- sao tôi phải biết tên cậu?
A Minh? A Minh là cái thể loại tên gì? Đúng là quê một cục. Nghĩ rồi Vương Hào nhếch mép cười đểu, xong lại lặng lẽ nhắm mắt giả vờ ngủ. Im lặng một lúc thật lâu, Vương hào vội mở mắt. Sao im lặng thế nhỉ? Hay cậu ta về rồi? Tốt quá rồi. Nghĩ rồi Vương Hào mệt mỏi quay ng lại, chưa kịp thở hết hơi thì ôi thôi giật cả mình, gương mặt vô liêm sỉ ấy đang ấp sát vào mặt cậu. Vương Hào giật mìn định ngồi dậy thì A Minh giữ lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy ngây thơ ấy. Hơi thở của Vương Hào đã nóng giờ càng nóng hơn, bàn tay cậu bắt đầu đổ mồ hôi.
- Tôi gọi cậu là Tiểu Bạch nhé! Cậu trắng quá!
Nói rồi A minh lại đưa nụ cười vô liêm sỉ của mình ra trêu tức Vương Hào ( chưa biết có nên gọi là Tiểu Bạch không vì Vương Hào vẫn chưa chấp nhận cái tên ấy ).
- vớ vẩn, ai cho phép cậu đặt tên cho tôi... muốn ăn đập...
- Đập tôi? Há há, cậu đập đc tôi, tôi xin làm người hầu của cậu cả đời!
Vương Hào tức đỏ mặt, muốn cựa nhưng không còn sức để động đậy. A Minh một lần nữa lại thô thiển trước mặt Vương Hào, cười nước miếng văng tứ tung
- Đc, đợi đấy! Tôi khỏi ốm cậu biết tay tôi... khụ khụ
- khà khà, thế mới là hảo hán đại trượng phu, một lời nói ra không bh rút lại... Cậu, Tiểu Bạch, nợ tôi một cú đấm
Gương mặt giận dữ của Vương Hào đáng yêu lạ thường, khiến A minh phải bật cười khả ố. Ánh mắt màu cafe như muốn nuốt trọn gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Vương Hào.
- được, ko bh rút lại...
Thế là từ h phút này trở đi, cậu bé 8 tuổi Trịnh Vương Hào, con trai của chủ tịch tập đoàn thời trang XNX đã có một món nợ đầu tiên trong cuộc đời mà không thể trả bằng tiền
Lo lắng Vương Hòa có triệu chứng hôn mê nên bà ngoại đã gọi điện cho phu nhân Trịnh ngay sau khi A minh về. Có nghĩa là sáng hôm sau cậu phải về ngay. Chiếc BMW bóng loáng dừng trước cửa nhà ngoại, bà vú đã vội chạy vào bế Vương Hào ra xe, đôi mắt người mẹ lại sưng đỏ vì thương con. Trong lúc mê man, Vương Hào vẫn cố mở mắt nhìn ra đằng sau xe, A Minh đứng đó mỉm cười nhìn theo. Ánh mắt màu cafe dịu nhẹ ánh lên một khí chất ngời ngời
- Tiểu Bạch, cậu nợ tôi...

*********Hết chương I*********


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro